Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

Chương 64: Chương 64: Nữa đêm kinh hồn: Bí mật trên đỉnh núi (trung)




Bất quá, Ngọc Phi Yên đem mọi người an bày xong, Thằng Ngốc làm sao cũng không chịu nghe lời.

Có lầm hay không!

Sự tình vui vẻ kích thích như vậy, cư nhiên nhẫn tâm vứt bỏ luân gia, một mình đi tầm hoan tác nhạc, tiểu cô nương, ngươi làm như vậy thật sự đúng không?

Làm người phải phúc hậu a!

Chủ nhân có nói, để luân gia hảo hảo bảo hộ ngươi!

Ngươi nếu rớt một cọng tóc, kết cục của luân gia sẽ rất thảm thiết, phải có một chút đồng tình có được hay không!

Tốt xấu gì chúng ta cũng cùng trải qua gian khó, hoạn nạn lâu như vậy, ít nhất, ta cho là chúng ta đã xây dựng cách mạng hữu nghị vững chắc a! Ngươi như vậy làm luân gia rất thương tâm , trái tim nhỏ của ta đau quá ——

Lập tức, Thằng Ngốc hóa thân thành kẻ vô sỉ, nằm ngang ở trước mặt Ngọc Phi Yên, ngăn cản đường đi của nàng.

Nàng hướng phương nào đi, Thằng Ngốc liền nằm ngay đơ ở phương hướng đó, trực tiếp cản trở, trình độ vô sỉ này, đã có thể so sánh cùng chủ tử của nó.

Thằng Ngốc yêu cầu rất đơn giản:

Cầu mang theo, cầu ôm đùi!

Luân gia muốn xung phong!

Nhìn thấy Thằng Ngốc như vậy, Ngọc Phi Yên có chút nhức đầu.

Vô sỉ cực hạn như vậy, thật không hổ là chó của Hạ Hầu Kình Thiên! Cái tên kia thật vô lại, người đi rồi, còn muốn lưu lại Thằng Ngốc đến nhắc nhở nàng!

Nếu không có hai người Liên Cẩn cùng Tiết Sắc này, Ngọc Phi Yên khẳng định sẽ chọn mang theo Thằng Ngốc có sức chiến đấu rất mạnh, chẳng những có phong cách, hơn nữa lại rất hung tàn, gặp được ác nhân chỉ cần đóng cửa thả chó, mặc dù không làm gì, về mặt khí thế cũng có thể lấy tính áp đảo ưu thế ngăn chặn địch nhân.

Nhưng là, Liên Cẩn văn nhược*, chân Tiết Sắc lại bị thương.

*văn nhược: nho nhã yếu đuối

Mặc Thương tuy rằng không tệ, nhưng Tiết Tử Di chỉ là đại võ sư, thật sự là yếu điểm đi.

Hiện tại tình huống đối phương rốt cuộc như thế nào, vẫn là không biết .

Cũng không thể, nàng vừa ly khai, mọi người bên này lại bị bắt đi!

"Ngươi mang nó cùng đi đi! Bằng không mặc dù ngươi đi rồi, nó cũng sẽ đuổi theo ra đi !"

Vừa nghe thấy thanh âm này, Thằng Ngốc ngồi dậy, nhìn về phía bạch y thiếu niên, nó không nghĩ tới người giúp chính mình nói chuyện cư nhiên là người mà chủ nhân bảo nó phải phòng bị.

Nha ha!

Tiểu bạch kiểm, lời này ngươi nói thật tốt, luân gia cho ngươi điểm thưởng a!

"Không cần lo lắng chúng ta!"

Được Ngọc Phi Yên quan tâm , Liên Cẩn trong lòng ấm áp , hắn ý bảo Mặc Thương, chính là đem bàn ghế ở lầu một hơi hoạt động một chút, một trận pháp liền xuất hiện ở trước mặt Ngọc Phi Yên.

"Ngươi hiện tại có thể an tâm ! Kỳ thực, ta không có yếu ớt như vậy —— "

Bị Liên Cẩn nhìn ra tâm tư, Ngọc Phi Yên ngượng ngùng cười cười.

Cũng đúng, Liên Cẩn tuy rằng xương cốt không tốt, nhưng một cuốn bách khoa toàn thư như hắn, làm sao có thể chỉ có một loại kỹ năng là bói toán này đâu!

Đem độc dược do chính mình chuẩn bị phân cho bọn người Liên Cẩn, lại vải lên thuốc bột ở chung quanh bọn họ, Ngọc Phi Yên, Triệu Thắng, Hoắc thần y cùng Trình Quan Trung chạy vội đi ra ngoài, theo sát sau đó , chạy trốn khoan khoái , là một con chó đen cường tráng.

Thân ảnh bốn người một thoáng chốc liền biến mất trong bóng đêm, ngay cả Thằng Ngốc, cũng dung nhập vào trong bóng đêm.

"Nàng, không có việc gì , đúng không!"

Chỉ chờ Ngọc Phi Yên đi rồi, Tiết Sắc mới nói một câu, lời này tuy rằng là lầm bầm lầu bầu, kỳ thực cũng là đang hỏi Liên Cẩn.

Tiết Sắc hiện tại cực kỳ hối hận, nếu đùi hắn không có bị thương, cũng sẽ không trở thành một bệnh nhân, vô vị ngồi ở chỗ này, không thể giúp nàng.

Thời khắc mấu chốt rớt vòng cổ, rất không cấp lực !

"Đó là tự nhiên." Thanh âm Liên Cẩn rất ôn hòa, làm cho Tiết Sắc thoáng yên tâm.

Vậy được rồi!

Liên công tử giỏi nhất bói toán, hắn nhất định là biết việc tương lai! Nếu Liên Cẩn đã nói như vậy , Ngọc Phi Yên khẳng định sẽ không xảy ra chuyện, nhất định sẽ bình an trở về!

Bọn người Ngọc Phi Yên ra khỏi tiểu tiệm, bốn phía tối mờ mịt một mảnh, ngay cả chút đốm lửa cũng không có.

Đêm yên tĩnh lợi hại, toàn bộ trấn giống như không có sinh mệnh, làm cho người ta từ đáy lòng cảm thấy sợ hãi bóng đêm này!

"La Sát cô nương, chúng ta hiện tại nên đi chỗ nào?"

Triệu Thắng đã không tự chủ được coi Ngọc Phi Yên là làm tâm phúc, mặc dù nàng tuổi không lớn lắm, nhưng lại trầm ổn bình tĩnh, trên người có một loại khí chất làm cho người khác thần phục.

Cho nên, có thể hay không tìm được Tuyết công chúa, còn phải nhờ Ngọc La Sát hỗ trợ !

"Triệu đại nhân —— "

Thấy Triệu Thắng vội vàng như vậy, đem tất cả hi vọng đặt ở trên người bản thân, Ngọc Phi Yên khẽ cười một tiếng, tiếng cười thanh thúy, tựa hồ vĩnh viễn đều đã định liệu trước mọi việc sẽ diễn ra như vậy.

"Ta đối cứu Hạ Hầu Tuyết không có bất kỳ hứng thú, nàng chết hay sống, không có quan hệ gì với ta. Ta không cần phải vì cứu một người đáng ghét mà để chính mình ngột ngạt."

"Này —— "

Nghe Ngọc Phi Yên nói trắng ra nàng thấy chết không cứu như vậy, trên trán Triệu Thắng toát ra mồ hôi lạnh.

"Công chúa thật là có một chút vấn đề, nàng từ nhỏ đã được người khác che chở, không biết nhân tình ấm lạnh, thật là có chút kiêu căng ..."

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Triệu Thắng càng ngày càng thấp, ngay cả chính hắn cũng không biết nên làm như thế nào vì Hạ Hầu Tuyết giải vây .

Triệu Thắng nỗ lực muốn nói vài câu lời hay thay Hạ Hầu Tuyết, nhưng là suy nghĩ thật lâu, cư nhiên tìm không thấy ưu điểm của Hạ Hầu Tuyết, đành phải ngậm miệng lại.

Triệu Thắng là người cẩn thận, Ngọc Phi Yên cũng không làm khó hắn.

Nhận bổng lộc của người khác, thay người giải ưu.

Nếu Hạ Hầu Tuyết thật sự xảy ra vấn đề gì, Triệu Thắng là người thứ nhất trốn không thoát.

"Triệu đại nhân, có thể hay không cứu ra Hạ Hầu Tuyết, dựa vào bản sự của chính ngươi. Ta chính là... Chán ghét bị người khác tính kế, cho nên, việc ta cần phải làm chính là tìm được hang ổ của bọn họ, mạnh mẽ tiêu diệt!"

Chỉ nghĩ đến Tiểu Anh lúc trước làm bộ sợ hãi, nỗ lực dựa vào trên người bản thân, chính là muốn rắc một ít thuốc bột lên người nàng, Ngọc Phi Yên liền cười lạnh.

Đây là múa riều trước cửa Lỗ Ban sao?

Tiểu nha đầu, bản lĩnh của ngươi vẫn còn quá yếu!

Nghĩ đến, Hạ Hầu Tuyết như vậy liền mắc bẫy của nàng!

Cũng không biết Tiểu Anh dùng thủ pháp như vậy hại bao nhiêu nữ hài vô tội.

Chính mình là nữ tử, lại dùng thủ pháp ác liệt như vậy đối đãi với các nữ hài nhi khác, vẽ đường cho hươu chạy, nối giaos cho giặc, đây mới là điều Ngọc Phi Yên không bao giờ dễ dàng tha thứ !

"Vâng! Việc này ta biết, dĩ nhiên sẽ không mang lại phiền toái cho ngươi!"

Ngọc Phi Yên chịu dẫn hắn đi tới hang ổ của tặc nhân, Triệu Thắng đã cảm động đến rơi nước mắt , chỗ nào còn có thể có nhiều yêu cầu đâu!

Thằng Ngốc vừa nghe Ngọc Phi Yên nói "Tiêu diệt", hai con mắt lập tức trừng giống như chuông đồng một dạng.

Nga nha!

Luân gia thích nhất là tiêu diệt! Khai sâm!

Tiểu cô nương, mau mau! Luân gia đã rất khẩn cấp, nghĩ làm lớn một hồi ——

Thấy Thằng Ngốc hưng phấn dị thường, Ngọc Phi Yên bất đắc dĩ thở dài, lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra, một tiểu bươm bướm màu bạc bay ra, ở trong màn đêm, phá lệ chói mắt.

"Đi thôi ——" Ngọc Phi Yên thổi ngụm khí, tiểu bươm bướm vòng quanh nàng dạo qua một vòng, bay qua hướng đông.

“Đi bên này đi!"

Ngọc Phi Yên ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đi theo phía sau tiểu bươm bướm.

"La Sát cô nương, bươm bướm này có lợi gì?"

Trên đường, Trình Quan Trung một mực đi theo bên cạnh Ngọc Phi Yên, hắn thật sự là tò mò không thôi.

Con bướm nhỏ này có thể mang bọn họ tìm được Tuyết công chúa sao?

"Lúc trước, ta ở trên người Tiểu Anh thả một loại hương vị, vô luận nàng ở nơi nào, Mê Tung điệp đều có thể tìm được nàng!"

Nghe Ngọc Phi Yên giải thích như vậy, Trình Quan Trung bỗng nhiên nhớ tới, lúc ngoài tiệm, Ngọc Phi Yên đã từng mơn trớn lá rụng trên đầu vai Tiểu Anh, "Chẳng lẽ... Chính là vào thời điểm đó!"

"Ân." Ngọc Phi Yên đáp.

Mặc dù Trình Quan Trung bởi vì mệnh lệnh của Lâm chưởng môn Dược Vương Các, trà trộn trong đội ngũ, một mực quan sát hành động của Hoắc thần y cùng Ngọc Phi Yên, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng tới việc hắn bội phục nàng tâm tư kín đáo.

Nhưng như vậy, cũng càng làm cho Trình Quan Trung sinh ra áp lực.

Nếu Lâm chưởng môn mời Ngọc Phi Yên gia nhập Dược Vương Các, nàng hào quang vạn trượng như vậy, chính mình có phải hay không về sau sẽ không có ngày nổi danh ?

Nghĩ như vậy, tâm của Trình Quan Trung giống như bị một tòa núi lớn đè ép, nặng trịch .

"Ngươi làm sao phát hiện Tiểu Anh có vấn đề ?"

Một lát sau, Trình Quan Trung hỏi ra vấn đề kế tiếp.

"Trên người nàng có hương vị của Phụ Tử* hoàn."

*một loại dược liệu đông y

Hoắc thần y nghe Ngọc Phi Yên giải thích nói, " Một cái tiểu cô nương, tuổi tác không lớn, cư nhiên trường kỳ tránh thai, phương diện này khẳng định có vấn đề!"

Bị Hoắc thần y nhắc tới điểm này, Trình Quan Trung cuối cùng cũng minh bạch, hắn rốt cuộc biết được cỗ hương vị như có như không kia là cái gì .

Nhưng là hương vị kia cực kỳ đạm bạc, hắn căn bản là không có phân biệt được là cái gì.

Sư thúc tổ cùng Ngọc La Sát cư nhiên bỗng chốc liền phát hiện chỗ có vấn đề này, chính mình cùng bọn họ chênh lệch thật là quá lớn...

Trình Quan Trung trong hàng đệ tử Dược Vương Các, xem như xuất chúng , cho nên hắn luôn luôn có chút tự phụ.

Hôm nay, một chi tiết nhỏ rõ ràng như vậy hắn cũng không bắt được, cũng không nhìn ra Tiểu Anh có vấn đề ở đâu, làm cho sắc mặt Trình Quan Trung có chút khó coi, cũng có chút chịu đả kích.

Bại bởi sư thúc tổ thì không nói, hắn tốt xấu gì cũng là dược vương thành danh nhiều năm.

Nhưng là, bại bởi một cái tiểu cô nương, thật sự là mất mặt a!

Nhận thấy được Trình Quan Trung uể oải, Hoắc thần y vỗ vỗ bờ vai của hắn.

"Quan Trung a, ngươi còn trẻ! Phải biết rằng, đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường."

"Tại Dược Vương Các học được chính là lý luận tri thức, muốn chân chính thông hiểu đạo lí, học tập có ích, cần phải thâm nhập dân gian. Dân gian có rất nhiều chứng bệnh, trong y thuật cũng không có ghi lại, cần tới những người tuổi trẻ như các ngươi đi phát hiện, đi giải quyết!

Đây mới là dược sư trưởng thành!"

Lời nói của Hoắc thần y không có ý tứ cười nhạo, phi thường đúng trọng tâm, hoàn toàn là lời khuyên giải của trưởng bối đối với vãn bối, Trình Quan Trung nguyên bản tâm tình hỏng bét, cũng tốt lên một ít.

Kỳ thực trong khoảng thời gian này, Trình Quan

Trung cùng Hoắc thần y ở chung, phát hiện vị sư thúc tổ này phi thường hiền hoà, không làm dáng, căn bản là không giống như lời trước kia hắn nghe được, nói cái gì Hoắc thần y không coi ai ra gì, rất cao ngạo.

Hơn nữa, Trình Quan Trung phát hiện, Hoắc thần y tựa hồ cũng không thèm để ý danh lợi, biểu hiện hôm nay có rượu hôm nay say, rất tiêu sái.

Một khi đã như vậy, vì sao thời điểm chưởng môn sư tổ cùng sư phụ nhắc tới Hoắc thần y, đều là bộ dáng như gặp đại địch đây?

Trogn đầu Trình Quan Trung đang có hai cái tiểu nhân đánh nhau.

Một cái nói sư thúc tổ là người tốt, mình như vậy thật sự là không đúng; một cái khác nói nhất định phải nghe lời nói của chưởng môn sư tổ, tiếp tục giám thị Hoắc thần y, ngay tại thời điểm Trình Quan Trung rối rắm nắm tóc, thanh âm Ngọc Phi Yên lại truyền đến.

"Đến!"

Vừa nhấc đầu, Trình Quan Trung nhìn thấy trước mặt là một vách núi cao vút trong mây.

Tiểu bươm bướm màu bạc kia, khẽ run rẩy cánh nhỏ, hướng trên đỉnh vách núi bay đi.

"Hang ổ của tặc nhân ở phía trên?"

Triệu Thắng xem xét địa hình, không khỏi bội phục ác tặc tâm tư kín đáo.

Vách núi này giống như đao tước, bóng loáng trong như gương, đừng nói dây mây nhánh cây, ngay cả điểm dừng chân cũng không có.

Nếu không phải là Mê Tung điệp truy tìm được, mặc dù Triệu Thắng đi đến nơi này, cũng sẽ không hoài nghi ở phía trên có vấn đề gì.

Triệu Thắng thử đi lên phía trên, lại phát hiện chân vừa đi lên lại trượt xuống, làm sao có thể leo lên.

"La Sát cô nương, những người đó đi lên như thế nào?"

"Trên đỉnh nhất định có thang dây, dây mây linh tinh gì đó. Đến thời gian ước định, người trên núi đem thang dây thả xuống, là được rồi!" Ngọc Phi Yên nghĩ nghĩ, hồi đáp.

"Vậy chúng ta làm sao đi lên đây?"

Trình Quan Trung cũng thử qua một chút, phát hiện hoàn toàn không có cách nào. Thật sự là rất bóng loáng , mặc dù có thể đi lên một đoạn, cũng không có điểm chống đỡ, căn bản không thể trèo lên.

"Muốn tay không mà lên, ít nhất phải trên võ giả là võ vương!"

Triệu Thắng uể oải không thôi, rõ ràng đã tìm được địa phương , lại không có biện pháp đi lên, mắt thấy tiểu bươm bướm càng bay càng xa, trong bóng đêm biến thành một điểm ánh sáng màu bạc, Triệu Thắng liền gấp đến không chịu được.

Hiện tại, đối với Triệu Thắng mà nói, uan trọng nhất là sinh mệnh của Hạ Hầu Tuyết.

Nàng nếu có cái gì ngoài ý muốn, một nhà già trẻ của mình đều phải gánh chịu.

Ngay tại thời điểm Triệu Thắng đang sốt ruột, Ngọc Phi Yên đã bay đến không trung, hai chân nhẹ nhành đạp vách đá, hướng bọn họ nói, " Các ngươi chờ, ta đi lên trước, đem thang dây thả xuống."

"La Sát cô nương —— "

Nhìn Ngọc Phi Yên một thân tố y, nhẹ nhàng giống như bươm bướm, đạp trên vách núi mà giống như giẫm trên đất bằng, càng bay càng cao, Triệu Thắng há to miệng, sắc mặt bất khả tư nghị*.

*không thể tin được

"Nàng, nàng là Võ Vương sao?"

Trình Quan Trung ngơ ngác nhìn Hoắc thần y, nhỏ giọng hỏi.

"Ta, ta cũng không biết a!"

Hoắc thần y cũng ngây ngẩn cả người, "Nha đầu kia cư nhiên có bản lĩnh lợi hại như vậy! Thật sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước a! Đáng sợ, rất đáng sợ a!"

Lời nói của Hoắc thần y dừng ở trong tai Triệu Thắng, giống như trống lớn một dạng, mãnh liệt đánh lên.

Chính xác, Ngọc La Sát này thật sự là rất đáng sợ a!

Nàng còn nhỏ hơn so với Tuyết công chúa, cũng đã là Võ Vương. Đây thật sự là nghịch thiên !

Năm nay rốt cuộc làm sao vậy?

Thế nào khắp nơi đều là quái vật?

Ngọc gia cái kia võ thần mới mười bốn tuổi, bên này lại toát ra một cái Võ Vương, cũng bất quá mười bốn mười lăm tuổi, các nàng thật sự không phải người, là yêu nghiệt a!

Triệu Thắng đổ mồ hôi lạnh liên tục, cả người ướt đẫm.

Chỉ nghĩ đến Ngọc Phi Yên là Võ Vương, còn là dược sư, lại không kiêu ngạo không nóng nẩy, cũng không lấy thân phận đè ép người khác.

Ngược lại là Hạ Hầu Tuyết, cư nhiên nhiều lần đi gây sự với Ngọc Phi Yên...

May mắn Ngọc Phi Yên cũng không cùng Hạ Hầu Tuyết so đo, mặc dù nàng thật sự giết Hạ Hầu Tuyết, hoàng thượng chỉ sợ cũng sẽ không nói cái gì.

Một bên là nữ nhi đại võ sư, cùng Võ Vương dược sư, ai nặng ai nhẹ, vừa xem hiểu ngay.

"Hoắc thần y, ta có thể hỏi hỏi ngài, phẩm cấp dược sư của La Sát đại nhân là bao nhiêu vậy?" Triệu Thắng bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm túc, vội vàng xoay người nhìn về phía Hoắc thần y.

Vấn đề này, Trình Quan Trung cũng rất muốn biết.

Việc Ngọc La Sát là Võ Vương, đã làm đầu óc Trình Quan Trung choáng váng, không biết đêm nay là đêm nào .

Hiện tại nghe Triệu Thắng hỏi như vậy, Trình Quan Trung cũng mong đợi nhìn về phía sư thúc tổ, chờ hắn giải thích nghi hoặc.

"Cái này ——" Hoắc thần y vuốt vuốt râu, nhíu mày.

"Cái này ta cũng không rõ ràng a! Nàng y thuật thần bí khó lường, không biết kế thừa ở đâu. Nếu ta đoán không lầm, ta cảm thấy nàng tối thiểu cũng là dược thánh !"

"Sư thúc tổ, nàng luyện chế viên thuốc phẩm cấp là bao nhiêu?"

Trình Quan Trung thấy Hoắc thần y cùng Ngọc Phi Yên quen thuộc như vậy, cư nhiên không biết rõ về nàng, lại hỏi một vấn đề.

"Ta chưa thấy qua a!"

Hoắc thần y phi thường buồn bực nói.

"Nàng giúp tiểu Liên Cẩn chữa bệnh, lúc đầu nói luyện chế viên thuốc cho hắn, nhưng cuối cùng, nàng lại thay đổi chủ ý. Ngọc nha đầu nói chén thuốc càng thêm ôn hòa, càng thích hợp thân thể của tiểu Liên Cẩn hơn, cho nên ghi lại phương thuốc, để Liên Cẩn uống nước thuốc đen tuyền kia."

Hoắc thần y nói như vậy, làm cho trogn lòng Trình Quan Trung nổi lên sóng lớn.

Đúng vậy!

Chưởng môn sư tổ chính là tới nơi Ngọc Phi Yên trị liệu bệnh dịch mà lấy chén thuốc, lại làm như thế nào cũng phân tích không ra thành phần bên trong.

Chẳng lẽ, đây là độc nhất vô nhị tuyệt học của Ngọc Phi Yên?

Nàng rốt cuộc là từ đâu đến? Thần bí như vậy!

Chẳng lẽ, Ngọc La Sát là đệ tử gia tộc ẩn sĩ trong truyền thuyết?

Trình Quan Trung càng nghĩ, càng cảm thấy phán đoán của mình là chính xác .

Tại đại lục này, Võ Vương tuy rằng không nhiều, nhưng là các quốc gia đều có vài người như vậy.

Mà dược thánh, cũng có , Dược Vương Các cũng có vài vị.

Nhưng là, một tiểu cô nương chưa tới mười lăm tuổi lại là Võ Vương kiêm dược thánh, hoàn toàn chính là động vật quý hiếm !

Võ Vương, dược thánh, phẩm cấp không liên quan, cư nhiên tại tồn tại trên một người, đối phương lại còn trẻ như vậy, thực làm cho người ta hâm mộ ghen ghét, lại không thể không cúng bái.

Trình Quan Trung cười khổ không thôi, mệt hắn còn coi Ngọc Phi Yên là kình địch, lo lắng nàng vào Dược Vương Các, sẽ đoạt danh tiếng của mình.

Hiện tại xem ra, hắn chính là hoàn toàn không biết tự lượng sức mình!

Đối phương lợi hại như vậy, làm sao sẽ đem Dược Vương Các để vào mắt đâu! Hắn thật sự là ếch ngồi đáy giếng, lần này mới thật sự được mở rộng tầm mắt!

Tâm tình Triệu Thắng lúc này, cùng một dạng với Trình Quan Trung, chỉ là hắn là võ giả, tính cách càng thêm kịch liệt, bị đả kích cũng nặng hơn.

Ông trời a!

Đất a!

La Sát đại nhân quả thực chính là yêu nghiệt nghịch thiên a!

Triệu Thắng lại hối hận chính mình có mắt không tròng, cư nhiên tại thời điểm Hạ Hầu Tuyết khiêu khích Ngọc Phi Yên, không có nổi lên dũng khí tiến lên ngăn cản.

Đắc tội một cái là Võ Vương dược thánh, đặc biệt sao , trong đầu Hạ Hầu Tuyết thật sự chỉ toàn là bã đậu a!

Nhân tài như vậy của Đại Chu Quốc, cho dù là Hạ Hầu Quân Vũ cũng sẽ dùng khuôn mặt tươi cười để đón chào, thịnh tình mời gọi, lại bị bạch Tuyết công chúa cứng rắn đắc tội .

Nếu hoàng thượng biết chuyện này, còn không tức giận đến hộc máu a!

Bất quá trong chốc lát, Triệu Thắng đã kiên định quyết tâm, từ giờ trở đi, hắn cần phải bù lại gấp bội sai sót của Hạ Hầu Tuyết!

Nếu Hạ Hầu Tuyết về sau lại đối với Ngọc Phi Yên lãnh ngôn lãnh ngữ, hắn liền trực tiếp đánh ngất nàng.

Cho dù ngày sau Tuyết công chúa hồi cung cáo trạng, hắn cũng không thể để Hạ Hầu Tuyết đem Ngọc La Sát đẩy qua các quốc gia đối địch bên kia!

Nhân tài như vậy mặc dù không thuộc Đại Chu Quốc, cũng không thể làm địch nhân, phải cùng nàng bảo trì lương hảo hữu nghị!

Huống chi Ngọc La Sát tuổi còn quá nhỏ, nàng mười bốn mười lăm tuổi liền có thành tựu lớn như vậy, thành tựu ngày sau càng không cách nào lường được. Có được một cái bằng hữu cường đại như vậy, còn hơn là gặp phải địch nhân cường đại!

Ngay lúc Triệu Thắng cùng Trình Quan Trung ngẩn người, một cái bóng màu đen vội vàng xông lên, leo lên vách đá, đuổi theo Ngọc Phi Yên.

Đó là... Thằng Ngốc!

Chờ thấy rõ ràng bóng dáng màu đen vĩ đại, trong đầu Trình Quan Trung lại một lần nữa được đổi mới.

Một con chó cũng có thể trèo lên đi, hắn chẳng phải là ngay cả chó cũng không bằng...

Cả đêm, bị đả kích vô số lần, Trình Quan Trung đã triệt để chết lặng .

Hắn không bao giờ muốn cùng Ngọc Phi Yên so bì một lần nữa, ngay cả chó bên người Ngọc Phi Yên, hắn còn không so lại, bọn họ vốn không phải là người cùng một thế giới, không cần phải tự tra tấn Ngọc Phi Yên!

"Vù vù —— "

Không lâu sau, một trận thanh âm từ trên núi truyền đến, ba cái thang dây từ không trung rơi xuống, dừng ở trước mặt ba người Hoắc thần y.

"Chúng ta đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.