Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

Chương 63: Chương 63: Nữa đêm kinh hồn (thượng)




Đối với cảnh ngộ của Triệu Thắng, Ngọc Phi Yên quả thực đồng tình 120% .Ngay cả Tiết Tử Di giờ phút này đều có thể bảo trì cảnh giác, đối với Tiểu Anh đưa ra nhiều vấn đề như vậy, Tuyết công chúa này thật là ngu ngốc sao?

Xem ra, về sau đổi tên phải gọi nàng công chúa Bạch Tuyết.

Ngu ngốc , Tuyết công chúa.

Nghĩ đến định nghĩa mới về công chúa bạch Tuyết, Ngọc Phi Yên "Phốc xuy" một chút, cười ra tiếng.

Nào biết, nụ cười này, ở trong mắt Hạ Hầu Tuyết là phi thường chói mắt.

Có cái gì buồn cười ? Ngọc La Sát có ý tứ gì? Nhìn thấy Liên ca ca đối xử với mình lạnh nhạt như thế, nàng liền vui vẻ như vậy sao?

Quả nhiên, nàng bị Liên ca ca mê hoặc! Muốn có chủ ý với liên ca ca!

Trong lòng Hạ Hầu Tuyết có cảm giác thứ gì đó của mình bị người khác mơ ước, làm cho nàng triệt để mở ra toàn thân phòng bị, coi Ngọc Phi Yên là đối thủ cạnh tranh.

"Kỳ thực, ta có biện pháp tốt dụ hoặc địch nhân!"

Hạ Hầu Tuyết nhìn về phía Ngọc Phi Yên, trong miệng hộc ra một câu nói.

"Nơi này chỉ có ta, Tử Di tỷ tỷ, Ngọc La Sát, Tiểu Anh là bốn nữ hài tử, trong đó, Ngọc La Sát là võ linh, võ công cao nhất."

"Muốn bắt được tặc nhân, cần Ngọc La Sát hy sinh một chút."

"Chờ thời điểm tặc nhân đến, ngươi làm bộ bị bắt đi, thuận tiện ở trên đường lưu lại tín hiệu, chúng ta cùng những người khác sẽ đi theo sau, là có thể tìm được nơi ở của tặc nhân, nói không chừng còn có thể đem những nữ hài tử bị bắt trước kia cứu ra!"

Vừa nghe cái này, sác mặt Tiết Sắc liền đen lại.

Việc Ngọc Phi Yên là võ linh, là hắn nói cho Hạ Hầu Tuyết .

Bởi vì Hạ Hầu Tuyết âm dương quái khí ở trước mặt Tiết Sắc nói xấu Ngọc Phi Yên, hắn không nhịn xuống được, đem việc Ngọc Phi Yên là võ linh nói ra, mục đích là muốn kích thích Hạ Hầu Tuyết chỉ là đại võ sư mà đắc chí.

Nào biết, lời nói của hắn, sẽ biến thành vũ khí để Hạ Hầu Tuyết hãm hại Ngọc Phi Yên.

Tiết Sắc thật sự là hối hận muốn chết!

"Ta không đồng ý!"

Khập khiểng chân, Tiết Sắc đứng lên, gò má đỏ bừng, tức giận không thôi, "Nàng nhỏ tuổi nhất, ngươi làm sao có thể để nàng đi vào hang hổ đây! Vạn nhất xảy ra chuyện gì, làm sao bây giờ? Ai phụ trách!"

"Tiết Sắc, đây là thái độ ngươi nói chuyện với ta sao?"

Hạ Hầu Tuyết không nghĩ tới người đầu tiên phản đối cư nhiên lại là Tiết Sắc, hắn bất quá chỉ là thế tử Âm Sơn Công, cư nhiên không nể mặt mình như vậy.

"Ta cũng là vì bách tính của Phượng Minh trấn suy nghĩ, gặp được loại chuyện này, chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ không để ý đi! Đã mất tích nhiều người như vậy, ngươi muốn về sau càng có nhiều nữ hài gặp phải bất hạnh sao? Ngươi như vậy rất ích kỷ !"

Ngoài miệng nói Tiết Sắc ích kỷ, mục đích chân thật của Hạ Hầu Tuyết là mắng Ngọc Phi Yên ích kỷ.

Thanh danh Ngọc La Sát ở bên ngoài tốt như vậy, nếu có đánh giá nói nàng ích kỷ truyền ra đi, sẽ làm cho danh dự nàng tổn thất rất lớn.

Ngọc La Sát, nếu ngươi sợ hãi, liền ngoan ngoãn nghe ta an bày đi!

Hạ Hầu Tuyết đắc ý nghĩ.

"Mặc kệ ngươi nói như thế nào, dù sao ta cũng phản đối !"

Tiết Sắc làm sai còn để ý thân phận của đối phương, kiên quyết không đồng ý.

"Ngươi muốn lập công, muốn làm người tốt, vậy chính ngươi đi đi! Đến lúc đó mọi người lại đi cứu ngươi, cũng là một dạng !"

Bị Tiết Sắc chặn miệng, Hạ Hầu Tuyết tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.

"Nếu như ta có bản lãnh như nàng, là võ linh, không cần các ngươi hỗ trợ, chính ta có thể đem người xấu bắt lấy! Chỗ nào còn cần cầu người như vậy!"

Mắt thấy Tiết sắc cùng Hạ Hầu Tuyết náo loạn như vậy, Tiết Tử Di vội vàng đứng lên hoà giải.

"Ta so với các ngươi lớn hơn, là tỷ tỷ, nếu không hãy để ta đi thôi!"

Tiết Tử Di không muốn đắc tội Hạ Hầu Tuyết, dù sao đối phương là công chúa hoàng thượng sủng ái nhất, lại là nữ nhi hoàng hậu, chờ trở lại kinh thành, nếu Hạ Hầu Tuyết ở trước mặt quý nhân lắm miệng vài câu, nói không chừng hoàng thượng sẽ chán ghét Tiết sắc.

Dù sao, Hạ Hầu Tuyết phía trước phía sau đều dùng một chữ "Nghĩa" để nói chuyện.

Có địa vị cao, câu nói đầu tiên tùy tiện có thể quyết định vận mệnh người khác.

Tiết Sắc là thế tử Âm Sơn Công, tuy rằng hoàng thượng cùng hoàng hậu chưa hẳn sẽ vì việc nhỏ này liền đem hắn xử lí như thế nào , nhưng là ở trong lòng của hoàng thượng sẽ lưu lại không ấn tượng tốt, luôn không tốt .

"Không được —— "

Tiết Tử Di vừa nói xong, đồng thời xuất hiện hai cái thanh âm phản đối, một cái đến từ Tiết Sắc, người còn lại là Ngọc Phi Yên.

Tiết Tử Di vạn vạn thật không nghĩ đến vào lúc này Ngọc La Sát sẽ đứng ra nói chuyện, hơn nữa, bộ dáng của nàng rất nghiêm túc, tuy rằng giọng điệu bình thản trước sau như một, nhưng là Tiết Tử Di cảm giác được nàng tức giận.

"La Sát cô nương!"

Thấy Ngọc La Sát cũng phản đối Tiết Tử Di lấy thân thử hiểm, Tiết Sắc có chút ngượng ngùng nở nụ cười.

Tiết Tử Di là tỷ tỷ của hắn, bọn họ tỷ đệ tình thâm, hắn tự nhiên là muốn ra mặt che chở, sợ Tiết Tử Di xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nhưng là Ngọc La Sát lại không so đo việc chính mình đem việc của nàng nói cho Hạ Hầu Tuyết biết, cũng đứng ra phản đối, nàng thật sự là một nữ hài thiện lương a!

Còn có, bọn họ như vậy, xem như... tâm hữu linh tê sao?

Trong lòng thiếu niên trở nên hưng phấn.

"Thế nào, ngươi đáp ứng rồi?"

Thấy Ngọc Phi Yên rốt cục nói chuyện, Hạ Hầu Tuyết ra vẻ vui mừng.

"Thật tốt quá! Ngọc La Sát, ngươi thật sự là thâm minh đại nghĩa! Khó trách bách tính Tần Trì Quốc gọi ngươi là Bồ Tát sống, bọn họ nói quả thật không giả, ngươi thật sự tâm địa bồ tát a!"

"Ngươi yên tâm lớn mật mà đi đi! Ngươi yên tâm, có Triệu Thắng ở đây, chúng ta nhất định sẽ đem ngươi giải cứu ra ! Lúc này đây nếu bắt được người xấu, ngươi là người có công đức vô lượng a!"

Hạ Hầu Tuyết líu ríu, Ngọc Phi Yên cảm thấy thật ồn ào.

Rõ ràng là một người tâm kế, lại làm bộ đơn thuần!

Rõ ràng hận không thể giết chết chính mình, lại làm bộ như cao hứng!

Rõ ràng đây là đang thiết kế độc hại nàng, lại mở miệng một tiếng đạo nghĩa!

Nữ nhân này, giờ phút này chính thức bị Ngọc Phi Yên xếp vào danh sách địch nhân của nàng.

Ngọc Phi Yên đã sớm thấy Hạ Hầu Tuyết bất mãn , cái gì cũng đều không hiểu, ngu xuẩn mà còn tự cho là thông minh. Muốn để nàng làm mồi, vậy mà Hạ Hầu Tuyết cũng nghĩ ra được!

Nhìn đến Hạ Hầu Tuyết, trong lòng Ngọc Phi Yên thoáng qua một cái ý niệm trong đầu.

Công chúa Hoàng gia, tiền chuộc nhưng là rất nhiều a!

"Công chúa, tuổi ngươi không lớn lắm, đầu óc không tốt còn chưa tính, không nghĩ tới lỗ tai ngươi cũng không tốt a! Tai nào của ngươi nghe thấy ta đáp ứng rồi? Nơi này đã đánh mất ai, chết ai, đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Ta cũng không phải chúa cứu thế!"

Nếu nàng vì tư lợi, trước mặt mọi người bán đứng chính mình là Ngọc La Sát, vậy Ngọc Phi Yên cũng không cần phải che che lấp lấp , trực tiếp nói ra thân phận của Hạ Hầu Tuyết.

Công chúa, nếu thật sự có tặc nhân, bắt người công chúa này, chẳng phải là càng tốt sao?

Bắt cóc tống tiền cũng phải chọn kim chủ a!

Hạ Hầu Tuyết vạn vạn thật không nghĩ đến Ngọc Phi Yên sẽ hoàn toàn cự tuyệt như vậy.

Không đúng như vậy!

Là người đều sẽ để ý thanh danh chính mình, nàng làm sao có thể không cần chứ?

"Ngọc La Sát, ngươi làm sao có thể ích kỷ như vậy! Ngươi cũng là nữ nhân a, gặp được chuyện như vậy, ngươi thế nào một chút đồng tình đều không có! Nếu tỷ muội ngươi gặp được bất hạnh, ngươi còn có thể khoanh tay đứng nhìn như vậy sao?"

Thời điểm Hạ Hầu Tuyết nói chuyện, thanh âm càng ngày càng nghiêm khắc, trên người cũng tản mát ra một loại uy nghi mà người hoàng gia đều có, Tiểu Anh bên cạnh sợ tới mức run run.

Đối với việc này, Ngọc Phi Yên đặc biệt muốn nói thêm một câu, không có việc gì đừng giả bộ thanh cao, giả bộ thanh cao sẽ bị sét đánh.

Ngươi như vậy là muốn hù dọa ai đây?

Ai sợ ngươi a!

"Ngượng ngùng, ta là con gái một! Giả thiết của ngươi không thành lập."

Ngọc Phi Yên hai tay vây quanh trước ngực, lười biếng nhìn Hạ Hầu Tuyết.

"Ngược lại ngươi là công chúa, mỗi ngày cẩm y ngọc thực, mặc các loại xiêm y hoa mỹ, ở trong cung điện cao lớn xinh đẹp, khoái nhạc bình an lớn lên, mười mấy năm qua vô tư một mực hưởng thụ bách tính cung phụng, hiện tại đến phiên ngươi giúp đỡ cho con dân của ngươi đi."

"Ngươi là công chúa hoàng gia, con dân của ngươi gặp nạn, giải cứu bọn họ là trách nhiệm mà ngươi nên làm."

"Cho nên, chúng ta sẽ không đã quấy rầy công chúa ngươi vì nhân dân phục vụ !"

"Công chúa xin yên tâm, nếu ngươi không cẩn thận chết đi, chúng ta sẽ đem sự tích anh dũng của ngươi biến thành thơ ca, truyền khắp toàn bộ đại lục, để tất cả mọi người ca ngợi ngươi, để tên của ngươi lưu danh sử sách!"

Ngọc Phi Yên nói chuyện luôn làm tức chết người khác, môi Hạ Hầu Tuyết hơi hơi phát run.

Đáng giận!

Nàng vì sao lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy!

Hạ Hầu Tuyết vắt hết óc, đều không thể nghĩ ra được nên trả lời Ngọc Phi Yên như thế nào.

So đo về ngôn ngữ, rõ ràng nàng đã thua!

Hiệp thứ nhất, Ngọc Phi Yên thắng!

"Sắc trời đã không còn sớm , Hoắc lão, Liên Cẩn, Mặc Thương, chúng ta đi thôi!"

Ngọc Phi Yên không muốn dây dưa cùng Hạ Hầu Tuyết quá nhiều, cho Liên Cẩn một cái ánh mắt, một bàn người đều đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Đi đến bên người Tiết Tử Di cùng Tiết sắc, Ngọc Phi Yên nhìn về phía thiếu niên vừa rồi bảo hộ chính mình.

Thực không nhìn ra, vị thiếu niên bất cần đời này, còn có một cổ ngớ ngẩn.

Tính , cũng kéo bọn họ cùng nhau đi thôi!

Miễn cho công chúa não tàn sau việc này "Giết hại" đôi tỷ đệ này, nàng có thể không để ý đến hậu quả chống đối Hạ Hầu Tuyết, hai người này lại mang trên vai thân phận thần tử.

Nếu bạch Tuyết công chúa tính sổ, bọn họ muốn trốn cũng không xong ——

"Cùng nhau đi thôi! Nếu trễ liền tìm không thấy địa phương nghỉ ngơi !"

Ngọc Phi Yên chủ động nói chuyện với mình, đây vẫn là xưa nay chưa từng có đâu!

"Được được! Chúng ta cùng nhau!" Tiết Sắc vui vẻ được ngây ngô cười .

Đệ đệ ngốc của ta a!

Nhìn thấy Tiết Sắc như vậy, Tiết Tử Di không khỏi đau đầu. Bất quá nàng cũng thật cảm kích Ngọc Phi Yên bất kể hiềm khích lúc trước, vừa rồi có thể đứng ra nói chuyện hộ nàng, lúc này lại mang bọn họ đi.

Bằng không, Hạ Hầu Tuyết thật sự sẽ cho nàng đi làm mồi dụ dỗ người xấu, đối với việc này, Tiết Tử Di còn có chút sợ hãi.

Trừ bỏ Hạ Hầu Tuyết cùng Triệu Thắng, ngay cả Trình Quan Trung đều chọn đi theo Ngọc Phi Yên rời đi, nhìn Liên Cẩn đi tới cửa, thanh âm Hạ Hầu Tuyết nghẹn lại, rốt cục khóc ra thành tiếng.

"Liên ca ca, ngươi thay đổi! Ngươi làm sao lại trở nên lạnh lùng như thế ? Ngươi trước kia không phải cái dạng này ! Ta, ta cũng không nhận ra ngươi !"

"Công chúa, ta bất quá là một bệnh nhân tay trói gà không chặt, ở chỗ này chỉ cho ngươi thêm phiền toái! Cho nên, Liên Cẩn sẽ không quấy rầy công chúa hành hiệp trượng nghĩa, trừng gian trừ ác ! Lần nữa, cung chúc chúc công chúa đại phát thư uy, dũng mãnh trừng phạt ác tặc!"

Bị Hạ Hầu Tuyết điểm danh, Liên Cẩn cũng không có quay đầu, chỉ là nhìn nhìn sắc trời, để Mặc Thương đi dắt xe ngựa lại đây.

Hắn thốt ra những lời này, Tiết sắc là người đầu tiên không nhịn xuống được, "Hắc hắc" nở nụ cười.

Đại phát thư uy!

Xem ra hôm nay lại học được một câu.

Tiết Sắc âm thầm nhớ kỹ cái từ này, tính toán về sau gặp được nữ nhân giống Hạ Hầu Tuyết như vậy, liền đem từ ngữ này nói ra!

"Các ngươi đi đi! Đều đi đi! Đi càng xa càng tốt!"

Ngay cả Liên Cẩn cũng bỏ lại nàng, Hạ Hầu Tuyết trong cơn giận dữ, đem bàn xốc lên, trên bàn bát đũa ly rượu trên mâm đều ngã trên mặt đất, rơi xuống dập nát.

"Công chúa, cửa hàng này là sinh ý tiểu lão bản a! Ngươi hủy toàn bộ đồ ăn, cũng đừng quên trả ngân lượng cho chủ tiệm! Dân chúng, kiếm ăn thật không dễ dàng a! Vạn nhất thanh danh công chúa ương ngạnh kiêu căng truyền ra đi, có thể sẽ không tốt !"

Nghe thấy động tĩnh trong phòng, Ngọc Phi Yên lập tức bồi thêm một câu.

"Không cần ngươi giả mù mưa sa ! Bản công chúa có rất nhiều bạc!"

Bị Ngọc Phi Yên kích thích, Hạ Hầu Tuyết lập tức lấy ra một viên đại trân châu ném vào chủ tiệm ở một bên đang ngốc trệ như chim cánh cụt."Cầm, đây là bồi thường cho ngươi! Không đủ bản công chúa còn có tiền!"

"Đủ đủ, còn nhiều hơn rồi! Công chúa điện hạ, tiểu dân không có dư thừa tiền thối cho ngài a!"

trái tim chủ tiệm đập dồn dập, hắn đã bị thân phận của những người này dọa ngây người.

Ai u uy, đây chính là công chúa a!

Thực sự là kim chi ngọc diệp a!

Hắn đây là có bao nhiêu phúc phận, mới có thể nhìn thấy mặt công chúa a ——

Chủ quán cung kính cùng khiêm tốn, cuối cùng cũng làm cho Hạ Hầu Tuyết tìm được một điểm tồn tại, nên, nàng vẫy vẫy tay, "Ai muốn tiền của ngươi a, tiền dư thừa đều thưởng cho ngươi !"

Đột nhiên đến một đám quý nhân, hiện tại lại được một viên trân châu lớn như vậy, chủ tiệm kích động có chút không biết chính mình họ gì tên chi .

Xuất phát từ hảo tâm, chủ quán ở một bên khuyên giải an ủi Hạ Hầu Tuyết:

"Công chúa, ngài vẫn là đi thôi! Nếu ngài trong cửa hàng của tiểu dân xảy ra sự tình gì, tiểu dân cho dù có một vạn cái đầu cũng không đủ khảm a!"

"Bản công chúa không đi! Bản công chúa phải ở chỗ này, giúp các ngươi bắt được người xấu!"

Hạ Hầu Tuyết nghĩa khí vỗ vỗ ngực, nhìn thoáng qua cửa, lớn tiếng nói:

"Bản công chúa cũng không giống mấy người, thấy chết không cứu, tâm địa ngoan độc! Các ngươi yên tâm ! Bên người ta có Võ thánh, tặc nhân không làm gì được ta !"

Bị Tuyết công chúa điểm danh, Triệu Thắng thật xót xa.

Tận mắt thấy Hạ Hầu Tuyết bị Ngọc Phi Yên nắm mũi dẫn đi, bị nàng đùa giỡn xoay quanh, ở một bên, Triệu Thắng trừ bỏ cười khổ, vẫn là cười khổ.

Tuyết công chúa, ngươi đã đánh mất chỉ số thông minh, còn tưởng cùng Ngọc La Sát đấu?

Ngươi có biết hay không có một câu "Tự mình hiểu lấy" a!

Như thế rất tốt! Mọi người đều đi rồi, trong điếm lại chỉ còn hai người bọn họ, hắn nên làm cái gì bây giờ!

Triệu Thắng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, Hạ Hầu Tuyết lại như thế nào vận dụng trí tuệ như heo của nàng để chỉ huy chính mình.

Nếu ác tặc chỉ là một người cũng liền thôi, vạn nhất đối phương có người giúp đỡ, hắn chẳng những muốn giết tặc, còn phải bảo vệ công chúa ngu xuẩn này, chẳng lẽ Triệu Thắng có thể kịp thời học thuật phân thân được hay sao!

Sớm biết rằng đây là một việc khổ sai, hắn nên cáo bệnh ở nhà nghĩ dưỡng, không đáp ứng Lưu hoàng hậu .

Thật sự là hối hận không kịp a ——

Triệu Thắng đầy bụng náo loạn, ngoài tiệm lại truyền đến một tiếng dị vang.

"Mặc Thương, làm sao vậy?" Thấy Mặc Thương tay không trở về, Ngọc Phi Yên cảm thấy không ổn.

"Chết." Mặc Thương lạnh lạnh phun ra một chữ, lấy ra một thanh đen tuyền gì đó.

"Đây là cây mắt đậu!" Trình Quan Trung nhìn thấy cái này, kinh hô ra tiếng, "Đây chính là độc dược trí mạng a, chỉ cần một viên, có thể giết chết một thôn dân a! Ngươi là từ đâu lấy đến ?"

"Ngựa." thái độ Mặc Thương vẫn như trước lạnh như băng, làm cho Trình Quan Trung một hơi nghẹn ở trong cổ họng.

"Ngựa, ngựa gì? Nói rõ ràng a! Mặc Thương, ngươi có thể nói nhiều thêm vài từ được không?"

"Ngu xuẩn." Nhìn thoáng qua Trình Quan Trung, Mặc Thương có chút khinh bỉ hắn.

"Ngươi —— "

Thái độ của Mặc Thương, Trình Quan Trung sớm đã thành thói quen, nhưng là bị khuôn mặt băng sơn mắng ngu xuẩn, đây vẫn là lần đầu tiên, làm hắn dở khóc dở cười. Rõ ràng do lời nói của ngươi quá khó lý giải , được không!

Mắng xong, Mặc Thương như trước trở lại bên người Liên Cẩn, đứng thẳng tắp, sau lưng mang ngăm đen bảo kiếm, càng lộ vẻ hắn cao lớn tuấn tú.

"Ngựa bị người khác độc chết ." Thanh âm Ngọc Phi Yên thanh lãnh, trong mắt thoáng qua một tia sát ý.

"Xem ra, chúng ta đi không được rồi! Thịnh tình của đối phương như vậy chúng ta không thể chối từ, hôm nay chúng ta nếu là không nghỉ ở chỗ này, thật sự là không nể mặt a! Không bằng ở lại một đêm, chờ trời sáng lại đi ra ngoài mua ngựa đi!"

Nói xong lời này, Ngọc Phi Yên đột nhiên nghĩ tới con chó mực kia, vội vàng kêu một tiếng "Thằng Ngốc!"

"Ngao —— ô —— "

Ngọc Phi Yên vừa dứt lời, thân hình cực đại của thằng Ngốc liền xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, trong miệng ngậm một cái Hắc y nhân, vui mừng chạy tới trước mặt Ngọc Phi Yên, dùng sức vung vẩy đuôi to.

"Ngao —— ô —— "

Bỏ lại Hắc y nhân, thằng Ngốc cọ cọ trên đùi Ngọc Phi Yên, hai chân trước đầy đặn chụp ở trên người Hắc y nhân, phảng phất đang nói, Tiểu Phi Yên, ngươi xem, luân gia có lợi hại không!

"Vừa rồi là hắn hạ độc?" Ngọc Phi Yên hỏi.

"Ngao —— ô —— "

Thằng ngốc gật đầu.

Chờ Ngọc Phi Yên kéo xuống mạng che mặt của Hắc y nhân, gọi chủ tiệm cùng tiểu anh đến, hai người tỏ vẻ đều không biết hắn, người này không phải người trong trấn.

Trong phòng Hạ Hầu Tuyết vừa nghe ngựa của Liên Cẩn chết, mọi người đều đi không được, nàng thật vui vẻ, lúc này cũng chen lấn lại đây, nhìn Hắc y nhân đã chết trên đất gật đầu phân tích nói:

"Xem ra thời điểm chúng ta vào thôn trấn đã bị người theo dõi! Phiền toái này rất lớn! Ai —— "

Hạ Hầu Tuyết cho rằng chính mình che giấu tốt lắm, mà một bên Triệu Thắng hận không thể đập đầu vào tường.

Công chúa, ngươi có thể câm miệng sao! Ngươi không nói chuyện không có người nói ngươi là câm điếc! Thanh âm vui sướng khi người gặp họa của ngươi, chỉ cần không phải kẻ điếc đều có thể nghe ra! Ngươi có thể đừng gây thù chuốt oán sao?

Bất quá, nội tâm Triệu Thắng cầu nguyện một chút tác dụng cũng không có, Hạ Hầu Tuyết thế nhưng ghét bỏ đối Thằng Ngốc nói:

"Ngươi cũng thật là! Rõ ràng có thể bắt sống, vì sao đem hắn giết chết ! Hiện tại thì tốt rồi , cái gì hữu dụng cũng không hỏi ra được, thực đần độn! Kém một chút nữa là chúng ta có thể biết được chân tướng ! Đều tại ngươi !"

Hạ Hầu Tuyết cho rằng Thằng Ngốc là súc sinh, nghe không hiểu tiếng người.

Nào biết con chó mực lớn này chỉ số thông minh siêu cấp cao!

Bị Hạ Hầu Tuyết mắng ngu ngốc, Thằng Ngốc làm sao chịu theo, "Ô ——" một tiếng, đem Hạ Hầu Tuyết té ngã xuống đất, nó há miệng, răng nanh sắc bén tại cổ họng Hạ Hầu Tuyết đụng chạm, nàng sợ tới mức lập tức hét rầm lên.

"Triệu Thắng! Mau tới cứu ta! Mau giết con súc sinh này!"

Cổ họng lạnh lẽo, làm cho Hạ Hầu Tuyết hoa dung thất sắc, đành phải hướng Triệu Thắng xin giúp đỡ.

Ngươi mới là súc sinh!

Cả nhà ngươi đều là súc sinh!

Mắng xong, thằng Ngốc sửng sốt.

Không tốt, đem chủ tử cũng mắng vào rồi!

Hỗn đản, đều do nữ nhân ngu xuẩn này, hại gia phạm sai lầm! Không thể tha thứ a!

Thằng Ngốc tức giận, răng nanh ở trên cần cổ nàng táp một cái, lập tức cắn đến da thịt mềm mại của Hạ Hầu Tuyết, máu đỏ tươi chảy ra.

"A a a —— "

Hạ Hầu Tuyết vừa đau lại sợ, ngoài miệng càng trở nên sắc bén:

"Triệu Thắng, ngươi chết rồi sao! Ngươi còn không mau giết nó! Ngươi vô năng như vậy, hồi cung ta muốn cáo trạng với phụ hoàng! Ta sẽ nói phụ hoàng tru di cửu tộc nhà ngươi!"

Bị Hạ Hầu Tuyết đe dọa, Triệu Thắng bất đắc dĩ đứng dậy, bất quá hắn không có cứu Hạ Hầu Tuyết, mà là đi đến trước mặt Ngọc Phi Yên.

Dọc theo con đường này, Thằng Ngốc hung tàn, người có mắt đều thấy .

Triệu Thắng không phải ngốc tử, đây là cẩu của Lâm Giang Vương, Hạ Hầu Kình Thiên có tính tình như thế nào, chỉ sợ không ai không biết không người không hiểu.

Hạ Hầu Tuyết lệnh hắn giết Thằng Ngốc? Nàng điên rồi sao!

Không nói đến Triệu Thắng có thể hay không thu phục con chó lớn này so lão hổ còn muốn hùng tráng hơn, nếu Triệu Thắng thực sự giết chết Thằng Ngốc, Lâm Giang Vương cũng sẽ không tha cho hắn! Nói không chừng ở trong lòng Hạ Hầu Kình Thiên, Triệu Thắng hắn, còn không bằng một con chó trong Lâm Giang Vương phủ.

Chuyện cho tới bây giờ, Triệu Thắng chỉ có thể hướng Ngọc Phi Yên xin giúp đỡ.

Trong mọi người ở đây, Thằng Ngốc chỉ nghe lời nói của Ngọc Phi Yên, hơn nữa Hạ Hầu Kình Thiên có thể đem cẩu đưa cho nàng, đủ để thuyết minh Ngọc La Sát ở trong lòng hắn rất đặc biệt.

Triệu Thắng là người thông minh, tự nhiên biết nói như thế nào.

"La Sát cô nương, người xem, công chúa không hiểu chuyện, có đôi khi nói cũng không nghĩ nhiều, nhưng chuyện này, thỉnh ngài giúp đỡ một chút —— "

Thấy Triệu Thắng khó xử như vậy, trong lòng Ngọc Phi Yên thở một tiếng cảm thấy hắn thật đáng thương.

Có chủ tử giống heo như vậy, cái danh Võ thánh này thật sự là có được rất nghẹn khuất ! Bất quá, hay là cho Hạ Hầu Tuyết một ít giáo huấn, miễn cho nàng nói chuyện mà không dùng tới đại não.

Mắng Thằng Ngốc là súc sinh? Vậy Hạ Hầu Tuyết ngay cả súc sinh cũng không bằng!

Có bản lĩnh ngươi bắt cái Hắc y nhân thử xem!

Thật sự là đứng nói chuyện thì không đau thắt lưng mà!

Ngọc Phi Yên không có lập tức đáp ứng, làm cho trong lòng Triệu Thắng phi thường không hiểu. Thông qua sự quan sát của hắn đối với Ngọc La Sát, phát hiện nàng kỳ thực là một người ngoài lạnh trong nóng, rất dẽ thân cận, cũng sẽ không thật sự để Thằng Ngốc giết Tuyết công chúa.

Đây là, muốn cho Tuyết công chúa một chút giáo huấn a!

Xem ra đắc tội Ngọc La Sát, Tuyết công chúa sẽ vô cùng thảm a!

"Ba ba —— "

Lại đợi một lát, nhìn thấy trên mặt Hạ Hầu Tuyết hoàn toàn không có huyết sắc, Ngọc Phi Yên vỗ tay một cái, Thằng Ngốc lập tức từ trên người Hạ Hầu Tuyết rời đi, đi đến trước mặt nàng, rung đùi đắc ý, giống như vừa rồi chỉ là đang chơi một trò chơi nho nhỏ.

"Thằng Ngốc giỏi quá! So với một ít đầu người óc heo còn thông minh hơn nhiều!"

Ngọc Phi Yên vuốt đầu Thằng Ngốc, được khen ngợi, nó càng mừng rỡ lăn lộn trên mặt đất, càng tỏ ra vui vẻ.

"Đi thôi, đây là thưởng cho ngươi!" Ngọc Phi Yên chỉ vào thi thể của Hắc y nhân, "Hôm nay biểu hiện của ngươi thật sự rất tốt! Đi ăn đi!"

"Ngao —— ô —— "

Luân gia rất hạnh phúc !

Nghe xong lời nói của Ngọc Phi Yên, Thằng Ngốc cảm động đến rơi nước mắt.

Nó ăn thịt thú nhiều ngày như vậy, trong miệng sớm đã không có tư vị, đặc biệt tưởng niệm chiêm nghiệm (sự việc đã trải qua) cho đỡ thèm. Bây giờ không cần nữa, vừa lập công liền có thưởng, tiểu cô nương thật sự giống với chủ tử một dạng, thưởng phạt phân minh! Luân gia cảm thấy thật tốt!

Quả nhiên chủ tử nói không sai, đi theo tiểu cô nương có thịt ăn!

Lúc này đây thật sự được ăn thịt rồi!

Vì thế, bên ngoài quàn rượu nho nhỏ, một con chó mực so với lão hổ còn muốn to lớn hơn, vui vẻ cắn xé Hắc y nhân.

Tựa hồ cố ý muốn hù dọa Hạ Hầu Tuyết, Thằng Ngốc một bên ăn xương cốt, phát ra thanh âm "Ca ca" kinh khủng, một bên dùng ánh mắt âm trầm nhìn Hạ Hầu Tuyết, chẳng những nhếch miệng đối với nàng, mặc cho thịt vụn máu tươi từ khóe miệng nó chảy xuống, còn thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi đỏ tươi liếm qua răng nanh bén nhọn.

Xú bà nương, hôm nay tiểu cô nương ta nhân từ, lần sau ngươi liền không được may mắn như vậy đâu!( ô em ấy mà là tiểu cô nương ak, Thằng Ngốc quá bưu hãn)

"A ——" Hạ Hầu Tuyết lúc này đây triệt để bị dọa đến hôn mê. Má ơi, vừa rồi thiếu chút nữa nàng cũng trở thành đồ ăn của Thằng Ngốc! Con chó lớn này thật đáng sợ!

Quả nhiên không hổ là chó của Thập Tứ thúc, ta thật sự biết sai lầm rồi... Trước khi ngất, trong đầu Hạ Hầu Tuyết thủy chung nhớ kỹ những lời này.

Rất bưu hãn !

Rất hung tàn !

Rất khủng bố !

Phải hay không!

Hình ảnh trước mắt thật kinh tởm, ngay cả Triệu Thắng là Võ thánh đã giết vô số người mà da đầu cũng run lên, kinh hồn khiếp đảm, càng miễn bàn là Tiết Tử Di, Tiết Sắc, Trình Quan Trung, ba người này chưa từng trải việc đời.

Sắc mặt bọn họ đã sớm trắng bệch, đổ mồ hôi lạnh, thậm chí ngón tay Trình Quan Trung hơi hơi phát run, sớm đi qua một bên, suýt chút nữa ôm cây cột nôn khan.

Trái lại, sắc mặt ba người Ngọc Phi Yên, Liên Cẩn, Mặc Thương đều bình tĩnh.

Triệu Thắng rốt cục minh bạch, trong đội ngũ này, mức độ hung tàn của ba người này đã cao tới mức khiến người ta quỳ bái!

Thật sự là... Người không nên nhìn vẻ ngoài a!

Mặc Thương là hộ vệ của Liên Cẩn, hắn có thể lạnh nhạt như vậy, cũng là việc bình thường đi.

Về phần Ngọc La Sát, tuy rằng là tiểu cô nương, nhưng là làm dược sư, nhất định là gặp qua rất nhiều trường hợp sinh ly tử biệt, có thể có sắc mặt như thường, cũng có thể lý giải.

Nhưng là ai đến nói với ta là tại sao, Liên công tử, bộ dáng quân tử như ngọc, là công tử có mỹ danh thiếu niên nho nhã, vì sao nhìn thấy hình ảnh con người không dám làm cũng có thể tâm bình khí hòa như vậy? !

Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy!

Triệu Thắng choáng váng đầu óc, thế giới của hắn lần nữa lại nảy sinh cái mới, đã có chút theo không kịp tiết tấu.

"Ngươi, ngươi làm sao có thể để nó như vậy!"

Một bên, Tiểu Anh gầy yếu ói đến bất tỉnh nhân sự, cuối cùng còn không quên chỉ trích Ngọc Phi Yên.

"Xuỵt —— "

Ngọc Phi Yên đư tay làm một cái tư thế chớ có lên tiếng, biểu tình phi thường thần bí.

"Tiểu Anh cô nương, đối phương có thể ở trước mắt của chúng ta giết chết ngựa của chúng ta, nói không chừng bọn họ đang trốn ở bốn phía, đang nhìn ngươi a..."

Bị Ngọc Phi Yên hù dọa, thần sắc tiểu Anh đại biến, vội vàng chạy đến bên người Ngọc Phi Yên, ánh mắt khẩn trương nhìn bốn phía, phảng phất thật sự có người đang trốn ở một nơi bí mật gần đó.

"Ngươi đừng dọa ta —— "

"Ta nói là lời nói thật a! Không tin, ngươi có thể đi ra ngoài nhìn một cái!"

"Không cần —— "

Tiểu Anh cả người phát run, lại nhích lại gần Ngọc Phi Yên một chút, tựa hồ chỉ có ở bên người Ngọc Phi Yên nàng mới có cảm giác an toàn.

Thấy tiểu anh như vậy, Ngọc Phi Yên nhẹ nhàng phất đi lá rụng ở trên vai nàng,

"Địch trong tối ta ngoài sáng, ta cố ý để Thằng Ngốc triển lộ một chút tàn bạo, chính là muốn cho tiểu tặc nhìn thấy, chúng ta cũng không phải dễ chọc . Tiểu Anh cô nương, ngươi nói tặc nhân nhìn thấy hình ảnh này, có phải hay không sợ tới mức không dám tới?"

Thanh âm Ngọc Phi Yên rất mềm yếu , dường như có ma lực, Tiểu Anh ngẩng đầu, muốn thấu qua mạng che mặt thấy được dung mạo của Ngọc Phi Yên, nào biết lại chống lại một đôi mắt mỉm cười.

Ánh mắt này tuy rằng luôn tươi cười, nhưng là tươi cười của nàng không biểu đạt trong ánh mắt, thậm chí còn phát ra hàn ý.

Nàng giống như đã biết cái gì, Tiểu Anh cả kinh, sau đó lắc lắc đầu.

Không có khả năng, nhất định là chính mình nhìn lầm rồi!

Tiểu Anh run run một chút, lui về phía sau hai bước, "Ngươi nói cái gì thì chính là cái đó đi! Dù sao ta cũng không muốn lại nhìn thấy sự việc ghê tởm như vậy, sẽ gặp ác mộng , ta muốn đi ngủ !"

"Đợi một chút!" Thấy Tiểu Anh muốn rời đi, Ngọc Phi Yên lại gọi nàng.

"Nguyên bản chuyện này ta cũng không tính toán phụ trách, chỉ là tối hôm nay ta cũng ở nơi này, cho nên về tình về lý, đều không thể nhìn tặc nhân ở trước mắt ta làm chuyện xấu."

" Lúc trước ngươi có nói trên thôn trấn gần như các gia đình có nữ hài tử đều đã chuyển đi, đoán chừng hiện tại tặc nhân cũng đang tìm nữ hài tử khắp nơi đấy! Chúng ta nơi này có bốn nữ tử, nếu không tối hôm nay chúng ta ở cùng một chỗ đi! Nếu thật sự có tặc nhân, cũng coi như có thể giúp đỡ lẫn nhau!"

"Không, ta không muốn cùng ngươi ở một chỗ!"

Hạ Hầu Tuyết vừa mới được Triệu Thắng cứu tỉnh hét lên, nàng đã bị Thằng Ngốc dọa sợ, cho nên nhảy tới bên cạnh Tiểu Anh, ôm lấy cánh tay của Tiểu Anh.

"Ta với nàng ở cùng một chỗ! Triệu Thắng, ngươi ở ngoài cửa trông chừng, nếu có bất luận kẻ nào đến, mặc kệ là ai, trực tiếp giết! Tử Di tỷ tỷ, ngươi cũng ở cùng chúng ta đi! Ba người chúng ta là bạn mà!"

Hạ Hầu Tuyết suy nghĩ rất rõ ràng, có Triệu Thắng bảo hộ, ba người các nàng nhất định sẽ bình an vô sự .

Ngược lại là Ngọc Phi Yên, chỉ cần để nàng một mình, tặc nhân nhất định sẽ đem nàng bắt đi, lăng nhục nàng tra tấn nàng, đến lúc đó nàng liền không có cách nào quấn lấy Liên ca ca được!

"Ta —— "

Bị Hạ Hầu Tuyết chỉ đích danh, Tiết Tử Di rối rắm nhìn nhìn Ngọc Phi Yên, cuối cùng hướng Hạ Hầu Tuyết lắc lắc đầu, "Ta vẫn là cùng La Sát cô nương ở cùng nhau đi! Một mình nàng ở sẽ không an toàn!"

"Được!" Hạ Hầu Tuyết kéo dài thanh âm, khẽ hừ một tiếng.

"Bản công chúa rốt cuộc biết cái gì gọi là hảo tâm lại bị coi là lòng lang dạ thú! Tử Di tỷ tỷ, ngươi cũng đừng hối hận a! Nàng bất quá chỉ là một Võ linh, gặp chuyện, bản thân cũng khó bảo toàn, càng không có biện pháp bảo vệ ngươi!"

"Đa tạ ý tốt của công chúa, chính là ta đã quyết định ."

Tiết Tử Di chủ động đứng ở bên người Ngọc Phi Yên, "Để La Sát cô nương ở một mình, thật sự là không tốt lắm!"

Giữa Ngọc Phi Yên và Hạ Hầu Tuyết, Tiết Tử Di lựa chọn tin tưởng Ngọc Phi Yên.

Tuy rằng Tiết Tử Di còn chưa hiểu rõ rốt cuộc sẽ xảy ra chuyệ gì, nhưng nàng mơ hồ cảm giác sự việc có chút không thích hợp, giờ phút này đi theo Ngọc Phi Yên tuyệt đối không sai!

Thấy Triệu Thắng bị Hạ Hầu Tuyết tra tấn thành như vậy, chỉ biết đi theo kẻ đần độn như Tuyết công chúa, chỉ có thể mang vạ!

"Ngươi cũng đừng hối hận!"

Thấy Tiết Tử Di giống như chó Nhật chạy đến bên người Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Tuyết hung hăng lườm nàng một cái, sau đó lôi kéo Tiểu Anh vào phòng.

"Triệu Thắng, ngươi còn không mau tới! Tối hôm nay an toàn của bản công chúa liền giao cho ngươi !"

Triệu Thắng triệt để hết chỗ nói đối với người xuẩn ngốc như Hạ Hầu Tuyết rồi!

Công chúa, ngươi thật là bạch Tuyết công chúa sao!( bạch là tiểu bạch: ngây thơ, ngu ngốc, đần độn)

Giờ phút này không phải là nên cùng mọi người đồng tâm hiệp lực, vượt qua cửa ải khó khăn này sao? Tại sao còn tưởng làm tiểu đoàn thể, muốn phân tách ra!

Tuyết công chúa, lần này ra ngoài ngươi quên mang chỉ số thông minh sao?

Hay là thời điểm Hoàng hậu nương nương sinh ngươi, chỉ số thông minh của ngươi trực tiếp rơi ở trong bụng nương nương?

Trong lòng Triệu Thắng cảm thấy thật bi ai, Hạ Hầu Tuyết thực cho rằng hắn có ba đầu sáu tay, có thể làm được hết thảy. Nhưng bảo hộ công chúa lại là trách nhiệm của hắn, hắn không thể trốn thoát được ...

Gặp được chủ tử giống như bạch Tuyết công chúa, thật sự là tra tấn người , làm cho người ta lao tâm lao lực, sống không bằng chết.

Nghĩ như vậy, Triệu Thắng vẫn hướng về nhóm người Ngọc Phi Yên nói một tiếng "Thực xin lỗi!"

Dọc theo con đường này, mỗi lần Hạ Hầu Tuyết giận dỗi, đều là Triệu Thắng ra mặt làm lành, hắn đã không phải Võ thánh, mà là nhũ mẫu chuyên trách a !

"Triệu đại nhân —— "

Lúc Triệu Thắng xoay người, Ngọc Phi Yên nói một câu.

"Ngươi thật tận chức tận trách, điểm này chúng ta có mắt đều thấy. Chính là, khi gặp được sự việc nguy hiểm đến tánh mạng, Triệu đại nhân hãy cân nhắc thật kĩ, đừng nên lỗ mãng! Mọi người đồng hành nhiều ngày, có thương lượng mới tốt! Dù sao, sinh mệnh chỉ có một! Trong nhà đại nhân còn có người đang chờ ngươi về nhà đấy!"

Nghe xong lời này, Triệu Thắng cảm động suýt chút nữa liền rơi lệ.

Hắn năm trước vừa mới có nữ nhi, Triệu Thắng đã có hai đứa con trai, cho nên lúc vừa sinh hạ được một nữ nhi làm cho hắn thật thích, nếu không phải là mệnh lệnh của Lưu hoàng hậu, thì hiện tại hắn chính là đang ở nhà bồi thê tử cùng nhi nữ.

Trong cửa hàng này đều lộ ra một chút cổ quái, Triệu Thắng làm sao có thể nhìn không ra, nhưng Hạ Hầu Tuyết lại muốn ép buộc như thế, hắn cũng không có biện pháp.

Bất quá, vừa rồi trong lời nói của Ngọc Phi Yên đã để lộ ra nếu có chuyện gì xảy ra có thể tìm bọn họ hỗ trợ, nàng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, đây mới là điều làm Triệu Thắng cảm động nhất .

Hạ Hầu Tuyết đối với Ngọc Phi Yên như vậy, lúc này nàng lại còn có thể bình tâm tĩnh khí dặn dò hắn chú ý an toàn, tấm lòng như vậy, phẩm chất như vậy, cho dù Hạ Hầu Tuyết cưỡi thiên lý mã cũng đuổi không kịp .

Thật ra Triệu Thắng đã hiểu lầm Ngọc Phi Yên .

Nàng đã cố ý để Hạ Hầu Tuyết chuẩn bị làm mồi, nếu nàng đã muốn tìm đường chết, vậy liền thành toàn cho nàng.

Nhưng là Triệu Thắng, thật sự là bởi vì trách nhiệm.

Hắn không có địch ý, trước sau rất hòa hảo, Ngọc Phi Yên không cần thiết đem bất mãn đối với Hạ Hầu Tuyết phát tiết lên người Triệu Thắng.

Cho nên Ngọc Phi Yên mới muốn nhắc hắn, thời điểm gặp được việc nguy hiểm đến tánh mạng thì nên bỏ chạy, dù sao Hạ Hầu Tuyết xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ ở trước mặt hoàng thượng giúp ngươi nói chuyện——( Yên tỷ thật xảo quyệt)

Hạ Hầu Tuyết sống hay chết, Ngọc Phi Yên không quan tâm.

Còn Triệu Thắng, thời điểm nên nhắc nhở thì muốn nhắc nhở một chút! Dù sao hắn chỉ là người qua đường Giáp vô tội.

Có người lãnh đạo ngu như heo giống Hạ Hầu Tuyết chỉ biết cản trở hắn, Triệu Thắng muốn sống yên ổn cũng khó.

"Đa tạ!"

Triệu Thắng thanh âm có chút nghẹn ngào, sau đó vội vàng vào khách điếm.

Ngọc Phi Yên an bày xong, Liên Cẩn và Mặc Thương một gian phòng, Tiết Sắc, Trình Quan Trung cùng Hoắc thần y một gian phòng, nàng cùng Tiết Tử Di ở cùng nhau.

Trước khi đi, Tiết Sắc bỗng nhiên gọi lại Ngọc Phi Yên, hắn vốn hào phóng tiêu sái, lúc này lại nhăn nhó xấu hổ nói một câu, "Cám ơn ngươi!"

Tiết Sắc thật lòng cảm tạ Ngọc Phi Yên, hắn cũng không muốn để Tiết Tử Di đi theo Hạ Hầu Tuyết.

Để tỷ tỷ ở bên người Ngọc Phi Yên, Tiết Sắc thực sự rất yên tâm! Nhưng là Ngọc Phi Yên lại bởi vì giúp bọn họ, bị Hạ Hầu Tuyết oán hận , làm Tiết Sắc cảm thấy thật áy náy.

Ngọc Phi Yên làm sao lại không hiểu ý tứ của Tiết Sắc.

So với thời điểm tại Hồng Tinh trấn, người thiếu niên này tựa hồ lớn lên thành thục rất nhiều, xem ra hắn cũng không phải hư hỏng như vậy, còn chưa tới mức hết thuốc trị!

"Đem tỷ tỷ ngươi giao cho ta, ngươi liền như vậy tin tưởng ta?" Ngọc Phi Yên hỏi.

"Ta tin ngươi!"

Thấy Ngọc Phi Yên nói như vậy, Tiết sắc lập tức ngẩng đầu, hai mắt kiên định, "Ta cũng không biết vì sao, ta chỉ là cảm thấy ngươi nói hay làm gì đều đúng! La Sát cô nương, tỷ tỷ của ta liền xin nhờ cậy ngươi , ngượng ngùng, cho ngươi thêm phiền toái !"

Nói xong, Tiết Sắc khập khiểng chân, ưu nhã hướng Ngọc Phi Yên hành lễ.

Nhìn thấy đệ đệ như vậy, ánh mắt Tiết Tử Di có chút ôn nhuận, đứa nhỏ này, nói cái gì vậy! Cũng không phải cái gì sinh ly tử biệt, lời nói kích thích như vậy, khiến cho người ta rất muốn rơi lệ nga!

Tuy rằng Tiết Tử Di không tính là người tốt, ấn tượng đầu tiên về Tiết Sắc của Ngọc Phi Yên cũng không được tốt lắm, nhưng tình cảm tỷ đệ bọn họ không tệ, đều lo lắng cho đối phương, không khỏi làm cho Ngọc Phi Yên nghĩ tới đại ca của nàng ở hiện đại, đối với muội muội như nàng cũng là vô cùng tốt!

"Nếu ngươi đã tin ta như vậy, ta sẽ bảo vệ tỷ tỷ ngươi bình an."

Đại khái là bị tình cảm tỷ đệ bọn họ làm cho cảm động, Ngọc Phi Yên nhẹ giọng hứa hẹn nói.

"Chân của ngươi không tiện, buổi tối liền an tâm ngủ đi! Nhớ kỹ, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, ngươi đều không cần khẩn trương. Có ta ở đây, tỷ tỷ ngươi nhất định sẽ bình an không có việc gì!"

Vậy xem như, đáp ứng ?

Tiết Sắc cao hứng đến không được, liên tục nói vài tiếng cám ơn, chờ Ngọc Phi Yên cùng Tiết Tử Di vào phòng, hắn còn ở bên ngoài cười ngây ngô.

"Ngốc tử."

Liên Cẩn từ bên người Tiết Sắc đi qua, bỏ lại hai chữ, Tiết Sắc chẳng những không tức giận, ngược lại càng thêm vui vẻ a.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tiết Sắc, trong lòng Liên Cẩn có chút hâm mộ thiếu niên dũng cảm tiến tới này, trên người hắn có bốc đồng cùng ngu đần mà chính mình không.

Dám yêu dám hận, ngược lại không tệ!

Tối nay, nhất định sẽ không bình yên a ——

Vào trong phòng, nhìn thấy Ngọc Phi Yên, Tiết Tử Di có chút ngượng ngùng, cuối cùng vẫn thoải mái nói xin lỗi nàng:

"Thực xin lỗi, thời điểm tại Hồng Tinh trấn, ta không nên đối với ngươi như vậy! Bất quá ngươi yên tâm, ta đối Lâm Giang Vương không có ý khác, ta tự mình hiểu lấy . Còn có Hạ Hầu Nam, ta cùng hắn cũng không có gì..."

Tiết Tử Di nguyên bản ngày thường rất xinh đẹp, có mỹ danh kinh thành đệ nhất mỹ nhân, hiện tại nàng đỏ mặt xin lỗi, càng nhiều hơn một phần dè dặt của nữ hài tử, nhìn qua càng thêm mỹ lệ.

"Ta đã không nhớ rõ ."

Ngọc Phi Yên cũng không phải người khó chịu, chỉ cần người khác không lấn tới cửa, nàng vẫn là mười phần chủ nghĩa hòa bình.

"Ngủ đi! Ngày mai còn phải dậy sớm đó! Ta để Thằng Ngốc canh giữ ở cửa, chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì !"

"Ân!"

Tiết Tử Di gật gật đầu, nàng vốn cho là phát sinh nhiều việc như vậy, chính mình nhất định sẽ lăn qua lộn lại ngủ không được, không nghĩ tới vừa nằm lên gối đầu, Tiết Tử Di liền ngủ say.

Đêm khuya, cửa tiệm đang an tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng kinh hô của Triệu Thắng.

"Công chúa! Công chúa!"

Lúc này, đèn trong mấy căn phòng đều sáng lên, tất cả mọi người mặc xong quần áo, đi ra.

"La Sát cô nương, chúng ta không thấy công chúa !" Triệu Thắng cực kì nôn nóng.

Tính cảnh giác của hắn rất cao, nhưng cuối cùng lại dựa vào cửa liền ngủ, chờ Triệu Thắng tỉnh lại, nhận thấy có điều khác thường, đẩy cửa ra đi vào trong phòng, phát hiện Hạ Hầu Tuyết cùng Tiểu Anh đều mất tích .

"Làm sao bây giờ, tại sao lại xảy ra chuyện không tốt như vậy! Đều là ta, ta tại sao liền ngủ gật đây! Cũng không biết công chúa có xảy ra việc gì không, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?" Triệu Thắng không ngừng tự trách nói.

"Triệu đại nhân, đây không phải là ngươi sai, là có người đối với ngươi động tay chân!"

Ngọc Phi Yên đi đến bên người Triệu Thắng, lấy ra một cái chai, để hắn ngửi một chút, đầu Triệu Thắng nguyên bản nặng trịch bỗng chốc liền thanh tỉnh lại.

"Ngươi là nói —— "

Triệu Thắng tự nhận là chính mình phòng bị rất tốt, trừ bỏ cuối cùng, Tiểu Anh sợ hắn đứng ở ngoài cửa mệt, cho hắn một cái băng ghế nhỏ, để cho hắn ngồi.

Chẳng lẽ là vào thời điểm đó?

Thấy Triệu Thắng nghĩ tới, Ngọc Phi Yên cũng không giải thích nhiều nữa.

"Ta cùng Triệu đại nhân đuổi theo tặc tử, Mặc Thương, Thằng Ngốc, các ngươi bảo hộ những người khác!"

"Không, Mặc Thương cùng ngươi đi!"

Vừa nghe Ngọc Phi Yên nói như vậy, Liên Cẩn lập tức phản đối, " Năng lực truy tìm dấu vết của Mặc Thương ở dã ngoại rất mạnh, để hắn cùng đi với ngươi!"

Mặc dù biết Ngọc La Sát chính là Ngọc Phi Yên, mà Ngọc Phi Yên hiện tại là võ hoàng, nhưng gặp phải sự tình có liên quan đến Ngọc Phi Yên, Liên Cẩn vẫn không có cách nào bình tĩnh được, sợ hãi nàng bị thương, giống như năm đó, Liên Cẩn không thể chịu đựng được nàng lại biến mất lần nữa...

"Không được! Mặc Thương lưu lại!" Mặc Thương đối với Liên Cẩn có bao nhiêu trọng yếu, Ngọc Phi Yên rất rõ ràng. Liên Cẩn đối với nàng tốt, nàng lại không thể để Liên Cẩn bởi vì mình mà bị thương!

"Ta muốn đi!" Hoắc lão thấy thế, ưỡn bụng giơ cánh tay mập mạp lên.

"Ta dầu gì cũng là một võ linh, sẽ không làm cho các ngươi thêm phiền toái, còn có thể giúp các ngươi một tay! Lại nói, gặp được những nữ hài tử bị bắt đi, ta là một dược sư nói không chừng còn có thể có tác dụng!"

Thấy Hoắc lão muốn đi, Trình Quan Trung sợ lộ chính mình, vội vàng đứng ra, "Ta là đại võ sư, ta cũng có thể giúp một tay! Ta cùng sư thúc tổ đi cùng nhau!"

Tiết Sắc tự nhiên muốn đi, nhưng hiện tại trên đùi hắn lại bị thương hắn đi theo nhất định sẽ trở thành gánh nặng cho mọi người, cho nên há miệng, hắn lại đem lời nói đến bên miệng nuốt xuống.

Tuy rằng Tiết Tử Di cũng rất muốn hỗ trợ, nhưng Ngọc Phi Yên vẫn để nàng lưu lại chiếu cố Tiết Sắc, dù sao Tiết Sắc cũng đang bị thương, Liên Cẩn lại là bệnh nhân,để một mình Mặc Thương chiếu cố, đến cùng sẽ không chu toàn.

Cuối cùng, Hoắc lão cùng Trình Quan Trung kiên trì muốn đi theo, Ngọc Phi Yên đành phải gật gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.