Phúc Hắc Tổng Tài Xin Đừng Ăn Ta

Chương 109: Chương 109: Bắt hắn trói lại cho ta




“San San, em làm gì vậy? Không thể đi qua!”

Giang Trục Thủy bắt lấy cánh tay San San, ngăn cô bước lên phía trước.

Play

Current Time 0:01

/

Duration Time 0:01

Remaining Time -0:00

Loaded: 0%

Progress: 0%

0:01

Fullscreen

00:00

Mute

Nhìn ánh mắt nghi hoặc mà khẩn trương, cô giật mình bừng tỉnh, run giọng: “Tôi... Các người không thể nổ súng, còn chưa biết người đó là ai, không thể lạm sát kẻ vô tội.”

“Nhưng hắn ta không chịu dừng lại, trong tay của hắn có súng!”

San San quay đầu vừa thấy, người đó trong tayquả nhiên cầm khẩu súng. Nhất thời cả kinh: “Không cần... Anh đừng lại đây...”

Kết quả người đó lại nâng tay lên, cô hô to: “Không nên!”

Nhóm áo đen cũng giơ súng lên, một tiếng súng vang lên, người đeo mặt nạ kia cổ tay bị trúng đạn, súng rơi trên mặt đất, máu tươi giàn giụa. Nhóm áo đen tiếp tục nổ súng, San San dường như điên cuồng giãy giụa trong tay của Giang Trục Thủy, chạy đến...

.....

“Cậu nói cái gì? San San đang ở bên trong?”

Luật Hạo Thiên tay nắm điện thoại mãnh liệt run run.

“Khốn kiếp!” Anh mắng to một tiếng buông điện thoại, chạy vội đi ra ngoài, lái xe thẳng đến Dao Trì.

San San... không thể xảy ra chuyện... Nếu em đã... Trên đời này không có gì đáng giá để anh luyến tiếc...

Hung hăng cắn mu bàn tay mình, vì sao! Anh muốn chinh phục thể giới này, nhưng cũng không phải lấy đi người con gái anh yêu nhất! Nếu cô chết, anh muốn toàn thế giới này chôn cùng cô!

.....

San San chân bị trúng đạn, đau đến mức ngã nhào trên mặt đất. Lão gia tử liền hô lên: “Dừng tay?”

Giang Trục Thủy chạy lại, đỡ lấy cô.

“San San!”

Cô lại quay đầu nhìn người đeo mặt nạ kia, mọi người xông lên phái trước bắt lấy hắn, giật chiếc mặt nạn trên mặt hắn xuống...

San San máu trong người cơ hồ đều dừng lại, cô sợ hãi nhìn bộ mặt thật của người đeo mặt nạ kia, sợ điều mà cô lo lắng!

Nhưng tháo xuống mặt nạ kia, chuyện cô lo lắng lại không phát sinh, nhưng cô lại càng kiếp sợ hơn.

“A Vũ?”

Giang Trục Thủy kinh ngạc kêu lên, cầm áo của em trai: “Em sao ở trong này? Vì sao lại đeo mặt nạ này?”

San San cũng không dám tin hai mắt của mình, người như thế nào lại là Giang Hằng Vũ?

Giang Hằng Vũ nhìn anh, vết thương trên cổ tay làm cho hắn đau đến muwacs mồ hôi chảy ròng ròng: “Em... Em cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa? Giống như ngủ một giấc, đột nhiên trên cổ tay một trận đau nhứt, liền đã tỉnh.”

Giang Trục Thủy hít một hơi lạnh, quay đầu nói: “Lão gia, tôi nghĩ chuyện này bên trong nhất định có hiểu lầm.”

Lão gia tử sắc mặt âm trầm: “Đem Giang Hằng Vũ bắt lại cho ta!”

Người mặc áo đen tuân lệnh, ba chân bốn cẳng đi bắt hắn.

Hắn kinh ngạc, ra sức giãy, hướng của mà chạy. Lão gia tử không hạ lệnh nổ súng, mọi người không dám làm bậy, Giang Trục Thủy cắn răng một cái, liền đuổi theo.

“A Vũ! Em đứng lại cho anh!”

Lúc sắp đuổi kịp, bỗng nhiên từ cửa xuất hiện mấy người trùm đầu, bang bang hai phát súng hướng anh phóng tới, anh lăn một vòng, mấy người kia liền lôi kéo Giang Hằng Vũ nói: “Đại ca, đi mau, chúng tôi chắn cho người!”

Trơ mắt nhìn em trai bị mấy người kia mang đi, Giang Trục Thủy nắm chặt quả đấm hướng mặt đất mà đánh...

Luật Hạo Thiên lái xe, một đường bão táp xuyên qua vô số đèn đỏ, ở trước cửa Dao Trì dừng lại, vừa muốn xuống xe, lại thấy đoàn người lão gia tử đi ra, Giang Trục Thủy cõng San San, chân cô không ngừng chảy máu...

Anh đau đớn ôm ngực, nhưng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

-----------

Trong phòng hắc ám, Luật Hạo Thiên mạnh đẩy cửa tiến vào, trong phòng vài người đứng lên hô một tiếng: “Đại ca...”

Đang nói chưa xong, liền bị Luật Hạo Thiên đánh một trận.

“Ngu ngốc! Thùng cơm!” Anh tức giận nói, trong mắt hung thần ác sát, “Các cậu rõ ràng thấy cô ấy đi vào, vì sao không đình chỉ hành động?”

“Đại ca, không được, nếu như đình chỉ, lão già kia sẽ hoài nghi người.”

“Khốn kiếp! Chuyện của tôi không cần các cậu quan tâm! Chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được!”

“Vâng, chúng tôi đã biết.”

Luật Hạo Thiên nhìn bọn họ, đứng ở nơi đó, vù vù thở phì phò.

Lúc này điện thoại của anh rung lên, anh nhận lấy nghe, chỉ nghe Giang Trục Thủy nói: “Luật Hạo Thiên, San San bị thương, ở bệnh viện Lâm thị, anh mau đến đây đi!”

Luật Hạo Thiên cắn chặt răng, trên mặt hung ác thần sắc diệt hết, thanh âm tràn ngập kinh ngạc cùng lo lắng: “Anh nói cái gì? San San bị thương? Sao lại thế này? Cô ấy không phải đi tìm lão gia tử sao? Làm sao có thể bị thương?”

“Một hai câu cũng nói không rõ ràng, anh trước tiên lại đây đi.”

Luật Hạo Thiên vào trong bệnh viện, chạy đến phòng bệnh đặc biệt.

“Đằng Hải!” Nhìn thấy đầu đầy mồ hôi chạy vào, San San giãy dụa muốn đứng dậy, anh liền chạy tới đỡ cô nằm xuống.

“Đừng nhúc nhích!” Anh vội la lên, cầm tay cô, trong mắt tràn đầy đau lòng cùng tự trách: “San San, đều do anh không tốt, không bảo vệ tốt cho em...”

San San nhìn anh, bỗng nhiên nước mắt rơi ra, hai tay ôm chặt lấy anh: “Không phải lỗi của anh, đều là em không tốt...”

Cô không nên nghi ngờ anh, đơn giản vì một mặt nạ hình con bướm kia mà nghi ngờ anh, cô không phải người vợ tốt!

Nhưng khi đó cô thật sự rất sợ hãi, liều lĩnh xông lên, lúc ấy trong đầu rất loạn, cái gì cũng không biết, chỉ biết là anh không thể chết được!

“Đằng Hải... Em rất vui, còn có thể gặp lại anh...”

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, ôn nhu nói: “Chân còn đau không?”

“Đau...”

Không biết sao, cô là người con gái kiên cường, nhưng lúc này lại nhịn không được muốn hướng anh làm nũng.

Anh hôn nhẹ hai gò má cô: “Vậy hiện tại?”

Mặt của cô đỏ lên: “Không đau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.