Phúc Hắc Tổng Tài Xin Đừng Ăn Ta

Chương 110: Chương 110: Đau lòng




Luật Hạo Thiên cúi đầu xuống nhìn, nhìn băng gạc ở chân San, nói không nên lời, cảm thấy đau lòng.

“Sau này anh không bao giờ... cho em rời khỏi anh nữa, anh đảm bảo sẽ không làm em bị tồn thương, bất kể điều gì! Anh đảm bảo!”

San San cảm giác được thân thể anh hơi có chút run rẩy, cho dù chính anh bị thương cũng sẽ không sợ hãi như thể, cô không khỏi một trận xúc động lại có chút mắc cỡ.

“Thực ra... cũng không thấy đau nữa, bác sĩ vừa nãy giúp em lấy đầu đạn khử trùng và băng lại rồi, thoa rất nhiều thuốc tê nữa, em cảm thấy ngay cả chân cũng mất cảm giác, bây giờ không một chút đau.”

“Nhưng mà lòng anh đau.” Tay anh nhẹ nhàng đụng vào băng gạc, không dám dùng sức, nhẹ nhàng mà vuốt ve.

“May là không thương tổn đến đứa nhỏ.”

“Không, em trước tiên phải lo cho bản thân trước.” Anh vội la lên: “Mạng của em so với tiểu súc sinh quý giá hơn sao có thể so sánh được!”

Cô sửng sốt nói: “Nói bậy! Con chúng ta còn nhỏ là tiểu súc sinh vậy anh thành cái gì?”

Anh cười nhẹ, ôm chặt cô.

San San, nếu như em biết những chuyện anh làm, còn có thể nguyện ý sinh con cho chúng ta sao?

.....

“Cha, người tìm con chuyện gì?”

Lâm Tư Tư đi xuống lầu, Lâm Bạc vung tay lên cầm cái mặt nạ con bướm ném về phái trước mặt cô.

“Nhìn cho kỹ cái vật này, con có nhận ra không?”

Lâm Tư Tư nhìn chăm chú không khỏi cảm thấy run sợ, sác mặt trắng bệch ngả ra phía sau: “Không... không cần lại đây.”

Lão gia tử đi ra phái trước, cầm mặt nạ lên đưa trước mặt con gái: “Con nhìn kỹ, có đúng người mang mặt này hại con hay không?”

Lâm Tư Tư căn bản không dám nhìn, vừa khóc vừa ra sức gật đầu: “Đúng... là hắn, chính là tên ác ma... người xấu.”

Lão gia tử mặt trầm như nước: “Vậy con có biết tên ác ma là ai không?”

Lâm Tử Tử ngẩng đầu, hơi mắt mù mịt nói: “Là ai?”

“Ta thật khó tin, hắn chính là em trai Giang Trục Thủy, Giang Hằng Vũ!”

Lâm Tư Tư khiếp sợ nói: “Là hắn?”

“Không!” Giang Trục Thủy bất thình lình đi đến: “Lão gia tử, con nghĩ đó là một sự hiểu nhầm.”

“Hiểu nhầm?” Lão gia tử tức giận nói: “Hiện tại người cùng tang vật đây, cậu còn dám nói hiểu nhầm sao? Thu mua cổ phần Lâm thị tại Pháp cũng là hiểu nhầm sao? Ta đi ra ngoài nửa đường có người ám sát ta vậy đây cũng là hiểm nhầm?”

“Lão gia... người đang nói gì?” Giang Trục Thủy vẻ mặt không tin nhưng lại kiên định nói: “Lão gia, A Vũ nó là một đứa trẻ đơn thuần, tôi dùng tính mạng đảm bảo, nó tuyệt đối không làm những chuyện như vậy! Huống chi, nó trước giờ ở nước ngoài, không có mặt ở trong nước.”

“Nó đã sớm về nước, cậu biết không? Cậu cái gì cũng không biết!” Lão gia tử thở phì phò nói: “Trục Thủy, ta tin tưởng nhân phẩm cảu cậu, nhưng mà em trai cậu... Hừ, cậu hiện tại lựa chọn đi theo ta, hoặc cùng với em trai cậu đối phó ta.”

“Lão gia...”

Giang Trục Thủy vẫn muốn nói cái gì đó, lão gia tử đã khoát tay ngăn lại, trở về phòng nghỉ ngơi.

Anh nhìn lên cầu thang, ngồi xuống cả người run run, Lâm Tư Tư đi tới nhặt cái mặt nạ lên.

“Không nghĩ tới tôi lớn như vậy nhưng vẫn không hiểu lòng dạ con người, kết quả cuối cùng dĩ nhiên là như vậy... Tôi muốn bắt người, nhưng người đó là em trai mình, tôi cảm thấy thật hài hước, buồn cười, đây là ông trời trừng phạt tôi sao?”

Anh xoay người, Tư Tư nắm lấy tay anh: “Anh thực sự muốn giúp em trai anh sao?”

Anh cười gượng nói: “Tôi còn có sự lựa chọn sao? Nó là em trai duy nhất, người thân duy nhất tôi yêu thương!”

Đúng vậy, nó là người thân duy nhất, hai anh em từ nhỏ sống nương tựa vào nhau yêu thương nhau, anh không tin nó còn ai tin nó!

Anh nghĩ tới Tiết San San.

----------

Giang Trục Thủy đi tới bệnh viện ngay lúc đó, San San đang cùng Luật Hạo Thiên ở trên giường để cho Hạo Thiên đút cơm.

San San cười nói: “Em chân bị thương không phải tay, không cần anh đút cơm cho em!”

“Không! Anh muốn đút cho em!” Anh cố chấp vừa nhìn cô một cách yêu thương.

Một màn yêu thương đó được Giang Trục Thủy nhìn trong mắt khiến trong lòng anh một trận co rút. Quay người lại, anh hít thở sâu điều chính lại cảm xúc bản thân, không nghĩ muốn đến thăm cô nhưng lại gây cho chính mình một trận hỗn loạn.

Điều chỉnh tâm tình tốt lên một chút, anh gõ cửa.

Luật Hạo Thiên quay đầu lại thấy, anh cau mày nói: “Anh tới làm gì? Ở đây không chào đón anh!”

San San vội nói: “Trục Thủy, mau vào đi.”

Giang Trục Thủy do dự đi đến, Luật Hạo Thiên sắc mặt u ám đứng ở một bên.

“Tìm được A Vũ chưa?” San San hỏi.

“Chưa.”Anh phe phẩy đầu: “San san, anh muốn được nói chuyện một mình với em.

San San sửng sốt thoáng nhìn Luật Hạo Thiên: “Đằng Hải, em muốn ăn tuyết lê.”

“Được, anh đi mua.” Luật Hạo Thiên liếc mắt nhìn Giang Trục Thủy một cái không nói gì, xoay người đi ra ngoài. Anh hểu rõ San San muốn anh ra ngoài, kỳ thực anh không nghe cũng biết Giang Trục Thủy muốn cùng cô nói cái gì.

Không quan trọng, anh hiện tại nói cái gì cũng không có ích, bọn họ anh em đã lâu chưa gặp mặt.

----------

Giang Trục Thủy ngồi trước giường bệnh, nhìn băng gạc dưới chân San San cúi đầu nói: “Xin lỗi...”

“Không sao.”

“Thế nhưng, em trai anh không có liên quan gì...” Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô: “Em lúc đó vì sao lai bước tới? Em... chẳng lẽ biết người đó là A Vũ?”

San San trong lòng hoảng hốt, không biết trả lời như thế nào: “Em... Em cho rằng... cảm thấy hình dáng người đó... có chút quen thuộc.”

“San San, em nhìn anh, thành thật nói cho anh biết.” Giang Trục Thủy dìu vai cô, nhìn vào trong mắt: “A Vũ về nước, em có biết hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.