Trans & edit: Gấu chan
Hắn lấy ra một cái ống nghiệm đâm vào tao huyệt đang khao khát tới chảy nước, vật lạ lạnh lẽo cứng rắn đâm vào khiến Lý Việt Trạch khó nhịn rên rỉ, tao huyệt không ngừng co rút. Một tay Lý Văn Hạo cầm ống nghiệm đâm vào tao huyệt, tay còn lại đưa ra phía trước tuốt lộng côn thịt trướng tới bầm tím.
“Con mẹ nó... Cậu cắm cái gì đi vào a a a... Ô ân ân nhẹ chút...”
“Là ống nghiệm nha, đâm như thế mới có thể thấy được thịt huyệt bên trong đây.”
“Không cho phép nhìn—- ô a a a! Nhẹ chút... Không nên đụng nơi đó... Ân a thoải mái... Ô ô dùng sức thao tao huyệt...”
Bị Lý Văn Hạo trắng trợn miêu tả khiến người ta mắc cỡ tê dại cả da đầu, Lý Việt Trạch nghẹn ngào hướng về phía trước bò đi, lại bị kéo trở về thao làm càng sâu hơn.
“Bị ống nghiệm thao thoải mái như thế sao? Nhìn xem anh bị thao thoải mái tới cái mông cũng chuyển động theo, thật là dâm đãng nha.”
Dần dần, Lý Việt Trạch liền cảm giác ống nghiệm không thể triệt để thỏa mãn bản thân, thứ anh yêu thích chính là côn thịt to dài nóng bỏng của Lý Văn Hạo, anh yêu thích thứ đó nghiền nát điểm mẫn cảm của bản thân, mỗi một lần đều thao tới tao tâm, thao vào nơi sâu nhất, đem tinh dịch nóng bỏng phun tại vách tràng...
“Ô ô... Không, không muốn ống nghiệm... A a đấy tới tao tâm... Lấy đi ra... Muốn muốn em...”
“Không thích ống nghiệm mà còn chảy nhiều tao thủy như vậy? Được rồi, được rồi, vừa kiểm tra cho anh xong bây giờ tôi nên đến tiêm cho anh.” Biết ca ca bất mãn, Lý Văn Hạo rút ra ống nghiệm, đỡ côn thịt nóng bỏng, chậm rãi đâm vào hậu huyệt nóng bỏng mềm mại. Cái miệng nhỏ kia khao khát cắn vào dương vật của hắn một chút cũng không thả, từng chút một mút vào, đem dương vật dẫn vào nơi càng sâu bên trong. Lý Văn Hạo đâm xuyên liền có thể khiến cho anh hắn khóc liền mấy giờ, tay phải đem ống nghiệm chen vào hoa huyệt phía trước đang chảy nước, để Lý Việt Trạch tràn ra tiếng rên rỉ vui vẻ.
“Ô ô bác sĩ Lý... Ân a a a... Văn Hạo... Thao chết ca ca dâm đãng... Ô ô hậu huyệt cùng hoa huyệt đều... A a... thoải mái... Ừ nha! Tao huyệt đẹp quá... Bị thao sướng quá... Ha a... Đại dương vật... Giết chết... A a a muốn bị đâm chết... Thao chết ca ca ô ân...”
Hai cái tao huyệt mỗi lần bị thao đến điểm mẫn cảm đều sẽ kẹp càng chặt hơn, thoải mái tới hai mắt Lý Việt Trạch đều đỏ, anh không chút kỹ xảo chuyển động, thân thể mê người theo bản năng càng tạo ra tư thế mặc người chà đạp.
Tao huyệt cùng côn thịt đều được chăm sóc thoải mái, trống vắng trước ngực càng ngày càng rõ ràng, nửa người trên của Lý Việt Trạch ngã xuống, bộ ngực ở trên bàn sượt một hồi. Làm như vậy còn lâu mới được thoải mái như bàn tay Lý Văn Hạo xoa nắn, nhưng một tay Lý Văn Hạo đâm ống nghiệm vào tao huyệt phía trước, anh không nỡ để hắn buông tay, không thể làm gì khác hơn là tự mình động thủ để được sảng khoái.
Lý Văn Hạo chú ý tới hành vi của ca ca, hắn cực kì hi vọng bản thân có xúc tua. Có điều rất nhanh hắn đã nghĩ đến một biện pháp giải quyết vô cùng tốt: “Ca ca dâm đãng... Ân... Đệ đệ chơi đùa đầu vú cho anh được không? Ngoan, chính mình thao hoa huyệt...”
Lý Việt Trạch bị thao làm tới nước chảy ròng ròng, mơ hồ nghe được Lý Văn Hạo giúp mình xoa nắn đầu vú, không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng.
“A a... Được! Chính mình, chính mình... Ô ô... Chính mình thao hoa huyệt... A a a!”
Lý Văn Hạo tháo dây buộc tóc ràng buộc côn thịt của ca ca, dẫn tay trái ca ca cầm lấy ống nghiệm, chính mình thì lại không ngừng xoa nắn đầu vú ca ca.
Lý Việt Trạch tiếp nhận ống nghiệm, anh bị thao làm tới thần trí không rõ, chỉ muốn có càng nhiều kích thích, chính mình nắm lấy ống nghiệm tự đâm vào hoa huyệt thật mạnh, phát ra tiếng vang đùng đùng. Tao thủy như không thể khống chế chảy ra ướt đẫm, văng đầy chính tay anh. Bị chính mình làm ra động tác xấu hổ để thỏa mãn thân thể, Lý Việt Trạch thoải mái tới lắc đầu khóc gọi, không ngừng vặn vẹo mông lớn.
“Ô a a... Cũng bị thao chết rồi... Đầu vú cũng bị... A a a... A cũng bị nắn hỏng rồi... A! Sướng chết mất... Ca ca thật dâm đãng... yêu thích được đệ đệ... A thao... Nha ô ân... Văn Hạo... mau giết chết anh... A nha nha... Tao huyệt... A a a cũng bị làm chết... “
“Ca ca thật dâm đãng... đúng là tiểu yêu tinh dụ người... để đệ đệ tới lấp đầy ca...”
Lý Việt Trạch nằm trên bàn bị rơi vãi rất nhiều chất lỏng anh thở dốc, Lý Văn Hạo lấy ra khăn mặt lau hạ thể anh khô ráo, dưới sự phẫn nộ của anh lấy ra cốc dâm thủy được rót ra lúc nãy, phách lối quơ quơ.
“Nhìn xem, đây là dâm thủy ca ca phun trào lần đầu tiên, nhiều như vậy... A a anh đừng nhúc nhích, em sai rồi.”
Nếu không phải bởi vì không còn bao nhiêu khí lực, Lý Việt Trạch nhất định coi đệ đệ là bao cát mà đánh. Hắn yên lặng lên kế hoạch hôm nay có thể tiếp tục một lần nữa chơi bệnh viện play, Lý Văn Hạo hơi hơi khôi phục thể lực xong liền tới gần hôn hôn cổ của anh: “Ca, hôm nay sau khi tan tầm tới bệnh viện lên phòng ta được không?”
Lý Việt Trạch lấy giáo bài ném cho ủy viên lớp thể dục, chính mình miễn cưỡng đi ở cuối cùng đội ngũ. Kiểm tra vẫn chưa xong, sang ngày mai sẽ là một giáo viên khác dẫn học sinh đi lấy máu xét nghiệm, tất cả mọi người đều lấy chủ đề lấy máu ngày mai ra thảo luận.
“Nhìn qua liền thấy rất đau đớn a! Kim tiêm lớn như vậy cắm vào, a~”
“Nhưng có người nói trên thực tế lại không đau chút nào?”
“Chắc do thể chất khác nhau đi!”
Lý Việt Trạch câu có câu không lắng nghe, tình cờ liền nghe được vài câu có liên quan.
Ở cửa bệnh viện, bọn họ gặp phải một cậu bé bị mẹ bắt tới tiêm, đại khái là do bé trai sợ tiêm, khóc lóc không dám đi vào bệnh viện, cô gái xinh đẹp trẻ trung ngồi chồm hỗm xuống kiên nhẫn dụ dỗ cậu bé: “Bảo bảo ngoan, tiêm xong một chút thôi mẹ đưa con đi siêu thị chơi nha, mua cho con cái xe lần trước con thích có được không?”
Lý Việt Trạch nhìn cặp mẹ con kia, bỗng nhiên lại nhớ đến chuyện khi còn nhỏ. Trước khi Lý Văn Hạo sinh ra, Lý Việt Trạch cũng có một người mẹ ôn nhu xinh đẹp, khi đó người anh thích nhất chính là mẹ, một khi không thấy sẽ khóc lóc chạy đi tìm nàng.
Sau đó có thêm Lý Văn Hạo, mẹ liền rất ít quan tâm tới anh, mỗi ngày ôm Lý Văn Hạo đong đưa đong đưa, hát cho hắn khúc ru êm tai, thường thường nói với hắn: “Hạo Hạo của chúng ta khi nào mới có thể trưởng thành đây?”
Lý Việt Trạch cảm giác được mẹ rất không thích ôm mình, mỗi lần anh muốn nhào vào lòng mẹ liền bị nàng ngăn lại, sau đó nghe thấy giọng nói đông cứng của nang: “Lý Việt Trạch, nam tử hán không được phụ thuộc vào nữ nhân như vậy!”
Lúc mới bắt đầu thực sự anh rất đau lòng, sau đó lên tiểu học anh học được từ “để tâm lương khổ”cho rằng mẹ là muốn cho chính mình trở thành nam tử hán chân chính không bị người khác xem thường, nhất thời cảm động không nhịn được, mấy ngày liền đều viết nhật ký là “mẹ tốt nhất”.
Lại lớn hơn một chút anh mới phát hiện, mẹ đối với mình giống như dì hàng xóm bên cạnh ôn nhu lại xa cách khách khí, đối với Lý Văn Hạo lại thực sự là một người mẹ ôn nhu săn sóc mẫu mực, nàng luôn nói: “Việt Trạch, tặng cái đó cho đệ đệ.”, cũng rất ít hỏi: “Việt Trạch, con muốn mua cái gì, mẹ mua cho con.”
Sau đó ba mẹ thương lượng ly hôn, Lý Việt Trạch ở trên ghế salon giả bộ ngủ, nghe thấy mẹ dùng ngữ khí kiên định nói: “Văn Hạo theo tôi, tôi sẽ chăm sóc nó.”
Lý Việt Trạch cắn răng cố gắng không khóc, chờ sau khi ba mẹ rời đi liền trở về phòng của mình, lấy hết tất cả nhật ký viết về mẹ đều xé hết, từ đầu nàng đã đối xử lạnh lùng xa cách với anh như dì hàng xóm, lại xa lánh.
Anh rất muốn nhưng thực sự rất khó tha thứ cho một người mẹ không làm tròn bổn phận như vậy, thực sự không xứng. Cho dù hiện tại nàng đã hối hận, đang không ngừng cố gắng làm anh vui vẻ.
Cùng Lý Văn Hạo làm tình rất kích thích, đóng vai các loại nhân vật cũng rất thoải mái, nhưng mà hứng thú vui vẻ nam nhân mang lại cho anh vì câu nói kia hoàn toàn đều biến mất.
Lý Việt Trạch cảm giác rất mệt, người mẹ bất công, cha mẹ sắp phục hôn, và đoạn tình cảm cùng em trai không thấy ánh sáng, thân thể dị dạng... Rõ ràng đã sớm tồn tại rất nhiều rắc rối như vậy nhưng anh lại trốn tránh, hiện tại chúng cùng nhau bạo phát, ép anh tới không thở nổi.
“Làm sao bây giờ?” Lần đầu tiên Lý Việt Trạch đối với cuộc sống cảm thấy mờ mịt như vậy.
Như anh dự liệu, bữa tối này ăn đến hết sức khó xử, Lý Văn Hạo ha ha cười gượng, Lý Việt Trạch cúi đầu ăn không lên tiếng, mẹ Lý cười gượng đưa đĩa rau tới trước mặt hai người con trai.
“Cái kia, Việt Trạch, con ăn cơm có hợp khẩu vị không?”
“Cũng được.”
“Ồ anh vẫn thích ăn cay ấy mà, đúng không ca ha ha ha...”
Lý Việt trạch lớn như vậy rồi vẫn là lần đầu tiên ăn cơm tới tê dại cả da đầu, mà mẹ Lý cũng không nói chính sự, anh cũng chỉ có thể tự mình mở miệng: “Chuẩn bị phục hôn?”
Giọng điệu này của anh không chút khách khí, khiến mọi người đều sững sờ, mẹ Lý cười tới hết sức khó xử: “A cái này... còn đang chuẩn bị cùng hai an hem tụi con thương lượng đay...”
“Thương lượng với tôi? Vậy tại sao thười điểm chuẩn bị ly hôn không thương lượng với tôi? Ai mang theo người nào sao cũng không thương lượng? Thế mà thời điểm quay lại lại muốn hỏi ý kiến của tôi, thế nhưng nếu tôi nói không được liền thật sự không được sao?”
Nhịn nhiều năm như vậy bây giờ oán khí cùng nhau ùn ùn kéo tới bùng phát, Lý Việt Trạch không khống chế được liền nói ra mấy lời cay nghiệt. Mẹ Lý ứng phó không được, theo bản năng hướng về Lý Văn Hạo ném một ánh mắt cầu cứu, Lý Văn Hạo biểu thị bản thân vô năng vô lực.
Mãi tới tận khi Lý Việt Trạch cơm nước xong chuẩn bị đi về, Lý Văn Hạo mới đứng dậy đem anh hắn hướng vào trong phòng kéo: “Mẹ, cái kia, con cùng ca ca vào phòng thương lượng.”
Lý Văn Trạch không nói một lời theo sát đệ đệ, lời vừa mới nói xong chính anh cũng cảm thấy hối hận, lúc sau liền triệt để im lặng, miễn cho càng nói càng lúng túng.
Anh cũng nhân cơ hội tỉnh táo lại một chút, cảm giác việc này thực sự chính mình không đúng, chí ít không thể đối với mẹ của đệ đệ nói chuyện như vậy, hôm nay anh hẳn nên vì việc thương lượng mà tới, mà không phải gây sự, chính xác đây là việc cả nhà anh cần thương lượng cân nhắc. Anh đang cân nhắc nên mở miệng cùng em trai như thế nào, nhưng vừa vào phòng Lý Văn Hạo đã châm lửa trên người anh.
Lý Văn Hạo đem anh áp sát vào tường, một bên trách cứ mà quát: “Mẹ chỉ muốn nói chuyện hòa hảo với anh, anh đã làm gì chứ!”
“Vừa xong là anh nói chuyện không suy nghĩ, anh...”
“Anh đã lớn như vậy rồi, làm sao lại vẫn cố tình gây sự như thế!”
Thoắt cái bị cắt ngang, đổi lại là tiếng quát mắng càng lớn hơn, Lý Việt Trạch trong nháy mắt bị chọc lên tính khí.
“Tôi cố tình gây sự? Vâng, đúng rồi, là tôi cố tình gây sự quen rồi, bởi vì tôi từ nhỏ tới lớn đều không có mẹ!”
Lý Văn Hạo sửng sốt: “Anh nói cái gì?”
“Tôi nói tôi từ nhỏ tới lớn không có mẹ! Tránh ra!”
Lý Việt Trạch mỗi khi nổi giận liền không có chút lý trí nào, gặp người liền mắng, trong dĩ vãng mỗi khi Lý Văn Hạo bị mắng trước tiên đều nhẫn nhịn xuống, chờ sau khi anh nguôi giận sẽ nhẹ nhàng sờ sờ vuốt long, có thê thu được từ ca ca lời xin lỗi kỳ quái, nhưng lần này hành vi của Lý Việt Trạch từ đầu tới đuôi đều không phối hợp, hắn bóp lấy cánh tay Lý Việt Trạch, không để ý người ka dãy giụa đem người đè lên giường, lại bị né tránh.
Bỗng nhiên đệ đệ vốn ngoan hiền hóa cuồng khiến Lý Văn trạch càng nổi nóng, anh mắng to, giãy giụa nhưng trốn không ra, Lý Văn Hạo nhìn qua ngoan ngoãn biết điều, sức lực lại không như vậy thức sự rất lớn. Lý Văn Hạo đem anh đặt ở dưới thân, trên mặt là dáng vẻ âm u chưa từng gặp: “Ca ca, anh quá cuồng ngạo, đệ đệ ngày hôm nay sẽ cho anh nếm trải chút dạy dỗ.”
Lý Việt Trạch quả thực tức điên, khi anh còn chưa kịp làm ra phản ứng kịch liệt thì Lý Văn Hạo đã kéo quần của anh xuống, luồn tay vào quần lót của anh, ngón tay lôi kéo hoa môi bên trong, lại đảo quanh miệng huyệt, eo Lý Việt Trạch trong nháy mắt mềm nhũn mấy tầng, âm thanh cũng mềm mại hơn.
Anh bi ai phát hiện thân thể đã không thể rời khỏi âu yếm của Lý Văn Hạo, mặc cho bên ngoài anh có bao nhiêu hung hăng ngông cuồng, chỉ cần đối mặt với Lý Văn Hạo đều sẽ biến thành dâm phụ lắc mông lớn tiếng rên rỉ mặc người thao làm, liền ngay cả thời điểm vừa cãi nhau xong, Lý Văn Hạo chỉ là nặn nặn âm đế của anh, liền khiến cho tao huyệt phía dưới chảy ra dâm thủy, sinh ra ý nghĩ muốn bị thao.
Lần đầu tiên Lý Việt Trạch sinh ý nghĩ ghét bỏ thân thể của chính mình, không tiếp tục nói nữa, cũng không giáy giụa nữa, mặc kệ Lý Văn Hạo dằn vặt. Lý Văn Hạo thấy anh như vậy, mốt hồi liền tỉnh lại. Hắn bị lá gan lớn của mình dọa sợ, nhanh chóng giúp Lý Việt Trạch mặc lại quần, không biết làm sao mà nhìn anh.
“Ca ca, em vừa mới...”
Lý Việt Trạch đẩy hắn ra, xuống giường rời đi.