Phục Hợp

Chương 5: Chương 5: Phòng tập thể hình




Trans & edit: Gấu chan

Lý Văn hạo nhớ lại liền thực sự muốn quất chết bản thân.

Đêm đó sau khi hắn chọc tức Lý Việt Trạch khiến anh rời đi, thời điểm chạy ra ngoài đuổi theo bị mẹ ngăn cản hỏi đã xảy ra chuyện gì, chờ tới khi giải thích xong chạy ra ngoài căn bản người đã không còn ở đó, hắn lại chạy tới nhà Lý Việt Trạch, khi tới nơi phát hiện bên trong cũng không có ai ở đó.

Hắn dùng di động gọi cho anh nhưng Lý Việt Trạch đã tắt máy, lại gọi điện thoại cho bạn bè thân thiết của Lý Việt Trạch đều nhận được câu trả lời không có người ở nơi đó. Ngày thứ hai vừa rạng sáng hắn đã chạy tới trường học tìm anh, nhưng bị bảo vệ ngăn lại bên ngoài.

Vừa nghĩ tới ca ca ở quán bar hoặc nơi nào đó bị người nhìn trúng, Lý Văn Hạo đều sắp điên rồi, hắn thẳng thắn xin nghỉ làm mấy ngày, thông qua các con đường khác nhau đi tìm Lý Việt Trạch, nhưng vẫn không có tin tức của anh.

Buổi chiều ngày thứ ba, Lý Văn Hạo như thường ngày tới nhà ca ca tìm người. Phòng ngủ truyền tới chút tiếng vang, hắn vội vàng chạy vào trong nhìn, không ngờ lại là người ba vừa đi du lịch về đang sắp xếp lại vali.

“Văn Hạo, mau tới đây. Đây là đồ lưu niệm ta mua về cho con cùng mẹ, mau cầm lấy.”

“A? Nha, cảm ơn ba.”

Hắn đi tới bên cạnh ngồi xuống, muốn cùng ba ba nói chút chuyện liên quan tới việc của ca ca, nhưng do mấy ngày không nhìn thấy con trai ba ba liền kích động tới sắp hỏng luôn rồi vẫn luôn liên tục nói chuyện, Lý Văn Hạo không thể xen miệng vào, chỉ có thể miễn cưỡng cười cười phụ họa.

Ba Lý nói chút chuyện hiểu biết về du lịch, thấy con trai cười rất miễn cưỡng. cho rằng cậu đang nghĩ tới chuyện phục hôn, liền vỗ vỗ vai con trai nhỏ an ủi: “Cái này không cần con quan tâm, ta và mẹ con đều trải qua cân nhắc thận trọng, sẽ không lại xuất hiện tình huống ấu trĩ như trước kia.”

“Nhưng anh trai...”

“Tiểu Trạch giận dỗi? Aizz, tính tình của nó ta cũng có thể hiểu được, dù sao trước kia mẹ con đối với nó xác thực...”

“Cái gì?” Lý Văn Hạo bối rối, “Ba, ba nói trước đây mẹ làm gì ca ca?”

Lý Việt Trạch mấy ngày gần đây thực sự trôi qua không được thuận lợi, đầu tiên là cùng em trai cãi nhau làm tung lên, sau đó đem chìa khóa trong nhà làm mất rồi, đi nhà bạn ngủ mấy ngày, đối phương lại tuổi trẻ dáng đẹp có bạn gái, buổi tối hai người đều chiến tới mấy giờ sáng, Lý Việt Trạch liền sầu từng đó thời gian, không thể làm gì khác hơn là tới phòng tập thể hình chạy, luyện tới khi mệt rã rời về tới nơi liền nằm xuống ngủ.

Nha đúng rồi, ban ngày anh còn phải trốn tránh Lý Văn Hạo đủ đường, cái này so với bất cứ cái gì đều mệt hơn.

Hôm nay như thường lệ anh tới phòng tập thể hình chạy bộ, ngày hôm nay đặc biệt ít người chỉ có vài nữ sinh nhỏ tuổi, Lý Việt Trạch chạy một lúc cũng cảm thấy mất mặt, quyết định vẫn là trở về xem TV.

Phòng tắm nam không có một bóng người, có vẻ vô cùng quạnh quẽ. Chỉ có vào lúc này, những tâm tình trốn tránh kia mới bao phủ ùa tới. Chỉ cần vừa nhắm mắt, khuôn mặt phẫn nộ cùng lời nói trách cứ của đệ đệ liền hiện lên trong đầu, khiến trong lòng anh hơi cay đắng.

Trong lòng Lý Việt Trạch cũng rõ ràng bản thân cũng có chỗ không đúng nhưng vẫn như cũ không biết làm sao đối mặt Lý Văn Hạo, thẳng thắn tắt di động triệt để trốn tránh, để hai người đều bình tĩnh mấy ngày.

Mỗi khi nghĩ tới đây, tâm tình tốt hiếm thấy của Lý Việt Trạch đều biến mất không còn, Lý Việt Trạch đưa tay lấy xà phòng thơm lại bị người từ phía sau ôm lấy.

“Ta thao! Ai?”

Phản ứng đầu tiên của anh chính là mạnh mẽ trở tay đấm một cái, người kia rên lên một tiếng nhưng vẫn ôm chặt lấy anh không buông tay.

Đó là thanh âm của Lý Văn hạo, trong nháy mắt thân thể Lý Việt Trạch cứng đờ.

Anh không nhúc nhích bởi vì Lý Văn Hạo ôm anh rất chặt, ủy ủy khuất khuất gọi: “Ca!” Còn mang theo tiếng khóc nức nở chết tiệt.

Ai cũng không nói thêm cái gì, trầm mặc lan tỏa khắp phòng tắm, cuối cùng anh làm ca ca nên vẫn phải mở miệng trước: “Buông tay.”

“Không, em sẽ không bao giờ buông tay, ca...”

“...”

Lý Việt Trạch thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của Lý Văn Hạo trên người anh.

“Em trước tiên buông tay ra, để anh xem có bị thương hay không, tại sao lại không trốn, bị ngốc hả?”

Cái đánh vừa rồi anh là người đánh mà tay còn có chút đau đớn, hiện tại liền hối hận tại sao lại dùng sức lớn như vậy. Anh xoay người một chút muốn nhìn xem Lý Văn Hạo có bị thương chút nào không, lại bị Lý Văn Hạo từ chính diện lần thứ hai ôm chặt.

“Ca, xin lỗi, ngày ấy em ngu ngốc, em cũng không biết tại sao bản thân lại trở nên như vậy. Em, em không tìm được anh, anh biết không em lo lắng sắp chết rồi... Mấy ngày nay em vẫn luôn muốn đánh chết chính mình...”

“...”

“Em thật sự không biết trước kia mẹ lại đối xử với anh như vậy, em cho rằng anh chỉ là nổi nóng nàng cùng ba ba ly hôn... Em cho rằng anh phản đối bọn họ hợp lại, thế nhưng chúng ta có thể ở cùng một chỗ, em cho rằng anh không muốn cùng em ở một chỗ... Xin lỗi, em... Ca, em sai rồi, là em cái gì cũng không hiểu lại trách anh, anh tha thứ cho em lần này có được hay không...”

“...”

“Không muốn anh lại tiếp tục trốn em, chúng ta về nhà có được hay không, ca, Tiểu Trạch, Trach Trạch...”

Hắn cuống lên, xin lỗi và giải thích đều bị hắn nói năng lộn xộn, nói tới phần sau chính là một câu lại một câu xin lỗi, không ngừng gọi tên Lý Việt Trạch. Ở nơi Lý Việt Trạch không nhìn thấy, viền mắt của hắn đều đỏ.

Cũng không biết qua bao lâu, Lý Việt Trạch rốt cục cũng ôm lấy hắn.

“... Anh cũng có lỗi, xin lỗi, ngày đó anh nên cùng em, cố gắn nói rõ ràng với mẹ.”

Nói xong anh lại có chút ghét bỏ chính mình, tại sao lại nhẹ dạ như vậy, cốt khí thấy chết không sờn mấy ngày trước đâu rồi? A thế là xong, làm ca ca nhường nhịn đệ đệ một lần cũng không sợ mất mặt. Hơn nữa chính anh cũng biết, từ khi xác định quan hệ tới nay, về mặt tình cảm vẫn luôn là Lý Văn Hạo nhân nhượng chính mình, không muốn đệ đệ “yêu” luôn được anh đặt bên miệng, anh cảm thấy tình cảm sâu bao nhiêu ở trong lòng hiểu là đủ, liền cứ như vậy rất ít biểu hiện ra, nhưng như vậy lại làm cho Lý Văn Hạo thiếu hụt cảm giác an toàn.

Còn đang suy nghĩ nên như thế nào mở miệng, nước mắt Lý Văn Hạo thế nhưng lại chảy xuống.

“Ca... Anh làm sao lại tốt như vậy... Em thật sự rất thích anh... Chúng ta sau này không được cãi nhau có được hay không...”

“Được được được... tất cả đều theo ý của em... Nghe lời, mau mau ngừng lại a! Ngừng lại em có nghe hay không! Việc này có gì tốt mà khóc, ngu ngốc...”

Lý Việt Trạch tới gần liếm liếm khóe mắt của hắn, di môi xuống chút nữa, anh hôn hôn khóe môi đang run rẩy kia.

Hai an hem cứ như vậy ở trong phòng tắm riêng hôn môi vô cùng vong tình, nguyên bản chỉ là ngọn lửa an ủi linh tinh, rất nhanh đã biến thành nguyên tác của đủ loại dục vọng. Lý Văn Hạo đưa tay đến cái mông lớn của ca ca dùng lực nhào nặn xoa nắn, Lý Việt Trạch run rẩy rên lên một tiếng, lý trí của anh nhanh chóng liền bị thiêu đốt một phần, dương vật bên dưới càng ngày càng cứng.

“Để em thao anh!”

Vừa hôn môi xong, hắn nhìn anh, trong mắt là nồng đậm tình dục và yêu thương.

Lý Việt Trạch vừa bị đệ đệ dùng môi và tay câu dẫn, eo nhanh chóng tê dại một mảnh, côn thịt đã sớm đứng thẳng, kích thích thân thể cùng tâm lý được giải thoát khiến anh chỉ muốn nhanh chóng được Lý Văn Hạo điều khiên, đem tinh dịch lấp đầy hai cái tao huyệt, nhưng lại thưc sự không yên lòng về cánh cửa phòng tắm yếu ớt.

Vạn nhất có người tiến vào hất lên tấm vải che mỏng manh này, vậy thì dù có muốn trốn cũng không có nơi để trốn.

Anh nghĩ vậy nhưng rất nhanh liền tiến lên chủ động liếm liếm xương quai xanh của Lý Văn hạo, miệng không rõ lớn mật câu dẫn hắn: “Mấy ngày trước... anh ở trong nhà một người bạn ngủ, hắn có một người bạn gái... Ân... nhà cách âm không được tốt, mỗi buổi tối anh đều nghe thấy, thanh âm của cô gái kia, cảm giác bạn trai nàng ta rất lợi hại, em có biết hay không, phái dưới hai cái tao huyệt đều... Ha a a... đều nghe xong là ướt...”

“vậy anh không có tự mình chơi à...”

“Đương nhiên có dùng tay cắm... Mỗi ngày, buổi tối anh đều... ân nghĩ tới đại dương vật của em, chính mình dùng tay chơi đùa tao huyệt... Nhưng mà tao huyệt lại chỉ thích dương vật thô to của em trai cắm vào... A a a ~”

Quả nhiên hô hấp Lý Văn Hạo tăng nhanh, hắn cau mày, trả thù anh trai bằng cách đột nhiên mạnh mẽ đâm hai ngón tay vào bên trong, tại vách tràng mềm mại khuấy đảo đâm xuyên.

Lý Việt Trạch đạt được ý muốn, cười như tiểu hồ ly.

“Thế nhưng nơi này không được, em chờ anh mặc quần áo tử tế... A a a... ân a chúng ta đi WC... Hô ô ô ~”

“...”

Lý Văn Hạo lấy lại lý trí một lần bay đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.