Phục Hưng Đại Việt

Chương 3: Chương 3: Giấc mơ của Đế vương




Chương 3: Giấc mơ của Đế vương

Hoàng Thành Thăng Long – Tĩnh An Điện

Trên chiếc giường được làm bằng vàng có một người trung niên đang nằm chiêm bao một các thoải mái đây là giấc ngủ ngon nhất mấy ngày qua mà ông ta mới được hưởng. Trong những tháng ngày qua đất nước của ông ta luôn gặp phải thiên tai và bão lũ, còn có một vấn đề quan trọng khác nữa là phía Bắc đế quốc Đại Yến của người Hán đang tập trung binh lực có ý đồ xâm chiếm.

Chính vì vậy những ngày gần đây tâm trí của vị hoàng đế này luôn căng thẳng không nghỉ ngơi được tí nào, các đại thần của ông ta luôn đưa ra những chính sách không mấy khả quan để khác phụ sự cố nào, còn về mặt ngoại giao trong triều thần lại chia làm 2 trường phái một bên chủ chiến do Tể Tướng đương thời Vũ Văn Hoan đứng đầu một bên là chủ hòa do Thừa Tướng Tạ Ngọc Thịnh đứng đầu. Còn về phía ông ta thì ông ta lại nghiêng về phía bạn thân chí cốt của ông ta là Tể Tướng Vũ Văn Hoan hơn

Khi đang chiêm bao ông ta mơ thấy mình đang đi trên một con đường mây khi lên đến đỉnh ngọn ngọn dốc bằng mây trắng, ông ta đi vào một cái đình viện, trong đình viện đang có bóng người chờ ông ta, người đó là một người từ nhỏ ông ta luôn hằng hâm mộ và sùng bái, mọi đường lối chính sách cai trị đất nước của ông ta cũng đa phần dựa trên cách trị vì của người này.

Hoàng nhi con đến rồi – Vẫn âm thanh quen thuộc đã bao lâu rồi ông ta chưa được nghe

Hài nhi vấn an phụ hoàng – Vị vua trung niên hành lễ con trai kính chào cha mình

Hai dòng nước mắt cứ từ mắt ông ta mà tuôn rơi không cách nào có thể cản lại được, nhìn ông bây giờ không còn phải là một vị hoàng đế oan nghi trước quần hùng nữa mà giống như người con trai đang nhìn về phía cha mình như thổ lộ lỗi oan ức bây lâu nay mà ông phải chịu.

Hoàng nhi ngoan của ta đã là một vị hoàng đế chí tôn sao con có thể như con nít như vậy được mong lấy lại phong thái cho ta – Người đàn ông mang hoàng bào của Thái thượng hoàng với dáng vẻ uy nghi ra lệnh cho vị hoàng đế trung niên

Phụ hoàng hoàng nhi thật có lỗi với người…. – Vị vua trung niên kể ra hết những khó khăn của đất nước hiện tại, ông ta không ngừng xin lỗi liệt tổ liệt tông vì đã khiến đất nước bao đời lai cha ông ông ta luôn giữ vững lãnh thổ, còn đến thời ông ta thì bắt đầu có dấu hiệu suy tàn.

Con có biết vì sao ta có thể giữ vững được giang sơn Đại Việt ta không – sau khi nghe hết sự tình vị Thái thượng hoàng ôn tồn hỏi.

Dạ thưa phụ hoàng! là do phụ hoàng biết chọn người tài và rất được nhân dân ủng hộ - Vị vua lê phép trả lời

Đó cũng được coi là nguyên nhân – Thái thượng hoàng vuốt râu trắng bạc cười hiền từ nhìn con trai của mình – Nguyên nhân chính là ta có phúc tinh hộ quốc lên mới được như vậy

Phúc tinh hộ quốc ? – nhà vua khó hiểu nhìn về phía cha mình

Đúng! Nhớ năm đó ta cũng không khác gì như con đất nước gặp phải trăm ngàn khó khăn sau khi ta lên chùa Trấn Quốc xin phật tổ cứu giúp ngay đêm hôn đó có một thanh bảo kiếm bay xuống nó cắm vào đất và tạo một chỗ lõi lớn, ngay sáng hôm sau ta cho Đại Lý Tự đi điều tra thì cái hố cây kiếm cắm vào chỉ còn một cái hồ lớn và cây kiếm đó lại nổi trên mặt hồ, được Đại Lý Tự Khanh Trần Công Hậu đưa cho ta, sau mọi vấn đề dần dần được giải quyết một cách êm đẹp nhất – Vị thái thượng hoàng ôn tồn hoài niệm

Thanh kiếm đó chỉ có ích với người nó không có ích gì với – nhà vua buồn dầu nói

Phúc tinh của con sắp tới rồi và nó còn hữu hiện hơn thanh kiếm của ta nhiều – Thái thượng hoàng vứt râu cười nói.

Thưa phụ hoàng vật đó là gì? Xuất hiện lúc nào và ở đâu ạ ? – Vị nhìn về phía người cha mình với vẻ cầu khẩn

Rồi con sẽ biết thôi! Hahaha – nói rồi vị thái thượng hoàng biến mất dần với điệu cười hiền từ

Phụ hoàng! Phụ hoàng! Phụ hoàng ! – nhà vua kêu thất thanh rồi giật mình tỉnh giấc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.