Thời gian Lâm Bắc Thần ngây người đã bị Tiết Dao Dao tựa như một cơn gió nhét vào trong xe.
“Cậu muốn dẫn tôi đi đâu?” Tỉnh táo lại Lâm Bắc Thần cau mày nhìn bạn thân của mình, giọng cô không vui hỏi.
“Tân Duyên đó? Cậu từng đi.” Tiết Dao Dao không chút nào lưu ý Lâm Bắc Thần lạnh như băng, nàng quyến rũ cười với Lâm Bắc Thần, sau đó còn nghịch ngợm nháy mắt một cái.
Lâm Bắc Thần nhìn ngoài cửa xe sắc trời bắt đầu tối có điểm chán nản, cô biết 'Tân Duyên' trong miệng Tiết Dao Dao. Hình như là năm ngoái hay là năm kia cô đã không nhớ rõ nữa, một ngày kia tâm tình cô không tốt, Tiết Dao Dao nói mang cô đi ra ngoài phát tiết một chút. Mang cô đi chính là quán bar gọi 'Tân Duyên' đó.
Một đêm đó Tiết Dao Dao cùng một nữ nhân cô không quen biết gần như tính là nhất kiến chung tình, liền vứt cô tại một bên, đối đãi như người tàng hình. Cũng may bản thân Lâm Bắc Thần khí chất cao ngạo cùng bộ dáng cô trời sinh người lạ chớ gần, khiến cô tránh được rất nhiều người quấy rầy.
Cô một mình ngồi cạnh hai vị đang ngươi nông ta nông*, một bên đảm nhiệm bóng đèn một bên sầu uống rượu. Cuối cùng dẫn đến cái quán bar 'Tân Duyên' này triệt để khiến Lâm Bắc Thần mất đi hảo cảm. . .
(*Ngươi nông ta nông: Tiếng Anh là you and I. Câu này có ý nghĩa tương tự “lời chàng ý thiếp''.)
Trong ấn tượng của cô chỉ nhớ rõ lúc tâm tình cô không tốt, Tiết Dao Dao trọng sắc khinh bạn dẫn cô đi một les bar. Sau đó lại một mình tìm vui, lưu cô một người tâm tình càng thêm không tốt.
Từ đó về sau chỉ cần Tiết Dao Dao nhắc tới hai chữ 'Tân Duyên', Lâm Bắc Thần nhất định sẽ là mặt lạnh đối lập.
Lâm Bắc Thần cuối cùng vẫn theo Tiết Dao Dao tiến vào 'Les-Tân Duyên' đặt ở dưới cầu cao, có một quán bar bề ngoài rất không bắt mắt. Vừa nãy Tiết Dao Dao rống loạn một trận với cô, cũng thực rống tiến vào lòng cô.
Nhớ tới một đêm đó cô cùng Lý Thiên Hữu, có lẽ đối với bản thân cô mà nói có thể không đi lưu ý, bởi vì hai người phát sinh cái loại quan hệ này cũng không phải là nhất thời xung động, Lý Thiên Hữu là đang giúp cô, ở dưới tình huống đó cô không ghét Lý Thiên Hữu cho nên cô nguyện ý trao thân cho nàng.
Thế nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới thay Lý Thiên Hữu ngẫm lại, nếu như có nghĩ tới, đó cũng chỉ là khi Lý Thiên Hữu chìm vào giấc ngủ say sau một lần lại một lần xung kích, lúc cô thay nàng lau đi khóe mắt rơi xuống giọt lệ, cô cũng đã từng đoán ý nghĩ của Lý Thiên Hữu, có nghĩ tới Lý Thiên Hữu rốt cuộc có phải là tự nguyện?
Lúc này Lâm Bắc Thần cảm thấy rất hổ thẹn, có lẽ cô thật sự không hiểu rõ trái tim mình. Cô có chút phân không rõ tình cảm với Lý Thiên Hữu rốt cuộc là loại nào? Cô vẫn cảm thấy khi bản thân còn chưa có xác định tâm ý, tất cả cần phải thuận theo tự nhiên thật là tốt.
Thế nhưng Lâm Bắc Thần lại quên một vấn đề rất nghiêm trọng, Lý Thiên Hữu là một quân nhân, nàng chỉ là nghỉ phép trở về thăm người thân. Hơn nữa một tháng nghỉ chỉ còn lại có vài ngày, qua mấy ngày nữa nàng sẽ quay về bộ đội. Chờ cho đến lúc ấy, Lâm Bắc Thần lại xác định rõ tâm ý, có phải cũng đã chậm hay không?Cái suy nghĩ đột nhiên toát ra đó khiến Lâm Bắc Thần không lý do cảm thấy hoảng loạn. Cho nên cô đi theo Tiết Dao Dao, có lẽ tiếp xúc nhiều một chút cũng là chuyện tốt, ngoại trừ lần trước không thoải mái, đối với les hoặc bản thân les cô một chút cũng không bài xích.
Tiến vào cửa lớn tầm thường kia, bên trong 'Tân Duyên' thực sự cũng coi là biệt hữu động thiên*. Bên tai vang lên khúc dương cầm nhẹ nhàng ôn nhu, sẽ làm người tiến nhập đại sảnh thanh tĩnh lại. Lâm Bắc Thần chăm chú quan sát bố cục trang trí nơi này, giản lược lại không mất tinh xảo, gian nhà ngăn nắp sắc điệu đơn giản. Vừa nhìn chính là tác phẩm xuất từ con gái, cô kéo khóe miệng, lần trước thật đúng là không quan sát kĩ, lúc này xem ra cũng coi như là phù hợp thẩm mỹ của cô.
(*Biệt hữu động thiên: Trong động có một thiên địa khác. Miêu tả phong cảnh kỳ lạ, làm người say mê.)
Tiết Dao Dao là khách quen ở đây, cùng lão bản cũng rất quen thuộc. Hai người được nhân viên phục vụ gọi tới một vị trí ngồi không phải rất dễ thấy.
Mới vừa ngồi xuống không lâu Lâm Bắc Thần liền nhìn thấy một nữ nhân nhìn qua hơn 30 tuổi trong tay đang cầm một bình rượu đi tới.
Đến khi cô gái đó đi vào, Tiết Dao Dao từ trên sô pha đứng lên.
“Tân tỷ, gần đây bận rộn sao?” Tiết Dao Dao trên mặt mỉm cười, cả người thoáng cái liền có vẻ thân thiết.
Lâm Bắc Thần thấy Tiết Dao Dao cùng cô gái trước mặt rất là quen thuộc, cũng không tiện ngồi nữa, lập tức cũng đứng lên, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt.
“Ngồi, mau ngồi. Dao Dao đã lâu không có tới? Vị này chính là bằng hữu em?” Cô gái nhẹ nhàng đặt rượu XO ở trên bàn thủy tinh, động tác mềm nhẹ hơn nữa thanh âm dịu dàng, khiến người ta rất dễ liên tưởng đến tiểu thư cổ đại nhà giàu đại môn bất xuất nhị môn bất mại (không ra khỏi cửa).
“Tân tỷ, đây là Lâm Bắc Thần bạn tốt của em.”
“Bắc Thần, đây là Tân tỷ, lão bản quán bar này.” Tiết Dao Dao nghiêm trang vì hai nữ nhân giới thiệu.
Lâm Bắc Thần thấy Tân tỷ đưa tay tới, lễ phép nắm lại một chút. “Dao Dao em thích nhất XO, hôm nay Tân tỷ mời khách, các em chơi đùa vui vẻ.” Tân tỷ khách sáo nói, dịu dàng cười cười với Lâm Bắc Thần, liền xoay người rời khỏi.
“Người con gái mỏng manh như vậy có thể gánh vác quán bar này sao?” Lâm Bắc Thần nhìn Tân tỷ đi xa sau đó quay đầu hỏi Tiết Dao Dao đang rót rượu.
“Cậu còn có lòng thanh thản quan tâm người khác, nhanh lên gọi điện cho Tiểu Hữu Hữu, mời em ấy đến.” Tiết Dao Dao rót rượu cho hai người ngẩng đầu trừng mắt Lâm Bắc Thần.
“Mời em ấy tới cái địa phương này. Hợp sao?” Lâm Bắc Thần nhìn quanh bốn phía, ở đây thuần một sắc tất cả đều là nữ nhân.
“Cái địa phương này làm sao vậy? Lâm Bắc Thần, đừng nói với tớ cậu coi thường chúng tớ? Lúc cậu cùng Lý Thiên Hữu trên giường thế nào không nhiều lo lắng như vậy?” Tiết Dao Dao âm điệu lại cao lên, nàng nhét túi da của Lâm Bắc Thần vào lòng cô, nét mặt đó, giống như nếu Lâm Bắc Thần không gọi điện thoại, nàng sẽ lập tức ăn Lâm Bắc Thần vậy.Lâm Bắc Thần phát hiện mọi người xung quanh theo tiếng nhìn phía bên này, rất là bất đắc dĩ. Bạn tốt của cô lúc nào có thể chú ý một chút hình tượng của mình? Cô xuất ra điện thoại di động bấm gọi Lý Thiên Hữu.
“Thiên Hữu, là chị.” Lâm Bắc Thần trước sau như một thanh âm thanh lãnh.
“Giờ rảnh không? Chị đang ở quán bar, em đến ngồi chút đi?”
“Vậy à? . . . Vậy được rồi, lúc rảnh rỗi chị lại gọi cho em.”
Lâm Bắc Thần hai ba câu liền cúp điện thoại, di động cầm ở trong tay cúi đầu cũng không nói. Cô không nghĩ tới Lý Thiên Hữu sẽ cự tuyệt mình, tuy rằng Lý Thiên Hữu có đủ lý do không đến. Nhưng Lâm Bắc Thần vẫn cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, cô cho rằng chỉ cần mình gọi một cuộc điện thoại, Lý Thiên Hữu liền nhất định sẽ đến bên người mình.
“Làm sao vậy? Tiểu Hữu Hữu nói như thế nào?” Tiết Dao Dao nhìn Lâm Bắc Thần cúi đầu không nói kỳ quái hỏi. Nàng nghĩ thầm, sao nói vài câu như vậy liền cúp?
“Em ấy có việc không tới được.” Lâm Bắc Thần nhấp một ngụm rượu đè xuống khó chịu trong lòng, ngẩng đầu cười với Tiết Dao Dao.
“Cậu đừng nhìn tớ cười như vậy, tớ lạnh.” Tiết Dao Dao trực tiếp vạch trần chân tướng Lâm Bắc Thần nỗ lực che giấu tâm tình. Nghĩ thầm, xem ra trong lòng Lâm Bắc Thần cũng không phải không đáng kể như mình tưởng.
“Em ấy có việc sao? Tớ liền cho em ấy một canh giờ, yên tâm, tớ có biện pháp khiến em ấy một giờ sau nhất định có mặt tại đây.” Tiết Dao Dao hai chân bắt chéo ngồi ở trên sô pha, vẻ mặt thần bí nhìn Lâm Bắc Thần.
“Tới uống rượu.” Tiết Dao Dao cầm ly rượu thoáng cái chạm vào ly rượu Lâm Bắc Thần đặt trên bàn. Nàng thấy Lâm Bắc Thần vẫn không nói lời nào, lại châm chọc nói rằng. “Hiện tại cậu biết đau tâm rồi? Mấy ngày hôm trước làm gì? Một cú điện thoại cũng không biết gọi cho người ta.”
Lâm Bắc Thần cũng không nói, bưng chén rượu lên liền uống. . .
Lý Thiên Hữu bên này đêm nay cũng thật là có việc, bởi vì sắp quay về bộ đội, cô cô thấy ngày hôm nay cửa hàng ít khách ăn cơm, mà Tiểu Tình, Thiên Kiêu lại đều ở đây. Buổi chiều 4 giờ hơn liền đóng cửa hàng nhỏ, hai đại nhân mang theo ba hài tử đi chụp ảnh gia đình. Chờ chụp hình xong lại đi dạo phố một hồi cũng rất muộn, người một nhà thương lượng, liền lại đi quán cơm muốn ăn một bữa cơm đoàn viên.
Lâm Bắc Thần gọi điện thoại tới vừa vặn lúc Lý Thiên Hữu theo cô cô các nàng ăn bữa cơm đoàn viên, nghe Lâm Bắc Thần bảo mình đi tìm cô, nàng ngẩng đầu nhìn người một nhà đều nhìn chằm chằm nàng, liền có chút khó xử. Cô cô thật vất vả có thể đóng cửa sớm hơn một lần, nàng thực sự không thể cứ đi như vậy. . .
Đối với điện thoại của Lâm Bắc Thần, Lý Thiên Hữu đã chờ lâu lắm. Hai ngày nay nàng trôi qua không tốt chút nào, một bên chờ mong một bên thất vọng. Nàng chưa từng cảm thấy tháng ngày trôi qua sẽ hành người như vậy, nàng cũng muốn gọi điện thoại cho Lâm Bắc Thần, mà mỗi lần tới thời khắc mấu chốt rồi đều buông tha. Nàng luôn luôn không ngừng tự hỏi, gọi tới nói cái gì đây? Hỏi chị ấy vì sao không liên hệ mình? Lý Thiên Hữu lại nghĩ bản thân như vậy quá ngây thơ! Vốn là giữa hai người cũng không có hứa hẹn bất luận cái gì, nàng có tư cách gì đi chất vấn Lâm Bắc Thần không liên hệ?
Mỗi ngày Lý Thiên Hữu về nhà nằm ở trên giường đều sẽ nghĩ, nếu như ngày đó cô cô không có gọi điện thoại gọi nàng trở về, như vậy lúc tỉnh lại Lâm Bắc Thần có thể nói với nàng cái gì hay không? Lại sẽ nói cái gì đây? Vấn đề như vậy luôn luôn chuyển vòng trong đầu nàng.
Nàng ghét loại cảm giác bị động này, hơn nữa là phi thường ghét. Đôi khi nàng thật muốn cứ như thế quên đi quay về bộ đội, coi như chuyện mấy ngày nay chưa từng có phát sinh qua. Quấn quýt đối với nàng tất cả toàn bộ cho là nàng mơ một giấc mộng, mà khi tỉnh mộng, tất cả đều phải bình tĩnh lại, hết thảy tất cả đều biến mất không thấy, kể cả ký ức tốt đẹp đó. Ngay cả Lâm Bắc Thần, nàng muốn nữ nhân mang đến cho nàng rất nhiều phiền phức rồi lại khiến nàng nhớ mãi không quên đó, chẳng qua chính là nhân vật nàng hư cấu ra mà thôi. . . .
“Chị, suy nghĩ cái gì vậy?” Thiên Kiêu dùng cánh tay huých Lý Thiên Hữu cầm điện thoại di động xuất thần.
“Hả?” Lý Thiên Hữu phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy cô cô đưa qua ánh mắt tìm kiếm. Nàng ở trong lòng âm thầm thở dài, rất nhanh liền thu hồi tâm tư.
Bởi vì muốn chụp ảnh gia đình, ngày hôm nay Lý Thiên Hữu là ăn mặc quân phục ra ngoài. Chỗ các nàng đi ăn rời nhà rất gần, người một nhà ăn cơm xong đi bộ về nhà.
Lý Thiên Hữu thấy ánh mắt cô cô, dượng nhìn ba tỷ muội các nàng tràn ngập yêu thương, lòng liền ấm áp. Kỳ thực cuộc sống như vậy cũng không tệ, cô cô như mẹ, dượng như ba. Tuy rằng đều không phải thân sinh phụ mẫu, nhưng đối với Lý Thiên Hữu sớm liền mất đi song thân mà nói, đã rất thỏa mãn, bởi vì chí ít nàng cùng Thiên Kiêu không chỉ có lẻ loi hai người, bên người các nàng còn có cô cô một nhà quan tâm các nàng, quan tâm các nàng.
Lúc sắp đến nhà, điện thoại Lý Thiên Hữu lại vang lên, điện thoại di động liên tiếp hai ngày cũng không có bất luận động tĩnh gì, đêm nay tựa hồ bề bộn nhiều việc. Lý Thiên Hữu nhìn trên màn hình biểu hiện chính là số điện thoại tư nhân của Lâm Bắc Thần, liền một giây không dừng ấn xuống nhận nghe.
“Bắc Thần?” Lý Thiên Hữu đi phía trước mau vài bước, cùng cô cô mấy người kéo ra chút cự ly.
“Đều không phải Bắc Thần của em, chị là Dao Dao tỷ tỷ của em.” Thanh âm Tiết Dao Dao âm dương quái khí truyền tiến vào lỗ tai Lý Thiên Hữu.
“Á. . .” Lý Thiên Hữu sửng sốt, nàng cầm điện thoại đến trước mắt nhìn một chút, là dãy số của Lâm Bắc Thần mà. Tại sao là bạn của chị ấy gọi tới.
“Dao Dao tỷ, có việc sao?”
“Tất nhiên là có việc, chuyện của em xong xuôi chưa? Bắc Thần uống say, đang đùa giỡn rượu điên đây. Chị quản không được nàng, em có thể đến một chuyến không?” Tiết Dao Dao ngữ khí có vẻ rất nghiêm túc.
“Uống say?” Lý Thiên Hữu hồ nghi, Lâm Bắc Thần thế nào khả năng uống say? Vừa gọi điện thoại cho nàng đến bây giờ chưa tới một giờ, thế nào thì uống say? Sẽ không phải xảy ra chuyện gì chứ?