“Các chị ở chỗ nào?” Không đợi Tiết Dao Dao đáp lời, Lý Thiên Hữu liền vội vàng hỏi.
Từ lúc nàng quen biết Lâm Bắc Thần đến giờ, Lâm Bắc Thần liên tục xuất hiện các loại tình trạng, một lần so với một lần mạo hiểm hơn. Lúc này Lý Thiên Hữu cũng không biết bản thân làm sao vậy, vừa nghe nói Lâm Bắc Thần uống nhiều còn đùa giỡn rượu điên, trong đầu nàng lập tức hiện ra hình ảnh ngày đó cô uống xuân dược ghé vào trong lòng mình. . .
Nghe ra Lý Thiên Hữu sốt ruột, Tiết Dao Dao hướng về phía Lâm Bắc Thần không tiếng động cười. Nàng liền biết chiêu này chắc chắn linh nghiệm, tùy cơ báo cho Lý Thiên Hữu địa chỉ liền cắt đứt điện thoại.
“Thế nào?” Tiết Dao Dao như tranh công nhìn Lâm Bắc Thần cau mày, nét mặt tràn đầy kiêu ngạo. Xem nàng làm một chuyện tình cỡ nào vĩ đại nha, Lâm Bắc Thần mời không được người, nàng nói hai câu liền giải quyết.
“Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi đùa giỡn rượu điên?” Lâm Bắc Thần lạnh lùng hỏi, nếu như cô biết Tiết Dao Dao sẽ nói cô đùa giỡn rượu điên, cô thế nào cũng sẽ không để nàng gọi điện cho Lý Thiên Hữu. Đó đều không phải lừa dối sao? Cô dùng sức trừng mắt Tiết Dao Dao, ý tứ đó chính là nói cho nàng, cô rất không vui vẻ.
“Phục vụ, thêm một tá bia.” Tiết Dao Dao cũng không phản ứng Lâm Bắc Thần, duỗi cánh tay cao giọng hô.
“Tiết, Dao, Dao. Cậu có thể chú ý chút hình tượng hay không?” Lâm Bắc Thần từng chữ từng chữ kêu tên Tiết Dao Dao, cô giơ lên cánh tay đỡ lấy trán mình, tại sao cùng nàng một chỗ luôn luôn mất mặt như thế.
“Khà khà, kịch tớ đã làm đủ. Tiểu Hữu Hữu có thể biết cái này.” Vừa nói chuyện Tiết Dao Dao còn vươn hai tay khua hai lần ở không trung.”Em ấy luyến tiếc cậu như thế nào, tớ không quen thuộc với em ấy, vạn nhất em ấy biết là tớ đưa ra chủ ý lừa em tới, nếu như em nóng giận, tớ đúng là ứng phó không được.” Nàng vừa nói vừa nâng bia phục vụ đưa tới, sau đó đưa cho Lâm Bắc Thần một chai.
Lâm Bắc Thần triệt để xem như hết chỗ nói rồi, Tiết Dao Dao nàng luôn miệng Tiểu Hữu Hữu thân thiết như vậy, lúc này ngược lại nói không quen. Cô nhìn Tiết Dao Dao chu cái miệng nhỏ nhắn giả bộ thương cảm, liền có loại kích động muốn đạp nàng một cước.
Lâm Bắc Thần lười nhìn Tiết Dao Dao, cô cầm chai bia nhìn trên bàn thủy tinh, trên bàn đã xếp chồng một loạt vỏ bia rỗng, còn có XO vừa nãy Tân tỷ đưa tới cũng đã thấy đáy, cô lại nhìn một chút một tá bia mới vừa bị mở. Trời, như vậy xong sợ là thực sự muốn say. . .
Lý Thiên Hữu treo điện thoại lập tức chào hỏi cô cô, nói bằng hữu nàng có việc gấp tìm nàng, liền chạy đến bên lề đường, nàng cũng không để ý tới phía sau cô cô căng cổ họng hỏi dò, đưa tay gọi một chiếc taxi liền chạy tới dưới cầu vượt Tiết Dao Dao nói.
Lý Thiên Hữu xuống xe taxi một hồi chạy như điên, nàng mặc quân trang lúc này cũng không để ý cái gì hình tượng hay không hình tượng. Nàng thật tưởng tượng không ra Lâm Bắc Thần đùa giỡn rượu điên như thế nào, trong đầu nàng nhanh chóng hồi tưởng đến bộ dáng Lâm Bắc Thần vài lần gặp nạn. Cô máu me đầy mặt, cô hoảng hốt lo sợ, còn có lần đó cô uống qua xuân dược, duy độc chưa thấy qua hình dạng Lâm Bắc Thần sau khi uống say.Lý Thiên Hữu thậm chí nghĩ đến, Lâm Bắc Thần đùa giỡn rượu điên có thể ghé vào trong lòng người khác xằng bậy hay không? Nghĩ vậy nàng vội lắc đầu, ở trong lòng mắng bản thân. Đều là cái gì loạn thất bát tao, Lâm Bắc Thần căn bản không phải người như vậy.
Lý Thiên Hữu thấy phía trước đèn đỏ đối diện đường cái bắt đầu chớp lên, nàng nhanh hơn tốc độ dưới chân, không đợi trên vỉa hè nữa, liền tránh trái tránh phải xông lên đường cái, nàng phi thân tung qua lan can phòng hộ trung tâm đường cái, đi thẳng đến 'Tân Duyên'.
Tới cửa quán bar rồi, Lý Thiên Hữu ngẩng đầu nhìn cái quán bề ngoài rất đơn sơ này, có chút kinh ngạc. Nàng lại ngẩng đầu lên mãi đến khi thấy trên bảng hiệu rõ rõ ràng ràng hai chữ 'Tân Duyên' sau đó liền không hề chần chờ, đẩy cửa đi vào.
Bởi vì quán bar như là toàn bộ mở ra, bố cục chỉnh thể thiết kế không có giữ lại bất cứ góc chết, toàn bộ phòng khách liếc qua liền thấy ngay. Vừa vào cửa lớn đối diện chính là sân khấu, cho nên khi Lý Thiên Hữu mặc một thân quân trang chính trực có chút lo lắng đi vào. Người nhìn thấy nàng hiển nhiên đều sửng sốt, các nàng chưa từng gặp qua có người sẽ ăn mặc quân trang tới quán bar. Nhưng lại là cô bé thanh tú như vậy, vóc người tỉ lệ hoàn mỹ phối hợp quân trang tư thế oai hùng, quả thực là cực kỳ soái khí. . .
Lý Thiên Hữu căn bản không chú ý tới dị dạng, nàng chưa từng tới quán bar, cũng không biết quán bar nó là một bầu không khí thế nào. Nàng chỉ cảm thấy rất nhiều người đều đang nhìn chằm chằm vào nàng, nàng híp mắt nhìn về phía mỗi người, lúc này nàng đang vội vã tìm kiếm Lâm Bắc Thần, cũng không để ý nhiều như vậy.
Khi Lý Thiên Hữu đứng ở trước bàn Lâm Bắc Thần các nàng, Lâm Bắc Thần tựa hồ thật có chút say. Cô ôm trong lòng một chai bia uống nửa, sắc mặt ửng hồng. Thời điểm Lý Thiên Hữu nghiêm túc đối diện con mắt của cô, Lâm Bắc Thần rõ ràng sửng sốt một chút, lập tức nở một nụ cười.
Biết Lý Thiên Hữu lâu như vậy, đây là lần thứ hai Lâm Bắc Thần nhìn thấy Lý Thiên Hữu mặc quân trang soái khí như thế. Trong đầu cô đột nhiên hiện lên lần đó bị bắt cóc đến ngọn núi. Đó là lần đầu tiên hai người gặp mặt, lúc đó cô bị người áp ra cái cửa động, một trận tiếp một trận tiếng súng chấn động đến mức lỗ tai cô gần như không nghe thấy thanh âm. Sau đó liền không biết thế nào bị người kéo một cái liền ngã lăn mạnh xuống đất ngất đi. Đến khi cô tỉnh lại,cô ngồi dưới đất, vào lúc ấy Lý Thiên Hữu vũ trang hạng nặng ghìm súng thoáng cái đã vọt tới trước mặt cô. Bởi vì sợ dọa đến cô, Lý Thiên Hữu một tiếng dịu dàng an ủi, một miếng chocolate tri kỷ, còn có cơ thể đơn bạc mạnh mẽ này. . .
Lâm Bắc Thần buông chai bia trong tay, viền mắt dần dần ướt át.”Thiên Hữu. . .” Cô nhìn mắt Lý Thiên Hữu, có điểm ủy khuất thấp giọng gọi tên Lý Thiên Hữu.
Lý Thiên Hữu ban đầu hơi tức giận, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Lâm Bắc Thần tựa hồ chịu oan ức rất lớn, trong nháy mắt hỏa khí liền biến mất. Nàng thở nhẹ một hơi, tuy rằng người hại nàng một đường lo lắng lúc này đang ngồi đàng hoàng ở đây, căn bản không có một điểm dấu hiểm uống say đùa giỡn rượu điên. Về phần tình huống nàng suy nghĩ loạn thất bát tao, càng một điểm chưa từng phát sinh. Nàng cũng không tính toán, chỉ cần người không có việc gì là được.Giữa lúc Lý Thiên Hữu cùng Lâm Bắc Thần hai người tâm tình không ít gợn sóng, Tiết Dao Dao ngồi ở bên cạnh Lâm Bắc Thần thật là hoàn toàn không có bình tĩnh gấp đôi. Nàng nhìn thấy Lý Thiên Hữu mặc một thân quân trang, hơi thở hổn hển, trên trán còn chảy mồ hôi. Tiết Dao Dao nhịn không xuống một hơi bia mới vừa vào miệng liền phun ra ngoài, nàng một bên ho khan một bên lấy tay chỉ vào Lý Thiên Hữu muốn nói gì, khuôn mặt giống như yêu tinh bị sặc bia đỏ bừng.
“Em, sao em mặc quân trang đã tới?” Tiết Dao Dao rốt cục thở ra hơi, trừng mắt to vẻ mặt khó mà tin nổi.
Lý Thiên Hữu giơ tay lau mồ hôi trán, liếc Tiết Dao Dao tức giận nói: “Không phải chị nói Bắc Thần uống nhiều, đang đùa giỡn rượu điên sao?” Khẩu khí mười phần chất vấn, người này thật đúng là, còn không thấy ngại hỏi.
“Cái này? . . . Chị không nói như vậy em sẽ tới sao?” Tiết Dao Dao khí thế rõ ràng thấp xuống, xem xem, nàng nói cái gì ấy nhỉ, Lý Thiên Hữu không dám đối với Lâm Bắc Thần thế nào, thế nhưng đã có thể đối với nàng không khách khí như vậy.
“Thiên Hữu.” Lâm Bắc Thần vươn thẳng thân thể gọi Lý Thiên Hữu một tiếng, cô vỗ vỗ sô pha bên người ra hiệu nàng đi tới.
“Mau đừng đứng ngốc ở đó, em không thấy toàn bộ quán bar mọi người đang nhìn em sao?” Lúc này trên mặt Tiết Dao Dao lại nổi lên nụ cười quyến rũ, nàng liếc mắt quét bốn phía, lại nhìn về phía Lý Thiên Hữu.
Lý Thiên Hữu quay đầu phát hiện gần như toàn bộ mọi người quán bar nhìn về phía nàng, vội đi tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Bắc Thần. Nàng lại quá xúc động, mặc quân trang tới quán bar, nếu như bị cảnh sát trật tự bắt được nàng liền xong.
Lý Thiên Hữu ngồi xuống, Lâm Bắc Thần liền nghiêng thân thể dựa trên người nàng. Cơ thể Lý Thiên Hữu cứng một hồi, lập tức thả lỏng xuống. Nàng ngửa tựa tốt ở trên sô pha để Lâm Bắc Thần dựa vào thoải mái chút.
Tiết Dao Dao bĩu môi nhìn hai người mờ ám, thiệt thòi nàng còn lo lắng thay Lâm Bắc Thần cái người băng lãnh lại cứng nhắc này, muốn giúp đỡ một cây đuốc để hai người phát triển tốc độ một chút. Cảm tình nàng thật đúng là không hiểu rõ khuê mật này mà, xem xem, quá chủ động.
Tiết Dao Dao xèo xèo hai tiếng, tuyệt không tị hiềm nhìn chằm chằm hai người. Lý Thiên Hữu bị nàng nhìn có chút không được tự nhiên, nàng cúi đầu nhìn xuống Lâm Bắc Thần vùi tại trong lòng mình, người nọ trong tay như trước cầm chai bia uống nửa. Lý Thiên Hữu vươn tay muốn lấy xuống chai bia trong tay Lâm Bắc Thần, nhưng Lâm Bắc Thần thật là không chịu, trong tay nắm chặt, ngửa đầu quật cường nhìn Lý Thiên Hữu. Ý tứ đó rất rõ ràng, em cướp bia của chị làm gì?
“Để cậu ấy uống đi, gần đây tâm tình cậu ấy không tốt.” Tiết Dao Dao ngồi ở một bên nói.
Lý Thiên Hữu suy nghĩ một chút, uống thì uống đi, chỉ cần có mình ở đây, cũng không sợ chị ấy sẽ xảy ra chuyện gì.
Mấy phút sau ba người đều không nói chuyện, Lý Thiên Hữu một tay ôm Lâm Bắc Thần, Lâm Bắc Thần hơi nhắm mắt lại, thỉnh thoảng uống một ngụm bia trong tay. Mà lúc này Tiết Dao Dao cũng an tĩnh xuống, đang xuất thần nhìn chằm chằm ca sĩ trên sân khấu. . .
“Em thích cậu ấy sao?”
Lý Thiên Hữu cảm giác hình như Lâm Bắc Thần ngủ thiếp đi ở trong lòng mình, nàng đưa tay lấy ra chai bia trong tay Lâm Bắc Thần đặt nhẹ ở trên bàn thủy tinh. Bên tai vang lên thanh âm nhẹ nhàng của Tiết Dao Dao, Lý Thiên Hữu quay đầu nhìn gò má Tiết Dao Dao, lại cúi đầu không nói gì.
“Em thích cậu ấy sao?” Tiết Dao Dao quay đầu lại hỏi một lần, lần này thanh âm so với vừa nãy lớn hơn chút.
“Em yêu chị ấy.” Lý Thiên Hữu ngẩng đầu, cực kỳ thật lòng chống lại ánh mắt Tiết Dao Dao.
“Thế nhưng cậu ấy cũng không xác định cậu ấy có phải cũng thích em hay không, như vậy cũng không sao à?”
“Có gì quan trọng? Em xác định là tốt rồi.”
“Em biết cái gì là yêu?” Tiết Dao Dao khinh thường hỏi.
“Em chỉ biết, em không nhìn được chị ấy bị thương tổn. Nếu như vậy chỗ này của em. .” Lý Thiên Hữu chỉ chỉ vị trí trái tim mình.”Sẽ rất đau, giống như bị huyết tào mã tấu hung hăng đâm một nhát, cái loại đau đó em không thể tiếp nhận. . .”
Tiết Dao Dao không hỏi nữa, nàng cầm lấy bình rượu uống một ngụm. Lý Thiên Hữu nhìn một chút Lâm Bắc Thần đã bình ổn hơi thở, nàng nhẹ giọng nói với Tiết Dao Dao: “Chúng ta đi thôi, chị ấy đang ngủ.”
“Thế nào? Như vậy em đã muốn đi?” Tiết Dao Dao nhíu mày nhìn Lý Thiên Hữu hỏi.
Lý Thiên Hữu bị Tiết Dao Dao cực nhanh biến hóa cảm xúc làm có chút mơ hồ, mới nãy còn một bộ đường hoàng ra dáng, chớp mắt thời gian trên mặt lại treo nụ cười tà ác.
Tiết Dao Dao cảm thấy rất hài lòng đối với vẻ mặt không hiểu của Lý Thiên Hữu, nàng ám muội cười với Lý Thiên Hữu. Đưa tay gọi tới phục vụ, lại gọi tới một tá bia.
“Cứ đặt dụng cụ mở chai ở đó đi, tự chúng tôi mở.” Tiết Dao Dao móc ra từ trong túi da một tấm vé mời đưa cho phục vụ liền đuổi nàng ấy đi chỗ khác.
“Bối cảnh của Lâm Bắc Thần em cũng ít nhiều hiểu rõ, nội bộ nhà cậu ấy rất phức tạp, nếu như em muốn cùng cậu ấy một chỗ nhất định phải đối phó Lâm lão gia tử trước tiên. Chắc hẳn em đã gặp qua ông ấy . . .” Tiết Dao Dao cũng không vội vã khui bia, nàng tựa trên sô pha nhẹ giọng nói với Lý Thiên Hữu.
Lý Thiên Hữu không nói chuyện, nàng biết Tiết Dao Dao còn chưa nói hết, nàng an tĩnh chờ của câu sau của chị ấy.
“Lâm Bắc Thần là người tính cách lạnh lùng, đối với bất luận chuyện gì cũng không để trong lòng, coi như là thông suốt, đối với tình cảm càng vậy. Cho nên rất nhiều lúc cậu ấy cũng không biết trong lòng mình muốn cái gì, em có thể hiểu sao?” Tiết Dao Dao ngẩng đầu nhìn Lý Thiên Hữu.
“Em hiểu, thế nhưng. . .”
“Nhưng nhị cái gì? Nhưng em thân bất do kỷ thật sao? Điều đó chị cũng đang muốn hỏi, em còn nhỏ như vậy, lại nhập ngũ. Em có nghĩ tới, hai người các em thế nào cùng một chỗ? Trước không nói gia đình của cậu ấy, chỉ riêng em, em sẽ vì cậu ấy rời khỏi bộ đội sao?”