Lâm Bắc Thần xuống giường, giúp Lý Thiên Hữu đã ngủ say lau lau thân thể, bản thân tắm sạch mới nằm xuống. Cô nhìn Lý Thiên Hữu ngủ ở bên người, Lý Thiên Hữu tướng ngủ rất tốt, chỉ có tiếng hít thở yếu ớt, vừa nãy lau người cho nàng Lâm Bắc Thần xếp đặt tư thế cho nàng, đến bây giờ cũng không cử động qua. Lâm Bắc Thần khẽ nhếch khóe miệng, cô cũng không muốn sinh hoạt với một người ngủ một giấc còn muốn lăn loạn cả giường. Cô gối đầu lên cánh tay Lý Thiên Hữu, thoải mái vùi vào lòng Lý Thiên Hữu liền ngủ.
Sáng sớm sáu giờ, Trần Thần mơ hồ lung lay đi ra từ khách phòng dưới lầu. Nàng hoạt động cánh tay một chút, tối hôm qua gần như nàng cũng chiến đến bình minh. Nụ cười tà ác hiện ở trên mặt nàng, tất cả đều trong dự liệu, dễ dàng đánh hạ tiểu thư ký, hơn nữa đối phương còn bị nàng ăn sạch sẽ. Nàng vuốt cái bụng lắc tiến vào nhà bếp, nhìn bày biện vô cùng ngăn nắp sạch sẽ, thở dài. Mở tủ lạnh lấy ra một hộp sữa bò liền muốn tu vào trong bụng.
“Không được uống sữa bò lạnh.” Vương Kỳ mặc áo ngủ đi tới phía nàng, thuận lợi giành lại sữa bò trong tay nàng. Hơi giận nói rằng.
“Ách. . . . sao em cũng thức dậy rồi? Không ngủ thêm một hồi.” Trần Thần vô cùng kinh ngạc nhìn tiểu nữ nhân thấp hơn nàng một cái đầu, muốn em cả đêm, thế nào dậy sớm như vậy rồi.
“Không mệt mỏi sao? Bảo bối!” Nhìn Vương Kỳ nhăn lông mày dễ thương, Trần Thần một mặt cười lưu manh, làm ra vẻ liền muốn đi nhà Vương Kỳ.
Vương Kỳ trách mắng trừng nàng, đẩy mạnh sữa bò vào trong lòng nàng. Dùng tay bắt đầu đẩy nàng, còn không thấy ngại hỏi, có thể không mệt sao? Thiếu chút nữa bị nàng 'Lăn qua lăn lại' chết. Da mặt thật là dày.
“Đi rửa mặt đi, em làm bữa sáng.” Cô tức giận nói.
“Rõ, quan lớn lão bà.” Trần Thần một nghiêm làm cái tiêu chuẩn quân lễ cho cô.
“Lắm điều. . .” Vương Kỳ không hề để ý nàng bắt đầu chuẩn bị làm bữa sáng.
Trần Thần thu thập xong chính mình, nàng nhìn trên lầu một chút, sắp bảy giờ rồi, lát nữa Tiểu Miêu các nàng sẽ đến. Nàng phải lên lầu gọi hai vị kia dậy. Nàng cẩn thận cầm điện thoại di động của mình, tìm được tiếng chuông “tín hiệu khẩn cấp tập hợp”, đem thanh âm chỉnh đến lớn nhất. Đi tới trước phòng của Lý Thiên Hữu, chiêu này đối với đặc chiến đội viên như các nàng rất hữu hiệu, không quá vài giây, trong phòng liền có động tĩnh.
Nghe tín hiệu khẩn cấp tập hợp, Lý Thiên Hữu đang ngủ say đột ngột mở mắt. Lần này nàng không có lập tức ngồi dậy, nàng cử động cánh tay, quay đầu chỉ thấy Lâm Bắc Thần nhíu chặt lông mày, dốc sức vùi vào trong lòng nàng.
“Tập hợp rồi.” Lý Thiên Hữu rất nhanh rút tay ra từ dưới đầu Lâm Bắc Thần, vội vàng xoay người xuống giường.
Lâm Bắc Thần hơi giận nhìn một loạt động tác của Lý Thiên Hữu, lông mày nhăn từ từ giãn ra. Tên ngốc này, sao có thể đáng yêu như vậy. Cô nhìn Lý Thiên Hữu thân thể trần truồng nhưng hồn nhiên chưa phát hiện, cong cong khóe miệng. Nhưng cô chưa kịp bật cười, theo Lý Thiên Hữu xoay người, lông mày lần nữa nhíu lại. Trong đầu cô đột nhiên nhớ lại lúc hai người lần đầu tiên ở chung Lý Thiên Hữu đã nói. “Trên người tôi có sẹo, sợ dọa đến cô.” . . . .Lâm Bắc Thần ngồi dậy, kéo Lý Thiên Hữu tới đè nàng ở trên giường, tay nâng lên mặt nàng xoa nhẹ một chút, ôn nhu nói: “Đứa ngốc, đây không phải ở bộ đội các em.” Nói xong kéo chăn trên người mình trùm lên người nàng.
“Thiên Hữu, đã dậy chưa?” Trần Thần lớn giọng từ bên ngoài hô.
Nghe thanh âm đội trưởng Lý Thiên Hữu triệt để tỉnh lại, nàng cắn môi dưới, lại là đội trưởng đùa dai. Không biết nàng đối với thanh âm này mẫn cảm sao? Còn thường xuyên hành hạ nàng như vậy. “Liền ra ngay.” Nàng tức giận hướng về phía cửa hô trở lại. Nhìn mình trần truồng ngồi ở trên giường, mặt nàng soàn soạt một cái liền đỏ, vội kéo chăn che người. Không được tự nhiên nhìn Lâm Bắc Thần nửa tựa ở đầu giường, Lâm Bắc Thần vẻ mặt xem thường, sờ đều sờ qua, còn che che cái gì.
“Đội trưởng!” Lý Thiên Hữu hô to.
“Sao?”
“Quần áo, có quần áo sạch sẽ không?” Lý Thiên Hữu vốn muốn nói quần áo của mình đều ướt, thế nhưng lại nghĩ không thích hợp, không thể để đội trưởng bắt được nhược điểm cười nhạo nàng.
“Không phải trong tủ quần áo có sao? Có đồ mới tự em tìm.” Dứt tiếng, liền nghe thanh âm Trần Thần xuống lầu.
“Chiến hữu của chị dậy rồi sao? Có thể ăn cơm rồi.” Trần Thần xuống tới lầu, Vương Kỳ vừa vặn từ phòng bếp đi ra.
“Dậy rồi, đang tìm quần áo. Không nghĩ tới Lâm tổng các em còn rất bạo lực đó! ! !” Trần Thần cười bỉ ổi rất muốn ăn đòn.
“Lâm tổng?” Vương Kỳ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Trần Thần.
“Đúng vậy, Lâm Bắc Thần đó, tối hôm qua mới vừa cứu trở về.” Trần Thần kéo qua tay Vương Kỳ, đi đến phòng ăn, nàng chết đói.
“Lâm, Lâm tổng? Chị nói tối hôm qua Lý Thiên Hữu ôm trở về chính là Lâm tổng?” Vương Kỳ giật mình kêu, trời ơi, cô giãy khỏi tay Trần Thần, xoay người chạy về phòng ngủ.
“Này, em làm gì thế?” Trần Thần vẻ mặt không giải thích được gọi cô, theo trở lại phòng ngủ. Chỉ thấy Vương Kỳ đang vội vã thay quần áo, vừa thay trong miệng còn vừa nói cái gì. Thấy Trần Thần tiến đến cô cũng bất chấp xấu hổ, “Chị vứt áo lót của em đi đâu rồi hả?” Cô đưa mắt nhìn mọi nơi, trên tay bận việc mặc quần cho mình.
“Em làm sao vậy? Gặp quỷ ?” Trần Thần đưa nội y cho cô, sao nghe Lâm Bắc Thần ở đây lại phản ứng lớn như vậy?
“Sao chị không sớm nói cho em biết, người đó là Lâm tổng?” Vương Kỳ vừa mặc quần áo vừa oán giận Trần Thần.
“Là cô ấy thì sao? Hiện tại cũng không phải ở công ty các em.”
“Cũng không phải vấn đề ở nhà hay công ty, ôi trời, chị không biết, Lâm tổng chị ấy. . . . . Dù sao chính là, em rất sợ chị ấy.” Vương Kỳ nói năng lộn xộn.
Vương Kỳ năm nay 25 tuổi, tới Lâm thị vài năm. Nói thật cô sợ Lâm Bắc Thần, không chỉ là cô sợ, công ty trên dưới không có mấy người không sợ, cũng không phải Lâm Bắc Thần đối xử người hà khắc, chẳng qua một thân khí tràng lạnh lẽo tự nhiên mà thành, chính là khiến người ta không dám lỗ mãng. Thế nhưng làm thư ký cho Lâm Bắc Thần hai năm, cô cũng ít nhiều lý giải nữ nhân hơn cô vài tuổi này, kỳ thực người rất tốt, đối xử cấp dưới cũng tốt, chỉ là trời sinh tính cách lạnh nhạt. Mặc dù là như vậy mỗi lần thấy chị ấy, bất kể là công hay tư, trong lòng Vương Kỳ chỉ có thể có cảm giác kính nể, cô nghĩ Lâm Bắc Thần thực sự chính là nữ vương cao cao tại thượng.”Em sợ cô ấy làm cái gì?” Trần Thần cảm thấy không hiểu ra sao, vợ mình sợ lão bản đến loại trình độ này còn chưa tính, đáng giận nhất là, lão bản của em ấy rất có khả năng sẽ trở thành người yêu của lính dưới quyền nàng. Đùa gì vậy, vợ nàng sao có thể nhát chết như vậy.
“Trần Thần, em ở lại trong phòng, dựa theo tính cách Lâm tổng, chị ấy sẽ không ở lại lâu. Chờ chị ấy đi, em sẽ đi ra ngoài.” Vương Kỳ mặc quần áo, kéo hai tay Trần Thần, giọng nói hơi làm nũng.
“Không được, đây là nhà của chị, càng là nhà em. Em trốn cái gì?”
“Thế nhưng. . . .” Vương Kỳ cúi đầu, cô thật không biết làm sao đối mặt Lâm tổng, luôn cảm thấy gặp mặt như vậy rất xấu hổ.
“Không nhưng nhị cái gì, em có phải là vợ chị?” Trần Thần có chút tức giận, nàng giữ đầu Vương Kỳ đặt chính diện, để cô ngẩng đầu lên.
“Đúng vậy, thế nhưng em thật có chút sợ.”
“Sợ cái gì? Có lão công ở đây, đi, mặc kệ các nàng, chị đi ăn.” Trần Thần thoáng cái bế cô, đưa đi ra ngoài.
Lý Thiên Hữu rốt cục kiếm được quần áo cho nàng và Lâm Bắc Thần, nàng giơ tay xoa xoa mồ hôi trán, chưa từng gặp người nào bắt bẻ quần áo như vậy. Hoàn hảo trong tủ quần áo nhà đội trưởng có rất nhiều quần áo, hơn phân nửa đều dán nhãn quần áo mới, áo lót quần lót đều là một đống. Lẽ nào nhà đội trưởng là buôn bán quần áo ? Lý Thiên Hữu thẹn thùng.
Lâm Bắc Thần mặc một quần thời trang, áo sơ mi ngắn tay, áo khoác ngoài kiểu dáng hơi dài giữ eo. Lý Thiên Hữu thì lại mặc quần bò, trên người vẫn là áo ba lỗ sát người, bên ngoài mặc áo hoodie sợi bông. Hai người khí chất hoàn toàn bất đồng đi chung với nhau, làm cho người ta cảm giác thật đúng là rất hài hòa.
Đi vào phòng ăn, Trần Thần cùng Vương Kỳ đang ăn bữa sáng. Nghe động tĩnh, hai người song song ngẩng đầu, Trần Thần trong miệng ngậm thìa, lộ ra nụ cười lưu manh. Vương Kỳ thì lại vụt một cái đứng lên, động tác vô cùng lớn dọa Trần Thần nhảy một cái.
“Lâm tổng.” Vương Kỳ hơi khom người chào, tư thế ngay ngắn một bộ thuộc hạ nhìn thấy lãnh đạo. Hoảng loạn vừa nãy toàn bộ biến mất.
“Ngồi.” Lâm Bắc Thần môi mỏng khẽ mở, nhẹ gật đầu một cái.
“Đội trưởng.” Lý Thiên Hữu đứng thẳng thân thể kêu một tiếng.
Trần Thần nhìn một chút vợ mình, vẫn như cũ đứng ở đó, Lâm Bắc Thần xua tay cũng không biểu tình gì. Trong lòng nàng nói thầm, xem ra thật là có chút phong thái. Nàng trừng mắt Lý Thiên Hữu, ai cho Lâm tổng nhà ngươi để vợ ta sợ như thế, trở lại liền làm khó dễ ngươi.
“Ăn cơm đi, lát nữa Tiểu Miêu các nàng tới, chúng ta còn phải nhanh chóng trở lại.” Nghĩ thì nghĩ, Trần Thần vẫn đứng lên, nàng đưa tay kéo Vương Kỳ qua để cô ngồi vào bên người mình, hướng Lâm Bắc Thần làm một cái thủ thế mời.
“Không khách khí, các cô ăn đi, tôi còn có việc. Tối hôm qua làm phiền rồi. Hẹn gặp lại.” Lâm Bắc Thần tiến lên cùng Trần Thần nắm tay, bày tỏ cảm ơn của cô. Xong việc hướng về phía Vương Kỳ gật đầu, liền đi tới cửa.
“Ách. . . .” Lý Thiên Hữu nhìn hai bên một chút, “Đội trưởng, em không tiễn các chị, có chuyện trở lại nói nha.” Nàng đuổi kịp Lâm Bắc Thần quay đầu lại nói với Trần Thần.
“Thiết. . . Trọng sắc khinh chiến hữu!” Trần Thần nghe tiếng đóng cửa, nói thầm.
“Vợ của chị, lát nữa đưa em đi làm trước, xong việc chị lại đi.” Nàng ôn nhu hôn Vương Kỳ còn đang ngẩn ngơ.
Lâm Bắc Thần ra cửa mắt nhìn thẳng đi về phía thang máy, toàn bộ trong hành lang vắng vẻ vang tiếng giày cao gót đạp quang quang. Lý Thiên Hữu đi theo sau cô, nàng mệt chết đi được, tổng cộng chưa ngủ tới hai tiếng, bởi vì đó là lần đầu tiên, đến bây giờ còn có chút đau đây.
Hai người đi tới trước thang máy trùng hợp thang máy mở, Tiểu Miêu cùng mấy người Trần Hồng Hiên đi ra.
“Thiên Hữu, em không sao chứ?” Tiểu Miêu thấy đứng trước thang máy chính là Lý Thiên Hữu, nàng ấy rất nhanh chạy vội đi ra, túm cánh tay của nàng, tỉ mỉ trên dưới kiểm tra.
“Em không sao, chị xem.” Lý Thiên Hữu nhìn thấy mấy người chiến hữu trong lòng liền vui vẻ, nàng tại chỗ quay một vòng, biểu thị bản thân thực không có việc gì. Thấy mấy người nhìn mình xong lại đồng loạt nhìn về phía Lâm Bắc Thần, mà Lâm Bắc Thần cũng nhìn về phía bản thân, nàng nhanh chóng lên tiếng. “Bắc Thần, những người này đều là chiến hữu của em, đây là Thượng Kha, biệt hiệu Tiểu Miêu. Vị này chính là Giang Đại Chí bảo vật cộng sự của em, mỗi lần làm nhiệm vụ hai chúng em đều là một tổ. Còn hai huynh đệ song sinh kia là Trần Hồng Hiên, Trần Hồng Vũ, cùng một thôn với em.” Lý Thiên Hữu vui vẻ giới thiệu từng người.
Lâm Bắc Thần hướng mấy người mỉm cười một cái, đối với bọn họ lần thứ hai cứu giúp khách sáo vài câu, liền tiến vào thang máy chờ Lý Thiên Hữu.
“Em sẽ không tiễn mọi người, thay em hỏi thăm chỉ huy và chỉ đạo viên, còn có đám chiến hữu.” Nói xong Lý Thiên Hữu mặt hướng Tiểu Miêu “Thuốc của chị cho em giữ lại đi, cánh tay em sợ là nhiễm trùng rồi.”
“Tôi xem một chút.” Tiểu Miêu vừa nghe thấy nhiễm trùng, một mặt khẩn trương. Nàng nhanh chóng lấy ra thuốc từ trong bao, bắt đầu cởi áo khoác Lý Thiên Hữu mặc ở trên người. Mấy người liền chắn tại cửa thang máy, Lâm Bắc Thần đứng ở bên trong nhìn, cô thấy cô gái đó không e dè cởi quần áo Lý Thiên Hữu, hơi nhíu mày. Lý Thiên Hữu như sớm đã thành thói quen động tác như vậy, cũng không phản đối. Con gái còn chưa tính, thế nhưng hai bên trái phải còn rõ ràng đứng ba đại nam nhân đây. Lý Thiên Hữu này chẳng lẽ không biết bên trong mình chỉ mặc áo ba lỗ?
“Thiên Hữu.” Lâm Bắc Thần nhàn nhạt kêu một tiếng. Vẻ mặt cô nghiêm túc nhìn Lý Thiên Hữu.
Lý Thiên Hữu vội vàng cầm lấy thuốc trong tay Tiểu Miêu. “Em tự mình trở lại bôi là được, các chị nhanh lên một chút đi vào thôi, đội trưởng đang ăn đó.” Nói xong liền vào thang máy, quay về chiến hữu lộ ra mỉm cười ngọt ngào.
“Thiên Hữu, kiên trì rèn luyện đó. Đừng đến lúc trở lại bị đánh rất là không có lời.” Trong nháy mắt thang máy đóng cửa, truyền đến thanh âm Trần Hồng Vũ cười nhạo, ngay sau đó là ba nam nhân cười lớn. . . .