Lúc Lâm Bắc Thần lần thứ n đạt đến cao triều ở dưới Lý Thiên Hữu tiến công, tay Lý Thiên Hữu đã mệt rút gân. Nàng bò xuống từ trên người Lâm Bắc Thần, nằm ngửa tại trên giường. Thật không nghĩ tới vận động người người nóng lòng là tiêu hao thể lực như vậy. Lý Thiên Hữu hoạt động lại cánh tay, để thân thể hoàn toàn thanh tĩnh lại. .
Nàng nhìn Lâm Bắc Thần nằm ở bên người, một chút động tĩnh cũng không có, tiếng hít thở cũng dần dần bình ổn xuống. Xem ra là đang ngủ, nghĩ hết thảy vừa mới phát sinh, Lý Thiên Hữu vẫn như cũ cảm thấy mặt đỏ tim đập, tuy rằng bị ăn cũng không phải bản thân nàng. Nhớ lại lúc Lâm Bắc Thần đạt đến cao triều tiếng rên rỉ ngày một cao hơn, thực sự có phản ứng lớn như vậy sao? Chưa trải qua chuyện phòng the Lý Thiên Hữu mất tự nhiên vặn vẹo thân dưới, không biết vì sao nhìn Lâm Bắc Thần như vậy, chính dưới thân nàng cũng nhịn không được ẩm ướt, trơn lên, đến bây giờ còn cảm giác ngưa ngứa rất khó chịu. . .
Lý Thiên Hữu nằm một hồi, lung tung suy nghĩ xong xuôi, nàng đứng dậy đi hướng phòng tắm, đứng ở dưới vòi hoa sen đơn giản cọ rửa hạ thể, lại làm nóng cái khăn lông, trở lại trên giường. Nàng cẩn thận vì Lâm Bắc Thần lau lau thân thể, lúc này Lâm Bắc Thần lại khôi phục dáng vẻ an tĩnh dưới ánh trăng đêm đó. Mắt hơi lim dim, chỉ là thân thể còn hiện ra đỏ ửng. Lý Thiên Hữu kéo chăn trùm lên trên người nàng.
Thu thập xong tất cả Lý Thiên Hữu trở về nằm trên giường, nàng liếc nhìn thời gian, vừa vặn rạng sáng hai giờ. Vết thương cánh tay trái bắt đầu nhè nhẹ nhoi nhói đau, vốn là vết thương nên rất nhanh khép lại, bởi vì cứu lúc Lâm Bắc Thần kịch liệt vận động và vừa nãy lại ngâm mình ở trong nước mà có chút nhiễm trùng rồi. Lý Thiên Hữu ở trong lòng thở dài, ngày hôm qua cũng quên hỏi Tiểu Miêu xin chút thuốc mỡ rồi.
Nghĩ nghĩ Lý Thiên Hữu mơ mơ màng màng ngủ thiếp.
Thời điểm đang muốn ngủ say, nàng cảm giác trên mặt truyền đến xúc cảm mịn màng, âm ấm mềm mềm. Lý Thiên Hữu lấy tay phủi đi mặt mình một chút, xoay người tiếp tục ngủ, nàng thực sự mệt chết đi, chính là muốn ngủ.
Khi cảm giác được trên người có trọng lượng đè xuống Lý Thiên Hữu cả kinh, sượt một hồi ngồi dậy, mắt nhỏ mở thật to. Nhiều năm như vậy đều luyện được thói quen, khi nàng nghe 'Ai u' một tiếng, nhanh chóng hướng bên người nhìn lại, lúc này Lâm Bắc Thần không chút hình tượng ngã chỏng vó lên trời trên giường, hiển nhiên là từ trên người Lý Thiên Hữu ngã xuống. Lý Thiên Hữu nhanh đưa tay ấn mở đèn đầu giường, vẻ mặt không rõ vì sao nhìn về phía Lâm Bắc Thần. Trong ánh mắt Lâm Bắc Thần, nàng rõ ràng cảm giác được khí tức nguy hiểm, trong lòng nàng lộp bộp một cái, xem ra nữ vương tỉnh lại rồi, Lý Thiên Hữu bất giác hơi xê dịch thân thể về góc giường, vẻ mặt phòng bị.
Lâm Bắc Thần chậm rãi ngồi thẳng thân thể, ưu nhã thuận thuận thân tóc mình. Trên người cô vẫn không một sợi vải, thế nhưng nhìn bộ dáng của cô không chút nào cảm thấy cái gì. Trên khuôn mặt lạnh lẽo dần dần nổi lên một chút cân nhắc. Lý Thiên Hữu nhìn Lâm Bắc Thần như vậy, tay gắt gao lôi góc chăn che khuất ngực mình. Nàng cũng không có mặc quần áo đâu, cũng không phải nàng không muốn mặc, mà là ở trong phòng tắm bị Lâm Bắc Thần lôi vào trong bồn tắm, toàn thân từ trong ra ngoài liền không có một bộ quần áo khô.”Chị muốn làm gì?” Nàng thấy Lâm Bắc Thần đang từ từ tới gần mình, có chút chột dạ hỏi. Lý Thiên Hữu thầm nghĩ, sẽ không là bởi vì vừa nãy chính mình sở tác sở vi* nên tức giận đi? Không thể nha? Là chính chị ấy nói nguyện ý mà. Lý Thiên Hữu nhịn không được lại xê dịch tới góc giường, mặc dù hiện tại Lâm Bắc Thần thoạt nhìn không có lãnh ngạo như bình thường, mà Lý Thiên Hữu thế nào cảm giác sợ như vậy chứ? (*hành động)
“Là chị tự đồng ý, tôi mới làm như vậy . . .” Thấy Lâm Bắc Thần không nói lời nào, Lý Thiên Hữu cao giọng nói rằng. Nàng quay đầu lại liếc nhìn phía sau, cái mông mình đều phải ngồi lên tủ đầu giường rồi, vậy mà Lâm Bắc Thần còn áp sát đến trước người. Nàng nghĩ muốn đi xuống giường, nhưng vừa nghĩ đến thân thể trần truồng bại lộ ở trước mắt cô liền cảm thấy xấu hổ gần chết. Nàng nhìn Lâm Bắc Thần càng dựa càng tiến, trên mặt ngay ngắn một bộ biểu tình muốn khóc.
Lâm Bắc Thần nhìn trước mắt Lý Thiên Hữu vô cùng đáng thương, lòng không khỏi thầm nghĩ, lúc này biết sợ, vừa nãy làm gì rồi, đem cô ăn no căng diều liền muốn ngủ say như chết. Nghĩ tới thật là sướng a, nếu như cô không để nàng cũng trải nghiệm một hồi làm sao xứng đáng với cổ họng đã sắp không phát ra được thanh âm nào của mình.
Thật không hổ là Lâm tổng a, cô cũng không muốn suy nghĩ nếu không phải cô uống thuốc, lại cường liệt yêu cầu Lý Thiên Hữu người ta. Hiện tại Lý Thiên Hữu cũng sẽ không uất ức héo rút ở trong góc giường.
“Nằm lại đây.” Lâm Bắc Thần vỗ vỗ giường dưới thân, lạnh nhạt mở miệng. Cô cảm thấy muốn ra tay đối với Lý Thiên Hữu, chính mình nhất định phải từ khí thế áp đảo nàng trước tiên, bằng không Lý Thiên Hữu muốn phản kháng chính là mười mình cũng không phải đối thủ.
“Bắc Thần. . .” Lý Thiên Hữu xác thực bị dọa rồi, không biết vì sao đối với khí tràng của Lâm Bắc Thần, nàng bản năng không dám đi phản kháng. Lý Thiên Hữu cẩn thận xê dịch tới góc giường, tội nghiệp nhìn Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần ở trong lòng lườm một cái, mình đáng sợ như vậy sao? Tốt xấu Lý Thiên Hữu cũng là một quân nhân biết đánh biết giết, sao dáng dấp một bộ ngốc nghếch vậy.
Trên mặt Lâm Bắc Thần nở nụ cười, thả mềm ngữ khí nói rằng: “Ngủ đi, đã trễ thế này, chị cũng buồn ngủ.” Nói xong nàng giật chăn một chút, nằm xuống.
Lý Thiên Hữu cẩn thận nhìn Lâm Bắc Thần đã nhắm hai mắt lại, có chút như hòa thượng sờ không thấy tóc, đây là diễn cái trò gì a? Nàng lại ngồi vài phút, lúc thấy Lâm Bắc Thần thực sự không hề có động tác, tắt đi đèn đầu giường, cẩn thận nằm ở bên giường, để lại cái khe hở rất lớn giữa hai người.
Lý Thiên Hữu cảm giác được thân thể Lâm Bắc Thần nhích lại gần, nàng căng thẳng thân thể, một cử động cũng không dám. Mãi đến khi đôi tay mềm mại của Lâm Bắc Thần bắt đầu chạy khắp tại trên người nàng, đầu nàng đột nhiên trống rỗng.
Lâm Bắc Thần không thỏa mãn xoa sờ mềm nhẹ như vậy, cô nâng người ép lên người Lý Thiên Hữu, cảm giác được người dưới thân khẩn trương, cô hé miệng khẽ cắn trụ vành tai của nàng, thân thể Lý Thiên Hữu rõ ràng run lên một cái.”Ngoan, thả lỏng chút.” Lâm Bắc Thần mềm nhẹ nói. Cô buông tha lỗ tai mẫn cảm của Lý Thiên Hữu, lắc đầu, chính diện nhìn dưới thân Lý Thiên Hữu mím chặt môi, chậm rãi cúi đầu, hai phiến môi mềm mại liền phủ lên môi Lý Thiên Hữu.
Lâm Bắc Thần có chút bá đạo hôn thẳng đến khi Lý Thiên Hữu cảm giác được thiếu dưỡng khí mới ngừng lại, lúc này Lý Thiên Hữu đã hoàn toàn thả lỏng, mềm nhũn nằm ở dưới thân Lâm Bắc Thần. Nàng cảm giác nụ hôn vừa nãy quá mỹ hảo, như là đặt mình dưới bầu trời xanh thẳm, chân đạp trên đám mây, mỹ hảo khiến nàng muốn thét gào. Lý Thiên Hữu kìm lòng không đậu ôm cổ Lâm Bắc Thần, đôi mắt nhỏ bắn ra sắc thái dục vọng.
Nàng bị Lâm Bắc Thần lần mò xoa nhẹ, cảm giác trái cây trước ngực mình cứng rắn ưỡn lên bị ấm áp ẩm ướt mềm mại bao vây, Lý Thiên Hữu khẽ cắn môi dưới, 'Ân. .' ra tiếng.
Lâm Bắc Thần đưa tay ấn mở đèn giường, con mắt mê ly của Lý Thiên Hữu hiện lên một tia kinh ngạc.
“Ngoan, để chị nhìn dáng vẻ của em một chút.” Ánh đèn vàng nhạt chiếu vào trên mặt ngượng ngùng của Lý Thiên Hữu, nàng động môi cũng không nói lời nào, nghiêng mặt sang một bên.
Lâm Bắc Thần thoả mãn nhìn Lý Thiên Hữu xấu hổ, vùi đầu tiếp tục thưởng thức bữa tiệc lớn của mình. Ngón tay cô theo Lý Thiên Hữu bụng dưới bằng phẳng săn chắc một đường đi tới vùng u cốc thần bí, không ngừng đẩy trêu chọc. Khi cô đè lại một viên đậu đỏ kia, Lý Thiên Hữu tràn ra tiếng rên dài, nàng nâng lên thân thể nỗ lực dán vào bàn tay Lâm Bắc Thần.
“Bắc Thần. . .” Thanh âm Lý Thiên Hữu đê mê mang theo cầu xin, nàng chịu không nổi trêu chọc khiêu khích như vậy. Cảm giác mỗi một địa phương bị Lâm Bắc Thần chạm qua đều như muốn dấy lửa, phía dưới càng khó chịu muốn chết. Nàng muốn nhanh lên một chút phát tiết ra ngoài, rồi lại không biết làm sao cho tốt bây giờ.
“Muốn sao?” Lâm Bắc Thần tiến đến bên tai Lý Thiên Hữu, ngón tay cũng không đình chỉ động tác. Đối với giường sự, cô cùng Dương Tử Long trải qua vài lần, tuy nhiên cũng không thường xuyên, bởi vì cô lĩnh hội không được cái loại cảm giác đó, cho nên cô không thích. Thế nhưng đêm nay không biết là do xuân dược chết tiệt kia, hay bởi vì đối phương là Lý Thiên Hữu, để cô thể nghiệm được từng làn sóng cao triều kích tình đi tới, để cô có loại xung động vui sướng đến muốn khóc. Lúc này cô rốt cục lý giải vì sao mỗi lần Dao Dao cùng cô nói chuyện nữ nữ đều sẽ có biểu tình thỏa mãn như vậy. Cũng là ít nhiều Dao Dao nói với cô chuyện không nên nói, để cô nhiều ít đã biết trong lúc con gái yêu nên làm thế nào.
“Ân.” Lý Thiên Hữu rất nhẹ ân, nàng nghĩ hiện tại bản thân nhất định mất mặt cực kỳ.
“Ân cái gì? Nói cho chị biết, em muốn cái gì?” Lâm Bắc Thần yêu chết Lý Thiên Hữu lúc này, tiểu dạng xấu hổ đó, nhu thuận như cừu nhỏ, khiến lòng cô trong nháy mắt lấp đầy cảm giác hạnh phúc. Cô một bên hỏi một bên không ngừng kích thích nơi mẫn cảm đó của Lý Thiên Hữu kia.
“Bắc Thần. . . ân. . . em. . em muốn. . .” Lý Thiên Hữu nói không được, hai tay bấu víu vai Lâm Bắc Thần, thân thể dùng sức nghênh đón phía trên.
“Muốn cái gì?” Lâm Bắc Thần cũng không sốt ruột, hôn lấy gò má hồng thấu của Lý Thiên Hữu.
“Muốn. . Muốn chị cho em.” Lý Thiên Hữu rốt cục vẫn nói ra, nàng đã hoàn toàn sa vào dưới đầu ngón tay của Lâm Bắc Thần, cũng quản không được âm điệu tà ác của Lâm Bắc Thần.
Khi ngón tay Lâm Bắc Thần đi qua cản trở tiến nhập thân thể Lý Thiên Hữu, theo một tiếng kêu rên, cảm giác đau tê tâm liệt phế trong nháy mắt truyền khắp toàn thân Lý Thiên Hữu, theo sau đó cái trán liền chảy xuống mồ hôi.
“Có phải rất đau?” Lâm Bắc Thần khẩn trương hỏi, ngón tay cô dừng lại ở bên trong không dám động nữa. Nhìn biểu tình thống khổ của Lý Thiên Hữu, lòng cô cũng đau theo.
Lâm Bắc Thần nhớ tới lần đầu tiên của mình, cảm giác đau đớn đó đến nay còn khiến lòng cô sợ hãi. Đó là một hôm sau bốn năm cùng Dương Tử Long yêu nhau, hai người tham gia một yến hội, Lâm Bắc Thần uống nhiều. Dương Tử Long đưa cô về nhà, cô cái gì cũng không nhớ kỹ, cũng không biết Dương Tử Long lên giường cô lúc nào. Thẳng đến cảm giác đau cường liệt kéo tới cô mới thanh tỉnh chút, đau đớn qua đi, cô đuổi Dương Tử Long đi. Sau đó cũng có qua vài lần, có thể là tuổi tác lớn cô cũng có dục vọng, về phương diện khác cũng là bởi vì cô nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ là vợ Dương Tử Long, cho nên lúc Dương Tử Long lần nữa yêu cầu cũng từng phát sinh vài lần quan hệ. Thế nhưng mỗi lần đều khiến cô cảm thấy rất khó chịu, cho nên về sau cô tình nguyện nhắm một mắt mở một mắt để Dương Tử Long ở bên ngoài tìm hoa dại, cũng không nguyện ý lại cùng hắn phát sinh quan hệ.
“Bắc Thần. . . .” Nghe thanh âm Lý Thiên Hữu, Lâm Bắc Thần kéo trở về tâm tư. Lý Thiên Hữu đưa tay xoa lên lông mày nhíu chặt của Lâm Bắc Thần.”Em không sao.” Lý Thiên Hữu mềm nhẹ nói.
Lâm Bắc Thần trong lòng ấm áp, cô mỉm cười hôn môi Lý Thiên Hữu, khẽ nhúc nhích ngón tay phía dưới, cảm giác được dịch thể ướt át chảy ra, nhìn Lý Thiên Hữu biểu tình không hề thống khổ, liền bắt đầu động lên.
... . ( nơi này tỉnh lược một vạn tự. . . )
“Bắc Thần, em. . em không được. . . A. . . Cầu chị tha em đi.” Mới nếm thử tình dục Lý Thiên Hữu ở lúc không biết lần thứ mấy bò lên trên đỉnh núi bắt đầu cầu xin tha thứ. Nàng cảm giác khí lực như bị hút sạch, cổ họng kêu gào đều phát không ra thanh âm.
Nghe Lý Thiên Hữu lại một lần hô lớn tên mình đạt đến cao triều, Lâm Bắc Thần đình chỉ động tác. Cô biết lần đầu tiên không thể quá túng dục. Tuy rằng cô yêu chết bộ dáng Lý Thiên Hữu ở dưới thân mình vui sướng, cô thích Lý Thiên Hữu như vậy, thẹn thùng mà ôn nhu. Cô rút ra ngón tay đưa đến trước mắt mình, nhìn ngón tay dính huyết, lòng đột nhiên sinh ra ý nghĩ muốn cả đời nắm giữ cô bé này. . .
Lâm Bắc Thần nhìn Lý Thiên Hữu đã ngủ, dùng tay kia mềm nhẹ đẩy ra tóc dán tại mặt nàng, thay nàng lau đi lệ khóe mắt.
“Đó là nước mắt hạnh phúc sao? Trở thành nữ nhân của chị, em hạnh phúc sao?” Lâm Bắc Thần nhẹ hỏi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: các ngươi đám hài nhi chẳng biết đủ này, ta đây suy nghĩ khổ tưởng hai ngày lại chịu đựng hơn nửa đêm mã ra thành quả, cho các ngươi nói dăm ba câu liền đóng, còn kén cá chọn canh, hẳn là muốn ta cho đại gia tới một bản hiện trường ? ? Muốn bức tử ta sao?
Xem ta đa thiện lương, thỏa mãn đại gia. Thiên Hữu nàng chính là tiểu thụ. . .
Xem tại phân thượng ta đây vất vả như vậy, khán văn thì chớ đều ẩn núp cất giấu, cấp bản đại nhân tới chút thực sự, tát hoa cất dấu mới là vương đạo. . .
Editor: Ôi trời nửa đêm nửa hôm -.-