Phục Kích Ái

Chương 79: Chương 79: Đón em về nhà . . .






Lý Thiên Hữu mất mát đi ra liên bộ, khi đi qua sân huấn luyện, nàng ngừng cước bộ. Nhìn các chiến hữu đang sờ soạng lần mò trong tuyết trên sân huấn luyện, nước mắt của nàng không thể ức chế chảy xuống. Trong năm năm nhập ngũ, huấn luyện, nhiệm vụ, liên đội, chiến hữu lấp đầy toàn bộ cuộc sống của Lý Thiên Hữu, hôm nay, nàng sẽ cởi quân trang yêu dấu, cáo biệt chiến hữu đáng yêu, rời khỏi bộ đội. Tình cảnh như vậy, làm cho trái tim Lý Thiên Hữu cảm thấy trống trơn không có chỗ dựa, cảm giác đó giống như là bị người cắt đi bộ phận quan trọng nhất từ trong cơ thể, mà ngươi lại bất lực, chỉ có thể giương mắt nhìn, thật là khó chịu vô cùng. . .

“1, 2, 3, 4, 1234.” Tiếng khẩu hiệu đều đặn kéo trở lại tâm tư của Lý Thiên Hữu, nàng quay đầu nhìn các tân binh chạy qua từ bên người, không tự giác toát ra biểu hiện ước ao, từng có lúc nàng đã từng là một thành viên trong bọn họ, mỗi ngày tinh lực dồi dào khiêu chiến cực hạn thân thể. Lý Thiên Hữu đứng thẳng tại trong phong tuyết, đập vào mắt chính là bi thương, nàng không tiếng động chảy nước mắt, qua hơn mười mấy phút sau, mới gian nan bước ra bước chân đi đến ký túc xá. . .

Vương Kính Tùng đứng thẳng tại phía trước cửa sổ nhìn bóng lưng sa sút của Lý Thiên Hữu, tâm tình tiếc hận lại nồng đậm lên.

“Thế nào? Luyến tiếc?” Chỉ đạo viên Hình Khải không biết từ lúc nào đi tới bên người Vương Kính Tùng cùng hắn vai sóng vai đứng thẳng phía trước cửa sổ, hắn ta đồng dạng nhìn bóng lưng của Lý Thiên Hữu nhàn nhạt hỏi.

“Những người này đều là binh mũi nhọn mà một tay anh và tôi dẫn dắt ra, thế nào sẽ cam lòng? Nàng ở độ tuổi này chính là thời điểm tốt, thực sự là đáng tiếc . . .”

Hình Khải thu ánh mắt xoay người sang Vương Kính Tùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Lão thủ trưởng nói như thế nào?”

“Có thể nói như thế nào, như là có người nào động tới cho Lý Thiên Hữu, ngay cả đơn vị phân phối đều liên hệ tốt cho nàng rồi. Nhưng mà giấy chứng nhận của nàng phải ở lại bộ đội. . .” Nói đến đây Vương Kính Tùng hòa hoãn nét mặt nói tiếp: “Tôi còn không có nói cho nàng biết, dù sao cũng phải định kỳ hội báo tư tưởng công tác cùng đại đội, khi đó lại nói cũng không trễ. Bây giờ nàng xem như là thành viên bên ngoài của đại đội, thủ trưởng yêu cầu có nhiệm vụ lớn cần nàng còn phải tùy thời chờ đợi điều khiển . . .”

Hình Khải vỗ vỗ vai Vương Kính Tùng, “Vậy anh còn quá lo lắng cái gì, đây không phải cực kỳ tốt sao, chung quy chúng ta không thích hợp con gái. . .”

Vương Kính Tùng không nói gì, suy nghĩ nhóm Lý Thiên hữu một đội 8 nữ lính đặc chủng, những cô gái khoảng 20 tuổi này qua nhiều năm như vậy, không sợ gian khổ cùng huấn luyện, cùng làm nhiệm vụ với nam đội viên, chưa từng có biểu hiện ra cảm giác rụt rè, khiến hắn nhịn không được âm thầm bội phục. Nhưng, con gái chung quy là con gái, sau khi qua 25 tuổi, tố chất thể năng của các nàng sẽ từ từ giảm xuống, đợi đến khi tiếp cận tuổi 30, liền thực sự không thể ở lại bộ đội đặc chủng rồi. . .

“Không biết Thiên Hữu có quan hệ gì với Đại Chí, ban nãy Thiên Hữu nói muốn nhận lấy tinh trùng của Đại Chí, nàng muốn bản thân sinh một đứa con. . .” Trầm mặc một hồi, Vương Kính Tùng như nghĩ tới cái gì, đột nhiên mở miệng nói với Hình khải.”Sinh con?” Hình Khải vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm Vương Kính Tùng hỏi.

Vương Kính Tùng gật đầu, “Anh là chỉ đạo viên, cùng đi vào sinh hoạt với bọn họ, anh không phát hiện chút manh mối, hai người bọn họ là người yêu sao?”

Hình Khải lắc đầu, “Không có, cho tới bây giờ không nghe nói qua. Theo lý thuyết, bọn họ hợp tác cùng một chỗ nhiều năm như vậy, nếu là có cái tình huống gì, hẳn là sớm phát hiện mới phải. . .” Hắn cau mày suy nghĩ một hồi, vẫn là lắc đầu.

“Anh đồng ý rồi hả?”

“Không có, đó không phải hồ đồ sao? Tuy nói đối phương là Đại Chí, nhưng một cô gái 21 tuổi như nàng sinh một đứa con không cha, phải nuôi nấng thế nào. . .”

Hình Khải cùng nhíu mày với Vương Kính Tùng, “Thiên Hữu tuổi còn nhỏ, chuyện này không thể tùy ý tính cách của nàng.” Hắn thở dài một tiếng, “Cha mẹ Đại Chí lớn tuổi như vậy, lại dưỡng một đứa nhỏ thật sự là chuyện không có khả năng. Qua 2-3 năm cũng chỉ có đem tinh trùng của Đại Chí quyên góp ra ngoài rồi. . .”

Hiện nay xã hội mọi nhà đều là con một, đang lo lắng đi vào bộ đội đặc chủng là thuộc về một quần thể có tính nguy hiểm cực cao, Mãnh Hổ tại năm 2003 liền noi theo quân đội Israel vì bộ đội đặc chủng mà bảo tồn tinh trùng không hoàn lại, sau 04 năm liền được quân khu phê chuẩn cũng làm thử. Truyền lệnh quy định, phàm là tuổi quân đủ năm năm, sĩ quan chiến sĩ quân hàm là nhị cấp đều được hưởng một “đãi ngộ” đặc biệt này . . . . .

Vương Kính Tùng không có nói thêm câu nào nữa, hồi tưởng lại mấy ngày nay tiếp xúc cùng cha mẹ Đại Chí, tâm liền đau nhức muốn chết. Hắn cũng muốn Đại Chí có con cháu, thế nhưng Thiên Hữu hiển nhiên đều không phải một lựa chọn tốt, đồng dạng là lính của mình, nhưng dù sao Giang Đại Chí đã mất, làm sao hắn có thể nhẫn tâm để Lý Thiên Hữu đi chịu đựng phần “khổ” kia . . .

————————————

Lúc này các chiến hữu trong đội vẫn đang huấn luyện, trong toàn bộ ký túc xá vắng vẻ chỉ có một mình Lý Thiên Hữu. Nàng đi vào ký túc xá lau đi nước mắt, yên lặng thu dọn hành lý của bản thân. Tại bộ đội năm năm, đồ dùng sinh hoạt của Lý Thiên Hữu thật sự là rất ít, một cái túi hành lý mê thải thêm một cái túi hành quân cũng đã đủ nàng mang đi tất cả vật phẩm cá nhân thuộc về nàng . . .

Một tay Lý Thiên Hữu mang theo một cái túi đặt ở cạnh cửa, ngẩng đầu lên liền thấy trên tường treo cờ đỏ vệ sinh lưu động.

“Đội trưởng, Thiên Hữu. Đội chúng ta đứng đầu vệ sinh toàn liên đội kìa, mọi người mau nhìn, mau nhìn. . .” Trong tay Tiểu Miêu đang nâng cờ thưởng hưng phấn kêu la ở trong đội.

“Thiết, có cái gì quá ngạc nhiên, đệ nhất danh này vốn phải là đội ta.” Trần Thần vẻ mặt khinh thường cười nhạo Tiểu Miêu, trên mặt cũng không che giấu được vui vẻ. . .

Lý Thiên Hữu đưa tay xoa cờ thưởng trên tường, động tác thật lâu dừng lại ở nơi đó. Trong đầu nàng liên tục chiếu lại tình cảnh mấy năm qua các chiến hữu thân như người một nhà sớm chiều ở chung. Vốn tưởng rằng xuất ngũ đối với nàng mà nói hẳn là chuyện phi thường lâu dài, không nghĩ tới vậy mà ngày này tới còn quá mau. . .Lý Thiên Hữu dạo qua một vòng quanh ký túc xá, cuối cùng nàng đi tới trước gương, nhìn chính mình trong gương một thân quân phục mùa đông, con mắt không khỏi lại hồng nhuận lên, nàng run hai tay tháo xuống quân hàm, phù hiệu, lại kéo xuống băng tay Mãnh Hổ trên cánh tay. Theo động tác trên tay, tâm cũng như bị xé rách một chút, sinh sôi đau lên. . .

Trước khi đi, Lý Thiên Hữu một mình đi tới nghĩa trang liệt sĩ trên núi, tới trước tấm bia đá của Giang Đại Chí. Nàng yên lặng châm hai điếu thuốc, một điếu đặt ở trên thềm đá, lưu lại bản thân một điếu chậm rãi hút. Nàng nhớ tới mỗi lần làm nhiệm vụ cần ngồi chồm hổm phòng thủ, Giang Đại Chí luôn luôn châm một điếu đưa cho Lý Thiên Hữu, hai người cũng không nói cứ yên lặng hút thuốc như vậy, đó tựa hồ đều đã trở thành thói quen. Mà nay, tất cả nhưng cũng đã là cảnh còn người mất, Giang Đại Chí đã chết, vì bảo hộ nàng mà đánh mất sinh mệnh bản thân, mà hiện tại nàng cũng sắp phải xuất ngũ, nghĩ tới những thứ này, trong lòng Lý Thiên Hữu hối hận, oán hận liền dâng lên, nàng hút điếu thuốc thật sâu, cưỡng chế cảm xúc táo bạo. . .

“Đại Chí, hút một điếu cuối cùng với anh, buổi chiều tôi liền phải rời khỏi liên đội của chúng ta. Không biết đến trên xã hội rồi, chỉ biết xông pha chiến đấu đánh đánh giết giết như tôi còn có thể làm những gì. . . Nói ra suy nghĩ trong lòng, trong lòng tôi thật sự là có chút sợ. . . Đại Chí, thực sự rất xin lỗi, tôi gặp được cha mẹ của anh, nhị lão nhận tiền trợ cấp bộ đội phát xuống cũng đủ bọn họ yên ổn lúc tuổi già. Anh yên tâm, tôi sẽ thường xuyên đi thăm bọn họ, tôi đáp ứng anh phải thay anh tẫn hiếu . . . Đại Chí, tôi nói với chỉ huy muốn một đứa con của anh. . . Kỳ thực là tôi nói dối đó, anh là người cộng tác tốt nhất của tôi, chúng ta từng vô số lần đem tính mệnh của bản thân ủy thác cho đối phương, có một số việc tôi cũng không muốn giấu anh. . . Anh còn nhớ rõ Lâm Bắc Thần không? Cô ấy là người yêu của tôi, mà hai nữ nhân như chúng tôi là không có khả năng có con, nhưng tôi muốn sinh cho nàng một đứa bé. . . Đại Chí, nếu như anh còn sống có phải cũng nguyện ý giúp tôi chuyện này không? ? ? A. . . có phải tôi hơi ích kỷ, nhưng mà trong lòng tôi thực sự chính là nghĩ như vậy . . . Thế nhưng, chỉ huy không đồng ý, tôi cũng biết ý nghĩ của chính mình rất hoang đường, chỉ là trong lòng tôi thật sự là không biết làm sao tốt bây giờ...”

Lý Thiên Hữu tại trên núi ngồi tròn 3 mấy tiếng, nàng thấp giọng đứt quãng kể ra buồn khổ trong lòng, như là đang càu nhàu cùng bạn nối khố, hoặc như là đang lầm bầm lầu bầu. . .

Đợi sau khi xử lý tốt hết thảy thủ tục xuất ngũ, Lý Thiên Hữu gọi một điện thoại cho cô cô, tại trong điện thoại nàng chỉ là nói ngắn gọn, ngày mai sẽ quay về thành phố A. Nàng không có trực tiếp nói cho cô cô chuyện tình xuất ngũ, nàng gọi cú điện thoại này cũng chỉ là muốn báo nàng trở về cho người trong nhà, có một chuẩn bị tâm lý mà thôi. . . Sau đó, nàng lại gọi cho Lâm Bắc Thần, nói cho cô ấy, nàng xuất ngũ, trở lại thành phố A nàng muốn về nhà cô cô trước, sau đó mới có thể đi tìm cô. Lý Thiên Hữu nghe Lâm Bắc Thần bên kia như là đang lái xe, nàng lại nói đơn giản vài câu quan tâm liền hơi chán nản cắt đứt điện thoại. . .

Lý Thiên Hữu ra nhà lớn ký túc xá, xe đưa tiễn nàng chỉ huy phái tới đã đỗ ở cửa, nàng theo chỉ huy lên xe quân đội, ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau.”Thực sự không chờ bọn họ trở về?” Vương Kính Tùng ngồi ở phó lái xe quay đầu tới hỏi.

“Không đợi, chỉ huy, chúng ta đi thôi!” Lý Thiên Hữu thấp giọng nói, nàng thật sự là không có dũng khí cáo biệt với các chiến hữu, cái loại tràng diện sinh ly tử biệt này nàng nghĩ cũng không dám nghĩ. . .

Xe chạy theo con đường rộng mở của liên đội tới phía cửa lớn, Lý Thiên Hữu ngồi ở hàng sau, bên người đặt hai túi hành lý của nàng, nàng nghiêng đầu nhìn tất cả trong quân doanh, ra sức đè xuống kích động muốn điên cuồng rơi lệ của nàng. Cho dù là đủ loại luyến tiếc, quân lệnh làm khó, nàng chung quy là phải rời khỏi, hết thảy tất cả đã không có cách nào thay đổi. . .

Xe quân đội lái rất nhanh, kính quân lễ cáo biệt lính canh gác, một đường chạy tới đường núi, Lý Thiên Hữu nghiêng đầu nhìn sơn cảnh chợt lóe mà qua, dùng sức chớp mắt vài lần, trong một ngày nàng đã khóc quá nhiều . . .

Dọc theo bàn sơn uốn lượn, xe chạy khoảng chừng một giờ, phía trước cách đó không xa xuất hiện một cái chòi canh, qua cái trạm gác này cũng liền chân chính ra khu quản lý quân sự. Xe quân đội chậm xuống tốc độ rất nhanh dừng ở trước chòi canh, tài xế chạy chậm đi làm ghi chép xuống núi, mà Lý Thiên Hữu thủy chung là nghiêng thân thể, ánh mắt trống rỗng xuất thần nhìn sơn cảnh chiếu vào trong tuyết. . .

“Thiên Hữu. . .” Vương Kính Tùng thoáng nhìn xe đối diện, quay đầu tới gọi Lý Thiên Hữu. . .

Lý Thiên Hữu thong thả quay đầu, nàng theo ánh mắt chỉ huy nhìn lại về phía trước, đợi sau khi thấy rõ tình huống cả người nàng thoáng cái liền ngây ngẩn. . . .

Cách không xa trạm gác phía trước đỗ hai xe việt dã cùng cỡ lớn, mà trước xe việt dã màu đỏ sẫm đỗ ở vị trí khá cao có một người đang dựa, Lý Thiên Hữu híp mắt nhỏ của nàng, nhìn kỹ lại, người này vậy mà là Lâm Bắc Thần. . .

“Thế nào ngớ ngẩn rồi, bằng hữu của cô? Còn không mau đi chào hỏi, trời rất lạnh đừng đem người ta đông lạnh hỏng. . .” Vương Kính Tùng nhìn dáng vẻ kinh ngạc ngây người của Lý Thiên Hữu, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.

Lý Thiên Hữu kinh ngạc một chút, nàng lập tức phục hồi tinh thần lại, lúc này nàng cách xe phía trước cũng chỉ 500 mét, khi tầm mắt của nàng và Lâm Bắc Thần ngăn cách chiếc xe chạm vào nhau, nàng rõ ràng thấy Lâm Bắc Thần cong khóe miệng, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt nhu hòa. . .

Lúc này Lý Thiên Hữu cũng không suy nghĩ nhiều, nàng chỉ cảm thấy một giây đó nhìn thấy Lâm Bắc Thần, tất cả oan ức toàn bộ bắn ra, nước mắt làm sao cũng khống chế không được, nàng bức thiết kéo cửa xe xuống xe, một giây không ngừng lao nhanh về vị trí của Lâm Bắc Thần. . .

Lâm Bắc Thần mỉm cười nhìn Lý Thiên Hữu đã chạy tới, cô đứng thẳng thân thể, đợi đến khi người ấy tiến đến trước người, cô theo động tác của Lý Thiên Hữu ôm người vào lòng. . .

Lý Thiên Hữu một câu cũng không nói, ghé vào trong lòng Lâm Bắc Thần trầm tiếng khóc lên, nàng cũng không biết bản thân vì sao muốn khóc như vậy, xa cách hơn một tháng sau đó gặp mặt ngoài ý muốn như thế, làm cho nàng có chút không kịp tỉnh táo. Trong kinh hỉ mang theo chút ủy khuất không biết tên, khiến nàng cảm giác lúng túng cực kỳ, nàng chặt chẽ ôm cơ thể của Lâm Bắc Thần, chỉ có như vậy lòng của nàng mới có thể ấm áp một ít. . .

Tay Lâm Bắc Thần ôn nhu vỗ về lưng Lý Thiên Hữu, tùy ý nàng như một đứa nhỏ ở trong lòng cô để lộ tâm tình, cô ngẩng đầu đối diện Vương Kính Tùng chạy tới phụ cận, cười khổ gật đầu, xem như là cùng đối phương chào hỏi. . .

Hóa ra, Lâm Bắc Thần nhận được điện thoại của Tiết Dao Dao, mới biết được tin tức hôm nay Lý Thiên Hữu xuất ngũ. Tin tức này tới đột nhiên, làm cho trong lòng cô rất lo lắng, đối với Lý Thiên Hữu càng lo lắng. Suy nghĩ thật lâu, Lâm Bắc Thần kích động làm một cái quyết định— đi liên đội tự mình đón Lý Thiên Hữu trở về. . .

Lâm Bắc Thần nhờ Tiết Dao Dao hỏi thăm thời gian trở về chuẩn xác của Lý Thiên Hữu, và địa chỉ cặn kẽ của bộ đội nàng. Sau đó cô vội vội vàng vàng bàn giao chuyện công ty, liền mang theo La Quân cùng mấy người bảo tiêu chạy đi bộ đội Lý Thiên Hữu. . .

Trời còn chưa sáng đoàn người hai xe việt dã đã xuất phát từ thành phố A, trong lòng Lâm Bắc Thần sốt ruột, cô có thể tưởng tượng Lý Thiên Hữu làm lính 5 năm, lúc nhận được thông báo xuất ngũ nhất định là thương tâm cực kỳ. Vừa nghĩ người nặng tình như vậy, đột nhiên phải rời khỏi địa phương nàng sinh sống 5 năm lâu dài, Lâm Bắc Thần thậm chí thương tâm thay Lý Thiên Hữu. Cô liên tiếp giục La Quân nhanh hơn tốc độ xe, cô chỉ là muốn nhanh lên một chút chạy tới bên cạnh Lý Thiên Hữu, tại lúc nàng khổ sở bất lực có thể làm bạn bên cạnh nàng, cho nàng chút dỗ dành. Dọc theo con đường này, câu nói “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều để hai người chúng ta cùng nhau đối mặt.” của Lý Thiên Hữu thật lâu quanh quẩn tại bên tai của Lâm Bắc Thần, cô thực sợ đứa nhỏ cố chấp nhà cô luẩn quẩn trong lòng, nghẹn ra bệnh gì, Lâm Bắc Thần hận không thể chắp cánh bay đi bộ đội của Lý Thiên Hữu. . .

Đợi Lý Thiên Hữu tâm tình ổn định xuống, nàng cầm lấy hành lý trên xe quân đội của mình, lưu luyến cáo biệt chỉ huy. Lúc nàng còn không quá mức thương tâm, liền bị Lâm Bắc Thần nắm tay túm lên chiếc xe việt dã cỡ lớn. . .

Trên xe việt dã, Lý Thiên Hữu, Lâm Bắc Thần thân mật dựa vào cùng một chỗ, nghe mùi thơm nhàn nhạt trong xe, tâm Lý Thiên Hữu cũng chầm chậm an tĩnh xuống, tuy rằng hiện tại nàng mất đi rất nhiều, rất nhiều. . . Thế nhưng, chỉ cần Lâm Bắc Thần còn đang bên người nàng, như vậy, tất cả đều không trọng yếu, nàng tin tưởng tất cả đều sẽ tiếp tục phát triển theo hướng tốt. . . .

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: gặp các ngươi đều nói ta lôi, cố nén buồn ngủ nhật canh một chương, cố sự đến này cũng mau kết văn, mấy ngày nay ta sẽ nắm chặt thời gian viết, văn xong xuôi sau đó hay là sẽ có mấy chương phiên ngoại, thực sự rất cảm tạ một đường cùng Phong Dã đi tới đám đại đại, nếu như có thể đứng tại các ngươi trước mặt, ta thực sự rất muốn cấp đại gia thật sâu cúc thượng một cung, cảm tạ . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.