Phục Kích Ái

Chương 78: Chương 78: Xuất ngũ . . .






Lễ truy điệu của Giang Đại Chí là cử hành ở bãi huấn luyện của liên đội, ngày này tuyết rơi phá lệ lớn, các chiến sĩ nghiêm túc đứng ở trên thao trường, tùy ý phong tuyết thổi đánh ở trên người. Nhân công dựng lên trên đài chủ tịch, màn che thuần đen ở giữa, treo tấm hình nửa người chính diện của đồng chí Giang Đại Chí. Quân trang phẳng phiu, nụ cười hàm hậu, sáng chói đau hết thảy mắt chiến sĩ. . . .

Lễ truy điệu tiến hành toàn bộ một buổi sáng, các chiến sĩ tay nâng mũ lính, ngực cài các loại hoa, chăm chú nghe lời tưởng niệm trầm thấp bi thương của chỉ đạo viên, mỗi người đều chìm đắm ở trong đau buồn không gì sánh được, trong đầu luẩn quẩn mỗi một lần tình cảnh nộp mạng lúc cùng nhau vào sinh ra tử, nhìn cha mẹ Giang Đại Chí sớm đã khóc không thành tiếng đứng ở bên người chỉ huy, các chiến sĩ bình thường sắt thép này đều đỏ vành mắt. . .

Giang Đại Chí được phong làm liệt sĩ, an táng ở nghĩa trang liệt sĩ đặc biệt của liên đội Mãnh Hổ, các chiến sĩ cầm súng tự động trong tay, bao vây đứng ở cạnh nghĩa địa, ra lệnh một tiếng, tiếng súng nhớ tiếc trong nháy mắt vang vọng cả ngọn núi rừng. . .

——————————

Tiễn đưa cha mẹ Giang Đại Chí, không khí toàn bộ quân doanh vẫn trầm lặng như trước, bên trong nhóm chiến sĩ của Lý Thiên Hữu, Giang Đại Chí là người chiến hữu thân thiết hi sinh đầu tiên, mặc dù đang trên nhiệm vụ, mọi người thường thường đánh bóng sát mép bàn cùng tiểu quỷ Diêm Vương, nhưng đều là chuyện bị thương hữu kinh vô hiểm, mà lúc này đây, Giang Đại Chí chết, khiến trong lòng các chiến sĩ chấn động cực đại, làm cho mọi người nhất thời đều có chút chưa tỉnh táo lại.

Thời gian không có bởi vì bất kì chuyện gì mà trì trệ không tiến, trong lúc lơ đãng một tuần đã qua đi. Mỗi ngày Lý Thiên Hữu cùng các chiến hữu làm chút huấn luyện đơn giản mà không hao thể lực, khi huấn luyện thể năng, nàng chỉ có một mình ngoan ngoãn ngồi ở một bên, có đôi khi giúp hướng dẫn chiến hữu một vài động tác chiến thuật, đôi khi cứ như vậy một người ngồi ở trên khán đài, suy nghĩ người yêu cách xa ở thành phố A, ngây ngẩn xuất thần. . .

Quyết định xử phạt của cấp trên vẫn không có tin tức, Lý Thiên Hữu chỉ có nhẫn tính tình tiếp tục chờ đợi. . .

Buổi chiều hôm nay, nhiệt độ bên ngoài đã thấp dưới âm 20 độ, gió bắc vù vù như dao găm kề tại trên mặt, huấn luyện lệ thường —— mang vũ trang hạng nặng hành quân gấp 5 km, Lý Thiên Hữu cũng tham gia. Phong tuyết trong núi sâu càng thêm mãnh liệt, Lý Thiên Hữu cùng các chiến hữu cật lực vẫn duy trì tốc độ tiến lên, càng chạy xuống nàng cảm thấy ngực liền càng ngày càng khó chịu, không dám há mồm thở dốc, nàng chỉ có cắn răng kiên trì. Giày quân đội dính tuyết khiến bước tiến càng ngày càng nặng nề, Lý Thiên Hữu không thể không chậm lại cước bộ, bước tiến của nàng bắt đầu mất trật tự. Thân thể của bản thân chính mình rõ ràng nhất, trước khi xuất phát chỉ huy yêu cầu nàng, thân thể chịu không nổi không thể gắng gượng, nghĩ những thứ này, Lý Thiên Hữu chống súng chậm rãi trượt ngồi ở trên mặt đất. . .Tiểu Miêu vẫn che chở tại bên người Lý Thiên Hữu thấy Lý Thiên Hữu ngã xuống thì mau chóng chạy đến kiểm tra thân thể cho nàng, Lý Thiên Hữu suy yếu khoát tay áo, ra hiệu bản thân không có việc gì. Nàng chỉ là quá mệt mỏi, trái tim giải phẫu đến bây giờ cũng chỉ là hơn một tháng, thân thể của nàng còn không có khôi phục đến trạng thái lúc ban đầu, đối với cường độ huấn luyện cao như vậy nàng cho rằng nàng làm được, thế nhưng rất hiển nhiên bây giờ nàng còn chưa được. Không lâu sau chỉ huy cũng chạy tới, sau khi hiểu rõ tình huống, mệnh lệnh Tiểu Miêu đuổi kịp đội ngũ, lưu lại Trần Thần - đội trưởng đội ba phụ trách hộ tống Lý Thiên Hữu trở về liên đội, sau đó tiếp tục dẫn theo đội ngũ đi huấn luyện. . .

Trần Thần thấy Lý Thiên Hữu nằm ở trên mặt tuyết, ngực phập phồng không kịch liệt như vậy, nàng cúi người xuống xoa nhẹ Lý Thiên Hữu ngồi dậy, tiếp đó cởi xuống bình hành quân, vặn ra cái nắp, đưa cho Lý Thiên Hữu. Lý Thiên Hữu nhấp môi khô cứng hai lần, tiếp nhận bình không nói hai lời cầm lên liền mãnh liệt ực một ngụm, một luồng cảm giác sâu cay trong nháy mắt lấp đầy khoang miệng của nàng, theo cuống họng đốt thẳng tới trong dạ dày. Lý Thiên Hữu cau mày lau rượu dính ở khóe miệng, đem bình trả lại cho đội trưởng.

“Trời quá lạnh, uống chút có thể ấm áp thân thể.” Vừa nói chuyện, Trần Thần đưa tay kéo Lý Thiên Hữu, “Đứng lên, ngồi lâu sẽ đông lạnh hỏng rồi.”

Lý Thiên Hữu cự tuyệt đội trưởng dìu đỡ, cùng nàng vai sóng vai theo đường cũ trở về, bởi vì trạng huống cơ thể của Lý Thiên Hữu, hai người đi có chút chậm.

“Em với vợ em thế nào?” Trần Thần thấy đi được một đoạn thời gian rồi, súng của nàng kẹp ở trên túi hành quân, đưa tay lôi Lý Thiên Hữu, hai người tại một gốc cây đại thụ ngồi xuống.

“Vợ?” Lý Thiên Hữu có chút kinh ngạc nhìn đội trưởng, lập tức lại phản ứng đến. “Chị nói Bắc Thần? Chúng em rất tốt. Chính là trong nhà chị ấy không đồng ý. . .” Lý Thiên Hữu nhỏ giọng nói, vừa nghĩ tới việc này trong lòng nàng liền cảm thấy bất chợt xuống dốc, cảm giác đó đặc biệt khó chịu.

“Nhà cô ấy? Chuyện tình của các em đã để người trong nhà cô ấy biết rồi?” Trần Thần có chút vô cùng kinh ngạc, sao lại để người trong nhà biết nhanh như vậy?

“Ừm, sau khi gia gia chị ấy biết phản ứng rất mãnh liệt, nói cũng rất khó nghe.” Lý Thiên Hữu đem chuyện ngày đó nghe trộm rõ ràng mười mươi nói cho đội trưởng, sau đó vẻ mặt nàng bất đắc dĩ nhìn Trần Thần, “Đội trưởng, chị nói em nên làm cái gì bây giờ?”

Nghe xong Lý Thiên Hữu nói, Trần Thần nhiều ít cũng có thể dự đoán được đó là một dạng tình huống gì, đối với người như các nàng mà nói, lo lắng gia trưởng phản đối hai người là cực kỳ bình thường rồi. Trần Thần ngẩng đầu, không xem trọng bĩu môi với Lý Thiên Hữu, không nói gì.

“Đội trưởng, chị và thư ký Vương là thế nào cùng một chỗ ? Sao em chưa từng nhận thấy được chút nào.” Lý Thiên Hữu thấy đội trưởng không nói nhiều, nàng đem vấn đề trong lòng vẫn nghĩ không ra, nói ra.

Trần Thần kẹp mũ bông lớn, mặt cười xấu xa: “Nhất kiến chung tình, ha ha!” “Hợp ý liền theo đuổi.” Nàng nói rất là vân đạm phong khinh.”Vậy người nhà chị biết chuyện của chị sao? Người nhà của cô ấy đâu? Không phản đối à?” Lý Thiên Hữu biết thái độ làm người của đội trưởng rất thẳng thắn rất hào sảng, là cái loại người nghĩ cái gì liền đi làm cái đó, nàng tin tưởng lời nàng ấy nói, nàng cũng muốn biết nếu như đội trưởng gặp phải tình huống của mình sẽ giải quyết ra sao.

“Trong nhà tôi không ai quản, trong nhà cô ấy tôi còn chưa từng hỏi qua, nhưng mà hiện tại là đều không biết, chờ biết rồi thì sau này hãy nói đi, nếu là cô ấy muốn cùng một chỗ với tôi, cho dù là người nhà cô ấy thì làm sao có thể cản được.” Trần Thần nhìn vẻ mặt lấy kinh nghiệm của Lý Thiên Hữu, giọng điệu thâm trầm lên. “Loại người giống như chúng ta gặp phải mấy vấn đề này là bình thường, thế hệ cha mẹ ở đâu kiến thức qua những thứ này ( hai nữ nhân cùng một chỗ). Cho nên chúng ta kiên trì đồng thời cũng phải vì thế hệ trước ngẫm lại nhiều, Thiên Hữu, em nhớ kỹ, phải ít đi cam đoan, nhiều hơn hành động. Mọi người đều là người trưởng thành rồi, cũng đều tự lập, người khác lại can thiệp còn có thể ngày ngày theo em?” Trần Thần nói xong đứng dậy, “Đi thôi, đừng để một hồi bọn họ đều chạy trở về, chúng ta còn chưa đi ra ngoài bao xa đâu.”

Thể lực của Lý Thiên Hữu khôi phục cũng không tệ, nàng ổn ổn súng trên túi hành quân, chậm đội trưởng vài bước theo phía sau nàng ấy.

“Đội trưởng, bây giờ nhà chị ấy chỉ có một đứa con là chị ấy, nếu như chúng em cùng một chỗ Lâm gia sợ là phải tuyệt hậu . . .” Mấy ngày nay tới giờ, Lý Thiên Hữu luôn luôn miên man suy nghĩ một mình, thật vất vả đơn độc ở cùng đội trưởng đàm luận việc này, nàng rất muốn đội trưởng có thể cho nàng chút ý kiến hữu dụng. . .

Trần Thần đứng vững thân thể, chờ Lý Thiên Hữu đi tới trước mặt, nàng giơ tay nắm thật chặt áo Lý Thiên Hữu, “Thiên Hữu, đừng ép bản thân quá chặt, yêu như vậy liền mất đi ý nghĩa vốn có. Có một số việc cũng không phải em sốt ruột, là có thể giải quyết .”

Lý Thiên Hữu nhìn đội trưởng trước mặt, đem lời muốn nói nuốt xuống, việc này nàng và Lâm Bắc Thần hai người vẫn chưa từng mặt đối mặt nghiêm túc nói qua, làm sao có thể hy vọng xa vời người bên ngoài chỉ điểm cho nàng. Lý Thiên Hữu không tiếp tục nói nữa, Trần Thần cũng trầm mặc giống bị khơi mào tâm sự, hai người đón phong tuyết một đường đi về phía liên đội. . .

Một tháng kế tiếp, Lý Thiên Hữu không hề tham gia bất kì huấn luyện nào, chuyên tâm dưỡng thể. Nàng cùng chiến hữu đồng thời rời giường, thời gian chiến hữu huấn luyện thì nàng bỏ chạy đi phòng đọc sách của liên đội cả ngày xem sách, đôi khi cũng đi đội bếp núc làm giúp một chút. Từ sau khi tâm sự với đội trưởng, nàng cũng tiêu tan rất nhiều, ngoại trừ mỗi ngày vẫn sẽ rất tưởng niệm Lâm Bắc Thần ra, tháng ngày trôi qua cũng coi như thoải mái. . .

Bởi vì liên đội đặc chủng có chế độ bảo mật rất mạnh, liên hệ cùng ngoại giới đều không phải rất tiện, sau khi trở về bộ đội, Lý Thiên Hữu chỉ là gọi điện thoại một lần với Lâm Bắc Thần, ngăn ngắn mấy phút, Lý Thiên Hữu nghe giọng nói lành lạnh quan tâm của Lâm Bắc Thần, làm cho nàng càng thêm tưởng niệm. . .

Một tuần sau Lý Thiên Hữu khôi phục huấn luyện, thông cáo xử phạt nàng rốt cục hạ xuống, Lý Thiên Hữu vi phạm quân lệnh, giết chết tù binh, xét thấy Lý Thiên Hữu từng liều chết giải cứu con tin còn thu được lượng lớn vũ khí, vì quốc gia cứu vãn lại tổn thất không thể đo lường. Đặc biệt cho phép nàng lấy công chuộc tội xóa bỏ xử phạt hình sự không lên toà án quân sự, đồng thời khai trừ quân tịch, chuyển thành nhậm chức đơn vị địa phương . . .Một tờ công văn đặt ở trên bàn làm việc của chỉ huy, Lý Thiên Hữu sững sờ nhìn, vài dòng quyết định xử phạt rất ít này làm cho nàng có chút không tỉnh táo. Cứ như vậy bị khai trừ quân tịch, nàng dùng ánh mắt tràn đầy bất lực ngẩng đầu lên, nhìn chỉ huy, he hé miệng, một chữ cũng phun không ra. . .

“Thiên Hữu, đó đã là kết quả tốt nhất của cô.” Vương Kính Tùng đứng dậy, đè Lý Thiên Hữu ngồi ở trên ghế đối diện bàn làm việc của hắn.

“Trên hồ sơ không ghi tội, toàn quân không thông báo, xử phạt như vậy cũng chỉ có thể xem như là cho cô sớm xuất ngũ, cô nên biết bản thân phạm vào sai lầm thế nào, làm không tốt là sẽ vào ngục giam.” Vương Kính Tùng nhìn Lý Thiên Hữu không lên tiếng, hắn hòa hoãn ngữ khí bình thường nghiêm khắc nói rằng.

Lý Thiên Hữu lại lần nữa cầm lấy một tờ giấy mỏng này, chăm chú nhìn một lần, tờ giấy kia khẽ run, lúc nàng lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu chống lại con mắt chỉ huy, nói rằng: “Chỉ huy, tôi biết. Tôi có thể chấp nhận, là tôi phạm vào sai lầm trước, đại đội cho quyết định gì tôi chưa từng ý kiến.”

Vương Kính Tùng không khỏi nhíu mày nhìn Lý Thiên Hữu có chút quá mức bình tĩnh, thân là bộ đội đặc chủng, nếu như trong lòng nàng mang oán hận rời khỏi bộ đội như vậy hậu quả chính là không thể tưởng tượng nổi. Vương Kính Tùng thực sợ binh mũi nhọn của hắn sau khi rời khỏi bộ đội quản chế, làm chút chuyện tình “Sai lầm” gì đó, nếu như binh dưới tay hắn muốn phạm tội, vậy đối với quốc gia mà nói chính là một cái tai họa ngầm thật lớn. . .

Vương Kính Tùng vội vã lấy ra hai phần tài liệu từ trong ngăn kéo đặt ở trước mặt Lý Thiên Hữu, “Thiên Hữu, cô xem xem lựa chọn một chút, trên bộ đội biết em gái cô còn đang đến trường, cần cô đi chu cấp.” Vừa nói chuyện, hắn đem một phần tài liệu trong đó đưa tới trước mặt Lý Thiên Hữu, “Đây là điều kiện triệu tập dự thi của đặc cảnh, tháng 4 thi viết, cô ở bộ đội ngây người nhiều năm như vậy trở lại xã hội khẳng định nhất thời cực kỳ chuyển biến, đây là một cái nghề nghiệp đáng giá suy tính.”

“Còn có này.” Vương Kính Tùng còn ném tới một phần tài liệu khác, “Đồng dạng thành phố A, đội điều tra viên hình cảnh. Cô chọn một cái đi. Đội hình cảnh, cô trở về sau đó có thể đi làm, đặc cảnh cần chính cô đi tranh thủ. Đại đội đã làm nỗ lực to lớn nhất, tất cả mọi người muốn cô có thể có một tiền đồ tốt.”

Lý Thiên Hữu cắn môi nhìn tài liệu trước mắt, lúc này trong đầu nàng trống trơn, tay nàng đặt dưới bàn gắt gao siết góc áo quân phục của nàng, từ nay về sau liền phải cởi quân trang làm bạn nàng rõng rã 5 năm, cáo biệt chiến hữu sớm chiều ở chung đồng sinh cộng tử, trong mắt Lý Thiên Hữu chứa đầy nước mắt, nàng vội cúi đầu, theo động tác của nàng có lệ rơi xuống. . .

“Chỉ huy, tôi muốn một đứa con của Giang Đại Chí. . .” Lý Thiên Hữu nhẹ nhàng lau đi nước mắt, nàng kiên định ngẩng đầu lên nhìn chỉ huy nói rằng.

Vương Kính Tùng rõ ràng sửng sốt, hắn dùng ánh mắt khó mà tin nổi nhìn Lý Thiên Hữu. Muốn đứa con? Lý Thiên Hữu có phải điên rồi hay không, nàng mới 21 tuổi, vì một người đã rời đi sinh một đứa con? Lẽ nào, hai người bọn họ là quan hệ yêu đương? Nghĩ vậy vẻ mặt nghiêm túc của Vương Kính Tùng càng hiện ra lạnh lùng vài phần.

“Cô cùng Đại Chí có quan hệ gì?”

“...” Lý Thiên Hữu không nói lời nào.

“Thiên Hữu, cô năm nay mới 21 tuổi, cô xác định cô biết chính mình đang nói cái gì?” Vương Kính Tùng không khỏi đề cao âm điệu.

“Chỉ huy, Đại Chí là vì tôi chết, trong nhà anh ấy chỉ có một đứa con trai là anh. Tôi muốn sinh một đứa con cho anh ấy, đây không tính là sai chứ?” Lý Thiên Hữu nhìn thẳng chỉ huy, có chút kích động nói.

“Tôi không đồng ý, cô cũng không cần nói nữa, cầm lại cái này đi.” Vương Kính Tùng chỉ chỉ hai phần tài liệu đặt trên bàn, lại nói tiếp: “Trở về nhanh chóng dọn dẹp một chút, cáo biệt cùng các chiến hữu, buổi chiều xe bộ đội sẽ đưa cô đi nhà ga.” Nói xong Vương Kính Tùng khoát tay với Lý Thiên Hữu, ra hiệu nàng có thể đi ra. . .

Dư quang khóe mắt của Vương Kính Tùng nhìn thân thể thẳng tắp của Lý Thiên Hữu hướng hắn kính một quân lễ, sau đó liền đi ra ngoài. Hắn có chút cụt hứng ngồi trở lại trên ghế, một người lính nặng tình nặng nghĩa như vậy cứ thế mà đi, trong lòng hắn thực sự không cam lòng. Vương Kính Tùng cắn răng, vớ lấy điện thoại trên bàn quay một chùm dãy số. . . .

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xấu hổ hai ngày mới canh, muốn kết cục, viết chậm một chút,nghĩ rất nhiều chỗ, ta nghĩ viết tận lực khá hơn chút. . .

Có độc giả nói ta văn thời gian tiến tới độ quá chậm, có chút kéo dài, cái này ta thừa nhận, ngay từ đầu nghĩ viết cũng chỉ là Thiên Hữu này một tháng ngày nghỉ cố sự, không nghĩ tới không nghĩ qua là viết hơn nhiều như vậy tự. . .

Một Phong Dã không phải chuyên ngành viết văn, hai đều không phải tham gia quân ngũ, viết tiểu thuyết thuần túy là ham muốn cá nhân, ta cũng biết trong văn có rất nhiều bug, cũng sẽ nỗ lực đề cao trình độ bản thân, mong muốn đại gia lý giải cùng chống đỡ. . .

Editor: WTF??? Sinh con??? -.-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.