Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 157: Chương 157: Củ mài




Đang muốn cổ vũ bé nhân lúc trời còn chưa lạnh lắm, đi vào núi dạo một chút, thuận tiện tìm ít giống loài quý hiếm – Khoa Khoa:......

Thôi, ký chủ vẫn còn nhỏ.

Khoa Khoa cảm thấy, nếu nó cũng là con người, có thân thể của con người, hẳn là bây giờ sẽ yên lặng nuốt xuống một ngụm máu sẫm.

Nhưng nó cũng không thể mặc kệ Mãn Bảo lên kế hoạch như thế được, bởi vì nó biết, chắc chắn là bé không tích tiền được, cho nên vẫn nên kiếm nhiều hơn đi.

Nó nhắc nhở nói: “Ký chủ, không phải lần trước ngươi muốn dùng củ mài để làm kẹo hồ lô sao?”

Mãn Bảo hồi tưởng lại hương vị của củ mài hầm gà mấy ngày trước, nói: “Hầm gà cũng ngon mà, ngon hơn làm kẹo.”

Bởi vì từ nhỏ đã ăn kẹo liên tục, nên niềm yêu thích của Mãn Bảo đối với vị ngọt có hạn, bé vẫn cảm thấy củ mài hầm gà ăn ngon hơn.

Nghĩ như vậy, bé lập tức nói: “Chúng ta đi hái củ mài, buổi tối mổ gà ăn đi.”

Khoa Khoa: Nó biết ngay là sẽ như vậy mà, cứ như này mà còn muốn tích tiền? Đây là không có khả năng.

Mãn Bảo không xem phòng của mình nữa, mà chạy về nhà tìm mẹ của bé, “Mẹ, buổi tối chúng ta mổ gà ăn đi.”

Lý do cũng rất đầy đủ, “Mẹ xem tứ ca gầy đến nỗi kia, cần phải điều dưỡng thân thể, cho nên phải hầm một con gà cho hắn ăn.”

Tiền thị nghĩ ngợi, cũng cảm thấy khoảng thời gian này lão tứ mất nhiều sức quá, vì thế gật đầu, “Được rồi, đi gọi đại tẩu con về mổ gà đi.”

Mãn Bảo lập tức xoay người chạy đi.

Tiền thị bật cười lắc đầu, cầm rổ kim chỉ trong tay tiếp tục làm quần áo cho bé, đây nhất định là do Mãn Bảo thèm ăn.

Mãn Bảo chạy đi gọi tiểu Tiền thị về nhà mổ gà, thuận mồm gọi cả đám Đại Đầu Đại Nha, muốn cùng nhau đi ra đất hái củ mài.

Một đám trẻ con xách hai cái giỏ tre kêu a a chạy về phía đất trồng, gừng trong đất đã bán hơn nửa, còn củ mài mới chỉ thu hoạch một ít.

Lúc mới đầu là do bọn họ cảm thấy củ mài hơi nhỏ, nhưng đợi hơn mười ngày, rõ ràng đã qua mùa thu hoạch năm trước, nhưng bọn họ nhìn kỹ, phát hiện nó không to lên bao nhiêu, liền biết của mài này chỉ lớn được như vậy.

Khoa Khoa nói đó là bởi vì gien của hạt giống không tốt, đây là giống loài nguyên thủy, hạt giống chưa được trải qua chọn lựa ưu hóa, hơn nữa còn do ảnh hưởng của các nhân tố như khí hậu và độ màu mỡ của đất nữa.

Nếu bọn họ muốn năm sau thu hoạch tốt hơn chút thì phải chọn hạt giống tốt.

Nhưng mấy loại chuyện như này đương nhiên không đến tay Mãn Bảo, bé nói hết cho đại tẩu, để bọn họ đi làm.

Điều Mãn Bảo cần làm là chảy nước miếng với mấy củ mài mọc trên dây leo và củ mài vùi trong đất.

Bởi vì nghĩ đến việc giữ lại hạt giống tốt, cho nên củ mài cũng chưa đào được bao nhiều, nhà họ Chu nhất trí quyết định chờ nó đủ già rồi mới cùng nhau đào lên, chọn những củ mài tốt nhất để giữ lại làm giống, còn lại thì hoặc ăn, hoặc bán, hoặc phơi khô.

Củ mài có thể bảo tồn trong thời gian rất lâu, mùa đông nhiệt độ không khí thấp, Khoa Khoa nói tìm chỗ nào thông gió thì có thể bảo tồn tận sáu bảy tháng liền, chẳng qua thứ ăn ngon như vậy, vì sao không nhanh chóng ăn hết nó chứ?

Mãn Bảo vọt tới, kiễng chân hái mấy củ mài mình với tới được, Đại Nha thấy bé thấy cái gì cũng hái cho vào giỏ tre, sợ tới mức vội vàng bắt lấy tay bé, “Cô nhỏ, chúng ta hái củ to trước, củ bé không hái vội.”

Mãn Bảo nói: “Ta cảm thấy củ bé ăn cũng ngon mà, một miếng một củ, một miếng một củ.”

Đại Nha đau lòng, “Ta cảm thấy chúng nó còn có thể lớn được nữa.”

“Được rồi,“ Mãn Bảo bắt đầu mở to mắt tìm mấy củ mài to hơn chút.

Đại Nha cảm thấy được rồi, liền định dẫn Mãn Bảo về nhà, nhưng Khoa Khoa lại nói trong đầu Mãn Bảo, “Hái thêm một ít đi, ta có thể giúp ngươi tìm cách làm kẹo hồ lô, ngươi làm thử một lần xem.”

Mãn Bảo tò mò hỏi, “Khoa Khoa, có phải là ngươi muốn ăn kẹo hồ lô không?”

Khoa Khoa: “......Phải.”

Mãn Bảo liền quay đầu lại vẫy tay với Đại Nha, “Mau lại đây hái thêm ít nữa đi, chúng ta lấy về làm kẹo hồ lô.”

Bọn nhỏ vừa nghe thấy thế thì hai mắt tỏa sáng, kẹo hồ lô đấy, bọn họ chưa từng ăn, nhưng đã từng nhìn thấy nha.

Một đám trẻ con xông lên trước, “Cô nhỏ, người biết làm kẹo hồ lô ạ?”

“Không biết, nhưng đại tẩu biết.”

Đại Đầu và Đại Nha đều mở to mắt, mẹ của bọn họ biết làm kẹo hồ lô à, thế mà bọn họ không biết.

Trẻ con đối với đồ ăn, đặc biệt là đồ ngọt, luôn có một loại nhiệt tình đặc biệt, cho nên bọn họ không vội trở về nữa, mà hưng phấn đi lại giữa đám dây leo, thấy một củ mài hơi to một chút liền hái xuống.

Chờ đến lúc bọn họ đi ra từ đám dây leo, lúc này mới phát hiện bọn họ hái được không ít, hai cái giỏ tre mang tới đều đầy ụ rồi.

Bởi vì củ mài còn đắt hơn thịt, cho nên trong nhà vẫn không nỡ ăn, cho dù là củ mài con cũng thế, lần này bọn họ lại hái nhiều như vậy......

Đại Đầu xoa cái mông theo bản năng, khẽ run lên rồi đưa cái giỏ tre to nhất cho Mãn Bảo, nói: “Cô nhỏ, cái này nặng quá, người nâng cùng ta được không?”

Mãn Bảo rất săn sóc, nâng lên rồi nói: “Được nha.”

Đại Đầu gãi gãi đầu, nghẹn đỏ mặt mới nói: “Vậy, cô nhỏ à, tí nữa về đến nhà, nếu mà mẹ hỏi, thì người nhất định phải nói đây là do người bảo chúng ta hái.”

Mãn Bảo thông minh như vậy, vừa nghe thế là hiểu, bé “À” một tiếng, nói: “Có phải là ngươi sợ bị đại tẩu đánh hay không? Yên tâm đi, không sao đâu, dù sao củ mài này cuối cùng cũng sẽ bị chúng ta ăn hết, ăn sớm hay muộn cũng đều là ăn.”

Mãn Bảo vui vẻ nói: “Tối nay ăn củ mài hầm gà, ngày mai có thể ăn củ mài hầm thịt, ngày kia còn có thể ăn củ mài hầm xương, dù sao nó có thể để lâu được, không sợ hỏng.”

Đại Đầu mở to hai mắt nhìn, “Cô nhỏ, không phải người nói muốn làm kẹo hồ lô sao?

“À, suýt nữa thì quên, thật ra ta cảm thấy củ mài hầm với thịt càng ngon hơn.”

“Không đâu,“ Đại Đâu kêu lên: “Ta muốn ăn kẹo hồ lô.”

Đại Nha và đám Nhị Đầu Nhị Nha cũng lập tức tỏ rõ lập trường của mình, “Ta cũng muốn ăn kẹo hồ lô!”

Thiểu số phục tùng đa số, Mãn Bảo không còn cách nào, chỉ có thể thở dài nói: “Được rồi.”

Khoa Khoa nói: “Ký chủ, con người ghi lại đánh giá đối với kẹo hồ lô củ mài đều rất cao.”

“Nhưng không phải ngươi nói bọn họ đánh giá cao như vậy, có khả năng là do không còn củ mài, không ăn được, nên cảm thấy nó ngon sao?”

Dù sao lần trước bé ăn kẹo hồ lô cảm thấy chả ngon gì, nhưng bọn họ ngũ ca lại rất thích, cho nên bé cảm thấy cái thích mà Khoa Khoa nói chỉ sợ là khác cái thích của bé.

Khoa Khoa không nói gì nữa, nó cảm thấy, đối với trường hợp này, nên để ký chủ ăn thử một lần, chỉ có sau khi ăn xong bé mới biết được mình có thích hay không.

Mãn Bảo và Đại Đầu nâng một cái giỏ trẻ về nhà, tiểu Tiền thị đã mổ gà xong, vừa ngẩng đầu đã thấy bọn trẻ nâng hai giỏ trứng củ mài về, nàng không khỏi trợn mắt, xắn tay áo định đánh người.

“Mấy con khỉ nghịch ngợm này, bảo mấy đứa đi hái một ít đồ ăn, kết quả mấy đứa hái hết cả về à?”

Đại Đầu đã ném giỏ tre xuống, nhảy dựng lên chạy ra bên ngoài, kêu lên: “Không liên quan đến con, là do cô nhỏ bảo bọn con hái.”

Mãn Bảo vui vẻ nói: “Đại tẩu, là ta bảo hái đấy, bọn Đại Đầu muốn ăn kẹo hồ lô, chúng ta làm kẹo hồ lô củ mài ăn đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.