“Ai ui, cái kia phải cần bao nhiêu đường chứ, không làm!”
Mãn Bảo ngẩn ngơ, xoắn xuýt một chút mới nói: “Nhưng mà chị dâu, ta muốn ăn.”
Bé cảm thấy nếu đã đáp ứng với đám cháu trai cháu gái, vậy thì bé phải hoàn thành mới được, dù sao bé cũng là trưởng bối, phải làm tấm gương tốt.
Tự nghĩ như thế một lúc, Mãn Bảo càng giữ vững lập trường, “Đại tẩu, làm đi ạ, đường đỏ thì để ta mua là được.”
Đại Đầu cũng không bỏ chạy, mà đứng nấp sau cửa ra vào mở to mắt nhìn mẫu thân, lời từ chối của tiểu Tiền thị đã ra đến đầu lưỡi lại vòng trở lại, ngay cả hai đứa nhỏ nhất là Tam Nha và Tứ Đầu cũng chạy đến trước mặt nàng, ngẩng đầu nhỏ mở to mắt nhìn nàng.
Tiểu Tiền thị ngẫm nghĩ, cũng đã vào đông rồi, bọn trẻ khó được thứ vui thích, vậy cứ làm cho bọn họ làm chút đồ ăn vặt là được.
Nàng đành phải đồng ý, lại hỏi Mãn Bảo: “Muội biết làm kẹo hồ lô hả? Ta không biết làm đâu đấy.”
Mãn Bảo lập tức nói: “Ta đi xem sách!”
Khoa Khoa đã tỉ mỉ tìm những ghi chép có liên quan rồi tổng hợp cho bé, thật ra làm kẹo gì cũng có những điểm chung, củ mài cũng chỉ nhiều hơn các loại quả khác một bước mà thôi.
Đó chính là đun sôi nó trước.
Tiểu Tiền thị rất có thiên phú nấu ăn, rất nhiều đồ ăn ngon đều là Mãn Bảo nói cho nàng làm, có đôi khi chính bé cũng nói không rõ, phải cần bao nhiêu muối, bao nhiêu dầu, cũng không cân đo được cụ thể, nhưng tiểu Tiền thị vẫn biết được phải tăng giảm bao nhiêu.
Phùng thị, Hà thị và Chu Hỉ đều thay phiên nhau xuống bếp, nhưng nếu để một đám từ già đến trẻ nhà họ Chu bình chọn, thì bọn họ hẳn là sẽ rất bằng lòng để tiểu Tiền thị luôn phụ trách khoản này.
Chỉ tiếc nàng bề bộn nhiều việc, mà Tiền thị cũng không muốn để đám con dâu làm cố định một việc, theo cách nhìn của bà, nếu tiểu Tiền thị chỉ phụ trách nhà bếp, vậy nếu sau này nếu hai ông bà không còn, sáu phòng phân gia, chuyện khác tiểu Tiền thị của đại phòng chưa chắc đã thành thạo, mà chắc chắn tay nghề nấu nướng của mấy đứa con dâu khác cũng không được tốt.
Vì lẽ đó nên cho dù tiểu Tiền thị là người nấu ăn ngon nhất trong nhà, thì Tiền thị cũng không để nàng cứ luôn đứng bếp.
Lần này cũng giống vậy, Mãn Bảo cũng không biết làm kẹo hồ lô, thậm chí còn chưa từng thấy ai làm, nhưng bé nói phải đun sôi củ mài trước, sau đó lại để ráo nước, rồi dùng cái que xâu vào, tiểu Tiền thị liền biết phải làm thế nào.
Nàng để mấy đứa Đại Nha rửa củ mài trước, sau đó đun nước luộc củ mài.
Trong nhà đã ăn củ mài nhiều lần, chính nàng là người nghĩ ra cách lột vỏ, đó là đun trong nước sôi, sau đó vớt ra để ráo nước, lúc nào nguội thì dùng dao cạo, lại khẽ chà xát một chút, vỏ củ mài sẽ bong ra. Truyện Gia Đấu
Cách này dễ hơn cách dùng dao tước vỏ củ mài khi nó chưa luộc nhiều, lại không làm ngứa tay.
Mãn Bảo chảy nước miếng nhìn củ mài, sau đó chạy vù vù đến nhà trưởng thôn mượn đường đỏ.
Bây giờ đi chợ không còn kịp nữa rồi, vì thế đành mượn trước, ngày mai mua trả lại là được.
Mãn Bảo vừa chạy vừa hỏi Khoa Khoa, “Kẹo hồ lô làm từ củ mài ăn ngon thật à?”
Khoa Khoa không trả lời.
Mãn Bảo cũng kệ nó, tự mình lầu bầu, “Nếu ăn ngon, vậy ta sẽ ăn hai que, củ mài ăn ngon như vậy, hẳn là kẹo hồ lô củ mài cũng ngon......”
Nghĩ thế, cuối cùng Mãn Bảo cũng có mong đợi với nó, tốc độ chạy về nhà trưởng thôn cũng nhanh hơn.
Đợi đến khi bé đem đường đỏ về nhà, tiểu Tiền thị đã chặt gà và xắt củ mài đi hầm rồi, bọn Đại Đầu đang cố gắng lột vỏ củ mài, đây là cái hay của việc nhà có nhiều con, mấy việc lặt vặt này đã có người làm, không cần người lớn phí thời gian.
Sau đó tiểu Tiền thị vừa trông lửa, vừa cầm đường đỏ Mãn Bảo mang vào phòng bếp nghiên cứu xem nên làm kẹo hồ lô kiểu gì.
Mãn Bảo đương nhiên là đọc theo tư liệu mà Khoa Khoa cho, tiểu Tiền thị nghe bé nói như thể đọc thuộc lòng, thật ra có rất nhiều câu nàng nghe không hiểu lắm, phải bảo bé giải thích nhiều lần.
Đợi đến khi nàng hiểu rõ, gà và củ mài cũng đã chín.
Tiểu Tiền thị múc đồ ăn ra, lại nấu ít cải trắng, lúc này mới bưng ra ngoài, nói với bọn trẻ đang rất phấn khích: “Được rồi, ăn cơm trước đi, cơm nước xong xuôi rồi làm, Đại Đầu, mau đi gọi ông bà cha mẹ cô chú thím vào ăn cơm.”
Một đám trẻ con đã sớm ngửi được mùi thơm, mặc dù năm nay trong nhà thường xuyên có thịt ăn, nhưng lúc này vẫn không kìm được chảy nước miếng.
Đại Đầu xoay người chạy ra phía sát vách, bọn Đại Nha cũng nhao nhao dừng tay, đi xếp ghế và lấy bát đũa.
Mãn Bảo phụ trách việc đứng một bên chờ ăn, đương nhiên bé cũng đang kiểm tra xem củ mài tước vỏ thế nào rồi.
Mặc dù tiểu Tiền thị đồng ý làm kẹo hồ lô, nhưng không muốn quá chiều bọn trẻ, hai giỏ củ mài to, nàng cất đi hơn nửa, chỉ luộc rồi tước vỏ số còn lại, mà tước xong nàng còn cho vào hầm với gà.
Nàng chưa từng làm kẹo hồ lô, nên không có lòng tin với món này lắm, cho nên không chút khách khí mà cho rất nhiều vào nồi, nghĩ chẳng may kẹo hồ lô không thành công, thì còn có củ nấu với thịt gà, tốt xấu gì cũng không bị lãng phí không phải sao?
Nàng cảm thấy, thứ gì hầm với gà cũng ngon, nhìn người lớn trẻ con ăn thịt gà xong còn không ngừng gắp củ mài ăn là biết.
Vì lẽ đó với đống củ mài còn thừa, sau khi tiểu Tiền thị luộc xong rồi xâu que, phát hiện chỉ có bảy que mà thôi, nàng thoáng nhìn bọn trẻ, quả quyết lấy từ mỗi que một viên ra để xâu một que khác.
Tám đứa bé, không thiếu đứa nào.
Mãn Bảo dạy đám Đại Nha viết chữ xong, lúc chạy tới trông thấy thì thuận miệng nói: “Đại tẩu, sao lại làm ít thế ạ.”
“Không ít, một que cũng phải có đến bảy tám cái viên đấy.”
Tiểu Tiền thị bắt đầu nấu đường.
Đường không hề rẻ, mà đường đỏ còn đắt hơn cả kẹo mạch nha, tiểu Tiền thị sợ làm cháy đường, vì thế để lửa rất nhỏ, dự định nếu thật sự không thành công, vậy sẽ cho một muôi nước vào đun thành nước đường chia cho mọi người uống.
Đường đỏ bổ máu đấy.
Mãn Bảo hoàn toàn không biết gì cả đang ngồi xổm bên cạnh nhìn đường đỏ trong nồi chảy nước miếng.
Để cho tiện thao tác, tiểu Tiền thị không dùng phủ to, mà dùng phủ bé.
Mãn Bảo vừa nuốt nước miếng vừa nói: “Thơm quá đi, còn thơm hơn cả kẹo bình thường bọn ta vẫn ăn, đại tẩu, về sau ta không ăn kẹo mạch nha nữa, cũng không ăn bánh kẹo, ăn đường đỏ thôi có được không ạ?”
Tiểu Tiền thị biết Mãn Bảo không quá thích ăn kẹo, nghĩ ngợi rồi gật đầu nói: “Cũng dược, vậy sau này sáng nào ta cũng dùng đường đỏ luộc trứng gà cho muội ăn.”
Mãn Bảo hỏi, “Ngon không ạ?”
“Ngon lắm,“ Tiểu Tiền thị nói một cách đương nhiên: “Trứng gà ngon, đường đỏ cũng ngon, hai đồ ăn ngon đặt chung một chỗ thì chắc chắn sẽ càng ngon hơn.”
Mãn Bảo không cảm thấy trứng gà ăn ngon, chẳng qua đường đỏ trông có vẻ rất ngon, dù sao bé cũng không thể dừng việc uống nước trứng gà, vậy nếu có thể ăn trứng gà luộc đường đỏ cũng không tệ nha.
Mãn Bảo vui vẻ đồng ý.
Đường đỏ càng ngày càng sệt, tiểu Tiền thị cảm thấy sắp được, hơi vụng về cầm mấy que củ mài cho vào trong nồi quấy, sau đó cầm lên xem, thấy đường đó vẫn luôn nhỏ xuống dưới, không đọng trên thân củ mài, nàng lại lấy thìa rưới lên trên.
Que đầu tiên không thuận lợi lắm, làm tiểu Tiền thị chảy cả mồ hôi.
Chẳng qua nàng cũng không xoắn xuýt, rất nhanh lại cầm que thứ hai lên......