Trang tiên sinh giật khóe miệng nói: “Nếu đã là tiểu thuyết, thì mấy thứ bên trong tất nhiên sẽ là giả, cho nên ta mới nói đọc cũng chỉ vô ích, còn dễ dạy hư mấy đứa trẻ các con, được rồi, ta sẽ tịch thu quyển sách này.”
Mãn Bảo ngẩn ngơ, không ngờ sẽ có ngày đến sách cũng sẽ bị tịch thu.
Xử lý ái đồ xong, lúc này Trang tiên sinh mới nhìn về phía Bạch Thiện Bảo, nghiêm túc nói: “Nếu con muốn tiêu diệt tất cả thổ phỉ trên toàn thiên hạ, vậy thì phải làm được hai chuyện này mới được.”
Hai mắt Bạch Thiện Bảo sáng lấp lánh, hỏi: “Chuyện gì ạ?”
“Thứ nhất, con phải đọc sách thật tốt, thi đỗ tiến sĩ, hoặc là thi minh kinh, chỉ có xuất sĩ bằng con đường khoa cử, con mới có thể nhanh chóng nắm giữ binh quyền, cũng mới có cơ hội lên kế hoạch về việc diệt phỉ; thứ hai, con phải học võ, ra trận giết địch sao có thể không biết võ nghệ đúng không? Nếu võ nghệ con không tốt, chẳng lẽ con có thể không bận tâm đến gia đình người thân bạn bè mà ra chiến trường giết địch sao?”
Bạch Thiện Bảo cảm thấy tiên sinh nói rất đúng, vội vàng hỏi, “Vậy tiên sinh, người nói xem con có thể thi đỗ tiến sĩ không ạ? Cha con xuất thân tiến sĩ, mẹ con nói tiến sĩ khó thi đỗ lắm.”
“Lấy tư chất của con, chỉ cần chăm chỉ học hành, thi tiến sĩ hẳn sẽ không khó.” Cho dù là khó, Trang tiên sinh cũng sẽ nói không khó, ông cổ vũ cậu: “Người xưa đều nói trò giỏi hơn thầy, nói không chừng con còn ưu tú hơn phụ thân con.”
Bạch Thiện Bảo cũng cảm thấy như vậy, cậu rất phấn khích, lại hỏi: “Vậy võ nghệ phải học kiểu gì ạ?”
“Cái này con phải bàn bạc với bà nội con,“ Trang tiên sinh nói: “Mời một hộ vệ huấn luyện, hoặc là đến tiêu cục mời một vị tiêu sư, cũng không mất bao nhiêu tiền.”
Ít nhất đối với nhà họ Bạch, chút tiền ấy cũng không là gì.
Lúc Mãn Bảo đi theo Bạch Thiện Bảo ra ngoài cũng liên tục khuyến khích cậu: “Ngươi nhất định phải hỏi xem hộ vệ nhà ngươi có thể bay hay không, nếu là không, vậy nhất định phải đến tiêu cục hỏi thử, nếu chúng ta đã muốn học, thì phải học bản lĩnh tốt nhất.”
Bạch Thiện Bảo cảm thấy bé nói có lý, còn nói: “Chờ ta học xong sẽ dạy cho ngươi.”
“Được!” Nghĩ đến nguyên tắc có qua có lại, Mãn Bảo nói: “Đến lúc đó ta chia kẹo hồ lô cho ngươi ăn.”
Bạch Thiện Bảo chảy nước miếng gật đầu, sau đó hai người lưu luyến chia tay ở giao lộ.
Bạch Thiện Bảo còn mời bé, “Không thì ngươi tới nhà ta làm bài tập đi, như vậy chúng ta còn có thể nói chuyện với nhau.”
Mãn Bảo nói: “Ngày mai đi, hôm nay tứ ca ta được chia ruộng, ta phải đi về xem sao.”
Bạch Thiện Bảo vừa nghe thấy có chuyện hay để xem, lập tức phấn khích hỏi: “Chia ruộng gì cơ?”
“Chia ruộng vĩnh nghiệp và ruộng theo nhân khẩu đó, mai tứ ca của ta thành niên rồi, đúng lúc khoảng thời gian trước cháu trai Đại Lượng cũng thành niên, cho nên hai người bọn họ được chia ruộng cùng lúc.”
Trong thôn có không ít người đều chạy tới đây xem, bởi vì chia ruộng là chuyện lớn.
Thiên hạ vừa mới thái bình được hai mươi năm, mấy năm trước còn có người chạy nạn, người bỏ ruộng đồng liền thấy luống cuống, nếu ruộng vượt quá ba năm không có ai trồng trọt, thì đồng ruộng sẽ bị quốc gia thu hồi quyền sở hữu.
Quyền tài sản của mấy phần ruộng này tạm thời do lý trưởng bảo quản, hoặc là nếu thấy mảnh đất hoang nào trông còn màu mỡ, có khí hậu tốt, thì nha huyện cũng sẽ bảo lý trưởng quản lí khu vực này giao lên.
Có lý trưởng sẽ lén gieo trồng trên đất hoang trong phạm vi mình quản hạt, nhưng cũng có người không có sức trồng trọt, cứ để nó hoang phế.
Mà vị lý trưởng thôn Thất Lí này thuộc về loại người thứ hai, ruộng đinh nhà bọn họ đã đủ trồng trọt rồi, đây vẫn là trong tình huống có một con trâu đấy, nếu có nhiều ruộng hơn bọn họ cũng không trồng được.
Mỗi lần trong khu vực trực thuộc của mình có thiếu niên thành niên, đều do lý trưởng chia ruộng.
Ruộng đinh được chia, toàn bộ nhà trong thôn phải cử ra một người tới hỗ trợ khai hoang ruộng đinh, đây chuyện đã được ước định thành tục lệ. Truyện Phương Tây
Trong phạm vi thôn Thất Lí còn không ít đất hoang, mỗi người có hai mươi mẫu ruộng vĩnh nghiệp, không thể mua bán, nhưng có thể kế thừa.
Đương nhiên, trong tình huống đặc thù cũng có thể mua bán, chỉ là cần phải đăng ký ở nha huyện, ví dụ như trong nhà có người cần hạ táng mà thiếu tiền, hoặc là có người bị bệnh, sau khi báo lên nha huyện kiểm chứng rõ sau là có thể bán ruộng vĩnh nghiệp.
Ruộng chia theo nhân khẩu là bốn mươi mẫu, sau khi chết sẽ bị quốc gia thu về.
Mà thôn Thất Lí có nhiều đồi nhỏ, lý trưởng dứt khoát dựa theo lệ cũ trước kia, chia cho người một quả đồi làm ruộng chia theo nhân khẩu.
Ruộng chia theo nhân khẩu của Chu lão đầu, Chu đại lang, Chu nhị lang và Chu tam lang đều là đồi, gồm cả mấy mảnh ruộng dưới chân núi chưa được khai hoang, cũng không đo đạc quá kỹ, toàn là ước lượng một chút rồi vẽ một vòng là chia.
Đến nỗi đất trên núi thì đa phần dùng để trồng cây.
Không, phải nói là gần như bọn họ sẽ không động vào cây lớn trên núi hoang, để bọn nó thích mọc như nào thì mọc, nếu trên đó trùng hợp có cây có thể làm phòng ở, làm các loại đồ dùng gia đình, vậy thì càng tốt.
Như thế bọn họ không cần trồng cây mà vẫn có thể thu hoạch một đợt.
Đương nhiên, nếu trên núi không có, vậy Chu lão đầu sẽ mang theo mấy đứa con trai đi khắp đồi núi tìm mấy loại cây đó, đào ra rồi mang đến đỉnh núi nhà mình trồng, lúc mới đầu thì tưới nước, xới đất, bón ít phân, chờ nó có thể sống được thì cứ để đấy, chỉ cần khống chế không để cây dại bên cảnh trở ngại nó lớn lên là được.
Lúc thanh niên trồng, chờ đến khi con bọn họ lớn lên, thì trên cơ bản liền có thể chặt xuống để xây phòng hoặc làm đồ dùng.
Lúc Mãn Bảo tròn một tuổi, Chu lão đầu đã trồng mấy cây trên núi cho bé, đương nhiên là bọn Đại Đầu cũng có, chỉ là Mãn Bảo cảm thấy đợi đến khi bọn họ lớn lên thì chắc chắn sẽ không đủ để dùng.
Bởi vì cha bé đã không đủ dùng rồi, có lẽ là không ngờ rằng ông sẽ có nhiều con như vậy, năm đó không trồng quá nhiều cây, cho nên bây giờ phải mua cây của người ta.
Ngoại trừ trồng cây, còn thể trồng trúc, ví dụ như ruộng chia theo nhân khẩu của Chu tam lang và Chu nhị lang đã trồng không ít trúc, trúc mà Chu nhị lang dùng hằng năm để đan hàng tre trúc, ngoại trừ một ít chặt từ núi vô chủ, còn lại đều lấy ở trên ruộng chia theo nhân khẩu của bọn họ.
Ruộng đồng trong thôn nhìn có vẻ không khác nhau lắm, nhưng thông qua những buổi nghị luận của nhà mình trong mấy ngày nay, Mãn Bảo biết, trong này vẫn có sự khác biệt rất lớn, cũng không biết tứ ca bé có may mắn không, chọn được một phần ruộng tốt chút.
Chờ đến khi Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo nắm tay nhau chạy đến bên bờ ruộng, lý trưởng đã mang theo đám người đi nhìn đồng ruộng một lượt.
Sau đó nói với hai người thanh niên: “Vừa nãy mọi người cũng thấy rồi đó, chúng ta tính chia mảnh này thành hai phần, mỗi phần hai mươi mẫu, Chu Lương, Chu Đại Lượng, các ngươi hai cái cùng lên rút thăm đi.”
Chu tứ lang và Chu Đại Lượng liếc nhau, rối rít tiến lên trước.
Lý trưởng lấy một cái ống đựng thẻ ra, bên trong có hai chiếc thẻ đã đánh dấu hiệu, nói: “Ai rút được thẻ có sơn màu đỏ, thì sẽ lấy ruộng thứ nhất, nếu không có màu, vậy lấy ruộng thứ hai.”
Nhà họ Chu nghiêm túc hồi tưởng lại sự khác nhau của hai phần ruộng, sau đó phát hiện cũng không khác nhau nhiều lắm, chỉ là ruộng thứ nhất gần nước hơn chút mà thôi.
Nghĩ như vậy, mọi người liền đưa ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm ống đựng thẻ.
Chu tứ lang khẩn trương, nhìn về phía Chu Đại Lượng, “Huynh rút trước?”
Chu Đại Lượng khách sáo từ chối, “Thôi đệ rút trước đi.”
“Được,“ Chu tứ lang chẳng khách sáo tí nào mà đáp lại, nói: “Vậy ta rút trước.”