Ngày hôm sau, Mãn Bảo thần thần bí bí nói với Bạch Thiện Bảo: “Trên núi có thổ phỉ.”
Bạch Thiện Bảo lập tức quay mặt lại, hai mắt tóe lửa, nắm chặt tay hỏi: “Ngọn núi nào? Ngươi gặp được hả?”
“Không, là tứ ca ta nói cho ta,“ Mãn Bảo nghi ngờ nhìn cậu, “Sao ngươi lại tức giận như thế?”
Bạch Thiện Bảo liền hừ một tiếng nói: “Ta ghét thổ phỉ nhất, sau này ta nhất định sẽ giết hết tất cả thổ phỉ trên thiên hạ.”
Mãn Bảo gật đầu, “Thổ phỉ cướp đồ là sai, nhưng ngươi cũng đến mức phải giết hết sạch chứ, hơn nữa ngươi giết sạch được sao? Không phải ta khinh thường ngươi đâu, mà là ngươi đánh nhau còn chẳng lợi hại bằng ta.”
“Đó là bởi vì ngươi là con gái nên ta mới nhường ngươi.” Bạch Thiện Bảo kích động la lên: “Nếu mà ta dùng sức, chắc chắn ngươi sẽ không đánh lại ta.”
“Hừ, có dám ra ngoài đánh một trận không.”
“Ngươi phải đồng ý với ta là sẽ không cắn người trước.” Bạch Thiện Bảo rất ghét đánh nhau với Mãn Bảo, bởi vì lần nào nàng đánh không lại cũng cắn cậu, cậu lại không thể cắn trả, cho nên luôn bị thua.
Mãn Bảo cũng thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Đánh nhau là phải không từ thủ đoạn, ta cũng đâu có cấm ngươi không được cắn ta.”
Bạch Thiện Bảo liền nghiến răng, rất muốn cắn bé ngay bây giờ.
Bạch Thiện Bảo hừ một tiếng, quay đầu đi không để ý đến bé nữa, còn lấy sách đang để ở chỗ bé về, sau đó moi cục đá dự phòng ra, tô lại đường thẳng giữa bàn thêm lần nữa, cho nó càng rõ ràng hơn, “Ngươi không được vượt qua đường thẳng này.”
“Không vượt thì không vượt, hừ!” Mãn Bảo kéo ghế ngồi xa ra một chút, hừ một tiếng với cậu, sau đó nói: “Thổ phỉ người ta ai cũng có võ công, chính là cái kiểu võ bay qua bay lại vù vù ở trên trời ấy, ngươi đến nhảy thôi còn chẳng cao, sao có thể đánh lại người ta chứ?”
Bạch Thiện Bảo sợ ngây người, “Thổ phỉ lợi hại như vậy sao?”
“Đó là đương nhiên!”
Khoa Khoa dụ dỗ ký chủ mua mấy quyển truyện:...... Chắc chắn là do quyển truyện nào đó viết về tiểu thuyết võ hiệp thời cổ, xong đời!
Bạch Thiện Bảo không rảnh tức giận với bé nữa, kéo ghế lại gần hỏi: “Sao ngươi biết được?”
“Ta, ta nghe người ta nói, người kể chuyện kể từ sách ra, nếu đã viết thành sách, vậy hẳn là sự thực.”
Bạch Thiện Bảo không tin, bởi vì nhà bọn họ cũng có hộ vệ, lúc trước từ Lũng Châu chuyển tới đây, bà nội còn cố ý mời người ở tiêu cục* tới hộ tống, cậu cũng không thấy bọn họ bay tới bay lui.
* Tiêu cục: Một đơn vị chuyên hộ tống khách buôn cùng hàng hoá, những người tiêu cục cử đi bảo vệ gọi là tiêu sư hoặc bảo tiêu.
Chẳng qua, trên đường đi bọn họ cũng không gặp cướp, cả đoạn đường vô cùng bình an, có lẽ là do vậy nên bọn họ mới không có cơ hội thi triển?
Bạch Thiện Bảo tiếc nuối vô cùng, nếu khi đó bọn họ gặp cướp thì đúng là tốt quá, như vậy có thể nhìn thấy người ở tiêu cục đánh nhau.
Mãn Bảo thấy cậu không tin, liền chọn một câu chuyện mình thích nhất kể cho cậu nghe, thường ngày bé thích nhất nghe kể chuyện, đọc chuyện, đương nhiên, cũng thích nói.
Rõ ràng trên sách chưa chắc đã đã miêu tả được sinh động như vậy, nhưng bởi vì bé cho thêm lý giải của mình, lúc kể chuyện còn hơi tí lại quơ chân múa tay, không nói đến Bạch Thiện Bảo, ngay đến mấy bạn học ngồi bên cạnh còn nghe đến ngây người.
Bạch nhị lang cũng không biết từ lúc nào đã kéo ghế đến ngồi ngay cạnh Mãn Bảo, chống cằm nghe đầy say sưa.
Trang tiên sinh cầm sách vào lớp dạy bọn trẻ học phát hiện học sinh cả lớp đều đang vây quanh Mãn Bảo, mà Mãn Bảo bị mọi người vây ở giữa, không chỉ không thấy hoảng hốt, còn vô cùng phấn khích, bé hận không thể đứng lên trên bàn để kể chuyện.
Chẳng qua nghĩ đến sự uy nghiêm của tiên sinh, bé không dám làm thế, chỉ càng tăng thêm số lần biểu đạt động tác tay chân.
Trang tiên sinh đang định gõ cửa nhắc nhở bọn họ đúng lúc nghe thấy Mãn Bảo nói, “Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Úy Trì Cung vung roi quét ngang, liền làm cả tướng lãnh quân địch và ngựa ngã xuống.......”
Bạch nhị lang không kìm được vỗ tay trầm trồ khen ngợi, liên tục hỏi: “Sau đó thì sao, sau đó thì sao?”
Mãn Bảo lấy ống trúc từ trong rương đựng sách của mình ra, sau khi uống một ngụm xong liền nói: “Chờ ta nghỉ một chút đã.”
Trang tiên sinh chờ Mãn Bảo nói xong một chương, qua một hồi cao trào mới gõ cửa.
Bọn học sinh quay đầu lại liền nhìn thấy Trang tiên sinh đang đứng trước cửa, cũng không biết đã đứng bao lâu rồi, bọn trẻ lập tức chấn kinh như con cá nhỏ bơi đi bốn phía, chỉ chốc lát sau đám trẻ tụ cạnh Mãn Bảo đã tản ra không còn một ai.
Trang tiên sinh nhìn Mãn Bảo nói: “Sau khi tan học con đừng về vội, tới tiểu viện của ta.”
Nhìn đến Bạch Thiện Bảo đứng bên cạnh bé, liền bổ sung thêm một câu, “Bạch Thiện, con cũng tới.”
Hai đứa trẻ liếc nhau, yên lặng cúi đầu, vô cùng chột dạ.
Trang tiên sinh cũng không mắng bọn họ, chỉ hỏi đầu đuôi câu chuyện xong mới hỏi Mãn Bảo, “Câu chuyện con kể là từ đâu ra?”
“Tất cả đều ở trong một quyển chuyện xưa ạ.”
Trang tiên sinh hỏi, “Có thể cho ta xem thử không?”
Mãn Bảo hỏi thử Khoa Khoa trong lòng, Khoa Khoa đã nhanh chóng rà quét quyển truyện bé mua, xác định không có nội dung không thích hợp mới nói: “Có thể.”
Đến nỗi mấy triều đại không tồn tại kia, thì đúng là quá dễ giải thích, bởi vì theo Khoa Khoa thấy, mấy quyển truyện này viết vô cùng khoa trương, là người ở kỷ nguyên trái đất thế kỷ hai mươi hai phỏng theo cách viết của người ở thế kỷ mười chín hai mươi, biên soạn lại phần lớn chuyện cũ ở thế kỷ mười sáu.
Mấy câu chuyện này ngoại trừ tên nhân vật là chính xác, theo Khoa Khoa thấy, thì mấy chuyện khác đều là do họ tự tưởng tượng, chắc chắn là trong khoảng thời gian này ký chủ mua quá nhiều sách, thế nên nó mới không lưu ý đến ký chủ thế mà lại mua mấy quyển sách không có giá trị dinh dưỡng như này.
Xem ra về sau phải cẩn thận hơn chút, ký chủ vốn đã keo kiệt, không quá thích tiêu tích phân, nếu đã như thế, thì đương nhiên tích phân phải tiêu vào những cái quan trọng.
Ví dụ như mấy quyển sách viết về khoa học kỹ thuật gieo trồng kia?
Khoa Khoa yên lặng nghĩ thầm, Mãn Bảo đã ngồi xổm xuống giả vờ tìm kiếm trong rương đựng sách, sau đó lấy quyển truyện kia đưa cho Trang tiên sinh.
Trang tiên sinh mở ra đọc thử một chút, phát hiện mấy triều đại được viết trong đó chẳng có cái nào là thật, ngay cả thời gian cũng lung tung rối loạn, xem ra chính là mấy quyển tiểu thuyết con người bịa ra.
Trẻ con sao có thể xem mấy thứ như này được chứ?
Trang tiên sinh day trán, hỏi Mãn Bảo: “Nhà con mua cho con hả? Bây giờ nhà con có nhiều tiền như vậy?”
Bây giờ sách Mãn Bảo dùng vẫn là bản viết tay của Trang tiên sinh, dù sao số lượng từ trong sách bây giờ còn chưa nhiều lắm, lúc Trang tiên sinh luyện chữ thì đã thuận tay chép ra cho bé.
Cũng là bởi đây là chép cho đồ đệ yêu quý, Trang tiên sinh cũng không dùng chữ khải, mà là dùng thể loại chữ hành giai mình thích nhất để viết, mặc dù nhìn có chút qua loa, nhưng rất đẹp mắt, Mãn Bảo cũng rất thích.
Mãn Bảo nói: “Không phải là nhà con mua cho, đây là do con tự mình đổi ạ.”
Trang tiên sinh hỏi, “Đổi bằng cái gì?”
“Đổi bằng cỏ ạ!”
Khoa Khoa thầm nghĩ: Không sai, cỏ đổi tích phân, tích phân đổi sách.
Trang tiên sinh liền cho rằng bé lấy cỏ tích tuyết nhổ lúc hè đi đổi, vậy thứ này cũng không đắt đến đâu, Trang tiên sinh không chỉ trích bé, chẳng qua vẫn nhắc nhở bé: “Sau này không được lỗ mãng như vậy nữa, cận thận bị lừa, sách của con không phải chuyện xưa, mà là tiểu thuyết bịa đặt thôi, mấy triều đại bên trong còn chưa từng nghe thấy bao giờ, đọc xong cũng chỉ vô ích, còn dễ bị nghiện, sau này đừng đọc nữa.”
“Nhưng mà người trong này đúng là lợi hại quá ạ, tiên sinh, mấy người biết võ công có phải cũng giống như trong sách viết không, khinh công giỏi có thể đạp tuyết vô ngân*, dẫm nước mà bay?”
* Khinh công đi trên tuyết không để lại dấu chân.