Editor: Băng lãnh
“Tỷ tỷ, tỷ nhìn cái gì?” Lý Tiểu Ngũ dựa sát vào bên cạnh người Lý Mạn, cũng hướng ra ngoài nhìn, cửa, trừ bỏ Tứ ca, không có người khác a.
Lý Mạn phục hồi lại tinh thần, âm thầm buồn cười, mười mấy năm trôi qua, trí nhớ mười năm về cuộc sống hôn nhân đã sớm mờ nhạt, không nghĩ tới hôm nay lại tự nhiên quay về.
“Các ca ca ngươi như thế nào còn chưa có trở lại, kêu bọn họ trở về ăn cơm.” Lý Mạn nói với Tiểu Ngũ, đột nhiên, linh quang chợt lóe trong đầu, nàng bỏ Tiểu Ngũ ra, vội vàng chạy ra ngoài, bắt lấy tay Lý Họa, túm lấy hắn đến dưới cây đào.
Lý Họa sinh lòng nghi hoặc, lại chưa lịp nói, chỉ thấy Lý Mạn đưa tay bẻ gẫy một cành đào, xoay người nhanh chóng ở trên đất viết xuống một hàng chữ: ta là ai?
“Ngươi biết viết chữ?” Lý Họa tiếp nhận nhánh cây, không, chính là trong bụng đầy nghi hoặc.
A? Người này trước kia không biết viết chữ sao? Nàng không biết?
Lý Mạn lấy lại nhánh cây, trên mặt đất viết hai hàng chữ: Ta không rõ ràng lắm, ta cái gì cũng không nhớ rõ.
Lý Họa cúi đầu, nhìn hai hàng chữ kia, chậm chạp không trả lời.
Lý Mạn nóng nảy, dùng cành đào chỉ chỉ ba chữ ‘ ta là ai ' kia, sau đó lại dùng ngón tay chỉ chính mình, đáy mắt tràn đầy thần sắc khẩn cầu.
Lý Họa nhìn ánh mắt của nàng, đôi con ngươi trong suốt chứa đựng tình cảm quá phức tạp, cuối cùng, lấy cành đào trong tay nàng, ở bên cạnh ‘ ta là ai ’ viết xuống hai chữ: người nhà.
“Người nhà?” Có ý tứ gì, bọn họ là huynh đệ của nàng sao??
Đang muốn hỏi lại, ba nam nhân khác của Lý gia đã trở lại.
“Tứ đệ?”
Cơ hồ là trăm miệng một lời, có thể nghe ra, bọn họ đối với việc đệ đệ này trở về là cỡ nào vui sướng.
“Đại ca, Nhị ca, Tam ca.” Lý Họa cũng thập phần sung sướng nghênh đón.
“ Các ngươi đang làm gì đó?” Lý Ngôn một tay đặt trên vai Lý Họa, nhẹ nhàng tiến đến bên tai hắn hỏi một tiếng.
Lý Họa lắc đầu, “Không có gì.” Lại thấy Tam ca Lý Thư gánh một gánh cáo trở về, nghĩ muốn hỗ trợ.
Lý Thư đau lòng cho đệ đệ, làm sao cho hắn.” Không cần, đệ không cần động vào, tanh vô cùng.”
“Khi nào thì trở về.” Lý Mặc nhìn Tứ đệ, đáy mắt lộ ra ít dịu dàng.
“Buổi chiều trở về.” Lý Họa trả lời, “Đại ca, trên đùi ngươi bị thương nhiều không?”
“Sớm tốt rồi.” Chuyện kia đã hơn một tháng trước rồi.
Lý Họa thấy đại ca đi đường bình thường, cũng yên tâm, Lý Thư trực tiếp đem gánh cá đến sân Đông Bắc, sau đó, toàn bộ đổ vào hố sâu đã sớm chuẩn bị tốt, bên trong vốn còn có nước, khi cá vừa vào trong nước, mọi người vui vẻ đứng lên.
Lý Mạn ngu ngơ đứng tại chỗ, nhìn huynh đệ bọn họ vừa cười vừa nói, trong lòng đột nhiên cảm thấy không đúng, vừa rồi Lý Họa nói rất hàm hồ.
Lý Họa đi theo các ca ca tới cửa phòng bếp, gặp lại Lý Mạn đứng ở dưới cây đào, bộ dáng cúi đầu mờ mịt, liền xoay người đi đến trước mặt Lý Mạn, muốn nói cái gì, nhưng nghĩ đến nàng nghe không hiểu.
Vì thế, hắn trực tiếp vươn tay, dắt tay nàng.
Lý Mạn giật mình ngẩng đầu, Lý Họa đối vói nàng mặt giãn ra cười khẽ, nắm tay nàng, hướng phòng bếp kéo nàng đi.
Nhìn bóng lưng hắn gầy lại thẳng tắp, Lý Mạn đột nhiên cảm thấy tin cậy mà ấm áp.
Người nhà? Đúng rồi, nàng tựa hồ từ trong miệng Tiểu Ngũ nghe được huynh đệ bọn họ cũng họ Lý, mà người xuyên qua tựa hồ trùng tên trùng họ tương đối nhiều, bản thân này nói không chừng cũng kêu Lý Mạn.
Như vậy, thiếu niên này là ca ca của nàng hay là đệ đệ?