Editor: Băng Lãnh
Lý Mạn đột nhiên nở nụ cười, nghĩ vì sao thiếu niên này lại chiếu cố cho mình như vậy, hẳn là ca ca đi.
Nụ cười này. làm cho mấy nam nhân ngoài cửa hoảng thần.
“ Ca, nên ăn cơm chiều.” Lý Họa nắm tay Lý Mạn, đến cửa, đối với hai người đứng ngoài cửa, nhẹ nhàng nói.
Lý Mặc ‘ nga ’ một tiếng, liền vào phòng.
Lý Ngôn thân chợt lóe, tựa vào khung cửa, ở bên tai Tứ đệ rất nhanh nói bốn chữ: “Còn không buông ra?”
Lý Họa khẽ cười, tay cũng không tự giác nắm thật chặt, kéo Lý Mạn trực tiếp vào phòng bếp, làm cho nàng ngồi ở trên băng ghế, chính mình đi bưng thức ăn.
Cơm chiều rất đơn giản, Lý Mạn đem thịt gà rừng kho tàu, lại nấu một bát tô cơm.
Nhìn đến bát tô cơm tẻ kia, Lý Họa sửng sốt, gạo trắng thực quý, nhà bọn họ một tháng cũng chưa chắc được ăn một lần, hơn nữa bình thường chỉ dùng để hầm cháo.
Lý Mặc đã muốn ăn cơm lắm rồi, nhìn Tứ đệ, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Ăn cơm.” Nữ nhân này tuy rằng ở cùng nàng chưa đến một ngày, nhưng bọn hắn tất cả đều lao động chân tay, cũng sẽ không làm cho nàng chịu khổ, nàng thích ăn cơm tẻ, về sau liền mỗi ngày ăn cơm trắng cũng tốt lắm.
Đồ ăn dọn xong, Lý Thư đã rửa tay xong từ bên ngoài tiến vào, nhìn có thịt có cơm, nhất thời vui mừng, “A, có nữ nhân đúng là không giống với mọi khi.” Bỗng nhiên lại ăn cơm trắng a.
Ánh mắt của mọi người không tự giác nhìn về phía Lý Mạn.
Lý Mạn đang cầm đũa gắp thịt gà, bị nhiều ánh mắt nhìn như vậy, đem gan gà không dễ dàng kẹp lấy rơi lên trên bàn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng thành một mảnh? Bọn họ đây là đang làm gì? Ngại nàng ăn thịt?
Chiếc đũa trong tay nàng không tự giác rụt trở về, có chút ủy khuất.
“ Thích ăn thứ này sao? “Lý Họa đem gan gà rơi trên bàn gắp lên, đặt ở trong bát chính mình, sau đó, lại trong bát đồ ăn chọn một khối gan gà bỏ vào trong bát Lý Mạn.
Lý Mạn còn chưa phản ứng, Lý Ngôn gắp miếng chân gà bỏ vào trong bát nàng, “Thịt trên chân non, cũng thơm.”
“ Này còn có một khối.” Lý Thư đã ở trong bát đồ ăn gẩy vài cái, khó khăn lấy ra một khối gan gà, vội vàng đăth trong bát Lý Mạn.
“ Tỷ tỷ, cũng ăn của ta.” Lý Tiểu Ngũ không cam lòng lạc hậu, đứng lên, cũng gắp một miếng thịt chính mình cho rằng tốt nhất, bỏ vào trong bát Lý Mạn.
Lý Mặc kỳ thật cũng gắp một khối, nghĩ muốn cho Lý Mạn, nhưng ở trước mặt các đệ đệ, sẽ rất mất mặt, liền cho Tiểu Ngũ, “Đều ăn đi, một hồi liền nguội.”
Sau đó, lại thừa dịp mọi người cúi đầu ăn cơm, nháy mắt, Lý Mặc rất nhanh gắp một miếng thịt, cũng không cần thấy rõ ràng là cái gì, tiện tay bỏ vào trong bát Lý Mạn, cho rằng thần không biết quỷ không hay.
Lý Mạn đang vùi đầu cắn chân gà, thình lình trong bát lại thêm một khối thịt, nhưng là......
Nhìn mào gà đỏ sẫm kia trên còn có mấy sợ lông, một đôi tròng mắt trắng bệch.
A a a a, đầu gà a? ! Ai lại đưa đầu gà vào trong bát nàng?
Lý Mạn đem bát quăng đến một bên.
Lý Họa ngồi ở bên cạnh người Lý MẠn, nhìn thấy trong bát nhiều ra một cái đầu gà, nhất thời minh bạch rồi, liền gắp đầu gà ra, “Đừng sợ.”
Lý Thư nhìn lên, kêu lên, “Ai gắp?” Dọa cho nàng mặt0 trắng thành như vậy?
Lý Ngôn cười nhẫn nại, ánh mắt trêu ghẹo xem xét đại ca đối diện.
Lý Mặc vùi đầu vào vùi đầu vào trong bát, âm thầm ảo não, như thế nào lại là đầu gà? Rõ ràng cảm giác giống chân gà a.