Phúc Thê Doanh Môn

Chương 18: Chương 18: Trêu Ghẹo




Sóng gió về đầu gà chỉ giằng co một hồi, mọi người liền an tâm ăn cơm.

Lý Mạn cũng không làm cho người ta gắp cho nàng nữa, đồ ăn là chính nàng làm, nàng dựa vào cái gì không dám ăn a? Hơn nữa, hương vị của con gà này, đúng là thơm a.

Sau khi ăn xong, theo thường lệ Lý Mạn không được rửa chén.

Lý Mạn vui mừng trở về phòng nghỉ ngơi, chăn trên giường đã có người giúp nàng trải ra, y phục của nàng cũng được gập chỉnh tề đặt ở đầu giường.

Nghĩ đến các thiếu niên đa dạng kia, Lý Mạn nở nụ cười, cầm quần áo ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi ngẩn người.

Không biết qua bao lâu, tiếng đập cửa vang lên, nàng nói to, “Tiến vào.”

Lý Tiểu Ngũ xách một cái thùng nước ấm nhỏ tiến vào, dùng cho nàng rửa mặt.

Lý Mạn nói cảm ơn, chờ hắn đi rồi, đóng cửa phòng, nhìn nước ấm có chút ngẩn người.

Đối xử với nàng như vậy, có phải hay không thật quá tốt? Mỗi ngày nước tắm đưa vào tận trong phòng.

Bọn họ thật sự là huynh đệ của nàng sao?

Nhưng mà, nàng nghĩ lại chuyện ngày đó lúc xuyên qua, tám phần là người nhà này cảm thấy nàng bị ủy khuất, thế nên mới chiếu cố cho nàng.

Tựa như mới trước đây, nàng nếu sinh bệnh hoặc là bị ủy khuất cái gì, ba mẹ cũng vô cùng thương nàng.

Thôi, mặc kệ có phải là người nhà của hắn hay không, về sau nàng coi như bọn họ là người nhà là được rồi.

Lý Mạn vứt bỏ suy nghĩ rối rắm, vừa muốn rửa mặt, chợt nghe phòng bếp bên kia vang lên tiếng cười, không biết đang làm gì?

Mà tại phòng bếp, khuôn mặt tuấn tú của Lý Mặc có một chút dở khóc dở cười, ai biết đó là đầu gà a, mà các đệ đệ biết đầu gà là hắn gắp, nên hung hăng trêu ghẹo hắn một phen, ai......

“ Tốt lắm, chúng ta nói chính sự.” Chờ các đệ đệ cười đủ, Lý Mặc rốt cục sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nghiêm túc nói.

“Chuyện gì?” Khóe môi Lý Thư vẫn kiềm chế không nổi mà hơi cong khóe miệng.

Lý Mặc nhìn Lý Họa, hỏi, “Tứ đệ, ngươi lần này ở nhà bao lâu?”

“ Từ phu tử đi tỉnh thành làm việc, chi bằng mười ngày mới có thể trở về, lần này không phải xin phép.” Lý Họa trả lời.

“ Nga, Tứ đệ lần này có thể ở nhà lâu nha.” Lý Thư lộ ra kinh hỉ, một tay khoát lên đầu vai Lý Họa, cười nói, “Lần này nên chuyện lần trước ngươi chưa nói xong kể hết chứ?”

Lý Họa cười, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó hỏi Lý Mặc, “Đại ca, có chuyện gì sao? “

Lý Ngôn tựa vào bệ bếp, mỉm cười nhìn Lý Họa, “Ngươi cùng nữ nhân kia rất hợp ý.”

Lý Họa ánh mắt chợt lóe lên, “Nhị ca vì sao lại nói như vậy?”

“ Tứ đệ.” Lý Mặc tiếp lời nói, “Ngày mai ngươi cùng Tam đệ lên chợ bán cá, cũng mang cả nàng đi nữa, tiền bán cá cũng không cần mang về, cho nàng mua mấy bộ quần áo.”

“Vâng.” Lý Họa nhớ tới trên người Lý Mạn toàn quần áo vải thô, đó vẫn là quần áo nương khi còn sống mặc.

“ Đại ca, ta cũng phải đi.” Nghe nói đi lên chợ, Lý Tiểu Ngũ vội vàng xin Lý Mặc.

Lý Mặc trìu mến nhìn tiểu đệ,“Đường quá xa, đệ đi không được.”

“ Không có việc gì, đại ca, nếu không đi được thì cho đệ ấy ngồi xe ngựa.” Lý Thư đau lòng cho tiểu đệ, vội hỏi.

Lý Mặc nhìn Lý Họa, chủ yếu là sợ bọn họ mang cái tiểu tử kia theo sẽ phiền phức.

Lý Họa gật đầu, “Đại ca yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt bọn họ.”

Lý Mặc thế này mới đáp ứng.

Lý Ngôn mỉm cười, cũng nói, “Tứ đệ, gạo và bột mì trong nhà đều đã không còn, ngày mai mua nhiều một chút, ngoài ra, nếu nàng còn muốn mua thêm, liền giúp nàng mua thêm.”

Lý Họa ‘ ân ’ một tiếng.

Huynh đệ mấy người bàn bạc thỏa đáng, liền đều đi nghỉ ngơi, đêm nay, bởi vì chăn đã được phơi nắng, đệm cũng đã giặt, sạch sẽ, mềm mại, đặc biệt thoải mái.

Mọi người ngủ cũng đặc biệt ngon, quả nhiên, có nữ nhân vẫn là rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.