Ánh nắng sáng sớm chiếu xuống Thanh Châu Học Cung, học cung mấy trăm năm lịch sử như dát lên một lớp ánh sáng vàng kim lộng lẫy, bên ngoài học cung tiếng người huyên náo, hôm nay người đến nhiều hơn hẳn hôm qua.
Thi Hương ở Thanh Châu Học Cung phân ra hai ngày, một ngày thi văn, một ngày luận chiến.
Thi văn kiểm tra tri thức, kiểm tra kiến thức học viên đã học tập suốt một năm; luận chiến kiểm tra thiên phú, cảnh giới, ngoài ra còn luận bàn chiến đấu, kiểm nghiệm thành quả tu hành của học viên một năm qua.
Tuy nói tri thức vô cùng quan trọng nhưng đây chung quy là thế giới của người tu hành, thực lực cường đại hiển nhiên sẽ trực tiếp hơn so với tri thức, bởi vì điểm luận chiến quan trọng hơn thi văn
- Tùng, tùng...
Lúc này, mặt đất bên ngoài học cung chấn động, xa xa có một đoàn kỵ sĩ hướng về phía Thanh Châu Học Cung.
- Kỵ sĩ Hắc Kỳ Lân.
Khi thấy đoàn kỵ sĩ, mọi người đều ồn ào náo động, thú cưỡi của các kỵ sĩ chính là yêu thú hắc kỳ lân, toàn thân đen kịt, thần võ phi phàm, nghe đồn tổ tiên hắc kỳ lân sở hữu kỳ lân huyết mạch chân chính.
- Là Tần Soái tướng quân.
Khi thấy kỵ sĩ trung niên cầm đầu, người hai bên đường tự động nhường ra một con đường, vô cùng kính trọng, là sự tôn kính xuất phát từ nội tâm.
Quân đoàn kỵ sĩ Hắc Kỳ Lân là thần bảo vệ Thanh Châu Thành, người dân Thanh Châu Thành lại không tôn trọng thành chủ như quân đoàn kỵ sĩ Hắc Kỳ Lân.
- Tần Soái tướng quân đến Thanh Châu Học Cung là muốn thăm nữ nhi sao?
Có người thấp giọng nói, nữ nhi của Tần tướng quân tu hành ở Thanh Châu Học Cung cũng không phải là bí mật gì.
- Ngươi sai rồi, Tần Soái tướng quân tới xem thi Hương, xem những trụ cột tương lai của Thanh Châu Thành.
Có người nghiêm túc nói, người bên cạnh đều gật đầu tán thành, các thiếu niên của Thanh Châu Học Cung, tương lai rất nhiều người sẽ trở trụ cột của thành Thanh Châu Thành, hơn nữa sẽ có vài người gia nhập vào quân đoàn Hắc Kỳ Lân, Tần Soái tướng quân, năm đó cũng xuất thân từ Thanh Châu Học Cung.
Dưới ánh mắt nhìn soi mói, kỵ sĩ Hắc Kỳ Lân bước vào Thanh Châu Học Cung, một lát sau, lại có đoàn người đến, cục diện cực đại.
- Là thành chủ đại nhân.
Mọi người thốt lên, thi Hương hàng năm thành chủ đều sẽ đích thân đến xem để tỏ vẻ coi trọng đối với Thanh Châu Học Cung, năm nay cũng không ngoại lệ.
- Xem ra hôm nay, hơn phân nửa nhân vật lớn Thanh Châu Thành đều sẽ đến đây quan sát kỳ thi.
- Ừ, hôm nay qua đi, sẽ có người lọt vào mắt của một trong những nhân vật lớn kia.
Người bên ngoài bàn luận ầm ĩ, mà giờ khắc này bên trong diễn võ trường Thanh Châu Học Cung đã tấp nập người, nhìn trên khán đài không còn chỗ ngồi, đệ tử học cung phần lớn đều đến nhưng đa số chỉ có thể ngắm nhìn, chỉ có người đạt thi văn mới có tư cách tham gia luận chiến, đây là luật của Thanh Châu Học Cung, nhắc nhở đệ tử học cung coi trọng kiến thức học tập.
Nhìn trên khán đài, Diệp Phục Thiên đi tới bên cạnh phụ thân Diệp Bách Xuyên liếc ngang liếc dọc, nói:
- Nghĩa phụ không tới sao cha?
Diệp Bách Xuyên lắc đầu nói:
- Nghĩa phụ con nhờ ta gửi gắm con hai câu.
- Câu gì ạ?
- Câu đầu tiên, không quan tâm hơn thua; câu thứ hai, trừ phi tới đường cùng, bằng không đừng để lộ những con bài chưa lật.
Diệp Bách Xuyên dặn dò.
- Con hiểu rồi.
Diệp Phục Thiên nghiêm túc gật đầu, sau đó nhìn Dư Sinh bên cạnh, nói:
- Nghĩa phụ có gửi lời cho Dư Sinh không?
Diệp Bách Xuyên nhìn Dư Sinh cười nói:
- Chờ các con trở thành đệ tử chính thức của Thanh Châu Học Cung thì không cần cả ngày ở trong học cung học tập nữa mà có thể thường xuyên về nhà.
- Dạ.
Diệp Phục Thiên gật đầu, Dư Sinh lộ ra một chút thất vọng nhàn nhạt, đương nhiên cũng chỉ là thoáng qua rồi biến mất.
- Đi đi, hôm nay cha mong đợi biểu hiện của các con.
Diệp Bách Xuyên cười cười, Diệp Phục Thiên và Dư Sinh và rời đi, hướng về phía diễn võ, nhìn bóng lưng của hai đứa trẻ, trên mặt Diệp Bách Xuyên lộ ra một nụ cười, rốt cục bọn chúng cũng sắp trưởng thành rồi.
Phong Như Hải cũng đang dặn dò Phong Tình Tuyết, nói:
- Con thi văn nhị giáp, năng lực cảm nhận Hỏa Diệm thuộc tính địa phẩm, tu vi cũng đạt tầng sáu Vô Song cảnh, không cần quá căng thẳng, đi đi.
- Vâng.
Phong Tình Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, nhìn thoáng qua bóng lưng Diệp Phục Thiên, chậm rãi bước đi, không biết vì sao, nàng có cảm giác kỳ lạ, dường như Diệp Phục Thiên trước đây và bây giờ không giống nhau, trên người hắn hôm nay có thể sẽ phát sinh điều gì đó.
Ở phía Mộ Dung thương hội, Mộ Dung Vân Sơn nhìn thoáng qua hình bóng người chủ trì luận chiến trên diễn võ trường phía trước phụ trách, nói với Mộ Dung Thu:
- Người đạt tầng chín Quy Nhất cảnh như con tham gia luận chiến lần này không nhiều lắm, nếu Hoa Giải Ngữ không tham gia, vậy thì luận chiến con phải biểu hiện cũng đủ xuất chúng, áp đảo tất cả hào quang của mọi người.
- Vâng, thưa phụ thân.
Mộ Dung Thu gật đầu, sự tự tin đương nhiên hắn có.
Lần này chủ trì luận chiến là các chủ Kiếm Các của Võ Đạo Cung Lãnh Thanh Phong và cung chủ Thổ Hành cung của Thuật Pháp Cung Thạch Trung, hai người lướt mắt nhìn diễn võ trường mênh mông, sau đó Thạch Trung lên tiếng:
- Hôm qua những ai đạt thi văn có tư cách tham gia luận chiến hôm nay, quy tắc luận chắc không cần ta nhiều lời, vẫn giống như quá khứ, bây giờ hãy ra sân đi.
Giọng nói vang lên, các học viên liền nhanh chóng đổ vể diễn võ trường từ nhiều hướng khác nhau.
Hoa Giải Ngữ xuất hiện chớp mắt thu hút tuyệt đại đa số ánh mắt, ngày thường nàng quá mức yêu nghiệt, thiên phú cũng quá xuất chúng, điều duy nhất làm người ta cảm thấy đáng tiếc là nàng chưa từng chiến đấu trong kỳ thi Hương, nàng chỉ kiểm tra thiên phú và tu vi, bỏ chiến đấu.
- Liên tục ba năm thi văn đệ nhất, hôm qua thi văn rốt cuộc lại bị đẩy xuống mà lần này nàng vẫn không muốn tham gia luận chiến sao?
- Thiếu nữ truyền kỳ như nàng đại khái không có ai có tư cách tỷ thí với nàng, vinh quang đệ với nàng mà nói dĩ nhiên cũng không chút hấp dẫn, thực sự là quá mức kiêu ngạo.
Sau khi thấy Hoa Giải Ngữ, rất nhiều người không khỏi nhìn về phía Diệp Phục Thiên, một vài đệ tử ngoại môn lạnh lùng nghĩ, tên này cuối cùng cũng trốn không thoát rồi.
Lăng Tiếu, Dương Tu đều nhìn chăm chú Diệp Phục Thiên, phảng phất đều vô cùng chờ mong.
Phong Tình Tuyết và Mộ Dung Thanh đứng cùng nhau, hai nàng cũng nhìn thấy Diệp Phục Thiên, Mộ Dung Thanh không khỏi cười lạnh nói:
- Ngày hôm qua thi văn đệ nhất, hào quang bắn ra bốn phía, mà một lát sau liền lộ ra nguyên hình, ngược lại ta muốn nhìn xem, kẻ cướp đoạt thi văn đệ nhất bởi vì tu vi quá thấp mà bị trục xuất khỏi học cung thì trên mặt hắn sẽ có biểu cảm như thế nào, còn cười được hay không.
Ý nghĩ của Mộ Dung Thanh cũng là ý nghĩ của đa số, dưới góc nhìn của bọn họ, dù cho Diệp Phục Thiên thi văn đệ nhất, nhưng ba năm vẫn dừng lại ở tầng một, vẫn là phế vật tu hành, trong thế giới tu hành đương nhiên không có chỗ cho hắn dung thân.
Phong Tình Tuyết vẫn nghĩ tới lúc nhìn thấy Diệp Phục Thiên hôm qua ở tàng thư các, trong lòng mơ hồ sinh ra một ý nghĩ cổ quái, có điều là lại cảm thấy có chút có khả năng.
- Diệp Phục Thiên, nghe nói hôm qua ngươi đến tàng thư các mượn đọc hai quyển sách, một quyển võ đạo Ngự Long quyết, một quyển pháp thuật Hỏa Tinh Thuật?
Lăng Tiếu đi tới từ phía đối diện Diệp Phục Thiên, việc Diệp Phục Thiên chọn công pháp hôm qua ở tàng thư các đã truyền ra ngoài.
- Không hổ là người thi văn đệ nhất, quả thật không giống người thường.
Có tiếng chê cười từ trong đám người vang lên, bất luận là người tu hành võ đạo hay là pháp sư, nghe được tên hai bộ pháp quyết đều lộ ra vẻ trào phúng.
Thật đúng là, quá mức kỳ lạ!
- Hôm nay ta rất muốn uy lực của hai bộ pháp quyết, chỉ sợ người lại muốn bỏ kiểm tra lần nữa thôi.
Lăng Tiếu lạnh như băng nói, hôm qua Diệp Phục Thiên cướp đoạt thi văn đệ nhất làm cho hắn mất hết thể diện nhưng ngày hôm nay, mất mặt sẽ chỉ là Diệp Phục Thiên mà thôi.
Rất nhiều người đều chờ mong, nếu thi văn đệ nhất bỏ kiểm tra sẽ có cảnh tượng ra làm sao? Nếu Diệp Phục Thiên không bỏ kiểm tra, thì với tu vi của hắn tu vi, lấy gì để ra tay? Một khi thi triển, chẳng phải cũng bị trục xuất khỏi Thanh Châu Học Cung sao?
Nói chung bất luận thế nào, kẻ thi văn đệ nhất hào quang vô hạn hôm qua sẽ bị làm nhục thôi, hôm qua tỏa sáng bao nhiêu thì hôm nay sẽ mất mặt bấy nhiêu.
- Diệp Phục Thiên.
Một giọng nói lạnh như băng vang lên, mọi người đều nhìn về hướng đó, người lên tiếng chính là Dương Tu.
Thi văn hôm qua, có thể nói Dương Tu đã mất hết thể diện, có thể tưởng tượng được lửa giận kìm nén trong lòng sẽ được bùng phát bất cứ lúc nào.
- Hôm nay ta sẽ biết ngươi rốt cuộc có phải là kẻ chỉ biết lý luận suông hay không.
Dương Tu thờ ơ nói.
Ngoại trừ Lăng Tiếu và Dương Tu còn có rất nhiều ánh mắt hướng về phía Diệp Phục Thiên, đều lộ ra ý lạnh.
Diệp Phục Thiên cảm nhận được những ánh mắt này, đôi mắt không khỏi nhìn về phía thiếu nữ yêu nghiệt kia, hôm qua nàng ấy ngoái đầu nhìn mình cười, nhưng lại gây ra cho mình không biết bao nhiêu thù hận, trước đây đại đa số người cũng chỉ thích xem náo nhiệt, chờ chuyện cười của hắn, hiện tại hắn lại nghiễm nhiên thành công khiến toàn dân công kích như thể là hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
- Người này chính là Diệp Phục Thiên thi văn đệ nhất hôm qua, xem ra đã đắc tội với rất nhiều người.
Ánh mắt của những người trên khán đài cũng nhìn thiếu niên ấy, lộ ra nụ cười thản nhiên.
- Nghe nói hắn suốt ba năm vẫn dừng lại ở tầng một Tụ Khí cảnh, không có thiên phú cũng không biết tu hành, liên tục ba năm chẳng bao giờ tham gia thi Hương, lần này bỗng nhiên tham gia, đoạt được thi văn đệ nhất.
- Có điều hôm nay thấy thế cục này sợ là thảm rồi, nghiễm nhiên là cái đích cho mọi người chỉ trích.
Đoàn người thấp giọng bàn tán, trong lúc nhất thời, Diệp Phục Thiên trở thành tiêu điểm tuyệt đối.
Áp lực có chút lớn đó.
Trong diễn võ trường đã khắc một pháp trận linh khí dùng để kiểm tra thiên phú cảm nhận linh khí của người tu hành. Tuy đệ tử Thanh Châu Học Cung cũng đã kiểm tra lúc nhập môn, nhưng năng lực cảm nhận cũng không phải là bất biến, có người sau khi tu hành thì thiên phú nhận biết sẽ trở nên mạnh mẽ.
Lúc này, có một vị trưởng giả đứng trước pháp trận, ánh mắt của hắn nhìn học viên xung quanh, nói:
- Quy tắc như quá khứ, luận chiến, ai sẽ lên đầu tiên?
- Ta lên.
Một giọng nói vang lên, sau đó một thiếu niên đi tới chính giữa, không ngờ là Lăng Tiếu.
Hắn đi tới pháp trận, nhắm mắt lại cảm nhận, sau đó, phía dưới pháp trận dần dần sáng lên ánh sáng chói mắt, xung quanh có gió gào thét.
Đồng thời, quanh người Lăng Tiếu, sức mạnh gió vô hình tùy ý di chuyển, y phục trên người hắn phát ra âm thanh phần phật chuyển động theo gió, thiếu niên tư thế oai hùng, phong thái phi phàm.
- Năng lực cảm nhận thuộc tính Phong địa phẩm, tu vi tầng sáu Vô Song cảnh.
Trưởng giả bên cạnh pháp trận nói:
- Có tham gia luận chiến hay không?
- Ta khiêu chiến, Diệp Phục Thiên.
Ánh mắt Lăng Tiếu nhìn thẳng Diệp Phục Thiên phía trước, hắn lên đầu tiên chính là vì không đợi được muốn thấy Diệp Phục Thiên lộ nguyên hình, làm trò hề cho mọi người!