Phục Thiên Thị

Chương 13: Chương 13: Một ngày công thành




Thanh Châu Học Cung có tàng thư các lớn nhất Thanh Châu Thành, chứa vạn quyển tàng thư, bao la vạn tượng.

Sau khi thi văn chấm dứt, Diệp Phục Thiên trở về tu hành một lúc, đến xế chiều, hắn một mình đi tới tàng thư các của Thanh Châu Học Cung.

Hôm nay Diệp Phục Thiên chỉ có thể tiến vào tầng thứ nhất tàng thư các, nơi này có công pháp võ đạo cơ bản nhất, kỹ thuật đánh nhau và pháp thuật đơn giản, thích hợp cho các đệ tử ngoại môn cảnh giới Thức Tỉnh.

Chỉ có đệ tử chính thức hoặc đệ tử ngoại môn đạt thành tích giáp bảng ở thi Hội và thi Hương mới có tư cách bước vào tầng thứ hai tàng thư các, mục tiêu thi Hương lần này của Phong Tình Tuyết chính là vào tầng thứ hai, vậy thì có thể tiếp xúc được pháp thuật cường đại nàng hằng mơ ước, đây là giấc mơ của mỗi một vị pháp sư.

Diệp Phục Thiên tới đây dĩ nhiên không phải vì bước vào tầng thứ hai, bây giờ đã chân chính tu hành, nhưng ngoại trừ Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp, hắn không tu luyện công pháp võ đạo và pháp thuật nào, ngày mai thi có thể sẽ phải đối mặt với chiến đấu, nếu như vẫn dùng những quyền cước đơn giản nhất thật sự là có chút mất mặt, dù sao hắn chính là thủ khoa thi văn, không biết bao nhiêu người đang chờ hắn xấu mặt.

Trong tàng thư các, khu vực tu hành võ đạo và khu vực tu hành pháp sư phân biệt rõ ràng, tách ra ở giữa, nơi Diệp Phục Thiên đi vào chính là khu vực tu hành võ đạo.

Tầng sáu Vô Song cảnh là một ranh giới, trước tầng này, tu hành võ pháp gần như giống nhau, phân biệt chỉ ở chỗ luyện linh khí thiên địa đột phá cảnh hay luyện linh khí thuộc tính để đột phá, cảnh giới tương thông nhưng từ sau Vô Song cảnh bắt đầu có sự khác biệt.

Người tu hành võ đạo tu hành công pháp hình thành cảnh giới võ ý đột phá Huyền Diệu, pháp sư thì cần dựa vào năng lực cảm nhận liên kết linh khí thuộc tính trong đất trời, không chỉ dừng lại ở tụ khí mà cần phải cộng hưởng để đột phá.

Vì vậy, điều kiện trở thành đệ tử chính thức của Thanh Châu Học Cung là: Trước mười tám tuổi bước vào tầng bảy Huyền Diệu cảnh, có thể bước vào cảnh này là đã lộ ra tiềm lực, hơn nữa bởi vì đã có phương hướng tu hành, có thể quyết định về sau vào Võ Đạo Cung tu hành hay Thuật Pháp Cung, nhưng dù sao có một vài nhân vật thiên tài đồng thời thích hợp đi hai con đường, thí dụ như Dư Sinh.

Lúc này người ở tàng thư các mặc dù không nhiều lắm nhưng đều chú ý tới Diệp Phục Thiên, thi văn lúc nãy Diệp Phục Thiên thật sự quá chói mắt, phế vật huyền thoại lại đoạt nhất giáp đầu bảng thi Hương, còn được Hoa Giải Ngữ ngoái đầu nhìn hắn cười, bây giờ ở Thanh Châu Học Cung, danh tiếng Diệp Phục Thiên có thể nói là vô song.

- Hắn đương nhiên tới chọn công pháp võ đạo, không phải nghe đồn hắn còn dừng lại ở tầng một sao?

Trong lòng mọi người nghi hoặc, yên lặng quan sát Diệp Phục Thiên.

Diệp Phục Thiên vẫn vừa đi vừa nghĩ, chốc chốc lật xem cuốn sách như đang tìm công pháp tu hành thích hợp.

Một lát sau, bước chân Diệp Phục Thiên dừng lại, cầm một quyển sách chăm chú xem.

Ngự Long quyết, công pháp tu hành chiến sĩ, chất chứa kỹ thuật đánh nhau, người tu hành thân thể như rồng, cương mãnh vô địch.

- Công pháp này đối với mình thật ác độc, nhưng uy lực khá mạnh.

Diệp Phục Thiên thầm nghĩ trong lòng, có chút thoả mãn.

- Chính nó.

Diệp Phục Thiên khép cuốn sách lại, lập tức chuẩn bị rời khỏi.

- Ngươi chọn Ngự Long quyết để tu hành ư?

Bên cạnh có một người thần sắc cổ quái nhìn hắn.

- Có vấn đề gì không?

Diệp Phục Thiên cười nói.

- Không có vấn đề gì, công pháp này nhất định sẽ rất thích hợp ngươi.

Người nọ tựa hồ nín cười, mở miệng nói.

Diệp Phục Thiên không để ý đến, nhấc chân rời khỏi, phía sau truyền đến những tràng cười giễu cợt.

- Tên này rốt cuộc có phải đang giả vờ hay không, cũng dám tu hành Ngự Long quyết sao?

- Ngươi thì biết cái gì, Ngự Long quyết khí phách dường nào, huống chi, đừng quên người ta là nhất giáp đầu bảng thi văn đó.

- Cũng đúng, nhất giáp đầu bảng, đương nhiên không giống người thường.

Từng tràng cười châm chọc truyền đến, danh khí của Ngự Long quyết trong đệ tử ngoại môn là cực đại, đích thực là một bộ công pháp chiến sĩ cực kỳ bá đạo, nhưng cần phải bắt chước hình thể, động tác của rồng để tu hành, điều này sao có thể làm được? Trước đây những người không phục từng tu hành, tất cả đều chẳng ra cái gì cả, đâu ra thần thái của rồng chứ.

Diệp Phục Thiên chạy tới tàng thư các lại chọn Ngự Long quyết tu hành, bọn họ sao mà không cố gắng sỉ nhục hắn một phen.

Không để ý đến những âm thanh này, Diệp Phục Thiên đang chuẩn bị đến khu vực pháp thuật, đã thấy hai bóng người đi về bên này, khiến bước chân của hắn từ từ dừng lại.

Phong Tình Tuyết sau khi bị phụ thân răn dạy, tâm tình vẫn có chút không thoải mái, vừa lúc lần trước thí luyện săn bắt lần trước nàng đã bước chân tầng sáu Vô Song cảnh, có thể chân chính tu hành pháp thuật nên tới tàng thư các dạo một vòng, không ngờ vừa tới đây lại gặp được Diệp Phục Thiên.

Đôi mắt đẹp hơi sáng lên, lần này Phong Tình Tuyết không tránh né mà nhìn Diệp Phục Thiên nói:

- Huynh tới chọn công pháp à?

- Ừ.

Diệp Phục Thiên mỉm cười gật đầu.

Phong Tình Tuyết không biết nói gì, bầu không khí hơi có chút xấu hổ.

- Tình Tuyết, không phải ngươi muốn xem pháp thuật sao?

Mộ Dung Thanh bên cạnh kéo Phong Tình Tuyết tới khu vực pháp thuật, lạnh lùng liếc nhìn Diệp Phục Thiên.

Diệp Phục Thiên cũng đi đến đó, thấy hắn đi tới khu vực pháp thuật, Mộ Dung Thanh nhíu mày, thấp giọng nói:

- Tình Tuyết, xem ra hắn vẫn chưa tuyệt vọng.

Phong Tình Tuyết hơi sửng sốt, lặng lẽ nhìn Diệp Phục Thiên, thấy hắn đang chăm chú nhìn trên giá sách tên gọi các ký hiệu pháp thuật.

- Dối trá.

Mộ Dung Thanh thấy Diệp Phục Thiên lại xem pháp thuật, không khỏi châm chọc, tuy Diệp Phục Thiên thi văn đệ nhất nhưng dù sao chỉ là thi văn mà thôi, tu hành hắn có hiểu không?

Mặc dù hiểu thì hắn cũng nên đến coi khu vực võ đạo mới phải.

- Có thể huynh ấy muốn tìm hiểu chút pháp thuật.

Phong Tình Tuyết nhỏ giọng thì thầm, Diệp Phục Thiên thi Hương để lại cho nàng ấn tượng vô cùng sâu sắc lúc thi văn, có thể đoạt thi văn đệ nhất, cho dù là hệ pháp sư hay hệ võ đạo đều hiểu rất rõ.

- Hỏa Tinh Thuật?

Mộ Dung Thanh chứng kiến Diệp Phục Thiên đang lật xem sách pháp thuật, nụ cười trên mặt châm chọc hơn vài phần, không chút khách khí trực tiếp nói:

- Ngươi muốn giả bộ cũng nên giả bộ tươm tất một chút, cầm Hỏa Tinh Thuật cấp thấp nhất lật xem, thật quá buồn cười.

Mọi người xung quanh nghe được lời nàng nói đều nhìn về Diệp Phục Thiên, lập tức không ít người đều cười, Hỏa Tinh Thuật đại khái chỉ có thể đùa đứa trẻ nhỏ thôi.

Diệp Phục Thiên khép cuốn sách lại, sau đó kẹp cùng với Ngự Long, quay đầu lại nhìn thoáng qua Mộ Dung Thanh, lại tựa như lộ ra thần sắc cổ quái, thản nhiên nói:

- Ta và ngươi quen lắm sao?

Diệp Phục Thiên để lại một câu nói rồi rời đi, không nhìn Mộ Dung Thanh nữa.

- Ngươi...

Ngón tay Mộ Dung Thanh chỉ về hướng bóng lưng của Diệp Phục Thiên, sắc mặt trở nên rất khó chịu, lập tức cười lạnh nói:

- Xem ra đoạt thi văn đệ nhất rồi nên càng tự cao, vác mặt tới tàng thư các, lại lấy một quyển pháp thuật cấp thấp nhất Hỏa Tinh Thuật để giả vờ, đừng nói ngươi là kẻ tu hành phế vật, cho dù ngươi thật sự có thể tu hành, người tu hành võ đạo như ngươi cũng không xứng với Tình Tuyết.

Phong Tình Tuyết là pháp sư, Mộ Dung Thanh cũng thế, pháp sư trời sinh sở hữu cảm giác ưu việt hơn người tu hành võ đạo, dù sao từ một ý nghĩa nào đó mà nói, pháp sư cũng có thể tu hành võ đạo, chỉ cần coi linh khí thuộc tính là linh khí thiên địa để tu hành, nhưng ngoại trừ thiên tài thật sự thích hợp võ pháp song tu, không có pháp sư nào lãng phí thời gian với võ đạo.

Diệp Phục Thiên không để ý đến đối phương, Mộ Dung Thanh tiếp tục nói:

- Huống chi, ngày mai ngươi sẽ bị đánh về nguyên hình, thi văn đệ nhất thì sao? Ngược lại ta rất chờ mong ngày mai ngươi sẽ khó chịu bao nhiêu đấy.

Diệp Phục Thiên mang theo hai quyển sách đến đăng ký sau đó liền rời khỏi tàng thư các, trong tàng thư các truyền ra tiếng bàn luận xôn xao, đại khái là đang thảo luận chuyện Diệp Phục Thiên mang đi hai quyển sách Ngự Long quyết và Hỏa Tinh Thuật, thực sự quá khôi hài!

Phong Tình Tuyết vẫn yên lặng nghe, không nói gì, tuy Diệp Phục Thiên vẫn cười với nàng, nhưng mà, nàng vẫn cảm thấy có một khoảng cách vô hình như lúc trước nàng yêu cầu với hắn vậy, nhưng chẳng biết tại sao, thời khắc này trong lòng nàng không hề thoải mái.



- Ngự Long quyết, Hỏa Tinh Thuật?

Dư Sinh thấy hai quyển sách đó cũng hơi kinh ngạc, hắn nhìn Diệp Phục Thiên nói:

- Ngươi là võ pháp kiêm tu, tạm thời tu hành võ đạo trước hả?

- Ừ, Thiên Mệnh Pháp Sư sở dĩ được gọi là pháp sư, là bởi vì Thiên Mệnh Pháp Sư đều có thiên phú thuộc tính, thế nhưng Thiên Mệnh Pháp Sư đồng thời cũng rất thích hợp tu võ đạo, đương nhiên không thể bỏ qua thiên phú trời ban.

Diệp Phục Thiên gật đầu nói:

- Còn tu võ trước là bởi vì với cảnh giới bây giờ của ta uy lực pháp thuật quá yếu, đều là pháp thuật tương đối cơ bản, không phát huy được thực lực cường đại của pháp sư.

- Còn Hỏa Tinh Thuật kia thì sao?

Dư Sinh hiếu kỳ nói.

- Lo trước khỏi hoạ.

Diệp Phục Thiên cười thần bí:

- Dù sao tu hành Hỏa Tinh Thuật cực kỳ đơn giản, căn bản không cần phí nhiều thời gian.

Dư Sinh gật đầu không hỏi lại gì, Diệp Phục Thiên lại nói:

- Yêu tinh khả năng lại như trước đây, luận chiến thi Hương sắp tới không mưu cầu danh lợi, nếu như nàng không tham dự, vậy thì ngươi tranh thủ đoạt thi Hương đệ nhất.

- Được.

Dư Sinh gật đầu, nếu Diệp Phục Thiên muốn hắn làm như vậy thì hắn sẽ làm, hắn thi văn nhị giáp, nếu như ngày mai luận chiến có thể trấn áp quần hùng, đệ nhất thi Hương chắc có thể đoạt được.

- Ta đi tu hành trước.

Diệp Phục Thiên nói xong liền đi đến nơi tu hành, lật xem Ngự Long quyết, nhìn chữ viết và tranh vẽ phía trên, đôi mắt của hắn chậm rãi nhắm lại, một lát sau, âm thanh đùng đùng vang lên, xung quanh hắn xuất hiện từng tia chớp ánh sáng, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt.

Sức mạnh sấm sét đáng sợ vây quanh thân thể hắn, Diệp Phục Thiên quan sát rồng trong đầu, rồng sấm gáo thét bay lượn, phi long tại thiên, khí thế vô cùng uy mãnh.

Trong cơ thể hắn, linh khí lôi điện không ngừng hội tụ thành hình, dần dần hóa thành hình thái của rồng như trong mệnh cung, rất sống động.

Những người khác tu hành Ngự Long quyết ban đầu còn không có cách hình dung được hình dáng của rồng, nhưng chuyện này với hắn mà nói căn bản không hề khó khăn chút nào.

Vận pháp quyết, rồng sấm trong người đang đấu đá lung tung, xuyên qua kinh mạch, tạng phủ, tứ chi, di chuyển khắp nơi trong cơ thể, sắc mặt Diệp Phục Thiên chớp mắt đỏ bừng, chợt lại tái nhợt, phảng phất đang chịu sự đau khổ to lớn, miệng thốt ra tiếng rên khó chịu.

Ngự Long quyết bá đạo không ai bằng, là pháp quyết công kích luyện thể cực mạnh, muốn tạo Long Vận trong thân thể, khiến thân mình tựa như rồng.

Tu luyện từ ban ngày đến tận nửa đêm, tờ mờ sáng hôm sau, một hình bóng đang nhảy múa trong biệt viện, đại khai đại hợp, khí thế cuồn cuộn, mỗi một lần công kích ẩn hình dáng rồng, Diệp Phục Thiên đang tu luyện kỹ thuật chiến đấu của Ngự Long quyết, quanh người hắn dần dần hình thành nhiều tia sấm sét vờn quanh thân thể, lại mơ hồ ẩn hiện dáng rồng như một con rồng thật sự.

- Gầm...

Tựa như có một tiếng thét to lớn vang lên, Diệp Phục Thiên một quyền công kích, chiến ý mạnh mẽ trong trời đất có hư ảnh của rồng xuất hiện, phía trước xa xa có một tiếng vang thật lớn, tường ầm ầm sụp đổ.

Một bóng dáng chạy ào tới, nhìn thấy cảnh trước mắt, sau đó ánh mắt hắn nhìn Diệp Phục Thiên.

- Võ ý, võ đạo Huyền Diệu cảnh.

Dư Sinh nhìn Diệp Phục Thiên nói.

- Chiến ý phá thể, võ đạo tầng bảy rồi.

Diệp Phục Thiên cười:

- Xem ra phải tìm người tới sửa rồi, ngươi cứ bảo là do ngươi tu luyện nên làm hỏng nhé.

- Ta đổ vỏ sao?

Dư Sinh trợn mắt nói.

- Đương nhiên.

Diệp Phục Thiên cười, sau đó đi về phòng, lúc này toàn thân hắn ướt đẫm, cần tắm rửa một chút, chuẩn bị cho thi Hương hôm nay sắp bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.