“Y Lợi Á?” Viêm trợn tròn mắt. Y Lợi Á chạy thẳng tới trước mặt Viêm, mồ hôi lạnh chảy đầy mặt: “Viêm! Chạy mau đi, một đầu “bưu” lớn lắm!”
“Biểu hay là điêu?” Y Lợi Á thở hổn hển, Viêm không thể nghe rõ, tưởng là con điêu lớn.
“Vậy mà lại là “bưu” sao?” Hách Liên Ô La nhìn xung quanh phía bên kia, phát ra chút cảm thán nói: “Vậy mà bọn họ lại có thể bắt sống được, thật sự là không dễ dàng.”
“Các ngươi đang nói gì vậy?” Viêm sốt ruột cũng cực kỳ tò mò.
“Viêm, kia chính là sư hổ thú đó!” Y Lợi Á nhảy qua lại ngay tại chỗ, thoạt nhìn giống như hắn sẽ bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Đang nói thì bảy, tám nam nhân thân thể khỏe mạnh, trên thân mặc áo giáp da xuất hiện. Bọn họ dùng mười sợi dây thừng thô to quấn quanh một đầu mãnh thú có hình thể vô cùng to lớn.
Vừa nhìn thấy nó Viêm còn tưởng là sư tử, nhưng thân hình sư tử lại không khổng lồ như vậy, bộ khung xương này trông có vẻ giống như lão hổ, không, đều lớn hơn rất nhiều so với sư tử cùng lão hổ.
Trên người nó còn phủ kín hổ vằn vàng, đen xen kẽ, cái cổ còn có lông bờm không dài cũng không ngắn, có thể nói nó vừa giống sư tử vừa giống lão hổ, nhưng về mặt cảm giác lại thấy không giống nhau.
“Sư hổ... Thú?” Viêm giật mình trừng mắt nhìn nó, lại nhớ tới con sói to mập mà Ô Tư Mạn nuôi dưỡng. Nó cũng giống như sư hổ thú này, đều là những con thú vừa yêu dị vừa hung hãn mà trước kia Viêm chưa từng gặp bao giờ.
“Giống như những gì ngươi nhìn thấy, nó là do sư tử và lão hổ tạp giao mà sinh ra, ở Tây Lương gọi là “bưu“.” Nhìn thấy sư hổ thú mọi người nếu không phải ngạc nhiên nhìn xung quanh thì cũng vội vàng tránh sang bên lề, chỉ có vẻ mặt của Hách Liên Ô La là bình tĩnh: “Tính tình của bưu rất dữ dằn, đại khái cũng chỉ có Bặc Lỗ Hãn mới có thể liều mạng với nó.”
Tạp giao là sự giao phối hoặc kết hợp các loại động vật hoặc thực vật không cùng loài hoặc hoặc cùng loại với nhau.
“Hắn?” Viêm kéo tay áo màu đen của Hách Liên Ô La, chỉ vào mãnh thú đang giơ chân trước lên cao, hất bay một tráng hán đang túm móng vuốt của nó. Nếu tráng hán kia không nắm chặt lấy dây thừng, bây giờ đã không biết bị ném tới chỗ nào rồi.
“Ngươi xem rõ ràng phải cần nhiều người lôi kéo dây thừng như vậy mới có thể miễn cưỡng túm nó đi về phía trước. Bặc Lỗ Hãn làm sao có thể chế ngự nó được, cho nó nhét kẽ răng còn tạm được.” Viêm phàn nàn nói.
“Ờ...” Hách Liên Ô La cười, đáy mắt đen như một bãi mực tàu xao động làm nổi lên những gợn sóng nho nhỏ. Viêm không kìm nổi mà nhìn ngẩn ngơ, có lẽ là do sóng mắt mênh mông rực rỡ như ngân hà.
“Làm sao vậy?” Hách Liên Ô La nghiêng đầu nhìn Viêm, dòng “ngân hà” kia trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.
“Không có gì.” Viêm có chút ngượng ngùng, vậy mà lại cứ nhìn chằm chằm một người nam nhân như vậy. Hắn bèn quay đầu nhìn sư hổ thú, những người đang nhao nhao cãi nhau cách bọn họ càng ngày càng gần.
Dây thừng bị kéo đến căng cứng, Viêm không khỏi nhíu mày nói: “Bị thợ săn bắt, nó vốn đã vô cùng nóng giận, bọn họ còn lớn tiếng ồn ào, khua chiêng gõ trống, xem tình hình này thì cũng không tốt lắm đâu.”
Hách Liên Ô La chớp chớp mắt nói: “Ừ, thật sự là không tốt.”
Tiếng nói của Hách Liên Ô La còn chưa dứt: “Grào ——!!” Một tiếng hổ gầm rung trời chuyển đất phá không mà ra, có người thợ săn luống cuống, buông lỏng hai tay, móng trái của bưu lập tức giơ lên, một cái tát vỗ bay người nọ còn chưa nói, cái đuôi vung qua phía bên phải giống như con dao nhỏ quét ngã người ở đằng sau.
“Người đâu, mau tới đây! Giữ chặt nó lại!” Người vừa ngã xuống đất đang ôm bụng, gần như tuyệt vọng mà quát to. . Truyện Tổng Tài
Nhìn thấy tình hình như vậy, những người tò mò đang vây xem cũng bắt đầu chạy trối chết. Y Lợi Á túm lấy cánh tay phải Viêm, dẫn Viêm đi về phía chuồng ngựa: “Mau! Viêm, lên ngựa đi!”
Viêm cảm thấy Y Lợi Á rất coi trọng nghĩa khí, rõ ràng hắn đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hai chân còn đang run cầm cập, lại cũng không quên lôi theo mình cùng chạy trốn.
“Ngươi lên trước đi.” Viêm vừa đỡ eo Y Lợi Á giúp hắn lên ngựa. Vừa rồi Y Lợi Á dẫm lên bàn đạp hai lần đều trượt xuống dưới, có thể thấy hắn thật sự rất sợ.
Sau đó, Viêm quay đầu lại nhìn Hách Liên Ô La, hắn vẫn đứng ở bên ngoài chuồng ngựa như cũ, chắp tay sau lưng nhìn “bưu” biểu diễn xiếc ảo thuật quăng dây ném người, liên tiếp quăng ném năm người, tất cả đều bị ngã xuống đất thật mạnh, không bò dậy nổi.
Còn có một người không biết làm sao lại vẫn cứ nắm lấy dây thừng không buông, bị bưu cắn dây thừng giữ lại lắc tới lắc lui, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, hất qua hất lại đung đưa mọi hướng. Chỉ nghe hắn kêu lên chiêm chiếp quang quác, có lẽ là kêu cứu mạng.
“Mau buông tay ra!” Viêm nhịn không được hô to.
“Hắn bị dây thừng cuốn lấy.” Hách Liên Ô La nhìn chằm chằm người nọ nói: “Còn bị trật khớp nữa.”
“Cái gì?” Đây là loại nhãn lực gì vậy? Bưu dường như phát cuồng vung vẫy loạn xạ, căn bản không thấy rõ là người nắm lấy dây thừng, hay là dây thừng buộc lấy người, càng đừng nói nhìn thấy người nọ bị trật khớp.
“Viêm, ngươi ở lại đây đi.” Hách Liên Ô La nói xong thì đi đến chỗ bưu. Mọi người đều đang chạy trốn, chỉ có hắn là đi về phía bưu.
“Hách Liên Ô La, ngươi điên rồi sao?” Viêm ghìm cương muốn đuổi theo, Y Lợi Á vội vàng ngăn ở đằng trước: “Viêm! Đừng đi! Quá nguy hiểm, bưu ăn thịt người chỉ trong nháy mắt mà thôi!”
Bang!
Giống như một tiếng đạn bông nổ tung tóe, dây thừng thô to vậy mà bị bưu cứng rắn vẫy đứt, người nọ cùng với một đoạn dây thừng giống như con rắn di động bay thẳng đến trên nóc chuồng ngựa, lại loảng xoảng một cái, làm cho lều tranh bị phá vỡ thành một cái lỗ lớn.
Người nọ rơi xuống ngã vào trong chuồng ngựa, con ngựa bị hoảng sợ, hí vang dựng thẳng móng trước lên, thiếu chút nữa làm Viêm bị hất từ trên lưng ngựa xuống.
Mà ngựa của Y Lợi Á lại càng hoảng sợ, nghiêng qua một bên chạy như bay, đâm lan can chuồng ngựa chia năm xẻ bảy.
Y Lợi Á kêu to: “Dừng lại!” Nhưng con ngựa còn đang kinh hoàng khiếp sợ làm sao còn có thể nghe lời hắn, cho nên nó vẫn chở Y Lợi Á đi mất.
Hai chân Viêm kẹp chặt bụng ngựa, sử dụng toàn bộ khả năng mà khống chế dây cương, miệng ngựa phun nước miếng, sau khi hí vang mấy tiếng mới hạ móng trước xuống mặt đất.
Nhưng vó ngựa cũng vẫn không an phận mà dẫm đạp khắp nơi như cũ, Viêm cẩn thận không cho nó đạp lên hai chân trí mạng của thợ săn ở trên mặt đất.
Chẳng qua là, nhìn về phía một mảnh hỗn độn nơi đó, Viêm chú ý tới đôi tay bị trật khớp của người nọ, đầu ngón tay vặn vẹo một cách kinh khủng, dĩ nhiên là đã bất tỉnh nhân sự.
Viêm cau mày, lo lắng cho Hách Liên Ô La, bèn ra roi thúc ngựa định đi cứu hắn trở về.
“Thật là, nhiều người như vậy còn không bắt được nó, hắn khoe khoang cái gì chứ.” Viêm cưỡi ngựa phi ra khỏi chuồng như một mũi tên, nguyên bản chỗ ngồi náo nhiệt giống như bị cát bụi thổi quét qua một cách dữ dội, khi gió hất bụi lên, hài cốt đầy đất.
Gương mặt hung hãn của bưu nhăn lại, đang giằng co cùng với Hách Liên Ô La ngốc nghếch, tay không tấc sắt.
Viêm cũng không tùy tiện tới gần, mà vẫn duy trì khoảng cách hơn trăm bước, duỗi tay sờ sờ bờm ngựa nói: “Cục cưng, ta biết ngươi không muốn ở lại chỗ này, nhưng chúng ta cần phải hợp lực để cứu người, nếu không chúng ta đều chạy không thoát.”
“Phì phì.” Có lẽ con ngựa có thể nghe hiểu, móng trước nó bào bào trên mặt đất.
Móng vuốt của bưu cũng đang đào đất, hiệu quả kia cũng giống như bào hoa trên gỗ, đất đều bị đào bay ra vô số những mảnh nhỏ.
Viêm bất giác nuốt nuốt yết hầu căng chặt, trong lòng rụt rè đến mức sau lưng đều toát ra mồ hôi.
“—— Rống!” Bưu hung bạo điên cuồng gào thét một trận hướng về phía Hách Liên Ô La đang ngây ngốc. Nó cực kỳ bất mãn đối với việc bị hắn chặn đường.
“Tên ngốc này, còn không chịu đi!” Viêm kẹp bụng ngựa chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng đoạt người trước miệng bưu.
“Thả lỏng, không có chuyện gì đâu.” Hách Liên Ô La nâng tay lên, giống như muốn với qua vuốt ve đầu bưu. Bưu lại không chút khách khí mà mở cái mồm to như chậu máu ra, xông thẳng tới gặm cánh tay Hách Liên Ô La.
“Chậc!” Viêm không nói hai lời giục ngựa lao đi, tuy rằng cũng chưa quen thuộc với con ngựa này lắm, nhưng Viêm rất tinh thông kỹ thuật cưỡi ngựa.
Khi mũi ngựa phun ra hơi thở nóng bỏng, dũng cảm quên mình nhằm thẳng về phía bưu, chân trái Viêm cũng buông ra bàn đạp nghiêng người lại. Khi đi ngang qua bưu, Viêm muốn ôm lấy eo Hách Liên Ô La, kéo hắn lên trên lưng ngựa sau đó lại điên cuồng chạy trốn.
Nhưng khi Viêm vừa duỗi tay ra ngoài, lại nhìn thấy bưu đột nhiên dừng lại chẳng những không tức giận mà còn ngồi xổm xuống giống như một con mèo con.
“Cái gì?” Viêm cho rằng bản thân mình đang nằm mơ, hắn thẳng người dậy ngồi trở lại trên lưng ngựa một lần nữa, con ngựa một ngày ngàn dặm, đã chạy băng băng ra thật xa.
Viêm kéo dây cương, quay đầu ngựa lại một cách khó khăn. Nhìn Hách Liên Ô La đang ngồi xếp bằng ở trước mặt bưu, duỗi tay thưởng thức lông bờm trên cổ nó, tựa như đó chỉ là một con bưu giả được làm bằng vải bông.
Viêm thả lỏng cương ngựa, con ngựa bước đi thong thả tại chỗ, không ngừng phun ra hơi thở, dáng vẻ vẫn còn sợ hãi trong lòng.
“Đi.” Viêm dẫm nhẹ bàn đạp, con ngựa bước nhỏ đi về phía Hách Liên Ô La.
“Viêm~” nhìn thấy Viêm đi tới, Hách Liên Ô La còn cười duỗi tay chào hỏi: “Lại đây nhìn gia hỏa này xem, lớn lên cũng thật là hùng tráng.”
Con ngựa không muốn lại gần thêm chút nào nữa, Viêm đành nhảy xuống lưng ngựa, cách xa Hách Liên Ô La chừng năm bước.
“Tại sao lại như vậy?” Viêm vừa nhìn thấy hàm răng trắng của bưu, thân thể không tự giác căng chặt lên.
“Sư hổ thú cũng không phải dễ dàng mà sinh ra như vậy.” Hách Liên Ô La tiếp tục vuốt ve phần lông bờm ngắn mềm mại như nhung ở bên tai bưu nói: “Phụ thân nó là hùng sư, mẫu thân nó là lão hổ, cho dù được sinh ra, hơn phân nửa cũng sẽ bị chết non. Nó có thể lớn lên khỏe mạnh lại lông tóc sáng bóng như thế, rất có khả năng là có người nuôi dưỡng...”
“Từ từ”, Viêm ngắt ngang lời Hách Liên Ô La: “Ngươi chỉ dựa vào điểm này đã cùng nó lôi kéo làm quen sao? Vậy ngộ nhỡ nó thật sự là sư hổ thú hoang dại...”
“Ngươi xem”, Hách Liên Ô La đẩy lông bờm dày của sư hổ thú ra, từ bên trong lôi ra một đoạn dây xích chói lọi: “Đây là vòng cổ bằng bạc, được chế tác tinh xảo. Dây xích này cũng không có tác dụng trói buộc nó, mà chỉ dùng như trang sức, có thể thấy được chủ nhân của nó chẳng những rất có tiền mà còn rất thương nó, cho nên tính tình của nó hẳn là sẽ thân thiết với con người. Nó phát cuồng như thế, có lẽ là do bị thợ săn ầm ĩ, hơn nữa móng vuốt của nó cũng đã bị thương...:“
Viêm cúi đầu nhìn móng vuốt của sư hổ thú, quả thật bị mất một mảng da lông, lộ ra xương ngón chân màu xám.
“Ngươi là... Mã y à?” Viêm nhớ lại vừa rồi Hách Liên Ô La còn chữa bệnh cho ngựa, nên không nhịn được bèn hỏi.
“Nói đúng ra là thú y.” Hách Liên Ô La mỉm cười nói: “Khi còn ở Tháp Tư Tế, mặc dù ta cũng là tư tế, nhưng chủ yếu là phụ trách chăm sóc động vật, ví dụ như quạ đen, lạc đà các thứ.”
“Cho nên ngươi không phải tới đây để làm thú đấu sĩ?” Viêm hỏi, khó trách vì sao Hách Liên Ô La không có hứng thú đối với việc lên sân đấu thú.
“Đúng vậy, ta tới đây để làm thuần thú sư.” Hách Liên Ô La vừa nói vừa xé vạt áo xuống tạm thời băng bó vết thương cho bưu. Bưu rất yên tĩnh, tùy ý hắn chi phối.
“Cái gì? Thuần thú sư?” Cho dù là thú y hay là thuần thú sư, đối với Viêm mà nói đều là một nghề xa lạ, đặc biệt là cái sau, tại sao đang là thú y lại có thể chuyển đổi nghề đi làm thuần thú sư được?
“Bởi vì ta tương đối hiểu biết về các loại thú, đặc biệt là tập tính của mãnh thú.” Hách Liên Ô La nói: “Có một số dã thú không quá nguyện ý lên sân đấu, chức trách của ta chính là giúp cho chúng nó dấy lên ý chí chiến đấu, để vật lộn cùng đấu thú sĩ, như vậy thì trận đấu mới có người xem.”
“Vậy đầu bưu này, là ngươi thuần phục nó sao? Làm sao có thể làm được?” Trong lòng Viêm vẫn có nghi hoặc, Hách Liên Ô La chỉ dựa vào việc con bưu này có người nuôi dưỡng, là có thể chế ngự nó ư?
“Không phải thuần phục mà là trấn an.” Hách Liên Ô La xắn ống tay áo của mình lên, bên trong có nhét một nắm khô cằn tương tự với cỏ phơi khô: “Đây là Đà Tất Thảo phơi khô, bất cứ mãnh thú nào, ngửi được nó đều trở nên bình tĩnh.”
“Gì chứ, làm cả nửa ngày thì ra là ngươi có vũ khí bí mật.” Lúc này Viêm mới yên lòng, hắn thật sự là sợ bưu đột nhiên lại phát điên lên.
“Đương nhiên, ta cũng rất luyến tiếc sinh mệnh.” Hách Liên Ô La cười cười. Hắn lớn lên cũng không phải đẹp mắt, nhưng mà cười lên cũng không tệ, ít ra cũng giống một con người chứ không phải quạ đen.
“Sao lại như vậy, không động đậy nữa sao?” Tốp năm tốp ba đám người vừa rồi chạy ra xa đã quay trở lại, thò đầu ra ngoài mà nhìn ngó.
Gã thợ săn ngã trên mặt đất đang hừ hừ, đôi tay ôm bụng, gian nan ngẩng đầu nói: “Mau, mau bắt nó lại.”
Nhưng không ai dám tiến lên.
“Để ta làm cho.” Vẫn như cũ là Hách Liên Ô La, hắn đứng lên, vỗ vỗ cái đầu to tròn của bưu: “Ngoan, đi theo ta.”
“Ngươi muốn mang nó đi đâu?”
“Trước tiên nhốt vào tháp nhốt thú, sau đó lại đi tìm chủ nhân của nó.” Hách Liên Ô La nói: “Đây là một con bưu cái, chắc là do động dục nên mới chạy ra.”
“Ngươi cũng hiểu biết không ít nhỉ.” Viêm bội phục mà nói. Hắn chỉ đứng bên cạnh bưu cũng đã cảm thấy cả người không được tự nhiên, chứ đừng nói là dắt nó đi.
“Muốn kiếm miếng cơm ăn, cũng cần phải có một kỹ năng phòng thân.” Hách Liên Ô La dùng dây thừng buộc vào cổ bưu, dắt nó đi về phía tháp nhốt thú, giống như dắt ngựa vậy.
Viêm đi ở bên cạnh Hách Liên Ô La, thầm nghĩ: Nếu con bưu này lại tức giận, ít nhất còn có Hách Liên Ô La chống đỡ.
“Cảm ơn ngươi đã tới cứu ta.” Hách Liên Ô La bỗng nhiên nói: “Lòng dạ ngươi thật tốt.”
“Thật ra ta cũng không có như vậy...” Vẻ tươi cười trên mặt Viêm có chút cứng ngắc, bởi vì vừa rồi hắn còn đang nghĩ để Hách Liên Ô La làm lá chắn thịt nữa kia.
“Viêm!” Rốt cuộc Y Lợi Á cũng cưỡi ngựa trở lại, nhưng mà xa xa hắn vừa thấy Hách Liên Ô La đang dắt bưu, còn chưa kịp tụ họp cùng Viêm, tọa kỵ của hắn đã vội rẽ ngoặt một cái tiếp tục chạy về phía trước, mặc cho Y Lợi Á gầm rú như thế nào cũng đều không chịu ngừng. Một màn này quá buồn cười, Hách Liên Ô La cùng Viêm không hẹn mà cùng cười ha hả.