Phụng Chỉ Hòa Thân

Chương 19: Chương 19: Hách Liên Ô la




Viêm lập tức mất cân bằng bổ nhào về phía trước, đằng trước không có người, nhưng trên những bậc thang ở tầng dưới còn đứng rất nhiều người xem náo nhiệt.

Bọn họ phát hiện Viêm ngã xuống, một đám la hét tránh qua phía bên cạnh. Nhưng nơi này người chen chúc nhau, ngay cả chỗ cắm kim cũng không có. Kết quả là một đám người cả nam lẫn nữ chen chúc, chồng chất lên nhau giống như dưa muối. Gương mặt của những người bị kẹp ở bên trong đều nghẹn thành màu cà.

Viêm duỗi tay chống lên đầu vai của một người trong số đó, mượn lực lăng không bay lên, nhẹ nhàng uyển chuyển tựa như chim én. Chỉ trong thời gian chớp mắt, hắn đã vững vàng dừng lại ở một chỗ trên tay vịn rộng khoảng bằng bàn tay.

Hắn cũng không đụng trúng ai, cũng không bị ngã vỡ đầu chảy máu ở trước mặt mọi người. Những người đó thấy thế cũng không xô đẩy nữa mà là nhìn đến hoa cả mắt.

“Hắn thật là lợi hại nha, quả thực giống như biết bay vậy.”

“Ngươi nhìn thấy không? Hắn còn xoay vòng ở trên không trung.”

Sau khi đứng yên, Viêm ngẩng đầu nhìn lại, cầu thang phía trên vẫn người đông nghìn nghịt như cũ, trên mặt đều viết đủ loại cực độ không kiên nhẫn, muốn đi cùng không muốn đi, mở miệng mắng chửi cùng đấu võ, so với cuộc chiến trong sân đấu thú còn náo nhiệt hơn.

Tiếp đó, từ trên tầng cao nhất, thị vệ rốt cuộc cũng bắt đầu hành động, bọn họ đuổi theo từng tầng, từng tầng mà lùng bắt người gây rối.

Chẳng qua là người quá nhiều, chờ quét sạch đến chỗ của Viêm, chỉ sợ còn phải tốn thêm chút thời gian.

Viêm dò xét khắp nơi, nhưng làm thế nào cũng tìm không thấy cái người đụng trúng hắn, càng không có cách nào xác định va chạm vừa rồi là cố ý hay là vô tình.

“Không, chắc chắn là cố ý.” Viêm nhíu mày suy nghĩ, nhớ lại khoảnh khắc bị đụng vừa rồi, hình như có một đôi tay đột nhiên dán lên bả vai mình, cố gắng đẩy xuống.

“... Là người nào?” Viêm hoang mang suy nghĩ. Tuy rằng hắn rất chán ghét Ô Tư Mạn, nhưng cũng biết chuyện này không phải do Ô Tư Mạn làm. Bởi vì, nếu Ô Tư Mạn muốn hắn chết, thì đã xuống tay vào cái đêm hắn xông vào tẩm cung rồi.

“Tất cả dừng tay! Không đánh nữa! Bên kia —— mau dừng lại!” Thị vệ giơ trường mâu đâm thọc về phía đám người, rống giận khản cả giọng, nhưng trật tự thì vẫn lấy tốc độ rùa bò mà khôi phục.

Ở lại cũng không phát hiện được cái gì, Viêm giống như con mèo không tiếng động mà nhảy xuống tay vịn, quay về Doanh trại Đấu Thú.

Lều trại lớn nhỏ chật ních ở Doanh trại Đấu Thú giống như một tòa mê cung thật lớn, nhất là những lều trại này còn có thể thay đổi vị trí. Khó khăn lắm mới nhớ được đường thì đã lại thay đổi.

Có điều là, Viêm chỉ cần nhớ đi về phía bắc là được, lều trại ở Doanh trại Đấu Thú càng đi về phía bắc càng tồi tàn, người cũng càng ít.

Viêm còn nhớ rõ, ban đầu khi mới tới nơi này, hắn đứng ngây ở bên ngoài doanh địa nhà mình, đi vòng quanh vài vòng mà không tìm thấy lối vào.

Khi nhìn thấy đỉnh lều trại bằng vải bố màu xám xiêu xiêu vẹo vẹo, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, Viêm đã biết “về đến nhà“.

Đó là lều trại của Hách Liên Ô La, trên đỉnh lều còn đắp vài miếng vá, nhìn qua rất dễ làm người khác chú ý. Nghe Y Lợi Á nói là do Hách Liên Ô La may vá suốt đêm.

Viêm đi vào bãi đất trống do lều trại quây tròn lại, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Khổng Tước Hoa. Hắn nằm xoài trên một chiếc giường gỗ giống như một bãi bùn nhão, tùy tùng vẫn vây quanh bên cạnh như thường ngày, bọn họ quạt gió, lau mồ hôi, còn đút nước cho hắn.

Khổng Tước Hoa uống một ngụm trà, than ngắn thở dài nói: “Các ngươi không biết những thị vệ đó hung dữ như thế nào đâu, nếu không phải ta thông minh... Ôi! Dị Hương nhân, ngươi cũng đã quay trở về rồi!”

Khổng Tước Hoa vừa nói vừa từ trên giường ngồi bật dậy, Viêm nhìn chiếc giường gỗ, nhịn không được hỏi: “Đây là mấy người các ngươi nâng về à?”

“Đúng vậy, A Tề Tư ở sân đấu thú bị ngã một cái, không cẩn thận bị đau thắt lưng, hắn lại vội vã muốn tìm ngươi, cho nên chúng ta đành phải khiêng hắn lại đây.” Một người trong số đó cướp lời nói: “Ngươi xem hắn thật đáng thương biết bao.”

“Đau thắt lưng?” Chỉ cần nhìn tư thế bật lưng dậy của Khổng Tước Hoa vừa rồi, Viêm đã biết là giả.

Viêm đoán rằng có lẽ Khổng Tước Hoa bị thị vệ hung dữ dọa vỡ mật, đứng dậy không nổi, nên đã thoái thác nói mình bị té ngã.

“Chao ôi, đau quá.” Khổng Tước Hoa đỡ sau thắt lưng cố làm ra vẻ: “Nếu không phải ta bị ngã, hôm nay cũng có thể nhìn thấy Quân thượng...”

“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Viêm ngắt lời nói.

“Vừa rồi ngươi có nhìn thấy Quân thượng không? Chuyện này rốt cuộc là thế nào, tại sao bọn họ lại kêu một mình ngươi vào diện thánh? Khổng Tước Hoa khó nén kích động hỏi, chỉ còn thiếu xông tới ôm lấy đùi Viêm.

Viêm còn chưa trả lời, lỗ mũi Bặc Lỗ Hãn đã phả ra tức giận, giống như một con trâu đực nổi điên xông lên lao vào, túm lấy Khổng Tước Hoa, giống như một con gà con mà trách mắng: “Nhìn xem chuyện tốt ngươi làm kìa, làm vỡ hai bình thú bảo!”

Khổng Tước Hoa sợ tới mức gương mặt trắng bệch, nhưng vẫn không quên đẩy nồi, ngón tay phát run chỉ thẳng về phía người Viêm: “Lão, lão đại, đó không phải là ta đập vỡ, là của hắn, đồ vật ngài giao cho ta, ta đã bán xong từ sớm rồi!”

Bặc Lỗ Hãn nhìn về phía Viêm, mi tâm nhăn thành một cục to như nắm tay, ánh mắt cực kỳ phức tạp, dường như muốn làm khó dễ nhưng lại vẫn còn có chút không nỡ.

“Đúng vậy, hắn đã bán xong rồi.” Viêm hết sức bình tĩnh mà nhìn Bặc Lỗ Hãn nói: “Sau đó, hắn vô cùng tốt bụng mà “lấy đi” hai bình từ chỗ ta, nói là muốn giúp ta bán, hóa ra đều làm rơi hỏng rồi à?”

“Ngươi!” Khổng Tước Hoa thở hồng hộc, hai bình thú tâm cùng thú bảo kia, là hắn làm rơi vỡ lúc bị thị vệ xua đuổi, nhưng kể ra chuyện này không phải là lỗi do tên Dị Hương nhân này sao?

Chắc chắn là hắn đã chọc Quân thượng, nếu không thì làm sao vô duyên vô cớ lại bị Quân thượng gọi lên? Còn liên lụy hắn bị thị vệ xua đuổi một trận.

“Ngươi định bồi thường cho ta như thế nào đây?” Bặc Lỗ Hãn nhìn chằm chằm Viêm nói: “Đó là thú bảo của lão hổ, cũng không dễ dàng mà có được.”

“Đúng vậy, lão đại, lại thêm bình ngọc, băng tinh, nói như thế nào cũng phải được số này.” Lúc này Khổng Tước Hoa lại hăng hái, vươn một bàn tay lặp đi lặp lại khoa tay múa chân.

“Dễ bàn.” Viêm bỗng nhiên cười, lấy ra ngân phiếu đã lừa được từ chỗ Ô Tư Mạn từ đai lưng ra, đưa cho Bặc Lỗ Hãn.

Vào thời khắc nhìn thấy ngân phiếu, Bặc Lỗ Hãn đã lập tức buông Khổng Tước Hoa ra, chỉ nghe hắn ai ôi kêu thảm một tiếng, từ giữa không trung đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, xem ra lần này thật sự là đau thắt lưng.

“Tại sao lại có nhiều tiền như vậy? Từ đâu ra?” Vẻ mặt Bặc Lỗ Hãn tràn đầy nghi ngờ, nghiệm chứng ngân phiếu thật giả hết lần này đến lần khác, số tiền này đừng nói là mua mấy bình thú bảo, thậm chí mua một trăm đầu lão hổ cũng được.

“Đương nhiên là kiếm được.” Viêm cười cười không mặn không nhạt: “Đồ vật của ngươi ta đã bán hết, còn có hai bình bị rơi vỡ, số tiền này hẳn là cũng đủ bồi thường rồi chứ?”

Bặc Lỗ Hãn còn chưa kịp mở miệng, Y Lợi Á đã hấp tấp xông lên vọt vào, thiếu chút nữa đã đụng trúng Viêm.

Viêm tránh sang bên cạnh, có chút buồn bực tại sao người ở nơi này đều không chịu đi đường đàng hoàng, một đám cứ đấu đá lung tung.

“Viêm!” Y Lợi Á nhìn Viêm: “Ngươi không sao chứ? Ta nghe nói ngươi bị thị vệ bắt đi, lại còn bị đánh!”

“Ta?” Viêm nhìn nhìn Khổng Tước Hoa: “Ngươi nghe hắn nói đúng không?”

Khổng Tước Hoa trợn trắng mắt về phía Viêm.

Lúc này Y Lợi Á mới chú ý tới Khổng Tước Hoa cùng Bặc Lỗ Hãn ở bên cạnh. Trong tay Bặc Lỗ Hãn đang cầm lấy ngân phiếu kếch xù, trong mắt tràn đầy vui sướng, khóe miệng cũng nhếch lên trên.

Thừa dịp Bặc Lỗ Hãn chưa chuẩn bị, Y Lợi Á kéo Viêm qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Bặc Lỗ Hãn chạy đến chỗ này của chúng ta phơi tiền à? Không phải là muốn mua ngươi chứ?”

“Ngươi nghĩ đi đâu vậy, đây là tiền ta bán thú bảo, tất cả đều giao cho hắn.” Viêm cười sáng chói: “Ta kiếm được không ít.”

“Trời ơi, thú bảo có thể bán được nhiều tiền như vậy sao?” Y Lợi Á lại nhìn trộm về phía người Viêm, màu sơn vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, hắn không bị người ta chấm mút.

“Đúng vậy” Viêm nhún nhún vai nói: “Luôn có những người coi tiền như rác.”

“Vậy bây giờ phải...”

“Đương nhiên là tiếp tục làm việc.” Viêm nói: “Còn chưa đến lúc tới nhà ăn ăn cơm.”

“Viêm, vậy tại sao ngươi không chừa lại chút tiền, nếu có tiền, khỏi phải trông chờ vào nhà ăn, chúng ta cũng có thể tự mua đồ ăn được.”

“Rất nhanh, sẽ có.” Viêm bỗng nhiên nói, nháy mắt một cái về phía Y Lợi Á.

Y Lợi Á cũng không tin, ở chỗ này còn có thể rất nhanh có tiền sao? Trừ phi bầu trời rơi xuống mưa tiền.

“Được lắm! Ha ha ha!” Bặc Lỗ Hãn bỗng nhiên cười ha ha lên, nhét ngân phiếu vào trong lòng ngực, dùng sức vỗ một cái lên đầu vai Viêm: “Tiểu tử, ngươi làm tốt lắm!”

Khổng Tước Hoa nhìn thấy tình hình này, gắng gượng mỉm cười hai lần, trong lòng thầm nói: “Vận khí của tên tiểu tử thúi này cũng thật là quá tốt! Chẳng lẽ Quân thượng cũng giống như Bặc Lỗ Hãn, đều nhìn trúng hắn sao?”

“Không... Chuyện này không có khả năng, Quân thượng muốn người còn cần phải dùng tiền ư? Chỉ có thể nói là mèo mù vớ được chuột chết, đúng lúc Quân thượng muốn mua thú bảo mà thôi.”

Trong lòng Khổng Tước Hoa nói thầm đủ loại, ước gì vận khí tốt của Viêm chuyển lên trên đầu của hắn, sau đó Viêm xui xẻo.

“Nếu không còn chuyện gì khác, chúng ta có việc đi trước.” Viêm nói, hắn phải trở về tắm gội thay quần áo, thân thể đầy thuốc màu quá lóe mắt.

Bị Khổng Tước Hoa quấy đảo một hồi, Viêm đã không còn chút ý tới việc “hôn” Ô Tư Mạn nữa, dù sao cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.

“Được, đi đi.” Lấy được một khoản tiền của bất chính, Bặc Lỗ Hãn mừng rỡ như điên, hòa toàn không so đo một chút nào về thái độ khó chịu của Viêm.

Y Lợi Á thấy tâm tình của Bặc Lỗ Hãn đang tốt, định xin hắn chút tiền thưởng, dù sao ngân phiếu này cũng là do Viêm vất vả kiếm được.

Nhưng Viêm lại lôi kéo Y Lợi Á, kiên quyết dẫn hắn đi.

Bặc Lỗ Hãn cầm theo ngân phiếu định đi uống hoa tửu, nhân tiện hào phóng đánh cuộc hai ván... Lúc này tinh thần của Khổng Tước Hoa trở nên tỉnh táo, lập tức quấn lấy hắn, đòi đi cùng.

“Được.” Bặc Lỗ Hãn mang theo Khổng Tước Hoa tiêu sái đi tới kỹ quán đứng đầu trong thành.

“Ôi, người ta đi ra ngoài cơm ngon rượu say, chúng ta lại ở đây làm cu li.” Y Lợi Á xúc cỏ khô vào trong xe goòng, đi cho ngựa ăn.

Viêm cười cười, chợt nhớ tới cái gì bèn hỏi: “Hách Liên Ô La đâu?”

“Sau khi ăn cơm sáng xong đã không trông thấy hắn.” Y Lợi Á tức giận nói: “Nói không chừng lại đi lừa dối đầu bếp, lừa được một bữa cơm trưa mà ăn rồi.”

“Ban ngày ban mặt, nói sau lưng người khác cũng không tốt đâu nha.” Bỗng nhiên, Hách Liên Ô La đứng ở phía sau Y Lợi Á cất tiếng nói.

“Oa!” Y Lợi Á sợ tới mức kêu lên sợ hãi.

Ngay cả Viêm cũng bị hoảng sợ, quay đầu lại nhìn Hách Liên Ô La nói: “Ngươi tới lúc nào vậy?”

“Ta vẫn luôn bận bịu ở đây mà.” Hách Liên Ô La chỉ vào chuồng ngựa cách đó không xa: “Có con ngựa bị đau bụng.”

“Ngươi còn biết xem bệnh cho ngựa?” Y Lợi Á không tin, Hách Liên Ô La đang muốn nói cái gì đó, phía trước đã vang lên một trận khua chiêng gõ trống, còn có người huýt gió.

Gào thét lên: “Tránh ra! Mau tránh ra!”

“Có chuyện gì vậy?” Viêm buông cỏ khô đã bó được một nửa trong tay xuống, đi tới ven đường rải đầy cát vàng xem náo nhiệt.

Y Lợi Á lao đi còn nhanh hơn, hắn lướt qua Viêm đi về phía đám đông ở đằng trước.

Hách Liên Ô La đi đến bên cạnh Viêm, còn nhìn chằm chằm vào mặt hắn.

“Làm sao vậy?” Viêm chú ý tới ánh mắt giống như săm soi của hắn, khó hiểu hỏi: “Trên mặt ta có vết bẩn sao?”

“Không”, Hách Liên Ô La cười cười, nói lời không rõ ý: “Ngươi gầy hơn một chút.”

“Đâu có gầy”, Viêm nói: “Hơn nữa ngươi mới quen biết ta ngày hôm qua, chẳng lẽ hôm nay ta đã gầy đi sao? Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”

“A a —— Mẹ ơi!” Y Lợi Á chạy trở về như một trận gió, sau mông giống như bị đốt lửa, hất lên một mảng bụi mù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.