“Rất hiếm khi được ngài “phù hộ”, ta thật sự rất khỏe.” Viêm cười tủm tỉm nói, nhưng trong mắt lại mang theo đao.
Ô Tư Mạn ngồi dậy, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh: “Lại đây, sang đây ngồi.”
“Không phải ta là thích khách đang phạm tội sao? Không dám ngồi chung cùng với ngài.” Trên mặt Viêm tràn đầy nụ cười giả dối: “Bệ hạ, xin hỏi ngài muốn mua thú tâm hay là thú bảo?”
“Bao nhiêu tiền một bình?”
“Không đắt, cũng chỉ một khối mã đề kim mà thôi.” Viêm cười đến mức nhã nhặn.
“Cái gì?” Đôi mắt Tế Nạp Nhã Lị trừng lớn: “Làm gì có thú bảo nào đắt như vậy chứ? Ngươi nạm kim cương vào à!”
“Viêm, ngươi muốn dùng gậy trúc để bắt bí bổn vương sao?” Ô Tư Mạn nghiêng đầu hỏi.
“Sao lại thế được, có thể đưa cho ngài xem, đương nhiên là thứ tốt được ngàn chọn vạn tuyển mà ra.” Hiện tại, Viêm còn có khả năng ăn nói hơn so với Khổng Tước Hoa: “Đây gọi là tiền nào của nấy, hàng rẻ tiền thì không tốt, Quân thượng, ngài cũng đừng có cái nhìn sai lệch về nó.”
“Đồ tốt như vậy, bổn vương cũng cần phải nhìn cẩn thận một chút.” Ô Tư Mạn mỉm cười gật đầu.
Viêm nhìn về phía Tế Nạp Nhã Lị, nàng đang muốn duỗi tay bưng qua, Ô Tư Mạn nhân tiện nói: “Viêm, bổn vương kêu chính là ngươi.”
“Nhanh đi.” Tế Nạp Nhã Lị buông tay, trừng mắt nói với Viêm.
“Quân thượng, bây giờ ngài không sợ trên người ta lại giấu một vài lễ vật làm ngài “kinh hỉ” nữa sao?” Lời nói của Viêm kẹp dao giấu kiếm, nhưng tươi cười trên mặt lại không mất đi chút nào.
“Ngươi ăn mặc như vậy, còn có thể giấu chủy thủ được sao?” Ô Tư Mạn hơi hơi mỉm cười nói: “Ngươi cho rằng bộ trang phục này chỉ là thuận tiện cắt xén một chút thôi sao? Những phú thương đó rất sợ thích khách.”
Hóa ra là như vậy sao... Viêm thầm nghĩ, sân đấu thú nhìn qua dường như không hề đề phòng nhưng thực ra khắp nơi đều là huyền cơ.
Hơn nữa, chiếc váy da này cũng vô cùng nhẵn bóng, bên trong không thể kẹp túi, tiền bọn họ thu được đều chỉ có thể đặt ở trong khay, cũng đề phòng được bọn họ lén giấu tiền bán.
“Hay là, ngươi sợ bổn vương lau sơn trên người của ngươi?” Ô Tư Mạn nhìn chằm chằm vào những vệt màu sặc sỡ trên người Viêm rồi nói tiếp.
“Làm gì có chuyện đó.” Viêm bưng khay gỗ đi tới phía trước: “Mặc dù Quân thượng là nhân vật vĩ đại như thế, nhưng nếu thiếu một cánh tay thì cũng không dễ sinh hoạt đâu.”
Ngụ ý nếu ngươi dám động tay động chân, ta sẽ tháo một cánh tay của ngươi.
“Không được vô lễ!” Tế Nạp Nhã Lị nổi giận nói.
“Chỉ là có ý tốt mà nhắc nhở, sao lại là vô lễ được?” Viêm hơi khẽ cười, cầm khay gỗ nặng nề đưa tới.
“Những thứ này là gì vậy?” Ô Tư Mạn nhìn từng cái bình đã được đóng kín.
“Thú tâm cùng thú bảo, vậy mà Quân thượng lại không biết sao?”
“Bổn vương đương nhiên là biết, chỉ là không biết thú bảo của loại dã thú nào, mở bình ra để bổn vương xem một chút.”
Viêm khẽ nhíu mày, nhưng Quân chủ đã lên tiếng, đương nhiên là phải mở ra. Viêm tạm thời để khay xuống, sau đó cầm lấy một bình trong số đó.
“Cần dao nhỏ không?” Ô Tư Mạn đưa cho hắn một cây đao nhỏ gọt trái cây.
“Không cần.” Viêm siết chặt cái nắp bằng sắt đã được phủ kín một tầng sáp thật dày, răng rắc một tiếng đã mở ra.
“Lực tay không tồi.”
“Khi ta ở Tháp Tử Tù, không có việc gì làm bèn tập chống đẩy, lực cánh tay cứ thế được luyện ra.” Viêm ngoài cười nhưng trong không cười đưa bình tới trước mặt Ô Tư Mạn. Mặc dù thú bảo đã được ướp lạnh, nhưng vẫn có một mùi tanh nồng đậm.
Thấy Ô Tư Mạn bị mùi tanh xông lên phải nhăn mũi lại, trong lòng Viêm vui như nở hoa.
“Được rồi.” Ô Tư Mạn nói.
“Ơ? Chỉ liếc mắt một cái là được rồi sao? Quân thượng, ngài thử nhìn kỹ lại xem.” Viêm cố ý đưa chiếc bình hôi hám về phía dưới mũi của Ô Tư Mạn: “Nếu không thì ngài thử xem hương vị cũng được.”
Trước đó, có một khách nhân to béo sau khi mua thú bảo, bèn mở ra ăn sống, Viêm nhìn thấy suýt chút nữa thì nôn ra.
“Ngửi thấy mùi như vậy thì đã biết nó đang còn tươi, hơn nữa nhìn cũng biết đó là thú bảo của lão hổ.” Ô Tư Mạn giơ tay nắm lấy cái bình tanh hôi gần như muốn bổ nhào vào miệng và mũi hắn, đầu ngón tay hơi lạnh phủ lên ngón tay Viêm.
Viêm giống như bị con rắn đụng phải dùng sức rút tay ra, Ô Tư Mạn cũng buông lỏng tay, chiếc bình rơi thẳng xuống đất.
“A!” Viêm phản ứng cực nhanh ngồi xổm xuống chụp lại, tay phải ổn định vững vàng nâng đáy bình lên, cùng lúc đó Ô Tư Mạn cũng khom lưng quơ một cái, đỡ lấy mu bàn tay Viêm.
“Ngươi có phải hay không...” Viêm cảm thấy Ô Tư Mạn cố ý sờ tay hắn, tức giận đến mức đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, vừa vặn ngay lúc Ô Tư Mạn cúi đầu muốn nói gì đó, hai người không nghiêng không lệch môi chạm môi.
Lần va chạm này giống như thiên lôi kết hợp với địa hỏa, nội tâm Viêm cực kỳ sụp đổ.
Nhất là “nụ hôn” này nhìn như thế nào cũng thấy là chính hắn chủ động “đụng” tới.
Từ thể xác cho đến nội tâm của Viêm đều rạn nứt, chia năm xẻ bảy.
Nhưng phản ứng của thân thể so với ý thức còn mau hơn, Viêm đẩy đầu vai Ô Tư Mạn ra, tay phải nâng bình một cách vững vàng, sau đó đứng thẳng người lên, trừng mắt Ô Tư Mạn.
“Ngươi...” Gương mặt Ô Tư Mạn hiện ra vẻ mừng thầm, muốn nói lại thôi.
“Ta không phải cố ý.” Viêm vừa nói vừa lau môi: “Bệ hạ, ngài còn muốn mua thú bảo nữa hay không?”
“Muốn chứ.” Ô Tư Mạn nói: “Những thứ trong tay ngươi cùng mâm gỗ, bổn vương đều mua hết.”
Lần này đến phiên Viêm trố mắt, hỏi ngược lại: “Tất cả ư?”
“Ừ.” Ô Tư Mạn mỉm cười gật đầu, thật là phóng khoáng.
Người hầu ở bên cạnh đi tới, cầm lấy bình thú bảo trong tay Viêm, bàn tay Viêm rốt cuộc cũng trống không. Viêm cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám thiếu cảnh giác.
“Phân phó Ngự trù phòng, hôm nay hầm canh thú bảo đi.” Ô Tư Mạn cười tủm tỉm nhìn Viêm mà nói: “Sương Nha thích ăn những thứ này nhất.”
“Sương Nha? Không phải ngài ăn sao?”
“Viêm, cho dù bổn vương không cần những thứ đó, cũng có thể kiên trì không tiết mãi đến lúc bình minh...” Ô Tư Mạn cười đến mê người.
“Kiên trì không ngừng?” Viêm ngơ ngác, đột nhiên hiểu ra, gương mặt lập tức đỏ lên. Hắn vẫn còn đánh giá thấp trình độ vô sỉ của Ô Tư Mạn.
“Quân thượng, hàng hóa đã giao, cần phải trả tiền.” Viêm muốn cầm tiền chạy lấy người, một khắc cũng không muốn ở chỗ này, hắn còn phải trở về súc miệng nữa.
Ô Tư Mạn gật đầu một cái, Tế Nạp Nhã Lị lấy ra một túi tiền thuộc da được trang trí đầy châu báu ở bên eo, sau đó lại lấy ra một tờ ngân phiếu vô cùng tinh xảo từ bên trong túi tiền.
“Lại có thể đòi nhiều tiền như vậy, ta chưa từng thấy thương nhân nào xấu xa giống như ngươi.” Lúc cầm ngân phiếu đưa cho Viêm, Tế Nạp Nhã Lị cũng không quên càm ràm.
“Đâu có, ta cũng chỉ là nhập gia tùy tục mà thôi.” Viêm cười trả lời, làm Tế Nạp Nhã Lị tức giận đến mức khóe mắt đều nhếch lên, nếu không có Ô Tư Mạn ở đây, chắc chắn nàng sẽ lập tức rút đao.
“Tiểu nhân cáo lui.” Mua bán đã thành công, không cần thiết phải ở lại chỗ này, Viêm khom người hành lễ, muốn rời đi.
“Viêm.” Ô Tư Mạn đột nhiên gọi hắn lại.
Trong lòng Viêm đang gõ trống, nhưng không thể không dừng bước chân lại.
“Bổn vương vẫn đang đợi ngươi hồi tâm chuyển ý.” Ô Tư Mạn nói, ánh mắt kia trái lại lộ ra vài phần chân thành: “Chỉ cần ngươi nguyện ý đến bên cạnh bổn vương, đừng nói một tờ ngân phiếu này, ngay cả kim khố của bổn vương cũng đều có thể là của ngươi.”
Viêm nhìn chăm chú vào Ô Tư Mạn, qua một hồi lâu mới nói: “Không biết Quân thượng có mấy cái kim khố? Suy cho cùng, cũng nhiều người như vậy, sợ là không đủ chia.”
Lông mày Ô Tư Mạn cau lại, hiển nhiên nghe không hiểu ý tứ của Viêm.
“Ngài không hiểu ta đang nói cái gì sao?” Viêm cười nói: “Đúng rồi, từ trước đến nay chỉ nghe người mới cười chứ đâu nghe người xưa khóc.”
Viêm muốn ám chỉ đến vị thú đấu sĩ mà Khổng Tước Hoa mới vừa đề cập đến, có lẽ hắn cũng bị Ô Tư Mạn dùng cách này để lừa gạt tiến vào hậu cung đúng không? Cái gọi là sủng ái cũng chỉ là ham muốn đồ mới lạ mà thôi.
Mặc dù đã biết tên Ô Tư Mạn này có thể nói là không hề có tiết tháo, nhưng khi biết được những việc này từ trong miệng Khổng Tước Hoa, trong lòng Viêm đúng thật là không thoải mái.
Có lẽ bên cạnh hắn, cho dù là Phụ hoàng, cha hay là Hoàng huynh cũng đều là những người toàn tâm toàn ý.
Viêm không thể chấp nhận thể loại sớm ba chiều bốn, hoa ngôn xảo ngữ đầy miệng, ngay cả làm bằng hữu cũng đều ghét bỏ, huống chi là làm phu thê.
Không đợi Ô Tư Mạn lại mở miệng, Viêm đã xoay người đi ra khỏi sương phòng.
Bàn tay Tế Nạp Nhã Lị đã nắm sẵn lấy chuôi đao, chỉ cần Quân thượng mở miệng một tiếng, là nàng có thể ngăn Viêm lại.
Thế nhưng Ô Tư Mạn lại không nói gì, mà chỉ ngồi ở đằng kia, đùa giỡn đầu ngón trỏ.
Trên đầu ngón tay trỏ có một mảng đen đen, giống như đã chạm phải vết bẩn gì đó.
“Quân thượng, ngài quá dung túng hắn!” Tế Nạp Nhã Lị nói: “Sao hắn lại có thể dùng loại ngữ khí này mà nói chuyện với ngài được chứ, quá láo xược! Căn bản là không coi trọng ngài.”
“Tế Nạp Nhã Lị”, Ô Tư Mạn đột nhiên hỏi: “Theo ý của ngươi tức là hắn đang chán ghét ta sao?”
Tế Nạp Nhã Lị sửng sốt, không, phải là hoàn toàn há hốc mồm—— Đây không phải là tảng đá trên sa mạc, quá rõ ràng rồi sao.
“Không có khả năng nha”, không đợi Tế Nạp Nhã Lị trả lời, Ô Tư Mạn đã lẩm bẩm: “Bổn vương đối với hắn không tệ, biết hôm nay hắn phải tới bán đồ vật, nên đã đặc biệt đến để chờ hắn, phải rồi, ban nãy hắn còn hôn bổn vương.”
“Quân thượng, ngài sắp xếp nhãn tuyến ở bên cạnh hắn phải không?” Tế Nạp Nhã Lị càng để ý vấn đề này hơn.
Ô Tư Mạn không trả lời, mà đứng dậy nói: “Bổn vương mệt rồi, phải đi về.”
“Quân thượng, mấy ngày nay ngài cũng không thượng triều, mỗi ngày đều nói mệt, nhưng hạ thần thấy ngài cũng đâu có mệt mỏi...”
“Nhã Lị, ngươi càng ngày càng nói nhiều.” Lông mày Ô Tư Mạn hơi nhíu lại: “Không được làm càn.”
Tế Nạp Nhã Lị bỗng nhiên im bặt, quỳ xuống nói: “Hạ thần thất lễ, mong Quân thượng thứ tội.”
Lúc đi qua bên cạnh Tế Nạp Nhã Lị, Ô Tư Mạn nhắc nhở nàng: “Chuyện về Viêm là việc riêng của bổn vương, ngươi đừng có nhúng tay vào, nếu không cho dù là ngươi, bổn vương cũng sẽ không chút lưu tình.”
“......” Tế Nạp Nhã Lị vẫn quỳ gối ở đó, dù Ô Tư Mạn đã đi được một lúc lâu nhưng nàng cũng chưa đứng lên, chỉ có đầu vai là đang run rẩy.
Thú đấu sĩ vào sân lúc trước không địch lại hùng sư oai phong lẫm liệt, sau khi bị hùng sư đùa bỡn như mèo bắt chuột một hồi, thú đấu sĩ cũng đã huyết nhục mơ hồ, không còn nhìn ra hình dạng gì nữa.
Mấy vị thú đấu sĩ mặc áo giáp lên sàn đấu, cầm trường mâu hợp lực xua đuổi hùng sư về lại tháp nhốt thú.
Trên khán phòng nhất thời vang lên âm thanh than thở như dời non lấp biển, còn có người đứng dậy cầm toàn bộ đồ ăn thức uống trong tay ném xuống phía dưới sân!
Sân đấu thú trời cao đất rộng như vậy, trừ phi lực có cánh tay kinh người hoặc tiến đến đủ gần, mới có thể ném đồ vật vào sân, nếu không tất cả đều sẽ rớt lên trên kẻ xui xẻo đứng ở phía dưới.
Vì vậy anh chàng lỗ mãng bị trúng chiêu ở phía dưới nhảy dựng lên, quả quyết nhìn về phía bên trên mà chửi bậy không ngừng một cách điêu ngoa. Người ở bên trên không những không thu liễm mà còn châm dầu vào lửa, sợ rằng thiên hạ chưa đủ loạn: “Mẹ nó, ngươi có gan thì lên đây mà mắng này! Lão tử sẽ khiến cho mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi!”
Ba người chống năm người đỡ ngồi kín cả chỗ, một người hướng về phía trên xông lên đi tìm giá để đánh nhau, làm cho một đợt người bị đụng phải ngã trái ngã phải, kêu khổ không ngừng.
Lúc đi lên, Viêm cũng không cảm thấy cầu thang ở đây khó đi, nhưng lúc đi xuống mới cảm thấy được như thế nào là “lên núi thì dễ xuống núi thì khó“. Đi xuống tuy rằng không tốn sức lực, nhưng cầu thang này gần như là vuông góc, lại thêm đám đông xô đẩy đánh nhau cùng với rác rưởi bay tới, quả thực là khó cất bước.
Bọn họ dùng tiếng địa phương cãi nhau chí chóe, Viêm nghe mà không thể hiểu được, chỉ cảm thấy có vô số tiếng chập cheng, thanh la loảng xoảng gõ ở bên tai, khiến hắn chóng mặt, nhức đầu, ù tai không thôi.
Viêm cố gắng đẩy đám người đó ra đi về phía dưới, không biết tại sao lại nhớ đến Ô Tư Mạn.
Vừa rồi, Ô Tư Mạn ngồi trên chiếc nhuyễn tháp khoa trương được bọc bằng dệt kim vàng bạc, trông có vẻ rất nhàn hạ, nhất là đôi tay của hắn, những ngón tay đeo đầy châu báu quý giá xếp chồng lên nhau... Tựa như bạch ngọc không tì vết điêu khắc mà ra, khớp xương tuyệt đẹp, đầu ngón tay còn hơi hơi phiếm hồng.
Mỗi lúc ngắt quãng khi đang nói chuyện, Ô Tư Mạn thường xoa nắn đầu ngón trở, giống như Hách Liên Ô La nhẹ nhàng xoa đầu ngón trỏ khi bị phỏng...
Viêm có chút buồn bực không hiểu tại sao chính mình lại liên tưởng hai người bọn họ lại với nhau? Cho dù là tướng mạo hay là phẩm hạnh, bọn họ đều là hai người hoàn toàn khác nhau.
Tuy rằng ngoại hình của Hách Liên Ô La vô cùng tối tăm, rất giống một con quạ đen đang nhìn chằm chằm thức ăn thối rữa, khiến người kính nhi viễn chi, nhưng thực chất hắn chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi. Ngoại trừ việc lấp đầy cái bụng thì không còn đòi hỏi gì khác nữa.
Đâu giống Ô Tư Mạn, lớn lên nhân mô nhân dạng, bên trong lại rất bừa bãi, phóng túng, vừa nãy còn dõng dạc nói cái gì mà kiên trì không ngừng... Hừ, Viêm cười lạnh nghĩ: “Quả nhiên là thận, uổng công làm nhiều chuyện.”
Viêm phát hiện sự chán ghét của mình đối với Ô Tư Mạn giống như cầu thang thẳng tắp lên cao, chờ đến một ngày không thể cao lên được nữa, hắn nhất định sẽ hung hăng mà chỉnh Ô Tư Mạn. Đến lúc đó, hắn sẽ chẳng quan tâm Ô Tư Mạn là vua Tây Lương hay là thánh cái gì tuyết.
Viêm nghĩ đến Ô Tư Mạn khiến hắn bực mình, nên lúc đi về bất giác nện bước nhanh hơn. Bên cạnh có một đám người không biết tại sao lại đánh nhau. Trái cây, bánh bột ngô nện vào nhau, nước sốt giàn giụa, nhiều người hoảng sợ né tránh, trước mắt Viêm đột nhiên lại lộ ra một khoảng trống.
“Đúng lúc.” Viêm bất giác mỉm cười, đang chuẩn bị nhanh chóng đi qua, cũng không biết là ai lại đụng một cái thật mạnh vào lưng hắn!