Mùng ba tháng giêng, Minh Thận ngoan ngoãn thay sang hôn phục. Gấm Tứ Xuyên màu đen mạ vàng, ống tay áo rộng rãi, tay áo giống như cánh ve mỏng manh, lúc mặc lên người như là một đóa hoa màu đen.
Trong đình viện Thâm Đông, nhóm thần quan nối đuôi nhau đi vào, khoác trên vai y áo choàng lông vũ đính ngọc trai bạc tinh khiết, Minh Thận cảm thấy bản thân như biến thành một cái chuông dẫn đường, đi trên đường kêu leng keng vang dội.
Không có ai nói cho y biết nên làm gì, lão thái giám chỉ nói, “A Thận, tới lúc đó sẽ có người nói cho ngươi nên làm gì, ngươi đi theo người khác đến nơi là được, không nên hỏi quá nhiều.”
Ngọc Mân cũng không nói cho y biết nên làm gì. Y thậm chí còn không thấy hắn, chỉ cách một bức bình phong lẳng lặng nhìn chằm chằm hình bóng đã xa cách hai năm, thấy y luống cuống tay chân mặc quần áo ở phía sau muốn đi ra quỳ lạy, vì vậy hắn ngăn y lại.
Bên trong giọng nói kia cũng không nghe ra được tâm tình gì: “Không cần vấn an, trẫm chờ ngươi.”
Nếu nói là dụ dỗ không bằng nói là quan hệ quân thần bình thường, Ngọc Mân kêu y làm thế nào y liền làm thế đấy, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn. Minh Thận mơ hồ đi tới nhưng cũng biết mình phải kết hôn với người ta.
Chờ đợi y chính là một hôn lễ, tốt hơn không ít so với tình huống y dự đoán.
Minh Thận hỏi người khác: “Các ngươi có biết ta sắp cưới con gái nhà nào không?”
Không ai để ý đến y, nhóm thần quan vì đo kích thước mà bẻ vai chỉnh sống lưng y thẳng tắp, y hơi ngẩn cái cổ trắng nõn, giống như con tôm bị người ta lột vỏ.
Thần quan mỉm cười nói: “Làm ngắn chút, Minh đại nhân cao lên không ít, lát nữa tú nương lại đây sẽ chỉnh thêm một đoạn. Ngài có muốn thử cái mũ miện này trước không?”
Minh Thận quay đầu lại nhìn, thấy thần quan bưng một cái mũ miện hoa lệ trang trọng đến, nhìn qua còn nặng hơn quả cân, quanh trán còn có đông châu ngọc đẹp nặng nề rơi xuống, dùng châu ngọc phỉ thúy gió thổi không lọt xếp lên.
Minh Thận lắc đầu: “Cái này quá sặc sỡ, ta không thích lắm.... Đây là người nào thiết kế? Ta nhớ trước đây trong cung không có loại phong cách này mà. Đối với tân lang mà nói thì có phải quá đẹp đẽ không?”
Thần quan che miệng cười: “Đây là bản thiết kế do bệ hạ tự tay vẽ.”
Minh Thận lập tức sợ hãi sửa lời nói: “Lộng lẫy mà không tầm thường, rườm rà mà không lộn xộn, đẹp đẽ tự nhiên, không hổ là ánh mắt của bệ hạ, ta có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.”
Y chỉ tay ra bên ngoài: “Vậy bây giờ ta có thể đi ra ngoài một chút không? Ta không kịp ngủ nên có một chút buồn ngủ, muốn đi ra ngoài hóng gió một chút.”
Nhóm thần quan cũng không quản y. Minh Thần liền khoác áo đi ra ngoài, đứng ngoài hành lang trong đại điện một lát.
Tuyết còn chưa ngừng nhưng cả người y đã nóng bừng, tâm trạng lo lắng vì một tương lai không rõ ràng. Trong tay áo có thứ gì đó cộm đến y, y tiện tay sờ thử, phát hiện chính là thánh chỉ Ngọc Mân kêu y hồi kinh, y thừa dịp bốn bề vắng lặng tiện tay ném vào trong chậu than.
Y nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đây là gì chuyện gì vậy.” Cả người xì hơi giống như trái bóng bị đâm thủng.
Y đang nghĩ tân nương của mình sẽ là ai.
Lửa than cháy lách tách. Lúc còn chưa nghĩ ra y bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân, một tiểu nha đầu trắng như tuyết không biết từ nơi nào xuất hiện trước mặt y, chớp đôi mắt to đen nhánh nhìn y, đầu tiên là nhìn thánh chỉ cháy sạch đến mức không thấy được trong chậu than một chút, sau đó đôi tay nhỏ trắng nõn giơ ra, lễ phép nói, “Uống thuốc, không hóng gió.”
Tiểu cô nương bưng tới một chén thuốc đen thui, thoạt nhìn rất khả nghi.
Minh Thận nhìn nàng mặc một thân tỏa ra ánh sáng lấp lánh, hỏi nàng: “Đây là canh bùn muội làm sao?”
Tiểu cô nương mặt đầy chính trực: “Không phải, là thuốc huynh phải uống.”
Minh Thận bệnh lâu thành thầy thuốc, rất nhanh đã ngửi ra được mùi của cây hương nhu và trà gừng dùng để đuổi khí lạnh, đúng là cái loại mà y thường uống khi còn nhỏ.
Y nhận lấy, liếc mắt nhìn tướng mạo của tiểu cô nương một cái, phát hiện tiểu cô nương này lớn lên có sáu phần giống như Ngọc Mân, thoạt nhìn chỉ mới sáu bảy tuổi. Ngọc Mân không hậu không phi không có con nối dõi, tiểu cô nương này chắc là muội muội của hắn.
Minh Thận dò hỏi: “Công chúa?”
“Ta tên Ngọc Mân*, huynh có thể gọi ta là Mân Mân.” Tiểu cô nương đáp, “Trước đây ta bị hoàng huynh đưa đến nhà cô mẫu cho nên huynh không biết ta, nhưng ta biết huynh là thư đồng của hoàng huynh, hoàng huynh nói dung mạo của huynh rất dễ nhìn nên ta đến nhìn thử.”
(*Tên của công chúa là 玉玟, chữ Mân nghĩa là một thứ đá đẹp giống như ngọc. Còn tên anh công là 玉旻, chữ Mân nghĩa là mùa thu.)
Minh Thận đứng dậy bước vào trong tuyết, cúi đầu hỏi nàng: “Vậy người mang muội đến đâu?”
Tiểu cô nương chỉ ra ngoài sân. Minh Thận ngẩng đầu, chỉ thấy tuyết rơi đầy trời.
Y đi tìm một cây dù, ôm tiểu cô nương lên dẫn nàng đi ra ngoài tìm nhũ mẫu, đi không đến trăm bước đã tìm được. Y trò chuyện với nhũ mẫu trong chốc lát, biết được tiểu công chúa này và Ngọc Mân không phải cùng một mẹ sinh ra, nàng là đứa bé do phụ thân ruột của Ngọc Mân và một trắc phi sinh ra, suýt nữa đã chết trong tay lão hoàng đế, được đưa ra ngoài cung từ bé, bây giờ Ngọc Mân đăng cơ mới đưa nàng trở về.
Chuyện này Minh Thận cũng không biết, Ngọc Mân chưa từng nhắc đến với y.
Minh Thận xoa đầu tiểu cô nương, trong lòng có một suy đoán mơ hồ: Có lẽ tân nương mà y sắp phải cưới chính là tiểu nha đầu này.
Công chúa xuất giá sẽ đưa người từ trong cung đến phủ Phò mã, nếu như công chúa vẫn còn nhỏ thì sẽ để Phò mã vào cung làm bạn, lễ cưới cũng sẽ có một chút khác biệt, rất thích hợp với tình huống bây giờ của y.
Nói tóm lại chính là mang theo đứa nhỏ.
Ngọc Mân vẫn còn nhỏ tuổi, trong triều có biết bao nhiêu người bụng dạ khó lường, chưa chắc sẽ không mơ ước vị trí Phò mã. Ngay cả chuyện có muội muội Ngọc Mân cũng gạt y, chắc chắn vô cùng đau lòng cho tiểu nha đầu này; hắn cũng biết được y làm người thế nào, tìm y tới để chăm sóc cho nàng hình như cũng hợp tình hợp lý. Một con rối Phò mã, lúc nào cũng có thể sử dụng.
Minh Thận cảm thấy mình đã đoán ra được tám phần. Y bung dù đứng trong tuyết nhìn hai người biến mất ở phía xa, sau khi xác nhận tiểu cô nương đã an toàn mới chầm chậm đá lớp tuyết vỡ vụn trở về.
*
Một nơi cách đó trăm mét, người có thị lực tốt kia cũng đang được thái giám che dù đứng trước đại điện, xa xa nhìn người đứng trong tuyết. Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Có một tiểu nha đầu một mình đi tới giống như một nắm tuyết lăn lại, xa xa kêu một tiếng: “Hoàng huynh!”
Ngọc Mân khom lưng ôm nàng, hỏi: “Đưa thuốc cho y uống chưa?”
Tiểu nha đầu nói: “Minh ca ca đưa muội về, còn chưa uống, nhưng mà muội cảm giác y sẽ uống, hoàng huynh, tại sao huynh không trực tiếp đưa cho y?”
Ngọc Mân liếc nhìn bóng người xa xa trong tuyết, mấp máy môi, trong mắt lại không nhìn ra vui giận: “Hắn sợ trẫm.”
Một lát sau, lại nói thêm một câu: “—— trẫm sợ hắn chạy.”
Ngọc Mân nói: “Như vậy không được, hoàng huynh, y càng sợ huynh, huynh càng phải đi nhìn y.”
Trong mắt Ngọc Mân lúc này mới có một chút ý cười: “Trẫm cũng muốn, nhưng mà Mân Mân, phu thê trước khi thành thân không thể gặp mặt, đây là quy củ.”
*
Minh Thận trở về hành lang yên tĩnh ngồi xuống, bưng chén thuốc còn hơi ấm kia lên từ từ uống cạn.
Sau khi uống hết thuốc y liền mơ màng ngủ gật một lát, vừa mới nhắm mắt không lâu liền đập vào một thanh xà ngang nhô ra bên cạnh, đau đến mức y lập tức tỉnh táo lại.
Minh Thận nhìn sắc trời, đợi nửa canh giờ sau rốt cuộc nghe thấy người ở bên trong gọi y, nói là y phục đã sửa xong, giờ lành đã đến.
Y đi vào bên trong cung điện, cúi đầu để cho người khác đội mũ miện nặng nề lên. Châu ngọc phỉ thúy rớt xuống, quả nhiên đập vào mặt có hơi đau, Minh Thận muốn sờ mũi mình nhưng hai tay lại bị thần quan giữ lại, chỉ có thể mặc cho bọn họ dẫn đi lên phía trước,
Mới đầu y còn có thể nhìn thấy đường đi xuyên qua khe hở của châu ngọc, đợi đến khi ngồi trên cỗ kiệu ngoài cửa, lại có người phủ lên đỉnh đầu y một tấm vải không rõ màu sắc, lần này y hoàn toàn không tìm ra được phương hướng, đành coi mình là một người mù.
Tiếng gió thổi vù vù qua cỗ kiệu, trong tay Minh Thận cầm một cái đuôi Bạch hổ thần quan đưa cho, có chút cứng ngắc, rất nặng, nghe nói là dùng để trừ tà.
Y thiếu chút nữa ngủ thiếp đi bên trong kiệu, lúc bị gọi xuống ngay cả chân cũng mềm nhũn. Nhưng y nhanh chóng khôi phục tỉnh táo, bị thần quan dẫn vào trong điện. Dưới chân rất mềm mại, từng cơn huân hương kéo tới mang theo hơi nóng bốc lên từ lò lửa kim thú, Minh Thận mơ hồ cảm giác được người bên trong không nhiều, giống như đây là một hôn lễ bí mật.
Y không kịp nghĩ nhiều, vừa nghe thấy có người ngồi trên cao đang tụng niệm một đống chú văn y không nghe hiểu, trong tay lại bị nhét vào một ly rượu nóng.
Thần quan nói bên tai y: “Tổng cộng có ba chén, ngài uống hết cũng không sao.”
Minh Thận nhỏ giọng nói: “Ta uống rượu là ngã.”
Thần quan: “....”
Sau khi ba chén rượu vào bụng, Minh Thận ngoài buồn ngủ ra thì không còn bất kỳ ý nghĩ nào khác.
Nghi thức không dài dằng dặc như y tưởng tượng, y cảm giác mình bị người nào đó đỡ vai mang tới cỗ kiệu, cuối cùng lúc dừng lại y còn nhớ rõ ràng mục tiêu là tìm cung nữ muốn giường.
Mang giọng mũi, mềm mềm mại mại nói: “Nơi này không tốt bằng Giang Nam, ta muốn về Giang Nam ngủ. Các ngươi nói với Mân ca ca một tiếng, ta về đây.”
Cung nữ bị y dọa sợ, nhanh chóng dẫn y đi vào phòng ngủ bên trong, dỗ: “Được được được, Minh đại nhân, nơi này là Giang Nam, ngài đi ngủ đi.” Minh Thận tin là thật, ngã chổng vó trên giường ngủ say.
Ngủ đến nửa đường, y mơ hồ cảm thấy hình như có người đi vào, đứng trước giường nhìn y một lát rồi đỡ y dậy, dùng khăn nóng lau mặt cho y, cởi quần áo y ra.
Lúc y phục bị cởi ra rất lạnh, trong ngực người kia lại rất ấm áp, Minh Thận theo bản năng chen vào trong, sau đó cổ tay liền bị cầm chặt.
Ngọc Mân cúi đầu nhìn y, tạm thời dừng động tác lại.
Minh Thận ngủ say trong lồng ngực hắn, hô hấp chậm rãi lướt qua cần cổ hắn, mang theo mùi thuốc nhàn nhạt. Ngọc Mân sững người một lúc, sau đó tiếp tục cởi áo y ra, dùng chăn gói người cẩn thận lại xong mới vươn tay cầm lấy hai ly rượu.
Một chén rót đầy, một chén chỉ nông tới đáy. Hắn nắm ngón tay Minh Thận cầm lấy một cái trong đó, ra lệnh: “Cầm.”
Minh Thận mơ màng, cầm không vững, làm cho chút rượu đổ ra. Ngọc Mân cũng không quan tâm nhiều, hắn điều chỉnh tư thế ngồi, cổ tay xuyên quan khuỷu tay Minh Thận, đưa ly rượu lên uống một hớp rồi lấy ngón tay chấm một chút rượu mát mẻ lên giữa môi hồng hào của Minh Thận.
“Uống rượu không khác, tức là cùng chung một nhà. Chung một nhà nghĩa là cùng tôn ti lễ nghĩa. Thể hợp thì cùng tôn ti, cùng tôn ti thì lại thân thiết mà không xa cách....”
Hắn cúi người đập ly rượu trên mặt đất, dựa theo tập tục, nhất chính nhất phản*.
(*Nhất chính nhất phản: Hai mặt đối lập.)
“Uyển Lăng Minh thị, con trai độc nhất Minh thị, từ đây cùng tôn ti cùng sinh mệnh như trẫm. Minh Thận, đây là rượu hợp cẩn, ngươi phải nhớ kỹ.”