Minh Thận nằm mơ thấy lúc trước. Trong mơ có mùi thơm của hương cỏ nhàn nhạt, y mơ hồ cảm thấy có lẽ Ngọc Mân đã tới đây nên có chút sợ hãi muốn chạy, nhưng đáng tiếc y giãy giụa một lát mà vẫn không thể như ý nguyện, ngược lại còn thả lỏng ngủ sâu hơn.
Nơi ở trước đây của bọn họ không có ai tới hỏi thăm, cơm đưa tới chưa chín kỹ, quần áo cũng là hàng hạ phẩm, càng không thể có thứ như túi thơm này. Nhưng trong lễ điển yêu cầu hoàng tử cần phải có cỏ Bội Lan, móc với ngọc xuyết ngũ sắc, Minh Tận liền đi nhổ sạch đám cỏ trong hậu viện, tay mặt bị xước rất nhiều chỗ, tốn hết một buổi trưa mới tìm được một bụi cỏ nhỏ xíu có mùi thơm ngát, lúc hoa nở thì có màu vàng và tròn tròn giống như một mặt trời nhỏ.
Minh Thận dùng bụi cỏ màu vàng này làm túi thơm cho Ngọc Mân, sau lần đó hắn chưa từng đổi cái khác. Y vô cùng quen thuộc loại mùi hương thanh tĩnh dễ ngửi này, giống như mùa hè được bao bọc trong gió nhẹ đêm mưa mát mẻ, có thể xua tan ma quỷ trong mơ của y.
Y nhìn thấy mình lúc năm, sáu tuổi bị người khác mang tới một cái sân trước hoang vu, lảo đảo mà bổ nhào về phía trước, sắp đứng không vững, ngẩng đầu lại nhìn thấy một thiếu niên trầm tĩnh cô tuyệt, ánh mắt thiếu niên đó lạnh đến mức như sao lạnh mùa đông, khiến cho đời người cũng thấy đau. Rõ ràng tuổi tác không lớn hơn y bao nhiêu nhưng lại có một khí tức già dặn làm người khác phải sợ hãi.
Lão thái giám giới thiệu y cho Ngọc Mân: “Đây là đứa nhỏ của Minh gia, điện hạ, có lẽ ngài vẫn chưa biết, Minh gia vốn là thế gia đào kép, hát múa rối, nhưng đại tiểu thư Hoắc gia lại cố tình nhìn trúng đương gia của bọn họ, Hoắc lão tướng quân cũng dìu dắt một ít nên Minh gia lúc này mới có thể rạng rỡ tổ tông. Phú quý tới nhanh đi cũng nhanh, đứa nhỏ này nói sai một câu trước điện nên bị bệ hạ tìm lý do chém đầu cả nhà.”
Mặt Ngọc Mân không thay đổi, nói: “Nơi nào đưa tới thì đưa về nơi đó đi.”
Lão thái giám cười làm lành: “Điện hạ, đứa bé này không có chỗ đi, nếu ngài không muốn nó thì nó sẽ bị đưa tới tịnh quân*, lớn lên xinh đẹp như vậy e rằng không tới mấy năm sẽ bị người ta chơi đùa đến chết. Hơn nữa năm nay ngài cũng đã mười tuổi, nên có một thư đồng hầu hạ ngài, nếu không thì còn ra thể thống gì?”
(*Tịnh quân: là đội quân gồm các hoạn quan. Phân bố chủ yếu trong các cung điện, vườn thượng uyển, lăng tẩm. Một số có một số sức mạnh chiến đấu, nhưng hầu hết đều làm việc cực nhọc.)
Ngọc Mân vẫn muốn đuổi đứa bé thoạt nhìn yếu ớt này đi. Nhưng không chờ hắn mở miệng, Minh Thận đã lên tiếng trước, cái chân ngắn ngủn gắng sức đuổi theo, nắm tay áo hắn: “Ca ca, Mân ca ca, tên của đệ là Minh Thận, ca có thể gọi đệ là A Thận. Đệ có thể gọi ca như vậy không? Ca ca, tên của ca là mân trong vạn dân ủng quân, hay là mân trong dãy núi cao, mân trong giang sơn vĩnh thọ?”
Tiểu quỷ nịnh nọt này thật là biết nói.
Ngọc Mân cúi đầu nhìn y, một cục tròn nho nhỏ, sợ đến mức đầu ngón tay cũng đang run rẩy, mắt to long lanh nước, giống như một giây sau sẽ khóc lên, nhưng một đứa nhóc yếu đuối như vậy lại vẫn kiên trì nhìn thẳng hắn, cầm góc tay áo hắn không thả.
Ngọc Mân xách cổ áo y đặt người bên cạnh mình, sau đó nói cho y biết: “Là mân trong mùa thu.”
Minh Thận ngây ra một lúc, chớp mắt nhìn hắn, vậy mà lại nhìn thấy một nụ cười trong mắt Ngọc Mân.
Từ đầu đến cuối trong giấc mơ kia đều có mùi thơm của cỏ vàng. Bản thân Minh Thận nhớ lại vẫn còn buồn bực: Qua nhiều năm như vậy, nếu như người đến thực sự là Ngọc Mân, không chừng đã thay đổi sang hương liệu quý khác để làm túi thơm. Chỗ của y ước chừng chỉ là giấc mộng hão huyền hai năm trước mà thôi.
*
Lúc Minh Thận tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên một cái giường màu đỏ thẫm, đệm giường mềm mại lún sâu, cực kỳ ấm áp, ngay cả gối cũng là gối nhung y thích nhất, mềm mại không cộm người, sau đó y trở mình ——
Trực tiếp đối diện với gương mặt của Ngọc Mân.
Minh Thận nhắm mắt lại rồi mở ra, chớp mấy lần, vẻ mặt dần dần sợ hãi.
Nằm bên cạnh y không phải là tân nương y chờ đợi, mà là quân chủ y phụng dưỡng mười năm!
Minh Thận bị lột sạch sẽ, trên người chỉ còn sót lại một cái áo trong mỏng manh, nút ảo mở ra, căn bản không che được thứ gì. Y lại ngẩng đầu lên, trông thấy Ngọc Mân quay mặt qua chỗ y ngủ, mùa đông nên chăn đắp rất kín, nhưng vẫn có thể từ chỗ xương quai xanh ẩn trong bóng tối của Ngọc Mân đoán ra được, Ngọc Mân cũng không một mảnh vải, hoặc là chỉ mặc một cái áo trong vô cùng lỏng lẻo.
Bọn họ cùng ăn cùng ở mười năm, mỗi mùa đông của mười năm đều là như thế, hai người đều cởi chỉ còn một cái áo trong mỏng manh, sau đó ôm nhau sưởi ấm, việc này ngược lại cũng không kỳ quái. Chỉ là hai năm sau thấy lại cảnh tượng này, Minh Thận vẫn cảm thấy cực kỳ hoảng hốt: Vì sao Ngọc Mân lại chọn đêm qua để chạy lên giường y?
Y nhấc màn giường lên một chút, rón rén vượt qua người Ngọc Mân, chống lên nhìn ra ngoài. Bên trong cung điện được bố trí theo đêm động phòng hoa chúc, chữ hỷ đỏ chót, còn có lá vàng và giấy màu rơi lả tả trên mặt đất. Y phục của hai người bọn họ không biết đi nơi nào, có lẽ là bị cung nhân lấy đi giặt giũ.
Ở đây không có dấu vết công chúa từng đến. Y dựa vào ký ức mơ hồ tối qua, cũng biết chỉ có một mình Ngọc Mân là đi vào nơi này, nghĩ đến đây, y lại nằm xuống lần nữa, trở mình, mơ màng nhìn Ngọc Mân.
Ngọc Mân ngủ rất an ổn. Gương mặt tuấn tú của nam nhân chồng lên hình ảnh y của người bên ngoài mà y nhìn thấy trên bức bình phong, so với hai năm trước đã thành thục thận trọng hơn, vầng trán có thêm mấy phần âm lệ và kiêu căng trước đây hắn che giấu.
Minh Thận ngoan ngoãn vùi trong chăn, ngủ cũng không dám ngủ. Cửa sổ quá xa, trong phòng lại đốt cây nên, y không thấy rõ sắc trời bên ngoài, không biết bây giờ là lúc này nên định rón rén xuống giường, ra ngoài hỏi một chút chuyện gì thế này.
Y từ từ xê dịch, giãy giụa, lặng lẽ dịch ra mép chăn, trong ánh sáng mờ mịt buộc chặt nút áo trong, muốn vượt qua người Ngọc Mân leo xuống.
Bò chưa được một nửa, hô hấp của người trên giường hơi đổi một chút, sau đó Minh Thận liền cảm thấy có một cái tay giữ hông mình lại, trực tiếp dùng sức mạnh không có cách nào từ chối kéo y trở lại —— nhét trong chăn.
Ngọc Mân mở mắt nhìn y.
Minh Thận: “....”
Y cẩn thận từng li từng tí chào hỏi hắn: “Chào ngài.”
Ngọc Mân liếc nhìn y, kéo chăn lại, xoay người ngủ tiếp —— cái xoay người này cũng mang theo Minh Thận trở mình, bị Ngọc Mân ôm chặt trong ngực.
Minh Thận sợ hết hồn, nhẹ giọng gọi: “Bệ hạ.”
Ngọc Mân liền mở mắt ra, mặt không đổi nhìn y.
Minh Thận nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ, nếu ngài thích ngủ ở đây, vi thần sẽ không chiếm vị trí của ngài nữa, ra ngoài tìm nơi khác ở.”
“Ngươi cứ ngủ ở đây đi.” Ngọc Mân nói, “Vẫn chưa tới giờ Mão.”
Minh Thận lại nói: “Tiểu công chúa, nàng....”
“Nói đến nàng làm gì? Ngươi ngủ của ngươi đi.” Ngọc Mân liếc mắt nhìn y, hất cằm, ra hiệu y nhìn ngọn nến hỷ đầu giường, “Ngủ đến khi cây nến này cháy hết.”
Minh Thận không còn cách, chỉ có thể cất đống nghi vấn đầy bụng đi, nghe lời hắn nhắm mắt lại.
Một lát sau, y cảm thấy Ngọc Mân đưa tay sờ đầu mình: “Không ngủ được?”
Minh Thận không dám lên tiếng, giả bộ như mình đã ngủ. Ngọc Mân cũng không lên tiếng nữa.
Rạng sáng, Minh Thận nửa tỉnh nửa mê, biết Ngọc Mân đứng dậy xuống giường. Quân chủ đã tỉnh, y không có lý ngủ tiếp, vì vậy cũng ngồi dậy, mặc y phục nhanh như thỏ.
Ngọc Mân lại không động, vẫn ngồi bên giường nhìn y.
Trong nháy mắt y sợ run lên, cho là hắn đợi ở đây, lúc đang muốn đi tới mặc quần áo cho hắn thì lại bị Ngọc Mân ngăn lại: “Ngươi đi rửa mặt đi.” Rồi quay đầu lại gọi cung nhân đi tìm lão thái giám đến.
Minh Thận ngoan ngoãn đi đến một bên khác rửa mặt.
Ngọc Mân luôn luôn chán ghét hạ nhân tiếp xúc với thân thể của mình, từ nhỏ đến lớn, việc mặc quần áo cho hắn chỉ có hai người làm, một người là lão thái giám, một người là Minh Thận.
Minh Thận ngâm tay trong chậu nước ấm, tỉ mỉ lau chùi, thỉnh thoảng lại nhìn thoáng qua Ngọc Mân, lại phát hiện Ngọc Mân vẫn luôn nhìn y.
Minh Thận: “?”
Chuyện này rốt cuộc là sao vậy!
Y mơ hồ cảm thấy da đầu có hơi tê dại, lúc bị Ngọc Mân bắt được bản thân đang nhìn trộm hắn lần thứ ba, y cam chịu quay đầu đi, từ từ xoay người nhìn xung quanh.
Lúc này Minh Thận mới phát hiện, tẩm cung này còn rộng lớn hơn bất kỳ cung điện nào mà y đã gặp qua, trừ giường trong phòng ra thì còn có thể thấy được khung cảnh buổi sáng thông qua khe cửa rỗng được điêu khắc bằng rồng vàng, có long ỷ và án thư, cột đá tráng lệ lộng lẫy.
Nơi này hình như là.... Chính điện, nơi Ngọc Mân làm việc, y bỗng nhiên trở nên cảnh giác....
Có đêm động phòng hoa chúc của Phò mã nào lại tổ chức trong chính điện của đế vương?
Minh Thận hít sâu một hơi. Y liếc mắt nhìn bên ngoài, sau khi lau sạch tay thì không nói một lời đi tới, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Ngọc Mân.
Ngọc Mân bưng chén trà, thấy y quỳ xuống thì đặt ly trà xuống đầu giường, chăm chú nhìn y, sâu kín hỏi: “Ái khanh, vì sao lại hành đại lễ này?”
Minh Thận giống như học thuộc lòng sách ngoan ngoãn kiểm điểm: “Thần, thần có tội, xa cách quân hai năm không những không biết tiến thủ ngược lại còn tham tài quyền cao, hám lợi, làm mất mặt mũi của ngài, đây là tội lớn.”
“Lúc thần ở Giang Nam không làm việc đàng hoàng, suốt ngày rong chơi lêu lổng, không biết điều tra dân tình, không thể vì bệ hạ mà phân ưu, đây là tội lớn thứ hai.”
“Thần ở Giang Nam mà lòng ở kinh thành, nhưng lại không thể đến được thì cũng không có ích gì, đây là tội lớn thứ ba. Lúc trước ngài nói muốn ta làm hiền thần của ngài, có khả năng trị thế, nhưng mà thần chưa từng làm được, đây là tội lớn nhất.”
Ngọc Mân nhíu mày: “Cho nên ta nghe người khác nói ngươi thân là quan triều đình lại đi dạo kỹ viện, đốt thánh chỉ, khiến công chúa không ngại cực khổ đưa thuốc cho ngươi trong đêm tuyết lớn, ngươi định giấu giếm những chuyện này cho qua sao?”
Minh Thận kiên trì, cố gắng tẩy trắng cho bản thân: “Thần không phải đi dạo kỹ viện, thần là đang cải trang thay bệ hạ giám sát những quan viên làm loạn kỷ cương kia.”
Ngọc Mân nói: “Đốt thánh chỉ thì sao? Mân Mân cũng thấy được.”
Minh Thận vừa căng thẳng là bắt đầu nói bậy bạ: “Do da dẻ ngón tay thần quá mức mềm mại nhẵn nhụi nên không cẩn thận làm rơi thánh chỉ của ngài ra ngoài, vừa vặn lại rớt vào trong chậu than. Nói tóm lại chính là vi thần trượt tay.”
Ngọc Mân: “Trượt tay là ý này?”
Minh Thận sợ đến mức tay run rẩy, chỉ có giọng nói là không tự chủ được bay ra, làm y muốn tìm khe nứt chui vào: “Đúng vậy bệ hạ. Da trắng nõn nà, ngài xem nõn nà như vậy thì có trơn không?” Y giơ tay ra quơ quơ, chứng minh tay mình rất trơn.
Ngọc Mân: “.... Ừ.”
Minh Thận còn nói: “Còn công chúa....”
Cái đó thì y còn chưa nghĩ ra nên giải thích thế nào, ai biết một nha đầu nhỏ như vậy sẽ chạy đến đưa thuốc cho người xa lạ chứ?
Ngọc Mân cười cười, trong giọng nói lại không hề có một chút nhiệt độ nào: “Ngươi nói đúng A Thận, bây giờ miệng lưỡi ngươi đúng là càng ngày càng lợi hại. Lúc trước trẫm đã muốn ngươi làm thần, bây giờ lời ấy không tính nữa, từ nay về sau ngươi và ta cũng không cần xưng quân thần nữa.”
Minh Thận ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, nhỏ giọng nặn ra mấy chữ từ kẽ răng: “Vậy, quân muốn thần chết thần không thể không ——”
Ngọc Mân nói: “Ngươi là Hoàng hậu của ta, A Thận.”