Minh Thận sợ mèo.
Lúc Minh gia bị xét nhà, y vẫn là một thằng nhóc chỉ biết khóc, có lẽ là do khóc quá nhiều nên đến mèo cũng khó chịu, bị con mèo do Ngọc Lâm Vệ mang đến cào một cái vào mặt, may là y nhắm mắt nhanh nên chỉ để lại một vết mơ hồ. Trước đây mèo hoang trong cung nhiều, mà trùng hợp có một vị nương nương yêu mèo như mạng, chuyên nhặt mấy con mèo hoang về nuôi, Vũ Lâm Vệ liền tìm kiếm tất cả mèo trong cung đưa tới, cũng bởi vậy mà Minh Thận không còn cơ hội thấy mèo.
Ngọc Mân cho người đưa tới một con mèo nhỏ chỉ mấy tháng tuổi, lông vừa mới mọc, vàng óng giống như quýt mùa thu, dáng vẻ hoạt bát sinh động. Nhóm cung nhân nhốt nó kế bên con nhím nhỏ, Minh Thận kiên trì bưng bát cho nó ăn, đút một muỗng mà run đến mức như rơi ba muỗng, nếu con mèo bất ngờ nhào lên đòi ăn, y có thể trực tiếp sợ đến quăng bát.
Tiểu lễ quan ở bên cạnh liên tục lắc đầu: “Như vậy không được, Minh đại nhân, từ trước đến nay không ai được từ chối đồ vật được ban thưởng, hay là ngài thử thêm mấy lần nữa đi, nếu để bệ hạ thấy được thì phải nói làm sao? Đây là tội mất đầu đấy!”
Minh Thận lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay: “Ta biết.”
Người hoàng tộc ban thưởng đều là cái lý này, chỉ cần thưởng cho phi tần bất kỳ món đồ chơi gì, mặc dù bản thân phi tần không thích nhưng cũng phải mang theo đi dạo trước mặt Hoàng đế, lại tạ ơn một lần nữa. Đi dạo xong cũng giống như hoàn thành bài tập, đưa phu tử xem qua là được, quay đầu lại liền vò thành một cục giấu dưới đáy hòm.
Y đặc biệt nghe ngóng hành trình của Ngọc Mân từ chỗ lão thái giám, tránh cho bản thân bị lộ. Lúc Ngọc Mân không ở đây, y liền cố gắng đấu trí đấu dũng và bồi dưỡng tình cảm với cục lông có lực phá hoại mười phần này, thuận tiện cứu con nhím nhỏ của y dưới vuốt mèo ra. Trải qua mấy ngày, y cũng không còn sợ nữa, vẫn có thể nhân lúc con mèo này đi tới đòi ôm mà lễ phép sờ đầu nó.
Y thương lượng cùng lễ quan: “Nhân lúc Mân ca ca không có ở đây, ta tập một chút, lúc đó ta ôm nó cho Mân ca ca nhìn một chút, sờ một cái, sau đó sẽ ôm trở về cho ngươi, ngươi giúp ta mang nó về nuôi cho tốt, được không?”
Lễ quan xoa tay: “Đến thôi, Minh đại nhân.”
Kết quả xuất sư bất lợi —— Minh Thận nhân lúc con mèo không chú ý, lấy hết dũng khí bế nó lên, nhanh chóng quăng vào trong lòng ngực của lễ quan, kết quả y còn chưa chạy được nửa đường, liền trơ mắt nhìn mèo nhỏ bắt đầu mất kiên nhẫn, mấy lần nghiêng đầu nỗ lực cắn y, móng vuốt cào một cái, y lập tức sợ đến mức buông lỏng tay lùi lại.
Y bị giật mình, mèo cũng bị giật mình, sau đó đứa nhóc này xù lông nghiêng đầu nhìn tên loài người trước mặt, dường như nó cảm thấy chơi vui nên xoay một vòng tại chỗ, nhào tới kêu lên. Trong đại điện điện trở nên rối loạn, lễ quan lau mồ hôi kêu to: “Đại nhân, đại nhân đừng trốn, ngài càng trốn nó càng nhào về phía ngài!” Minh Thận đang chạy sao có thể quan tâm đến cái này, chạy trốn xung quanh đại điện hết nửa ngày, cuối cùng nhảy ra bậc thang dưới sân, lại tiến hành một vòng vận động dài trước sân.
Mèo con càng đuổi càng hăng, vẫn cứ cắn Minh Thận không tha, mồ hôi lạnh của mọi người túa ra, một đám nam nhân náo loạn giúp đỡ y bắt mèo nhưng đều tay trắng quay lại. Minh Thận hoảng hốt chạy loạn, khóe mắt dường như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, lập tức kêu to nhào tới: “Mân ca ca!” Sau đó bị nam nhân ôm lấy, che chở trong ngực, hỏi y: “Làm sao vậy, A Thận?”
Minh Thận ôm hắn không buông: “Mèo, không phải, nó đuổi ta, ta ta ta....” Lúc này y mới tỉnh táo lại, nhanh chóng xin lỗi hắn: “Ta, Mân ca ca, không, bệ hạ, tham kiến bệ hạ.”
Hắn nói: “Không sao rồi.”
Ngọc Mân không cho y hành lễ, vẫn ôm eo y, tư thế hoàn toàn che chở y trong ngực. Con mèo vàng kia nhìn thấy Minh Thận không chạy, nó cũng không chạy, ung dung đi tới nằm xuống bên chân y rồi hơi chuyển động, vậy mà lại lật cái bụng về phía y, kêu vài tiếng quyến rũ, còn dùng cái ót cọ chân y.
Minh Thận: “.....”
Ngọc Mân hỏi: “Sợ mèo? Trước đây chưa từng nghe ngươi nói.”
Minh Thận chỉ lo hắn tâm huyết dâng trào mà xử lý mèo nhỏ, vì vậy nhắm mắt nói: “Cũng không phải rất.... Cũng không phải rất sợ, là thần đang cùng nó chơi trò chơi đuổi bắt A Thận, con mèo nhỏ này rất thích chơi, thần cũng thuận tiện chạy bộ rèn luyện thân thể. Thần.... Nhận được ưu ái của bệ hạ, cảm động và nhớ nhung ân tình của bệ hạ, may mắn có con mèo bệ hạ ban thưởng nên thần cũng được hoạt động gân cốt.”
Ngọc Mân nhìn y không lên tiếng.
Minh Thận đẩy hắn một cái, cẩn thận gỡ bàn tay ôm eo mình của Ngọc Mân ra, sau đó khom lưng ôm mèo lên, thuận nước đẩy thuyền hỏi: “Bệ hạ muốn sờ nó không?”
Ngọc Mân liếc y, không nói gì, lại đưa tay ra xoa xoa đỉnh đầu con mèo nhỏ. Con mèo nhỏ giãy giụa, Minh Thận sợ đến mức ném nó qua bên cạnh, làm nhóc con nhẹ nhàng rơi xuống, mèo nhỏ đắc ý bổ nhào vào trong tuyết đọng trước Hồng Mai viện.
Trong mắt quân vương trẻ tuổi lóe lên ý cười trong chốc lát: “Mấy ngày nay Hoàng hậu đều chơi cùng mèo sao?”
Hắn vừa nói vừa đưa tay ra, đan xen cùng năm ngón tay Minh Thận, nắm rất chặt không hề thả ra. Minh thận ngoan ngoãn để hắn nắm, cùng hắn đi vào trong điện: “Nuôi mèo, nuôi con nhím, viết mấy phong thư cho ca của ta.... Bệ hạ, ta muốn hỏi một câu, lúc nào cần ta đến Ngự Sử đài nhậm chức?”
“Chờ yết bảng của kỳ thi mùa xuân năm nay, ngươi cùng tiến sĩ tân khoa đi báo cáo. Ngươi thi được Trạng nguyên đồng tử, nhưng trẫm đã hủy bỏ đồng tử, Lễ bộ sẽ thay ngươi làm ra một quyển tông mới.” Ngọc Mân hỏi y, “A Thận, ngươi muốn làm Trạng nguyên một lần không? Nếu ngươi muốn, trẫm liền cho ngươi làm Trạng nguyên.”
Minh Thận nhanh chóng lắc đầu: “Ta không cần, Mân ca ca, ta có thể tự mình đi thi, thi như thế nào thì kết quả chính là như thế, lúc ở nhà, ca của ta cũng giám sát ta đọc sách....” Nói đến chỗ này, y nhớ tới hỏi lại, “Mân ca ca, tại sao ngươi lại tới đây?”
Ngọc Mân nói: “A, trẫm nghe Trình Nhất Đa nói ngươi nghe ngóng hành động của trẫm, vì vậy cố ý thay đổi ghé thăm ngươi một chút, xem ngươi đang làm gì.”
Minh Thận: “.....”
Ngọc Mân lại hỏi y: “Ngươi còn chưa nói cho trẫm, chuyện ngươi sợ mèo là sao?”
Minh Thận nói: “Không có gì, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy động vật nhỏ như vậy sẽ rất hung ác, giống như Trình gia gia sợ đồ vật nhọn vậy.”
Ngọc Mân quan sát y vài lần, kéo y ngồi xuống. Loại bàn trà này vốn là một cái bàn nhỏ đặt trên giường, nhỏ hẹp thấp bé, cũng có thể kê thêm trên bàn cho đỡ đau chân khi quỳ, nếu là hai người nói chuyện cũng cần phải hai ngươi ngồi chung hoặc là mặt đối mặt. Lúc này Minh Thận bị Ngọc Mân kéo ngồi cùng, tay chân đều không duỗi ra được, chỉ có thể nhét chung một chỗ cùng Ngọc Mân.
Ngọc Mân ra lệnh cho y: “Mài mực.”
Minh Thận lập tức thành thật mài mực cho hắn. Thái giám dâng lên tấu chương cao bằng nửa người, Ngọc Mân xem lần lượt từng cái, bút son bay thoăn thoắt, không nói một lời. Trong đại điện rất yên tĩnh, Minh Thận mài mực cho hắn, lại tìm người hỏi thăm loại hương liệu hiện tại Ngọc Mân yêu thích, bỏ thêm long não và tô hợp vào lư hương trong tẩm cung hắn.
Tay trái Ngọc Mân vẫn nắm tay phải của y, ra chút mồ hôi mỏng cũng không buông. Sau khi Minh Thận nhịn một hồi thì rút tay ra dùng tay áo lau, sau đó chịu đựng ánh mắt tìm kiếm của Ngọc Mân lau cho hắn, rồi lại nhét tay phải của mình về lòng bàn tay hắn.
Ngọc Mân mới thu tầm mắt lại.
Một lát sau, Minh Thận cảm thấy có hơi buồn ngủ, lúc đang chuẩn bị xin Ngọc Mân nghỉ đi ngủ trưa, Ngọc Mân liền ném một đống tấu chương cho y, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Hoàng hậu, thay trẫm phân ra những quyển sổ con thăm hỏi, có chuyện quan trọng thì thuật lại cho trẫm, nếu như chỉ là chuyện không quan trọng như thăm hỏi thì ngươi dùng bút son viết chữ yên tâm. Những người này quanh năm suốt tháng đều dâng lên ba trăm cuốn sổ con thăm hỏi, trẫm thấy mà đau đầu.”
Minh Thận không dám động, Ngọc Mân liền nhét bút son vào trong tay y: “Ngươi là Hoàng hậu của trẫm, phải vì trẫm phân ưu.”
Minh Thận không thể làm gì khác hơn là lên tinh thần đến nhìn. Một đống Ngọc Mân ném cho y đều đã được phân ra, tất cả đều là sổ con thăm hỏi, Minh Thận chú ý thấy trong đó có một người tên Bốc Du, siêng năng thăm hỏi hơn cả người bình thường, thái độ cũng thân cận hơn.
Năm đó, sau khi y đi Giang Nam Ngọc Mân cũng đến Quán lễ*, thân mẫu của Ngọc Mân là Dương thị đưa tới một thư đồng khác, bằng tuổi Ngọc Mân, lúc này Minh Thận mới nhớ tới, hình như chính là họ Bốc. Từ trong sổ con của Bốc Dụ thấy được, hiện tại thư đồng này cũng bị Ngọc Mân đưa đến Ngự Sử đài, không lâu sau đó còn có thể đi Hàn Lâm viện, tiền đồ rộng lớn.
(*Quán lễ là lễ thành niên thời cổ đại, con trai đến 20 tuổi cử hành Quán lễ (冠礼) (tức lễ đội mũ).)
Minh Thận quy củ viết hai chữ yên tâm lên, sau đó đưa cho Ngọc Mân rồi tiếp tục xem.
Không đến một lát sau, y liền lật tới một quyển tấu chương, cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Quyển tấu chương này bề ngoài là thăm hỏi nhưng từng chữ châu ngọc* bên trong lại không khách khí chút nào mà bác bỏ địa vị mà Ngọc Mân đề cho sinh phụ, đón muội muội Ngọc Mân hồi cung, đồng thời phong nàng làm Chiêu An công chúa phẩm bậc cao nhất. Cảm giác kia rất kỳ quái, giọng điệu dường như không còn là hạ thần đối với Hoàng thượng, mà là thái độ từ trên cao nhìn xuống, vô cùng cuồng vọng.
(*Châu ngọc: Lời hay trong văn chương.)
Quyển tấu chương này đến từ Đại học sĩ đứng đầu Trường Ninh điện hiện tại Trương Niệm Cảnh, tể tướng đắc lực lúc Thái thượng hoàng còn tại vị, triều đại thay đổi, vị trí của hắn vẫn cứ dưới một người trên vạn người. Trong dân gian người này mang danh có đức có tài, nghe nói là một vị lão nhân mặt mũi hiền lành.
Minh Thận đưa quyển tấu chương này qua. Ngọc Mân nhận lấy liếc mấy cái, nửa câu cũng không nói, chỉ là cầm chén trà trắng bằng sứ bên cạnh lên —— hung hãn ném đi!
Một tiếng rầm kinh thiên động địa, con nhím nhỏ trong lồng bay nhảy vài cái rồi co lại thành một nhúm.
Trong đại điện yên tĩnh đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, mọi người câm như hến.
Ngọc Mân khẽ nói: “Không có chuyện gì, tất cả các ngươi lui ra đi.”
Mọi người đều hận không thể dán vào chân tường đi. Minh Thận cũng chuẩn bị đứng dậy, Ngọc Mân liền nắm tay y thật chặt: “Ngươi bồi trẫm. Chưa làm xong việc lại muốn chạy?”
Giọng nói Minh Thận yếu ớt, giải thích cho hắn: “Ta đi đổi một cái lò sưởi tay cho ngài, cái này nguội.”
Y loay hoay một hồi thì ôm về hai cái lò sưởi tay, y và Ngọc Mân mỗi người một cái. Lúc trở về, Ngọc Mân ngửi thấy trên vạt áo y có mùi long não, thấp giọng nói: “Dập lư hương đi, sức khỏe ngươi kém, cũng không cần mấy thứ hương liệu lạnh kia.”
Minh Thận cong mắt cười: “Mân ca ca, đây là quần áo mới giặt xong. Lúc trước ta nghe Trình gia gia nói đến nơi đó, cảm thấy xông quần áo chơi rất vui, nhưng vẫn luôn không có cơ hội đi xem thử, mấy ngày trước thuận tiện liền đi xem.”
Ngọc Mân suy nghĩ: “Vậy ngươi cũng không nên tùy tiện chạy ra ngoài, bên ngoài lạnh, ngươi ——”
Minh Thận ngắt lời: “Mân ca ca, ngươi mới vừa tức giận sao?”
Ngọc Mân đưa tay sờ đầu y: “Không có.”
Minh Thận nói: “Mân ca ca không nên tức giận, đợi ta đi Ngự Sử đài thì ta có thể giúp ngươi mắng những người không nghe lời đó mỗi ngày.”
Ngọc Mân nở nụ cười: “Vậy ngươi thật không xứng chức, Ngự Sử là vạch tội bách quan, phân rõ sai trái, đưa ra các phương pháp, là tai mắt của thiên tử, nếu người khác biết ngươi như vậy, e rằng sổ con mắng ngươi sẽ chất thành núi.”
Minh Thận trầm mặc một lát, nhỏ giọng hỏi: “Vậy có phải Bốc.... Bốc Du đại nhân chính trực hơn ta không? Năm đó bệ hạ ném ta đến Giang Nam, chọn hắn ở lại bên cạnh ngài, có phải hắn tốt hơn ta không. Hắn sẽ mắng ngài sao, Mân ca ca?”
Ngọc Mân nghiêng đầu nhìn y.
Dáng vẻ này của Minh Thận giống hệt như hai năm trước, nghe nói bản thân bị đưa đến Giang Nam liền nắm tay áo hắn đỏ cả mắt, nước mắt vừa lau đi lại chảy xuống, hỏi hắn: “Huynh không cần ta nữa sao, Mân ca ca?” Chỉ có trẻ con mới nhớ kỹ chuyện gì xảy ra, năm ấy Minh Thận mới mười lăm, trong mười năm đều bị giam cầm cùng hắn trong đại viện thâm cung, cảm thấy Ngọc Mân chính là thần của mình, chỉ có đứa trẻ ngang bướng như vậy mới có thể khờ dại đứng một chỗ, đóng kín con đường tương lai của mình.
Là hắn dắt tay dạy y thành như vậy. Giờ phút này Ngọc Mân quay lại nhìn y thì đột nhiên phát hiện A Thận lớn rồi, mười bảy tuổi, đường nét có sự pha trộn giữa vẻ đẹp của thiếu niên và thanh niên, cảm giác điên cuồng làm người ta cảm thấy sợ hãi cùng ỷ lại đã biến mất không thấy đâu nữa, nhưng y vẫn đứng về phía hắn, chưa từng dao động.
Ngọc Mân nói: “Hắn rất có tài năng.”
Minh Thận dâng một góc sớ tấu lên, yên tĩnh cúi đầu: “Ồ.” Dáng vẻ có hơi không cam lòng, thế nhưng lại kiềm chế rất tốt nên chỉ hiện ra một chút nhỏ.
Ngọc Mân hỏi y: “Phê xong chưa? Nhìn bộ dạng này của ngươi giống như không quá vui vẻ?”
Minh Thận ủ rũ cúi đầu thừa nhận: “Có một chút nhưng không lớn lắm, mà là một chút rất nhỏ. Ngài lại như ca ca ruột của ta, gia đình bình thường nếu tiểu thiếp sinh con thì đứa con của chính thất cũng sẽ không vui vẻ.”
“Ca ca ruột?” Ngọc Mân cắn chữ lặp lại lần nữa. Minh Thận mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn hắn, lúc vẫn chưa phản ứng kịp liền nhìn thấy Ngọc Mân nghiêng người tới, cái trán dường như đụng đến trán y, đôi mắt sâu thẳm như có thể hút người ta vào. Ngay sau đó, Minh Thận cảm thấy cả người lơ lửng trên không, bị Ngọc Mân ôm ngang bế lên, sau một trận trời đất quay cuồng, y bị ném lên giường.
Ngọc Mân từ trên cao cúi người nhìn y: “Hiện tại có phải người có phải còn chưa biết, trên cái giường này cái gì trẫm cũng có thể làm với ngươi không, Hoàng hậu?”