Phụng Chỉ Làm Nũng

Chương 8: Chương 8




Đó là một tư thế cực kỳ ám muội —— thân thể dính vào nhau, mười ngón tay nắm chặt, Ngọc Mân cúi đầu, bờ môi cọ xát chóp mũi Minh Thận. Minh Thận ngơ ngác nhìn hắn một lát, trong ánh mắt chăm chú của Ngọc Mân đột nhiên nhận ra gì đó, hai má điểm xuyến từng chút đến bên tai.

Y nhớ ra bọn họ đã kết hôn. Cho dù là thần hôn hay là xung hỉ, ra vẻ hay là không ra vẻ, ít nhất bây giờ bọn họ đều bị hai chữ đế hậu ràng buộc. Thành hôn mang ý nghĩa cử án tề mi, tương kính như tân, còn mang ý nghĩa.... Có thể hôn môi, động phòng, làm những chuyện khác. Mấy ngày nay thái độ của Ngọc Mân đối với y không khác nhiều so với trước đây làm y sắp quên mất bản thân rốt cuộc là vì sao vẫn còn nán lại trong cung, chỉ là Mân ca ca vẫn là Mân ca ca của y, thân phận chưa từng thay đổi.

Bọn họ.... Kết hôn rồi!

Minh Thận mở miệng, mờ mịt luống cuống nhìn hắn: “Ta.... Biết.” Càng về sau giọng nói y càng nhỏ, rõ ràng lộ ra vài phần cứng nhắc và căng thẳng: “Vậy, bệ hạ, muốn, muốn bây giờ.... Sao?”

Động phòng là cái gì y vẫn hiểu được, có một lần y và thân ca vào nhầm chỗ lúc đi dạo kỹ viện, phá hỏng đông cung sống của người ta, còn suýt chút nữa bị cô nương người ta lấy chổi đuổi ra. Nam nhân và nữ nhân, hoặc là nam nhân và nam nhân, Minh Thân đều hiểu sơ một chút, mà cũng chỉ là hiểu sơ thôi.

Từ trước đến giờ đế vương đều có vô số hậu phi, không thể không nói đến thúc của Ngọc Mân bây giờ đã là Thái thượng hoàng, trước khi sinh phụ của Ngọc Mân trở thành Nhượng hoàng đế, trong hậu cung cũng có vô số phi tần mỹ nhân không đếm hết. Bởi vì quá nhiều người, nên lúc may mắn được hoàng đế gọi tới thường thường ngay cả tên cũng không nhớ rõ nên đành dùng chân dung để phân biệt, một số hoàng đế hiếm khi có hứng thú, một đêm sủng hạnh mấy người không phải không thể, bổn triều thậm chí còn có một vị băng hà bởi vì Mã Thượng Phong*, từ trước đến nay người Ngọc gia đều cho người khác bất ngờ ở phương diện này.

(*Mã Thượng Phong: tình trạng đột quỵ xảy ra trong quá trình quan hệ tình dục.)

Từ khi Ngọc Mân đăng cơ đến nay, ngoại trừ bí mật lập một nam hậu là y ra thì ở phương diện này cũng không có động tĩnh khác.

“A Thận.” Ngọc Mân gọi y.

Minh Thận nhanh chóng nhắm mắt lại, bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị tâm lý, tiếp thêm dũng khí cho bản thân, lúc y cho rằng Ngọc Mân sắp làm gì mình thì lại nghe thấy hắn hỏi: “Trước đây ngươi có từng nghĩ tới sẽ thành hôn cùng một nam nhân?”

Minh Thận nhỏ giọng nói: “Không.... Có.”

“Vậy ngươi nghe nói qua thư đồng phải làm những gì chưa?” Ngọc Mân lại hỏi.

Minh Thận đầu tiên là lắc đầu một cái, sau đó lại gật đầu: “Trước đây không biết, nhưng mà sau đó có nghe ca ca nói.”

Giọng nói y càng ngày càng nhỏ: “Ca của ta lúc trước hỏi ta.... Có để ngài trải nghiệm chuyện đào hoa hay không, lúc đó ta không biết, sau này nhìn thấy người khác sẽ.... Như vậy, ta mới biết.”

“Vậy nên, làm thư đồng của trẫm, hầu hạ trẫm là chức trách, làm Hoàng hậu của trẫm cũng như thế, đây chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi A Thận.” Ngọc Mân nâng mặt y, để y nhìn mình, nhìn đôi mắt mông lung của y, giọng nói nhẹ nhàng như trong mơ, “Hoàng hậu, ngươi phải học. Tuy rằng tư chất của ngươi đần độn nhưng lại thắng ở hiếu học.”

Minh Thận liền nghĩ tới Bốc Du, có chút rầu rĩ: “Bốc đại nhân cũng học cái này tốt hơn ta sao?”

Ngọc Mân ngẩn người một chút: “Hắn không học cái này.”

“Ồ.” Minh Thận hồi hộp nhìn hắn, nuốt nước miếng: “Bệ hạ, có thể, có thể cho ta một chút thời gian hay không, ta nghĩ ta còn có rất nhiều thứ chưa học, hay là ngài đồng ý dạy ta ——”

“Dạy thế nào?” Hô hấp dần dần nóng rực, từ tư thế cúi người Minh Thận đổi thành nằm nghiêng bên cạnh y, tiện tay kéo mành, trên màn đỏ thẫm thêu mấy bông hoa dạ hợp đóng kín một giường mùi hương, có lẽ là quá thơm nên Ngọc Mân cảm thấy đầu óc bản thân trở nên mê man, cuống họng lạnh lẽo. Minh Thận không dám nhìn thẳng hắn, chỉ có thể nhìn chằm chằm cái cằm nhọn của hắn, ánh mắt nhìn yết hầu rồi đi xuống thân thể cường tráng mạnh mẽ từng ôm chặt y vô số lần.

Đây cũng quá kỳ lạ, Minh Thận nghĩ, y có lẽ sẽ làm chuyện kia cùng Mân ca ca của y, không bằng nên nói rằng đến bây giờ y mới chính thức nhìn thẳng vào hiện thực này: Y và Ngọc Mân thành hôn, còn là bị thần linh trói chặt không có đường thoát.

Đôi mắt đen láy của Minh Thận chuyển động khắp nơi, chỉ là không nhìn vào mắt Ngọc Mân, Ngọc Mân vì vậy liền nắm cằm y bẻ lại để y nhìn hắn: “Tự mình hiểu ra đi A Thận, ngươi muốn học cái gì? Không thì ngươi và ta thảo luận một chút, làm sao mới có thể lừa gạt đôi mắt của thần linh.”

Minh Thận nhanh chóng che miệng hắn lại: “Mân ca ca, ngươi đừng nói nữa, nếu như bị thần linh nghe thấy được thì sẽ không tinh chúng ta nữa, đến lúc đó yêu quái sẽ thật sự xuất thế ——”

Ngọc Mân nhìn thấy dáng vẻ vừa căng thẳng vừa nghiêm túc của y, trong mắt hiện lên một nụ cười: “Ừm, ngươi nói đúng, trời biết đất biết, ngươi biết trẫm chỉ nói vậy là tốt rồi đúng không?”

Minh Thận nghiêm túc gật đầu, sau đó bắt đầu cân nhắc: “Vậy bệ hạ, ngài có kiến nghị tốt nào không?”

“Kết thành Lữ Tự, ngươi từng nghe qua chưa A Thận?” Mắt Ngọc Mân như điểm sao, hờ hững nói, “Ta nhớ rõ Khoa Đồng Tử năm đó có một môn là đoán chữ, ta chưa từng thử nhưng ta nghĩ rằng vấn đề này đối với ngươi sẽ không khó lắm.”

Minh Thận lại ngẩn ngơ.

Kết thành Lữ Tự, Lữ Tự là hai miệng cùng mở ra, cũng chính là hôn môi tráo lưỡi. Minh Thận là một đứa nhỏ ngoan đương nhiên sẽ không biết, y mơ hồ đoán được nhưng một cử động cũng không dám làm.

Ngọc Mân nói: “Ngươi tới đi A Thận, ta xem ngươi tìm hiểu ra sao rồi.”

Ánh mắt hắn vô cùng bình tĩnh, chấm nhỏ trên bầu trời lạnh lẽo chưa từng rơi xuống, Minh Thận nhìn đôi mắt hắn, đột nhiên không hồi hộp nữa.

Cái này đối với y mà nói là một vấn đề khó, vậy đối với Ngọc Mân thì sao? Lúc trước Ngọc Mân cũng muốn cưới cô nương đẹp nhất trong kinh làm Hoàng hậu.

Nghĩ tới đây, Minh Thận quyết tâm, nhắm mắt lại, nắm lấy bả vai Ngọc Mân xốc lên, khẽ mím đôi môi đỏ thắm mềm mại tới gần, bẹp một cái, cái thứ nhất hôn bị lệch, hôn lên sống mũi Ngọc Mân.

Y lặng lẽ mở mắt ra nhìn một chút, sau đó tìm đúng vị trí rồi hôn lên lần thứ hai, lúc này nhắm ngay —— một thứ mềm mại giống của mình nhưng lại nóng bỏng hơn y nhiều, lúc nghiêng đầu đi lại bị Ngọc Mân giữ sau gáy lại, ấn y lại lần thứ ba, còn không cho y cử động.

Đôi môi dán vào nhau là nụ hôn nhẹ nhất, lại vĩnh viễn dừng lại tại nơi đó, cả người Minh Thận đều run lên, sau đó phát hiện cũng có hù người như trong tưởng tượng vì vậy từ từ yên tĩnh lại.Y thả lỏng bám vào ống tay áo Ngọc Mân, lại phát hiện Ngọc Mân có chút rung động nhỏ không thể nhận ra, khi y muốn xác nhận, hơi lạnh của không khí lại chen vào trong môi lưỡi, một đồ vật ấm áp nóng rực cạy hàm răng của y ra.

Ngọc Mân ra lệnh: “Há miệng.”

Giống như nước đường nóng bỏng bị nung khô, Minh Thận cảm thấy bản thân sắp không hô hấp được, y nếm được mùi thơm ngát có hơi đắng, đó là mùi hương của loại trà Ngọc Mân mới vừa dùng qua, Ngọc Mân nhéo eo y làm y cảm thấy có hơi đau.

“Bệ hạ, bệ ——”

Y đổi lấy một tiếng trách cứ khàn khàn của Ngọc Mân: “Đừng gọi bậy.”

Minh Thận ngoan ngoãn không nói gì, nhưng cũng có chút tủi thân. Ngọc Mân rốt cuộc cũng buông y ra, nhẹ nhàng thở gấp, giọng điệu nghe ra có chút hung ác: “Có biết nên gọi ta là gì không? Bệ hạ, Hoàng thượng, ngươi không biết đổi chữ?”

“Mân ca ca.”

“Đổi.”

Minh Thận mơ hồ: Ngoài ba xưng hô này ra y còn có thể gọi hắn là cái gì? Ngọc Mân là hoàng đế, gọi Mân ca ca là đã phạm vào đại tội bất kính, hắn còn muốn nghe cái gì chứ?

Ngọc Mân cũng phát hiện bản thân đang ám chỉ, cũng không nói được là muốn nghe Minh Thận là cái gì, hắn không muốn nghe y đuổi theo sau gọi Mân ca ca như khi còn bé, cũng không muốn nghe y gọi hắn là Hoàng thượng như quy củ. Cái này cũng xem như là đang đưa ra cho Minh Thận một nan đề mà chính hắn cũng không giải quyết được.

Hắn thấy dáng vẻ khổ sở suy nghĩ của tên tiểu tử này, bỗng nhiên nở nụ cười, cúi đầu liếm một cái trên khóe môi y, nhẹ nhàng hôn lên một cái hôn. Minh Thận còn chưa học được cách lấy hơi, chính y cũng không biết một nơi nào đó đang cứng rắn đến đau đớn, lại chỉ có thể tiếp lấy môi lưỡi tàn nhẫn mà phát tiết ra ngoài, tiếng nước nhỏ bé như tiếng sấm liên tục trong tai, sau đó Minh Thận kêu một tiếng nhỏ như muỗi.

Ngọc Mân ngừng lại, giọng nói khàn đến đáng sợ: “Ngươi nói cái gì? Gọi ta là gì?”

Minh Thận nhỏ giọng nói: “Phu, phu quân, thứ cho, thứ cho tội chết của thần....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.