Phùng Chiêu

Chương 3: Chương 3: Trịnh đảng




Giang Kỉ Hiên thấy tình thế cấp bách cũng không nán lại lâu, chuẩn bị rời khách điếm xuất phát đến Dụ phủ. Trước khi lên xe ngựa hắn đã kịp điểm huyệt hải du cho Thừa Phong, ngăn cản lưu thông máu, làm độc dược phát tán chậm lại, kéo dài thời gian giải độc.

Tử Hàm muốn ngồi chung xe với Thừa Phong nhưng bị Chu Tước kéo đi:“Ngươi biết chữa không? Không biết thì đừng quấy rầy vương gia“. Tử Hàm chỉ đành khóc lóc ngồi chung xe ngựa với Chu Tước, cậu không biết chữa, cậu chỉ biết chạy vặt thôi. Thiếu gia, người phải cố lên!

Bên này Giang Kỉ Hiên đang truyền ít nội lực cho Thừa Phong, hắn vốn định chờ đến tư phủ rồi mới tiến hành giải độc cho y, nhưng nhìn dáng người y thế này hắn không nắm chắc y có cầm cự nổi hay không. Dù gì cũng không đáng bao nhiêu, cứ truyền cho y chút nội lực trước.

Xe ngựa chạy ròng rã suốt hai canh giờ cuối cùng cũng dừng lại trước Dụ phủ. Chu Tước bước xuống xe ngựa xuất lệnh bài cho thị vệ xem, thị vệ biết chính chủ đã tới liền không dám chậm trễ chạy đi mở cửa.

Mã phu vén rèm cửa để Giang Kỉ Hiên bế Thừa Phong xuống xe, Tử Hàm bên kia cũng nhảy xuống đi theo phía sau hắn.

Chu Tước vào trong phủ an bài người hầu rồi dẫn đường cho Giang Kỉ Hiên đến phòng dành cho Thừa Phong. Giang Kỉ Hiên đặt y xuống giường, hắn nhìn sang Chu Tước: “Ngươi sai người chuẩn bị bồn tắm thật lớn, mang gói thuốc trong hòm gỗ pha cùng nước ấm. Một canh giờ sau ta sẽ bắt đầu giải độc cho y“. Chu Tước nhận lệnh lui ra.

Giang Kỉ Hiên ngồi bên thành giường bắt mạch lần nữa cho Thừa Phong, mạch tượng không khác ban nãy bao nhiêu. Tên kia cũng thật độc ác, nhuyễn cốt tâm thông thường không dễ dàng phát tác nhanh như vậy, ít nhất cũng một hai canh giờ. Thừa Phong vừa bị chủy thủ chém trúng đã hôn mê sâu như vậy chắc chắn không đơn giản chỉ có nhuyễn cốt tâm tẩm trên chủy thủ. Nhưng rốt cuộc là có thứ gì khác tạm thời hắn chưa nhìn ra.

Hắn tỉ mỉ quan sát gương mặt trắng bệch của y. Da Thừa Phong vốn đã trắng nhưng không phải trắng loại không sức sống mà là một màu trắng sứ khỏe khoắn. Mi mục thanh tú, lông mi vừa dài lại vừa cong. Mũi nhỏ cao, thẳng. Hắn nghĩ môi y lúc bình thường chắc sẽ là màu hồng nhuận, tiếc thay giờ chúng lại cùng màu với da y. Người này thật sự xinh đẹp, hắn từng gặp qua vô số tuyệt sắc giai nhân trong cung lẫn nữ nhân ngoại lai nhưng người có thể khiến hắn dùng từ “xinh đẹp” khen ngợi có lẽ Thừa Phong là người đầu tiên. Giang Kỉ Hiên vươn tay chạm lên gương mặt trắng bệch của y, cảm giác lành lạnh mát tay, có lẽ do độc tính phát tác cũng có thể do tay hắn quá nóng. Xúc cảm mềm mại dễ chịu này khiến hắn cảm thấy thích thú. Tay Giang Kỉ Hiên lướt dần xuống khóe môi y, định chạm lên đôi môi đó hắn chợt rút tay về. Phi lễ, phi lễ! Hắn đúng thật là....

Giang Kỉ Hiên đẩy cửa bước ra khỏi phòng, hắn phải về thư phòng xem vài thứ quan trọng. Ngang qua đình viện đã thấy Tử Hàm đấm đá loạn xạ lên người Chu Tước, mặt Tử Hàm nhăn nhó sắp khóc đến nơi, Chu Tước mặt than đặt tay lên đỉnh đầu cậu đẩy ra xa, Tử Hàm tay ngắn chân ngắn vung tay lung tung đánh không trúng người chỉ trúng không khí, cực kì tức giận.

“Tránh ra, ta muốn đi gặp thiếu gia!!!” Tử Hàm chống tay lên đầu gối thở hổn hển.

“Ngươi biết chữa không? Không biết thì đừng quấy rầy vương gia.” Chu Tước nhìn y đầy khinh bỉ.

“Ngươi không thấy nhàm chán sao? Câu này ta đã nghe ngươi nói rất nhiều lần rồi, ngươi không chán nhưng ta chán. Mặc kệ, ta muốn gặp thiếu gia. Nếu không....nếu không ta khóc cho ngươi xem”

Chu Tước đoán được cậu sẽ uy hiếm nhưng không đoán được cậu sẽ dùng loại uy hiếp đáng yêu này, trong vô thức bật cười. Tử Hàm nắm lấy thời cơ cầm tay y lắc lắc.

“Xin ngươi đấy~~” Chu Tước không còn cách nào khác đành đưa y đi đến phòng Thừa Phong, y vừa xoay người đã chạm mặt Giang Kỉ Hiên. Nụ cười nhất thời biến mất, lại quay về mặt than đáng ghét ban đầu, y gật đầu với Giang Kỉ Hiên: “Vương gia”

“Để y xem thiếu gia nhà mình đi, ngươi cùng ta đến thư phòng. Một canh giờ nữa sẽ giải độc cho thiếu gia ngươi” Chu Tước chỉ hướng phòng cho Tử Hàm rồi cùng Giang Kỉ Hiên đi đến thư phòng.

Thư phòng rộng lớn bố trí đủ loại sách, kinh thư, binh pháp, y thư đều có đủ. Những chỗ tường trống đều treo tranh, hợp lại thành tứ bình, thủy mặc, phía sau chỗ bàn đọc sách, nghị sự là bức lược đồ vẽ toàn cảnh Đại Minh quốc, bao quanh bốn phía lược đồ là những bức lược đồ nhỏ hơn thể hiện hình dạng địa hình các nước chư hầu và nước gần kề Đại Minh.

“Vương gia, việc ngài giao vẫn đang tiến hành thuận lợi, phía Hoắc thừa tướng đã cắt đứt liên lạc”

Hiện giờ Trịnh Nhã Lan ngồi lên ghế phượng, thế lực Trịnh đảng đã không còn giống với lúc đầu, có thể nói là hổ mọc thêm cánh. Trịnh Khiêm ra sức lôi kéo người mới vào đảng, ông ta vào triều cuối đời tiên đế, khá muộn so với ngoại công Giang Kỉ Hiên. Ngoài mặt ông ta hết lòng vì vua, sau lưng lại âm thầm xây dựng thế lực. Giang Kỉ Hiên thật sự bội phục người này, ông ta không hành động hấp tấp như những tên khác, thế lực ông ta xây dựng ban đầu đều là giúp vua phân ưu, không tham ô quốc khố, vô cùng trong sạch. Chỉ khi tiên đế băng hà, Khiên Thành Đế đăng cơ, thế lực của ông ta cũng đủ lớn mạnh, ông ta bắt đầu đề bạt người của mình vào các bộ, rải đều khắp các cơ quan trong triều. Trịnh đảng như một cây đại thụ bén rễ cắm sâu trong triều.

Sở dĩ Trịnh Khiêm không dám bành trướng thế lực dưới mắt tiên đế là vì sợ hãi, phải nói Dục Đức Đế là vị vua liêm chính nhất suốt mấy trăm năm của Đại Minh. Khi y tại vị không có lấy một tên tham quan, mỗi năm đều mở hai cuộc thanh tẩy bất ngờ, kẻ bị tra ra chỉ có đường chết, bách tính không bị tham quan bòn rút, có thể an tâm cày cấy, đời sống no đủ quanh năm, nơi nơi đều hết lời ca tụng y.

Năm Cát An thứ năm mươi mốt, Dục Đức Đế băng hà, truyền hoàng vị cho thái tử Giang Vĩ Văn - tức Khiên Thành Đế. Giang Vĩ Văn sau khi kế vị cũng nối gót theo tiên hoàng, làm một vị vua liêm khiết, chăm lo cho dân.

Năm Dĩ An thứ tư, Ôn Châu chịu trận lũ lớn chưa từng có, mấy vạn người bị nước dìm chết, nhà cửa cũng bị vùi nơi đáy sông, cả Ôn Châu qua một đêm trở nên tiêu điều, xơ xác. Tiếng khóc than thấu đến tận trời, lương thực dự trữ bị lũ cuốn trôi, họ chỉ có thể uống nước lã cầm cự chờ cứu tế. Tấu chương khắp các châu lũ lượt dâng lên, họ đều bày tỏ ý muốn kinh thành mở kho lương cứu tế bách tính Ôn Châu.

Một tháng trôi qua, Thượng Kinh vẫn không mảy may có động tĩnh, Khiên Thành Đế không hề hay biết con dân Đại Minh cách xa vạn dặm đang không ngừng gào khóc, mỗi ngày đều có người chết vì đói, có người không chịu được lập thành một đám ô hợp đi cướp bóc mấy vùng lân cận. Người dân Ôn Châu triệt để mất hết hy vọng vào triều đình. Hai tháng sau trận lũ kinh hoàng kia Khiên Thành Đế mới đọc được tấu chương thứ sử sáu châu gửi đến.

Tấu chương dâng lên lần này đòi tăng thuế ruộng đất Ôn Châu, nói rằng Ôn Châu mấy năm gần đây mùa màng bội thu, phát triển không ít còn quốc khố chỉ có ra chứ ít có vào. Khiên Thành Đế xem qua thấy thuế ruộng tăng không cao liền phê chuẩn, chiếu lệnh vừa hạ xuống lòng dân không khỏi phẫn nộ, thứ sử Ôn Châu thấy Khiên Thành Đế hữu danh vô thực nào có chăm lo cho bách tính, đã không mở kho phát lương cứu tế còn đòi tăng thuế ruộng, đúng là dồn họ vào đường chết. Vì vậy cả thành Ôn Châu tự bế, cắt ngang tuyến lương lưu với Thượng Kinh.

Khiên Thành Đế nghe tin nổi giận đùng đùng muốn thảo phạt Ôn Châu, Trịnh Khiêm liền đứng ra can gián, ông ta đề bạt Hữu thị lang Hộ bộ Liễu Tri mang lương cứu tế xoa dịu dân chúng trong thành, đi cùng có Từ Mục của Tư Mã dẫn binh theo hộ tống. Đợi lòng dân nguôi ngoai đến phiên Công bộ ra mặt sửa chữa đường sá, thành trì trong ngoài Ôn Châu. Miêu Dã bên ngoài lăm le xâm phạm, triều đình trên dưới phải một lòng, không thể để nội chiến xảy ra.

Từ sau việc Ôn Châu, Khiên Thành Đế liền xem trọng Trịnh Khiêm, phong ông ta thành Thái sư hàm nhất phẩm. Trịnh Khiêm qua lần đó nhìn ra Khiên Thành Đế cũng chỉ có vậy, so với Dục Đức Đế kém xa nghìn trượng liền biết thời cơ đã chín muồi, bắt đầu bành trướng thế lực. Mấy năm nay đảo lộn triều cương, đặt tai mắt khắp nơi trong cung, ngay cả Lưu thái úy - Lưu Minh cũng mấy lần bị lôi kéo. Trong triều có ai không biết Lưu thái úy cùng Hoắc thừa tướng là đồng môn sư huynh đệ, lôi kéo Lưu Minh chẳng khác nào công khai đối đầu Hoắc thừa tướng.

Trịnh đảng lớn mạnh cùng lúc ấy Hoắc hoàng hậu băng thệ, Hoắc thừa tướng vốn muốn một lòng phò trợ minh quân nay cũng nhìn không nổi cách trị thiên hạ của Khiên Thành Đế đành cáo lão về hưu, người theo Hoắc gia vào triều năm đó cũng từ chức ẩn cư tỏ rõ thái độ. Triều đình mất đi một lượng lớn công thần tưởng chừng hỗn loạn nhưng có Trịnh Khiêm ra mặt an bài, không mợ chợ vẫn đông, chính thức điều khiển cục diện triều chính.

Sở dĩ Giang Kỉ Hiên phải cắt đứt liên lạc với Hoắc thừa tướng cũng bởi vì lo sợ tai mắt Trịnh Khiêm lợi dụng việc này gây sức ép đến ngoại công của hắn. Hoắc gia vốn xuất thân là hàn môn, dựa vào thực lực đỗ vào làm quan trong triều, đến đời ngoại công của hắn coi như là đỉnh cao gia tộc. Ông như nhìn thấy vận mệnh Đại Minh đến đời Khiên Thành Đế dường như đã sa lầy, Trịnh đảng luôn chĩa mũi dùi vào Hoắc gia, vì bảo đảm an nguy của gia tộc ông đành lùi một bước, giả bệnh cáo lão.

Giang Kỉ Hiên đưa lưng về phía cửa xem lược đồ Đại Minh. Giang sơn rộng lớn này đã tồn tại mấy trăm năm, năm nào cũng mở rộng, nay đã là năm Dĩ An thứ hai mươi mà vẫn chưa rộng thêm được một tấc nào. Phụ hoàng, người xem giang sơn Giang thị nằm trong tay người được gì kia? Được một trận dịch Thứ Châu, một trận lũ Ôn Châu, một cõi phương Nam để tộc Miêu Dã tùy ý chiếm dụng. Giang thị rồi sẽ còn được mấy năm?

Giang Kỉ Hiên im lặng một lúc rồi hỏi: “Huyền tông thế nào?”

“Vài ngày nữa sẽ phát anh hùng lệnh. Nội trong một tháng sẽ triệu tập đại hội anh hùng truyền lời của vương gia”

“Chu Tước, ngươi theo ta bao lâu rồi?”

Chu Tước ngẩn người nhìn Giang Kỉ Hiên, đáp: “Đã mười lăm năm”

Lần đầu Chu Tước gặp hắn là khi y vừa tròn mười tuổi, Giang Kỉ Hiên khi ấy cao hơn y vài cái đầu, bọn họ gặp nhau rất ngẫu nhiên. Nam Sơn trấn chịu trận ôn dịch lại còn gặp nạn thổ phỉ khắp nơi. Chúng điên cuồng cướp bóc, đạp lên mạng người mà sống. Mẫu thân Chu Tước nhiễm phải ôn dịch, trong nhà không đào ra một hạt gạo huống chi là tiền, đói rét cùng bệnh tật đã mang bà về với trời, Chu Tước bơ vơ không nơi nương tựa hàng ngày vừa bưng chén đi ăn xin khắp nơi vừa phải tìm đường qua trấn khác. Y còn nhớ rõ vì bản thân được cho nhiều hơn một hào so với đám người cái bang kia liền bị vây đánh, chúng mắng y cướp miếng ăn của chúng, mắng y không biết xấu hổ, một đám to con vây đánh một thằng nhóc con. Y ôm chặt lấy đầu nằm co ro chịu trận, cảm giác chu xót từ trong hốc mắt tràn ra thấm ướt hai má y, y không khóc vì đau, không khóc vì bị mắng chửi, y cũng không biết vì sao mình khóc nhưng hiện tại y rất muốn khóc cho thỏa những ngày không có mẫu thân bên cạnh kia.

“Này, không sao chứ?” Một thiếu niên dáng người cao gầy lay lay người y.

Chu Tước sợ hãi nhắm chặt mắt. Người kia như có như không lấy một chiếc bánh quế đung đưa qua lại trước mũi y:“Xem ra chết rồi, ta còn định cho ngươi ăn” Giang Kỉ Hiên giả vờ thu tay lại, Chu Tước ngửi thấy mùi thơm lập tức mở mắt rướn người cướp bánh quế trên tay hắn ăn ngấu nghiến. Cảm giác bụng rỗng đối với y vốn đã quen, một chiếc bánh quế cũng đủ rồi.

Giang Kỉ Hiên nhìn y một lúc rồi xoay người bước đi, hắn thoáng dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía y chậm rãi nói:“Theo ta mỗi ngày đều có cơm ăn”

Cứ thế y liền đi theo hắn, cùng hắn học chữ, cùng hắn tập luyện võ công, mười lăm năm thay đổi hắn cũng là mười lăm năm y cùng hắn thay đổi. Hắn tài năng vô song còn y chỉ thông thạo quyền pháp, binh thư nhưng cũng coi như không làm mất mặt hắn. Giang Kỉ Hiên không xem y như người ngoài, đối đãi với y thật sự rất tốt, có đoạn thời gian y gọi hắn “đại ca” nhưng bị Tạ học sĩ nghe được khiển trách nên không dám gọi nữa. Nếu lúc không có người ngoài Giang Kỉ Hiên sẽ cho phép y gọi hắn như vậy, nhưng lớn dần y biết rõ thân phận hắn tôn quý cỡ nào thế nên không bao giờ dám thất lễ gọi lung tung.

“Tiểu Tước, đệ có hối hận khi theo ta không?”

Đã bao lâu rồi y chưa nghe cách gọi thân thiết này, đã lâu lắm rồi, đúng vậy, rất lâu về trước Giang Kỉ Hiên đều gọi y thế này....

“Mạng của ta do đại ca nhặt về, sống chết nguyện không rời đi nửa bước” Chu Tước ôm quyền hành lễ, Giang Kỉ Hiên bước đến đặt tay lên tay y vỗ nhẹ. Hắn biết con đường sắp tới sẽ không bằng phẳng, hắn biết bản thân buộc phải làm gì, hắn không muốn liên lụy bất kì ai. Con đường là do hắn tự vẽ ra, cắt đứt với Hoắc thừa tướng khiến hắn nhẹ nhõm không ít, người thân còn lại của hắn cũng chỉ còn Chu Tước. Hắn tôn trọng y, nếu y hối hận muốn rời đi hắn sẽ không giữ lại, y rời đi có lẽ sẽ sống tốt hơn ở cùng hắn. Nhưng nghe được lời này của y hắn lại cảm thấy như có động lực, con đường này huynh đệ vẫn đi cùng hắn, hắn sẽ không cô đơn.

Tình huynh đệ mười lăm năm vẫn rất xứng đáng, ít nhất nó đáng quý trọng hơn cái gọi là huyết thống hoàng tộc. Giang Kỉ Hiên phất tay áo đi ngang qua Chu Tước, dừng lại một chút rồi đi ra cửa:

“Đi, xem người kia thế nào rồi“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.