Phùng Xuân

Chương 16: Chương 16: Tất cả không phải là thật, hai người họ chỉ là uống say mà thôi




Theo lẽ cậu còn đang rầu rĩ về vụ học quân sự thì trường cậu lại lo sức ảnh hưởng của bệnh truyền nhiễm mà hủy bỏ, làm Diệp Du Đồng thở phào một hơi. Nếu cậu phải đi học quân sự lâu như vậy thì chẳng phải cha cậu sẽ phải ở nhà một mình hay sao. Mà gần đây, cả Diệp gia lại vô cùng lạnh lẽo...

.

“Ba ơi, sao dì Chu còn chưa về?” Cậu phát hiện lần này Chu Ngọc San dẫn con gái về nhà mẹ đã mấy ngày rồi chưa thấy về, theo như cậu biết thì ngay cả điện thoại dì ấy cũng không gọi về báo, làm Diệp Du Đồng cảm thấy lo âu thấp thỏm. Trong lòng cậu cảm thấy rất hối hận, không biết tại sao lúc đó cậu lại quá hấp tấp, nếu vì câu nói của cậu mà dì ấy làm ra những chuyện gây bất lợi cho cha cậu, vậy chẳng phải đã chữa lợn lành thành lợn què? Đè nén đã lâu, cuối cùng sau khi làm bài tập về nhà xong, cậu quyết định hỏi cha mình.

“À, không có gì đâu con!” Diệp Phùng Xuân bắt tay vào mớ tư liệu trên bàn, y cũng không mấy quan tâm lắm về vấn đề này, “Mấy hôm nay sức khỏe của bà ngoại Ngải Ngải không được tốt nên dì con mới ở bên đó chăm sóc bà vài ngày!”

“Nha!” Nghe cha mình nói như thế, biết Chu Ngọc San không phải rời nhà vô cớ, cậu cảm thấy an tâm hơn một chút, “Vậy... Ba ơi, tối mai ba có về dùng cơm không?” Không có mẹ kế ở nhà, hai cô và chú út ai cũng có công việc riêng của mình, xem ra mọi người đều đã quên ngày mai là sinh nhật ba mươi sáu tuổi của ba.

Diệp Du Đồng còn nhớ rõ vào hai năm trước cậu từng tặng quà sinh nhật cho ba. Đó là một chiếc mp3 mà cậu đã bỏ một kỳ nghỉ hè thu gom báo chí, chai nước khoáng đổi tiền mua được, chiếc mp3 này có kiểu dáng thật đẹp, âm thanh cũng khá tốt, cũng may là khi ấy siêu thị điện máy giảm giá không thì cậu cũng không mua nổi. Tuy nhiên, về sau cậu lại phát hiện nó xuất hiện trong chiếc ba lô của chú út lúc chú ấy chuẩn bị đi du lịch.

Cậu làm bộ như vô tình hỏi một câu, và người chú vô tâm của cậu đã nói cho cậu biết cái mp3 này âm thanh rất khá, để cho cha cậu dùng đúng là lãng phí của trời, bởi vì y vốn không có thời gian dùng tới. Kỳ thật Diệp Du Đồng vốn hi vọng lúc cha cậu đi ra ngoài cũng có thể mang theo nó, như vậy cho dù y không có ở nhà thì mỗi ngày y vẫn có thể nghe được bản nhạc mà mình thích. Nhưng hiện thực đã chứng minh là cha cậu không xem trọng hoặc căn bản là không thích món quà của cậu, với lại cậu cũng chỉ là con cháu nên cũng không có cách nào so đo chút chuyện vặt vãnh này với chú út mình được, cũng từ đó cậu không dám tùy tiện tặng quà cho cha mình nữa...

“Cũng chưa biết nữa! Đến khi đó ba sẽ gọi điện về nhà!” Diệp Phùng Xuân đang chú tâm vào công việc nên y không hề phát hiện dáng vẻ khẩn trương của con mình, thậm chí là y cũng không nhớ đến ngày sinh nhật của bản thân mình, “Sao thế?”

Nghe cha nói như vậy, ý định cùng cha ăn cơm chúc mừng sinh nhật ban đầu của cậu cũng ém ngược xuống, cậu không nhắc bởi vì làm như thế sẽ ảnh hưởng đến công việc của y, “Không có gì, con chỉ hỏi vậy thôi, ngủ ngon nha ba!”

“Ba sẽ cố gắng về sớm!” Nghe giọng điệu mong mỏi của con, y lại nhớ tới tình cảnh vắng vẻ gần đây của gia đình, có lẽ cậu nhóc này sợ ở một mình buồn mà không dám nói, nên y mới bổ sung thêm một câu.

“Vâng!” Nghe cha nói như thế, Diệp Du Đồng mừng thầm trong bụng.

Đang muốn ra khỏi phòng sách thì thấy Diệp Phùng Xuân ngẩng đầu lên gọi, “Con đợi một chút!”

“Dạ?” Cứ tưởng cuối cùng cha cậu cũng nhớ đến ngày sinh nhật của mình, trong mắt của Diệp Du Đồng không khỏi hiện lên sự chờ mong, “Sao vậy ba?”

“Gần đây chuyện học của con có tốt không?” Có lẽ là do mệt mỏi, Diệp Phùng Xuân đứng dậy vươn vai mấy cái, rồi đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan gì, “Trong quá trình học tập, con có tâm đắc vấn đề gì không?”

Nhớ tới bài trắc nghiệm lại kết quả học tập trong nửa tháng qua, thành tích đúng thật là không được hài lòng lắm, có lẽ điều này đã khiến cha cậu không vui, nghĩ đến đó trên mặt Diệp Du Đồng hiện lên sự xấu hổ, “Bài tập mấy môn tự nhiên mỗi ngày đều làm, sách mấy môn xã hội mỗi ngày đều xem!” Nhưng cũng không biết tại sao mấy thứ này cứ muốn cãi lại cậu, cho dùng cậu có cố gắng thế nào cũng không thể khống chế chúng được, có lẽ chỉ có thể trách bản thân quá ngu ngốc.

“Ừm, ba đề nghị con, sau này nên đổi phương pháp học tập khác!” Theo như Diệp Phùng Xuân quan sát một thời gian, y phát hiện cậu nhóc này còn cố gắng chăm chỉ học tập hơn y tưởng tượng rất nhiều. Tuy nhiên cậu bé lại không nắm được trọng điểm, lúc này y không thể không thừa nhận sự chênh lệch tồn tại giữa thông minh và chăm chỉ là khá lớn, nếu nói suy nghĩ trong lòng y thì đó không phải là thất vọng hay phẫn nộ mà sự thương tiếc ngày một tăng lên, “Sau này con nên chỉnh lại, chú ý xem nhiều mẫu bài giảng các môn tự nhiên, xã hội, nếu có chỗ nào không hiểu thì đến hỏi ba, được không?” Năm đó y chưa bao giờ gặp phải trở ngại gì trong vấn đề học tập, có lẽ lối suy nghĩ và phương pháp học tập trái chiều này chính là dấu hiệu khác biệt giữa học sinh giỏi và bình thường.

“.... Dạ!” Diệp Du Đồng kích động, cậu chỉ có thể trả lời cha mình một câu ngắn gọn như thế, hiện giờ sóng mũi cậu cay xè cả rồi. Nguyên nhân không cần phải nói, có thể cảm nhận được cha mình quan tâm tới mình, đó là chuyện luôn làm cho con người ta cảm thấy ấm áp, “Con sẽ cố gắng!” Đây là lời hứa của cậu với cha.

“Đừng quá cố sức, chỉ cần làm hết khả năng là được!” Sợ áp lực học tập ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của con, Diệp Phùng Xuân lại an ủi, “Học không phải là con đường duy nhất, đó cũng chỉ góp phần rèn luyện bản thân mà thôi... Cho dù không được thì vẫn còn có ba!” Cùng lắm thì y sẽ nuôi đứa nhỏ này cả đời, về điểm này thì Diệp Phùng Xuân rất tự tin.

“Con biết rồi!”Diệp Du Đồng cố gắng dùng giọng điệu đầy kiên định trả lời, nhưng cậu lại không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt cha mình, cậu sợ mình nhịn không được mà nhào tới ôm y, “Con nhất định không để cho ba thất vọng!”

--------------------------------------------

Chiều thứ sáu hôm đó, sau khi tan học là buổi họp hội nghị của ban biên tập báo trường, Tư Khấu Khấu tỏ vẻ bất mãn với cậu trợ lý của mình, “Tối nay không về không được à? Tớ còn thiếu người ghi lại nội dung hội nghị!”

“Không phải mình đã sớm nói với cậu rồi sao? Hôm nay không được!” Mặc kệ lúc bình thường như thế nào, đến thời điểm này thì Diệp Du Đồng hoàn toàn không thể thương lượng, “Hôm nay là sinh nhật ba tớ!” Cậu lại nói tiếp niềm vui nho nhỏ của mình, lần này cậu đã cố dùng hết dũng khí để chuẩn bị lễ vật kĩ càng, nhưng không biết cha cậu có thích hay không nữa?

“Ờ!” Lần này thì Tư Khấu Khấu đã hiểu, cô bé không khỏi cảm thán, “Ài, Cha nô....” Cô rất hiểu tâm lý của những người bạn đồng trang lứa với mình, còn nhớ rõ ngày sinh nhật của cha mẹ thì đúng là không có được mấy người.

Diệp Du Đồng nhìn cô bằng vẻ mặt “Vậy thì sao chứ?” rồi vội vã chạy ra khỏi trường học.

Về tới nhà hỏi Kỷ bà bà, bà bảo mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa hết cả rồi, hơn nữa cha cậu cũng không gọi điện thoại bảo không về ăn cơm chiều cho nên có lẽ y sẽ về nhà sớm.

Cậu nắn nót viết hàng chữ “Ba ba, sinh nhật vui vẻ!” lên chiếc bánh ngọt mà Kỷ bà bà đã nướng hồi chiều, Diệp Du Đồng mỉm cười, hài lòng bưng chiếc bánh lên bàn ăn. Kỷ bà bà còn hiểu ý đặt một chai rượu vang thượng hạng lên bàn, “Ba cậu thích loại rượu này lắm!” Chỉ là bình thường cậu ấy khắc chế chính mình, ngoài công việc ra cậu ấy hoàn toàn không muốn phóng túng bản thân mình dù chỉ là một chút, cuộc sống của cậu ấy quả thật không giống với một người bình thường nữa.

Diệp Du Đồng bắt đầu chờ đợi.

Từ lúc mặt trời bắt đầu ngả về tây cho đến lúc trăng đã lên cao, sao dần thưa thớt nhưng Diệp Phùng Xuân vẫn chưa về nhà, thậm chí ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi về. Cuối cùng cậu nhịn không được mà cầm chiếc di động lên, gọi mãi cũng không có ai bắt máy. Tâm trạng của cậu bé mới ban đầu là hưng phấn nhưng đến lúc này thì đã chuyển dần sang mất mát, cuối cùng là buồn ảm đạm. Trong nhà vắng lặng, tịch mịch đến làm cho người ta cảm thấy hốt hoảng, cả người rét lạnh lên.

Ba vốn không có hứa hẹn gì cả và có lẽ tối hôm nay ba sẽ không về... Nghĩ như vậy, Diệp Du Đồng không ăn chút gì, cậu cầm lấy chai rượu ngắm nghía, chất lỏng trong suốt như hổ phách kia đã hấp dẫn cậu bé, có lẽ nó không ngại cậu thay ba ba mình nhấm nháp thử thứ mà y thích.

Từng ly, từng ly rượu vang 40 độ đi vào tâm can cậu, không được bao lâu thì cậu đã cảm thấy cả người mình khô nóng, cậu khó chịu đưa tay kéo hở chiếc cổ áo sơ mi ra. Trong cơn hỗn loạn đột nhiên cậu bỗng nhớ tới một chuyện, cậu bỏ chai rượu đã uống bảy tám phần qua một bên, đi một mạch lên phòng sách của cha cậu ở lầu hai.

Lúc Diệp Phùng Xuân về đến nhà, đêm cũng đã khuya. Trên người còn tỏa men rượu, y bước vào phòng khách, y giật mình phát hiện đã giờ này rồi mà nhà ăn vẫn còn mở đèn sáng trưng, y cảm thấy kỳ lạ nên bước tới xem, bước qua, y giật mình sửng sốt. Dưới ánh sáng của ngọn đèn, lớp đá cẩm thạch lóe lên vầng sáng mờ ảo mà lạnh lẽo, thức ăn trên bàn được chuẩn bị kĩ lưỡng trông rất đẹp mắt nhưng vẫn chưa có ai đụng vào và trên chiếc bánh ngọt DIY là dòng chữ nắn nót, đáng yêu: “Ba ba, sinh nhật vui vẻ!”, chỉ có chai rượu vang kế bên là vơi đi hơn phân nửa, tất cả đều nói lên sự cô đơn của chủ nhân buổi tiệc này.

Thằng bé này, vậy mà đã chuẩn bị bữa cơm sinh nhật cho y... Lúc này Diệp Phùng Xuân mới phát hiện nguyên do mà hôm qua cậu bè cố ý hỏi y tối nay có về nhà hay không. Hôm nay đáng lẽ tan ca xong là y có thể về nhà sớm nhưng đúng lúc cấp trên của công ty đối tác rủ đi uống mấy ly, y còn chưa kịp gọi điện thoại về nhà cho hay thì đã bị ép uống đến đầu óc xoay vòng, khi đó y mới chợt nhớ hôm nay là sinh nhật của mình.

Dường như thằng nhóc vẫn còn chưa ăn tối... Diệp Phùng Xuân vừa đau lòng vừa nổi giận: Rõ ràng đã biết dạ dày của mình không tốt mà còn tự ngược đãi bản thân như thế, mới tí tuổi đầu mà đã dám lén uống nhiều rượu như vậy, chẳng lẽ là vì giận chuyện y đã không về nhà đúng giờ hay sao?

Y vốn định đi lên lầu đến phòng con mình xem cậu bé một chút, nhưng nghĩ lại thì có lẽ cậu nhóc đã sớm ngủ rồi, đành để ngày mai nói vậy. Lúc đi ngang qua phòng sách, y phát hiện của phòng không khóa, có một tia sáng nhàn nhạt len lỏi qua khe hở chui ra khỏi phòng, y cũng không nghĩ ngợi nhiều mà trực tiếp đẩy cửa vào, lúc này khắp phòng là một mảnh tinh quang sáng chói làm cho y hoàn toàn ngây dại.

Dãy thiên hà chiếu sáng trên đỉnh đầu y, các vì sao li ti trên bầu trời bắt đầu xoay tròn theo quy luật, ánh sao muộn màng của đêm mười bảy tháng chín... Tìm kiếm nơi phát ra ánh sáng, Diệp Phùng Xuân phát hiện ở góc tường có một chiếc máy chiếu sao trời mới toanh đang làm việc lặng lẽ và kế bên là một gói quà trống rỗng, không thể nghi ngờ gì nữa, thứ này nhất định là quà sinh nhật của y.

Dưới ánh sáng nhàn nhạt yên ả và tĩnh mịch, cậu bé của y nằm nghiêng trên chiếc sopha hai người ngồi. Lông mi cậu khẽ rung động, chân mày nhíu lại giống như cậu ngủ không an giấc, đôi môi mỏng do tác dụng của cồn mà đỏ bừng lên, cổ áo sơ mi nới lỏng, xương quai xanh mảnh khảnh khiến người khác phải động lòng thoắt ẩn thoắt hiện. Có lẽ là vì quá nóng, nên ngay cả chiếc quần dài cũng vứt sang một bên, lúc này chiếc áo sơ mi trắng mất trật tự không thể nào che đi được đôi chân thon dài trắng nõn...

Đột nhiên phát hiện mình lại tham lam ngắm nghía thân thể đứa con, Diệp Phùng Xuân bỗng toát mồ hôi lạnh, thậm chí men rượu trên người y cũng giảm đi một nửa. Y lắc lắc đầu cho tỉnh táo, rồi loại khỏi tâm trí những suy nghĩ kỳ lạ khi nãy, y bước nhẹ tới ôm lấy con, nhẹ giọng đánh thức cậu, “Đồng Đồng, thức dậy tắm rửa một chút rồi hãy về phòng ngủ...” Dựa sát vào y mới phát hiện khóe mắt cậu bé hồng hồng, giống như cậu đã khóc.

Là y đã hại con đợi một mình cả đêm!

Nghĩ đến đó, Diệp Phùng Xuân lại càng ôm chặt cậu bé trong lòng, y cảm thấy xót xa đến nỗi kiềm chế không được mà cúi người hôn nhẹ lên trán cậu bé.

Cái ôm quen thuộc cùng cảm giác dịu dàng êm ái làm Diệp Du Đồng mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, thấy khuôn mặt trang nghiêm của cha nhìn mình đầy yêu thương, cơn say kèm cơn buồn ngủ làm cậu tưởng là mình còn đang nằm mơ, “Ba...” Cậu bé khe khẽ gọi, hai tay cậu không khống chế được mà vòng lấy cổ cha cậu, “Ba ơi...” Giọng điệu thật nhẹ, thật nhẹ... kèm theo đó là sự quyến luyến mất hồn khắc cốt.

Nếu chỉ là nằm mơ, như vậy hẳn là có thể... Ôm lấy ba ba, dây dưa triền miên ở bên thái dương, ở cổ y. Cậu thật không muốn mình tỉnh lại, “Ba ba...”

Đối mặt với tiếng thỏ thẻ và cái ôm nóng bỏng của đứa con, người làm cha như y bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, cả người y căng cứng lại. Diệp Phùng Xuân bỗng nghiêng người, một tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của con, một tay nâng đầu cậu bé lên cố định trước mặt mình, dưới ánh sáng mờ nhạt của dãy thiên hà, y nhìn thật kĩ khuôn mặt mộc mạc của cậu bé. Trong nháy mắt, đôi mắt còn nhiễm men say mông mông lung lung nhưng chứa đầy một loại tình cảm không thể che dấu đó làm cho Diệp Phùng Xuân hoảng sợ, hoang mang. Ánh mắt chứa đầy khát vọng, ái mộ đối đó với một người có tướng mạo nổi bật như y từ nhỏ đã thấy không ít, nhưng tại sao ánh mắt này lại xuất hiện ở con y? Hạn độ si mê đó, còn kinh tâm động phách hơn bất kỳ kẻ nào mà y đã từng gặp trong quá khứ....

Diệp Phùng Xuân bắt đầu thấp thỏm lo âu, mẹ y qua đời lúc y còn rất nhỏ, mà hồi còn trẻ mẹ kế cũng từng hại y không ít nhưng y cũng không cảm thấy sợ hãi như lúc này.

Càng đáng sợ hơn ánh mắt nóng bỏng đó là y cũng không thể nào làm như không có gì được, y không thể không nhìn vào đôi mắt đó. Giây phút hiểu được ý nghĩa trong đôi mắt cậu bé, ngoài hoảng sợ, hoang mang không hiểu sao có cảm giác gì đó rất kỳ lạ lên lỏi vào tim y, một chút mừng rỡ chưa bao giờ trải nghiệm, kế đó là sự phiền muộn cùng bất lực như cơn sóng dữ tràn tới muốn hủy diệt hết thảy.

Ôm cậu bé lần thứ hai ngủ say mà vẫn nắm chặt áo mình trong lòng, bộ dáng ngoan ngoãn đầy thỏa mãn đó giống như những gì khi nãy chưa từng xảy ra bao giờ. Diệp Phùng Xuân nhắm mắt lại: Tất cả không phải là thật, hai người họ chỉ là uống say mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.