Phương Bắc Có Giai Nhân

Chương 2: Chương 2




So với năm nhất, chương trình năm hai đại học khoa khảo cổ nhiều hơn không ít, tuy các môn “Khảo cổ học thông luận”, “Khảo cổ học thời đại đá mới”, “Khảo cổ Tam quốc Lưỡng Tấn Nam Bắc triều Tùy Đường” đều là trụ cột trong chương trình học, nhưng phải học thuộc lòng khá nhiều, mà truyền thống tốt đẹp của các giáo viên khoa Khảo cổ lại là “kiểm tra không giới hạn”. Nhằm tránh việc lâm vào cảnh túng quẫn khi kỳ thi cuối kỳ đến, học kỳ một bắt đầu chưa được một tháng, trong khoa đã tràn ngập không khí học tập sôi nổi.

Thứ Hai.

Khảo cổ học thông luận, giáo viên ở trên bục đang thao thao bất tuyệt về các hoá thạch của người cổ, dưới lớp cũng chỉ có tiếng bút đưa trên giấy, tiếng lật giở sách sột soạt. Ôn Bắc Bắc ngồi cạnh Tử Yên, Tử Yên khi thi đại học điểm số không được cao lắm, cô vốn không chọn khảo cổ, cuối cùng bắt buộc phải học. Vóc dáng cao gầy, làn da trắng nõn, tóc đen dài xõa đến thắt lưng, nữ sinh như vậy thật ra thích hợp ở Viện Văn hơn, ở khoa khảo cổ bỗng có chút lạc loài.

Cái từ lạc loài này, nói đến cũng thực là kỳ quái, cái kẻ vốn bị người ta coi là “quái thai” Ôn Bắc Bắc ở trong khoa vẫn rất thoải mái ung dung. Mọi người trong khoa Khảo cổ mỗi kẻ một tính, nhưng tựu chung lại vẫn rất hợp nhau. Còn đỡ hơn nhiều so với Tiểu Mễ ngồi cạnh Tử Yên, tuy rằng mắt đeo kính, ngoại hình không có gì nổi bật, nhưng lại có thể đọc làu làu “Sử Ký” không vấp một chữ, ngay cả Ôn Bắc Bắc cũng không bì kịp. Trong quần thể những nhân vật quái dị như này, Tử Yên vóc dáng xinh đẹp, ăn nói dịu dàng, ngược lại bỗng trở thành quái khách.

“Chán quá đi mất.” Tử Yên nằm rạp xuống bàn, làu bàu oán giận.

“Cậu mà không chịu nghe giảng, điểm bài thi cuối kỳ thấp, lỡ mất cơ hội chuyển ngành vào cuối năm hai, coi chừng phải bám Khảo cổ cả đời bây giờ.” Nghe vậy, Tứ Hỉ ngồi cạnh Ôn Bắc Bắc mở miệng nói. Tứ Hỉ người cũng như tên, rất lạc quan vui vẻ, tóc buộc đuôi ngựa, là người hào sảng phóng khoáng nhất trong bốn cô gái.

Tử Yên nghe vậy trừng mắt: “Nói đến chuyển ngành càng tức, rõ ràng là chán chịu không nổi mới muốn chuyển ngành, còn bắt phải học cái ngành mình chán đó thật giỏi mới có cơ hội chuyển, trời ơi công lý ở đâu!”

“Mày bớt tức tối đi một chút thì còn có hy vọng chuyển ngành đấy.” Tiểu Mễ ngồi bên cạnh đang viết không ngừng, dùng giọng điệu lạnh lùng không đổi nói.

Bĩu môi, Tử Yên quyết định không nhìn Tiểu Mễ, liếc qua Ôn Bắc Bắc nãy giờ vẫn đang ngồi đọc sách không nói một lời, giật mình kêu lên: “Bắc Bắc, đang học sao cậu lại ngồi đọc sách giải trí vậy!”

Cô vừa nói xong, Tứ Hỉ lập tức nghiêng người qua xem thử. Phải biết rằng Ôn Bắc Bắc đi học vô cùng chuyên chú, chỉ thiếu điều sùng bái luôn cả ông thầy dạy mà thôi, giờ không hiểu sao lại phá lệ xem sách giải trí. Tứ Hỉ giơ tay chộp lấy cuốn sách của Ôn Bắc Bắc, vừa thấy cái tựa “Văn học khái luận”, nghi hoặc hỏi: “Cậu lại chạy tới dự thính nữa hả?”

Ôn Bắc Bắc không ngẩng mặt lên, chỉ gật gật đầu.

“Đừng nói là cậu đã chuẩn bị hết toàn bộ bài của “Khảo cổ học thông luận” rồi đấy nhé.” Tử Yên nheo mắt.

Ôn Bắc Bắc lắc lắc đầu: “Mới một nửa.” Cô dành không ít thời gian cho Văn học khái luận, tiến độ các môn khác dĩ nhiên phải chậm lại.

Tứ Hỉ và Tử Yên lập tức buột ra một tiếng thở dài tuyệt vọng, “Mới một nửa!” .

Lúc này, Tiểu Mễ đột nhiên góp một câu: “Nghe nói giáo viên dạy môn Văn học khái luận kia còn trẻ lắm đấy.”

“Ôi chao? Tao tưởng giáo sư viện Sử viện Văn chúng ta chỉ toàn là mấy chú mấy bác lão làng thôi cơ chứ.” Tử Yên nói xong, hai mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn Ôn Bắc Bắc: “Anh thầy đó thế nào? Thanh niên văn nghệ? Đẹp trai không?”

Trong đầu Ôn Bắc Bắc hiện ra gương mặt ôn hòa của Tần Duẫn Chi, lúm đồng tiền hằn sâu khi cười, ngón tay vô thức khoanh tròn trên trang giấy, nói: “Là người tốt.”

“Giời ~” Tử Yên phát ra tiếng không nhỏ, lọt vào tai thầy giáo, làm ngài ta cực kỳ bất mãn.

“Ôn Bắc Bắc, em đứng dậy trả lời một chút, hoá thạch cổ của loài người có những loại chủ yếu nào?” Giáo sư tạm dừng một lát, thanh âm lại lần nữa vang lên, gọi tên Ôn Bắc Bắc.

Lập tức hơn mười cặp mắt trong lớp nhất tề chĩa về phía Ôn Bắc Bắc, cô đành phải gấp sách lại, đứng dậy nói: “Người đứng thẳng giai đoạn đầu, người đứng thẳng giai đoạn cuối, người tinh khôn.”

Giáo sư nhíu mày, nhưng cũng gật đầu, cho phép cô ngồi xuống, tiếp tục bài giảng. Giờ Ôn Bắc Bắc dĩ nhiên là không đọc sách được nữa, cô liếc Tử Yên một cái sắc như dao, nàng ta thè lưỡi cười hí hí.

Lộn xộn như vậy, phần bài “Văn học khái luận” muốn chuẩn bị vẫn chưa xong, Ôn Bắc Bắc nhân buổi chiều trống tiết, ăn cơm trưa ở căn tin xong liền ôm sách vở về nhà. Ngày mai có tiết của Tần Duẫn Chi, ngoài sách vở còn có một ít tư liệu cần xem. Tần Duẫn Chi là người thông minh hài hước, cái gì cũng có thể hạ bút thành văn, giảng bài rất thú vị dễ hiểu. Ôn Bắc Bắc thích môn học của anh, thế nên càng cố gắng hơn.

Cô vừa đi vừa nghĩ, lát sau đã đến dưới lầu. Ở cổng đậu một chiếc xe chuyển đồ, các giáo viên ở đây thường vắng nhà, nếu có nhân viên điều động, thường phải liên hệ với gia chủ. Ôn Bắc Bắc vòng qua xe tải, đang muốn bước lên lầu, vừa vặn lại gặp Tần Duẫn Chi đi ra cửa.

“Văn học khái luận” là môn học đầu tiên Tần Duẫn Chi dạy, học kỳ này là năm thứ hai, anh tốt nghiệp tiến sĩ cũng vừa ba năm. Vừa tốt nghiệp không bao lâu đã được phân công đi dạy, đủ thấy trong Viện tín nhiệm đến mức nào. Học kỳ bắt đầu, trường học liền phân phối nơi ở cho giáo viên, sắp xếp cho anh ở tại chỗ này, rất tiện lợi về đường sá. Không nghĩ đến vừa chuyển vào đã gặp ngay cô học trò “dự thính”.

“Ôn Bắc Bắc.”

“A, thầy Tần?”

Bắc Bắc nâng khóe mắt, đây là lần đầu tiên cô gặp Tần Duẫn Chi ngoài đường. Anh vận quần áo thoải mái, có vài vết bụi dính vào, so với trên bục giảng thượng thì thêm chút gì đó bụi bặm phong trần. Bắc Bắc lại nhìn chiếc xe chuyển đồ kia, suy nghĩ hỏi: “Ngài đây là muốn chuyển vào nơi này ở ạ?”

Tần Duẫn Chi bị một tiếng “ngài” tôn kính tột bực của cô làm cho tức cười, gật gật đầu, lại hỏi: “Em cũng ở đây?”

“Dạ, ba mẹ em là giáo viên lịch sử, ở tầng năm ạ.”

“Hóa ra là vậy. Thầy ở tầng sáu, chúng ta thành hàng xóm rồi.” Khóe môi anh vẫn đọng vẻ cười: “Em cũng đừng gọi ‘ngài’ , nghe không được tự nhiên.”

“Dạ.” Ôn Bắc Bắc mất cả một lúc lâu mới thấm được lời anh. Tần Duẫn Chi lại nói: “Thầy còn có đồ đạc phải chuyển, gặp lại sau nhé.”

“Gặp thầy sau ạ.” Ôn Bắc Bắc ôm sách, nhìn anh bước đến trò chuyện với người khuân vác, ngây ngốc đi lên cầu thang. Bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng anh gọi cô “Ôn Bắc Bắc”, rõ ràng ấm áp, vô cùng dễ nghe.

Vật vã cả buổi chiều, Ôn Bắc Bắc đọc xong sách, trước bữa cơm tối mang theo MP3, xuống lầu chầm chậm chạy bộ.

Quanh đại học D không có nhà cao tầng, ngược lại vì gần trường học, cây xanh rợp bóng quanh con đường nhỏ dành cho người đi bộ, thời gian dường như cũng thong thả trôi. Vào khu dân cư, mặt trời đã ngả về tây, Ôn Bắc Bắc thả chậm từng bước, ngửa đầu, nhìn tầng tầng mây được tà dương nhuộm thành hồng ửng.

Như những buổi sớm còn lờ nhờ bóng tối, Ôn Bắc Bắc rất thích chờ mặt trời dần dần mọc trên đỉnh núi cao cao. Cô lơ đãng nhìn, chợt bắt gặp hoàng hôn đương chậm rãi buông xuống.

Vô thức đưa mắt nhìn về tòa nhà của mình cách đó không xa, trên ban công tầng sáu, một dáng hình dong dỏng cao cũng đang đưa mắt nhìn về hoàng hôn nơi chân trời.

Những điều đẹp đẽ nhất luôn là như vậy. Có thể tới bất cứ lúc nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.