Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 161: Chương 161: Cái gọi là hôn ước




Lúc Quân Mặc Thần trở lại trên tay còn đang cầm hai chiếc hài đầu hổ đáng yêu.

“Chàng đừng nói với ta là chàng dùng tới khinh công kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, trời giận người oán kia của chàng chỉ là vì đôi hài đầu hổ này nhá?” Vân Thanh Nhiễm nhìn bộ dáng Quân Mặc Thần cầm một đôi hài nhỏ, cảm thấy có một loại cảm giác không khỏe nói không nên lời.

Hắn có được bề ngoài xuất trần, phiêu nhiên không giống người trong trần thế… cùng với đôi hài nhỏ hắn quý trọng cầm ở trên tay, thấy thế nào cũng không liên quan với nhau!

“Không phải, đi gặp một người quen.” Quân Mặc Thần đưa giầy cho Vân Thanh Nhiễm, “Trên đường nhìn thấy, cảm thấy rất đáng yêu.”

Hắc tuyến trên đầu Vân Thanh Nhiễm đã hiện ra rồi.

“Gia, không ai nói cho chàng biết đôi hài này phải đợi trẻ em ba bốn tuổi mới có thể đi à?”

Thế tử gia hắn ra lệnh một tiếng, rất nhiều thêu phường cấp làm loại này giầy, bất luận là chất liệu, vẫn là người thêu, đều tốt hơn đôi này, giờ hắn ném một đôi hài đầu hổ cho nàng là chuyện gì hả?

“Không sao, trở về lại làm thêm.” Quân Mặc Thần không thèm để ý vấn đề này, tất nhiên mua giầy chỉ do hứng khởi. “Còn phần của nàng nữa.”

Quân Mặc Thần lại lấy ra một chiếc vòng tay, đeo cho Vân Thanh Nhiễm.

Vòng tay đó cũng không quá xuất sắc, sợ rằng đây là món đồ không đắt tiền nhất trong số nhiều đồ mà Quân Mặc Thần đưa cho Vân Thanh Nhiễm, lúc bọn họ thành thân, vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa, hắn đều đưa từng rương từng rương một, cái nào mà không tinh xảo khiến người khác líu lưỡi?

Vân Thanh Nhiễm nhìn nụ cười hài lòng trên mặt Quân Mặc Thần, tuy rằng cái vòng không quý giá, nhưng là một lần hắn chọn lựa thật sự dụng tâm nhất, không giống với từng rương từng rương lễ vật kia, đó là hắn sai thuộc hạ đặt mua lượng lớn, còn cái vòng này, là hắn nhìn lại nhìn, chọn lại chọn mới lấy.

Tưởng tượng bộ dáng lúc hắn chọn lựa, Vân Thanh Nhiễm không khỏi nở nụ cười, chắc chắn sẽ là một hình ảnh rất mới lạ.

“Khụ khụ khụ… Không cho phép, không cho phép ghét bỏ, không cho phép lấy xuống…”

Liên tiếp ba từ không cho phép, thế tử gia không được tự nhiên nghiêng mặt đi, hai má hơi đỏ.

Gia, ngài đang ngượng ngùng đấy à?

Vân Thanh Nhiễm phát hiện, lúc Quân Mặc Thần không tự nhiên mà đỏ cổ lên rất đáng yêu, khiến nàng muốn đưa tay lên sờ.

Vân Thanh Nhiễm cười một tiếng, sau đó đến gần, nhẹ nhàng hôn lên gò má Quân Mặc Thần, “Cám ơn, ta rất thích.”

Quân Mặc Thần cứng ngắc một cái, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại Vân Thanh Nhiễm hôn mình bày tỏ cảm ơn cùng với… Khụ khụ…

Sau đó Quân Mặc Thần cười, ánh mắt sáng ngời hơn cả ánh sao trong bầu trời đêm.

“Chỉ vậy thôi à?” Quân Mặc Thần có chút không vừa ý chỉ có gò má được hôn.

“Vậy chàng còn muốn như thế nào nữa?” Chú ý một chút được không, bọn họ hiện tại ở khách điếm, tuy rằng khách điếm ở trấn nhỏ này không có nhiều người, nhưng nói thế nào cũng là trường hợp công cộng, còn có đám Quân Kiệt, Long Hạo, Hạ Hầu Tĩnh đang nhìn kìa.

“Thế này ——” Quân Mặc Thần không để ý địa điểm bọn họ đang ở, lại hôn Vân Thanh Nhiễm.

Đông Phương Triệt đưa tay bưng kín hai mắt Hạ Hầu Tĩnh, không cho cô bé tiếp tục bị đôi vợ chồng vô lương độc hại.

“Vì sao không cho ta xem, ta muốn xem, ta chẳng những muốn xem, ta còn muốn học bọn họ hôn chàng!” Hạ Hầu Tĩnh bất mãn mình bị Đông Phương Triệt che kín hai mắt, dùng tay nhỏ của mình kéo tay Đông Phương Triệt xuống.

“Nàng còn nhỏ.” Đông Phương Triệt nhăn mày lại, ánh mắt ngưng trọng, vẻ bất mãn đã lộ rõ mười phần.

“Ta không nhỏ! Đời này ta chỉ nhận định chàng, sớm học tập một chút thì có quan hệ gì?” Hạ Hầu Tĩnh không cảm giác mình nhỏ, là chàng luôn coi nàng thành trẻ con! Nàng rất khẳng định thích của mình đối với chàng là loại tình cảm của nữ nhân đối với nam nhân, là chính bản thân chàng nói nàng lẫn lộn giữa tình huynh muội và tình yêu nam nữ.

“Sau này người mà nàng muốn gả không nhất định là ta.” Đông Phương Triệt lạnh giọng uốn nắn Hạ Hầu Tĩnh.

“Ta mặc kệ, ta chỉ nhận định chàng!” Hai tay Hạ Hầu Tĩnh cầm chặt tay Đông Phương Triệt, không cho phép chàng phủ nhận, không cho phép chàng phủ nhận!

Vân Thanh Nhiễm bị Quân Mặc Thần hôn đến thất điên bát đảo xong, đẩy nam nhân chẳng phân biệt được trường hợp trước người ra, rảnh rỗi chen miệng nói: “Ta nói, hai người các ngươi không bằng định hôn ước trước đi, chờ sau khi Hạ Hầu Tĩnh cập kê thì tiếp tục xuất giá, như vậy không phải cũng rất lãng mạn à?” Dưỡng thành thiếu nữ cái gì đúng là rất thích, Vân Thanh Nhiễm xấu xa nghĩ, “Trước kia ta còn từng nghĩ, tìm một đứa trẻ đáng yêu tự mình nuôi lớn, nuôi thành lão công tốt nhất, ngẫm lại đã cảm thấy tốt đẹp. Đông Phương, hiện giờ ngươi có cơ hội tốt như vậy nên nắm chắc nha!”

Vân Thanh Nhiễm nói rất hưng phấn, xem bộ dáng là thật sự nghĩ tới “Kế hoạch nuôi thành lão công tốt nhất” cái gì.

“Hôn ước gì đó quá cũ rồi.” Quân Mặc Thần rất khinh bỉ nói, dưỡng thành cái gì, không tốt một chút nào!

Thầm nghĩ, gia và nàng thành thân chính là trực tiếp lên kiệu hoa, không làm hôn ước gì cả.

Cho nên hôn ước không lãng mạn, một chút cũng không lãng mạn, “Khụ khụ khụ, chỉ có người nhàm chán mới sẽ định hôn ước.”

“Gia, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, ngài cũng từng có hôn ước…” Quân Kiệt chen miệng nói.

Quân Kiệt nói xong, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm hắn.

Hắn chẳng qua là ăn ngay nói thật mà thôi, tất cả mọi người nhìn chằm chằm hắn làm gì? Quân Kiệt bị nhìn khiến lòng hoảng loạn.

“Ha, gia, thì ra chàng cũng từng có hôn ước à, không biết là tiểu thư nhà nào vậy?” Vân Thanh Nhiễm cười, chẳng qua tươi cười không hề tốt đẹp. Điển hình của nụ cười hồ ly!

Quân Mặc Thần bị Vân Thanh Nhiễm nhìn đến không được tự nhiên, hắn thật sự không nhớ rõ mình từng có hôn ước gì.

“Khụ khụ khụ khụ… Quân Kiệt, gia từng có hôn ước khi nào, vì sao gia không biết ngươi lại biết hả?” Quân Mặc Thần cũng choáng, hắn lại không nhớ rõ mình có hôn ước gì.

Quân Kiệt bị Quân Mặc Thần nhìn mà sau lưng lạnh lẽo, gia, ngài đừng nhìn ta như vậy, ta sợ lắm!

“Có lẽ gia là quý nhân hay quên chuyện thôi!” Vân Thanh Nhiễm cười, tiếp tục cười.

“Khụ khụ khụ… Quân Kiệt! Tội danh vu khống chủ tử là rất nghiêm trọng!” Quân Mặc Thần nghĩ, nổi ghen chỉ cần một lần là đủ rồi, hơn nữa thì không hài hòa.

“Này, Quân Kiệt ngươi nói nhanh một chút coi, vị hôn thê không có duyên với gia nhà ngươi là ai!” Hạ Hầu Tĩnh vừa nghe lòng hiếu kỳ nhất thời bạo phát.

Quân Kiệt không nghĩ tới mình chỉ thuận miệng một câu sẽ dẫn đến hưởng ứng lớn như vậy, nhìn gia và thế tử phi nhà hắn, vội vàng giải thích rõ ràng, “Gia, sao người lại không nhớ được chứ? Vương phi nương nương không phải từng nhắc tới mấy lần à, nói trước khi Lục hoàng tử xảy ra sự cố ngài ấy và Lục hoàng tử phi là tình tỷ muội, lúc Lục hoàng tử phi có thai còn nói chỉ phúc vi hôn, nói hai người tương lai sinh con, nếu là một nam một nữ thì kết làm vợ chồng, chẳng qua đến khi Lục hoàng tử xảy ra sự cố Vương phi nương nương cũng vẫn chưa sinh ra gia…”

Vân Thanh Nhiễm lặng im ba giây đồng hồ, cười đến co rút rồi, người nọ là ca ca của nàng! Người thiếu chút nữa có hôn ước với Quân Mặc Thần là ca ca của nàng!

Lời này lúc đầu Quân Mặc Thần coi là chuyện cười để nghe thì không sao, nhưng hôm nay hắn vừa mới gặp gia hỏa có “chỉ phúc vi hôn” với hắn…

Việc này không buồn cười, không buồn cười một chút nào!

“Cắt! Nhàm chán!” Hạ Hầu Tĩnh nhất thời không có hứng thú, còn tưởng rằng sẽ đào ra việc hay gì chứ, kết quả không đào được cái gì, nháy mắt không hề động lực.

Quân Mặc Thần chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, mặc Vân Thanh Nhiễm cười đủ.

Thuận tiện còn phải giúp nàng thuận khí, miễn cho nàng cười đau sốc hông.

“Được rồi được rồi, rất buồn cười, có điều cười chậm một chút, bằng không lại chuột rút, quên tối hôm qua trên mông bị rút gân bao lâu mới đỡ rồi à?” Quân Mặc Thần vừa thuận khí cho Vân Thanh Nhiễm vừa nhắc nhở nàng.

Sau khi Vân Thanh Nhiễm mang thai trở nên rất dễ rút gân, tần suất cao nhất chính là vị trí ở mông.

Oa mẹ ơi! Quân Kiệt trừng một đôi mắt to, gia, chuyện khuê phòng của ngài và thế tử phi, có thể lưu đến khi không có người khác ở đây hẵng nói hay không, ngài bảo độc thân hán như ta làm sao chịu nổi!

Đông Phương Triệt lạnh mặt, không thể tiếp tục để Tĩnh Nhi ở cùng với hai người này được.

Lại đi bảy tám ngày, mấy người rốt cục tới thành Tứ Phương.

Trước khi tới nơi này mấy ngày, hình ảnh hoang vu khiến Vân Thanh Nhiễm thiếu chút nữa cho rằng phía trước không có người ở, nhưng khi đến thành Tứ Phương, Vân Thanh Nhiễm nhìn qua chính là một cảnh tượng hoàn toàn khác với lúc trước.

“Nơi này giống như một Hoàng Thành nhỏ.” Quân Kiệt nhìn cửa thành nguy nga, cùng với ngã tư đường phồn hoa không hề kém cỏi hơn kinh thành khi nhìn xuyên thấu qua cửa thành, cảm khái nói, “Gia, ta đi trước một bước, đi tìm chỗ ở trong thành.”

Quân Kiệt đang muốn nhảy xuống xe ngựa, lại bị Đông Phương Triệt vươn một bàn tay ra ngăn trở.

“Không cần, đã có chỗ ở.”

“Đông Phương công tử đã sắp xếp xong xuôi chỗ ở rồi?” Quân Kiệt nghĩ thầm, vị Đông Phương công tử này tuy trên mặt lạnh một chút, nhưng người vẫn rất tốt, ngay cả loại chuyện này đều sắp xếp xong xuôi trước tiên.

“Ở nhà của ta là được rồi.” Hạ Hầu Tĩnh nói.

“Nhà của ngài?” Quân Kiệt kinh ngạc nói, chợt nhớ tới Hạ Hầu Tĩnh là bởi vì tiện đường cho nên đi theo bọn họ.

“Đúng vậy, nhà của ta!” Hạ Hầu Tĩnh lại lặp lại một lần.

Đoàn người đi tới cửa thành của thành Tứ Phương, thủ vệ vốn định ngăn lại đám người xa lạ này, nhưng thủ vệ mắt sắc liếc một cái đã nhận ra Hạ Hầu Tĩnh.

“Đại tiểu thư!”

Thủ vệ nhìn đến Hạ Hầu Tĩnh kích động không thôi, còn hơn cả nhìn thấy mẹ ruột mình.

Sau khi Đại tiểu thư chạy ra ngoài, tính tình thành chủ thật sự không tốt, liên lụy đến đám người dưới bọn họ cũng bị tai ương theo, bây giờ nhìn thấy Hạ Hầu Tĩnh trở về, bọn họ có thể không kích động sao?

“Ta đã trở về, cho người báo cho cha ta biết đi.” Hạ Hầu Tĩnh trong lòng hiểu rõ, mình lại một lần nữa khiến cho cha nàng bận tâm.

“Vâng, vâng, tiểu nhân đi ngay!” Thủ vệ lập tức chạy về, thúc ngựa đi thông báo cho thành chủ của bọn họ.

Quân Kiệt lặng một lúc lâu, “Ngài là con gái của thành chủ thành Tứ Phương?”

“Đúng vậy!” Hạ Hầu Tĩnh còn cho là bọn họ đã sớm biết rồi, nàng nhìn nhìn Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần, hai người đều không có chút kinh ngạc nào, xem ra là bản thân nô tài này tương đối ngu ngốc mà thôi. “Xem ra chủ tử của các ngươi đã sớm biết rồi, chỉ có ngươi còn ngây ngốc không rõ tình huống thôi.”

Quân Kiệt nghe vậy quay đầu lại, chỉ thấy Vân Thanh Nhiễm hướng hắn phất tay nói, “Thử hỏi thiên hạ ai có thế lực tài lực lớn đến mức có thể cho một thiếu nữ cưỡi hãn huyết bảo mã?”

Vân Thanh Nhiễm nghe Đông Phương Triệt nói chuyến này muốn mang theo Hạ Hầu Tĩnh, bởi vì tiện đường, thì đã đoán được thân phận Hạ Hầu Tĩnh không sai biệt lắm rồi.

Quân Kiệt tỉnh ngộ! Vỗ ót mình, sao hắn lại không nghĩ tới chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.