Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 160: Chương 160: Gặp lại Vân Tử Hy




Đoàn người Vân Thanh Nhiễm, và Quân Mặc Thần lên đường ngay sáng sớm hôm sau, những đồ nên chuẩn bị thì mấy hôm trước đều đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể đi.

Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên cũng đi cùng bọn họ, bởi vì quê nhà của Trần Thiếu Nguyên ở vùng biên cảnh, nên tiện đường cùng đi đến đó với Long Hạo.

Một đường đi chậm rãi, cũng coi như thời gian du ngoạn hiếm có của hai người.

Quân Mặc Thần coi lần đi xa nhà này thành đưa Vân Thanh Nhiễm ra ngoài du ngoạn. Vì vậy nhìn hắn không hề có áp lực, thậm chí còn có tâm tình chơi đùa.

Bởi vì đã biết tâm ý của Vân Thanh Nhiễm, cho nên dọc đường đi Quân Mặc Thần cười vui không ngừng, thích nhất là trêu đùa Vân Thanh Nhiễm, cùng với làm vài việc không tiết chế.

Thường thường ở trong xe ngựa hôn Vân Thanh Nhiễm đến không biết trời đất, còn giở trò, chỉ kém không thực hiện tới bước cuối cùng.

Đáng thương cho Vân Thanh Nhiễm, sau khi có thai thân thể càng trở nên mẫn cảm lại bị mỗ nam nhân này chọc đến giỡn đi, có mấy lần thật sự rất muốn đá hắn từ trên xe ngựa xuống.

Hạ Hầu Tĩnh nóng vội hấp tấp thường xuyên bởi vì không cẩn thận mở cửa xe nhìn thấy được hình ảnh không nên nhìn mà đỏ mặt tía tai, vì thế ngay cả Đông Phương Triệt cũng không thể bình tĩnh, hai vợ chồng bọn họ muốn ân ái cũng nên chọn thời gian địa điểm.

“Hai người có thể chú ý trường hợp một chút không?” Đông Phương Triệt lạnh mặt nói, xem ra là thật sự không chịu nổi.

Có thể đợi đến bây giờ mới bùng nổ, năng lực nhẫn nại của hắn coi như không tồi, nhìn Hạ Hầu Tĩnh vốn hồn nhiên đều bị bọn họ dạy hư, hai ngày nay đều động tay động chân với hắn, không thể nhẫn nhịn!

Quân Mặc Thần nhẹ nhàng cười, “Ngươi không biết trong một ngày hơn phân nửa thời gian bản thế tử đều ở trong xe ngựa à? Không cho ta ở trong xe ngựa ta còn ở chỗ nào?”

Quân Mặc Thần trả lời vấn đề của Đông Phương Triệt đúng lý hợp tình.

Ngay cả Vân Thanh Nhiễm cũng không thể không cảm khái Quân Mặc Thần thực vô sỉ.

“Khụ khụ khụ… Tối hôm qua bản thế tử không ngủ được an ổn, đến trấn nhỏ kế tiếp tìm khách điếm nghỉ ngơi đi.” Quân Mặc Thần nói.

“Gia, bây giờ là sáng sớm!” Vân Thanh Nhiễm nhắc nhở, đến trấn kế tiếp chỉ cần một canh giờ là đủ, nếu đi một ngày là có thể đi thêm một trấn khác.

“Nhưng mà gia mệt mỏi.”

Quân Mặc Thần nói hắn mệt mỏi, cho nên hắn không muốn đi.

Mọi người đi cùng im lặng, thế tử gia, ngài cũng đừng quên chúng ta đi một chuyến này là vì cứu mạng cho ngài, mạng nhỏ của ngài có giữ được hay không còn khó nói, tâm tình tốt của ngài ở đâu đến?

Lần này đi, chính là hơn nửa tháng, một ngày này, mọi người dừng lại nghỉ ngơi ở một trấn nhỏ, mọi người ở trong khách điếm, dù sao mọi người đã quen với tiết tấu “lên đường” này rồi, thật sự là không nhận thức được một xíu “vội” nào!

Được rồi, thế tử gia còn không để ý, bọn họ còn có thể thế nào?

Vậy tìm khách điếm nghỉ ngơi thôi!

Đoàn người dừng chân ở trong khách điếm của trấn nhỏ.

Từ trên xe ngựa xuống, đang muốn vào cửa khách điếm, đột nhiên Quân Mặc Thần nhìn thấy một bóng người trên đường cái náo nhiệt, bước chân khẽ dừng một chút.

“Sao vậy?” Vân Thanh Nhiễm nhìn theo tầm mắt của Quân Mặc Thần, chỉ thấy một đám người nhốn nháo, không thấy gì khác đặc biệt.

“Ta nghĩ ta nhìn thấy một người quen, ta đi ra ngoài một lát.”

Quân Mặc Thần vừa nói xong, đã hóa thành một trận gió mát, không còn bóng dáng.

Dựa vào! Khinh công dùng như vậy! Khi dễ người à!

Vân Thanh Nhiễm nghĩ, muốn nam nhân này không làm loạn dường như không có khả năng, cho nên để an toàn vẫn sớm chữa trị tật bệnh thì tốt hơn.

Quân Mặc Thần truy tìm bóng người vừa rồi mình thoáng nhìn thấy, ánh mắt đó… nếu không nhầm, là Cảnh Vương.

Cảnh Vương không phải đang ở phủ Thiên Châu à? Vì sao lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa, tin tức trước đó nói Vân Tử Hy được tiếp nhận đến nơi Cảnh Vương, như vậy lúc này Cảnh Vương ở đây, dường như có chút kỳ quái.

Quân Mặc Thần đuổi theo một đường đến rừng cây nhỏ của trấn, nhìn thấy một đội nhân mã, tuy những người này đã cải trang, nhưng Quân Mặc Thần liếc mắt đã nhìn ra những người này không phải tiểu thương bình thường, chắc chắn là cao thủ thuộc hạ của Cảnh Vương, mà làm cho Quân Mặc Thần ngoài ý muốn chính là Vân Tử Hy cũng ở trong đó.

Dường như Vân Tử Hy không giống như tin tức trình báo lên, trong người mang trọng thương, chưa thấy ai bị thương nặng mà còn cưỡi ngựa vui vẻ như vậy!

Quân Mặc Thần cong môi, từ trên cây đang ẩn núp phi thân ra.

Quân Mặc Thần bất ngờ hiện thân làm cho Cảnh Vương và mọi người kinh hách.

“Người nào?” Cảnh Vương cả kinh nói.

Ông ta cũng không thường xuyên ở kinh thành, không có ấn tượng gì đối với người quanh năm suốt tháng không ra khỏi cửa lấy một lần như Quân Mặc Thần.

Nhưng mà Quân Mặc Thần đối với Cảnh Vương lại không xa lạ.

“Hắn là thế tử của phủ Trấn Nam vương.” Vân Tử Hy nói, cái làm cho hắn ta kinh ngạc là, Quân Mặc Thần vừa ở trước mọi người sử dụng khinh công bí hiểm, hắn ta đã sớm đoán được Quân Mặc Thần không yếu đuối như bề ngoài của hắn, nhưng mà cũng không ngờ được võ công lại cao đến vậy.

“Con trai của Quân Vô Ý?” Trong mắt Cảnh Vương lộ ra sát khí.

Chính Quân Vô Ý đã giết Lục ca!

“Cảnh vương gia, sao ngài lại xuất hiện ở cái thị trấn nhỏ này?” Quân Mặc Thần giống như không nhìn thấy sát ý trong mắt Cảnh Vương, ân cần thăm hỏi.

Từ lúc Quân Mặc Thần xuất hiện trước mặt Cảnh Vương, Vân Tử Hy cùng những người khác, họ mới để ý hắn mặc áo trắng như tuyết, bình tĩnh tự nhiên, đáy lòng Cảnh Vương thầm nghĩ, không biết là hắn quá tự tin hay là không nhận thức được nguy hiểm?

“Người đâu, mau bắt người này lại!” Cảnh Vương không muốn nói nhảm với Quân Mặc Thần, hạ lệnh cho người của ông ta bắt lấy Quân Mặc Thần.

Trong lúc nhất thời mấy người đang giả dạng là thường dân liền rút đao kiếm ra, như trong dự đoán của Quân Mặc Thần, những người này không phải dân chúng bình thường, mà là cao thủ của phủ Cảnh Vương cải trang thành.

Những người này, Quân Mặc Thần không để ở trong mắt.

Tùy ý để những người đó vây quanh mình, trên mặt Quân Mặc Thần vẫn nhất quán nhàn nhã thoải mái, đao kiếm vung lên, hắn mỉm cười.

Một loạt tiếng kim loại bị nứt gãy vang lên.

Đao kiếm rớt xuống đất.

Quân Mặc Thần vẫn đứng ở chỗ cũ, lông tóc không tổn hao gì, mà xung quanh hắn người ngã ngổn ngang.

Cảnh Vương kinh hãi, tròng mắt màu lam mở lớn, một màn này làm cho ông ta khiếp sợ.

Ông ta chưa từng gặp Quân Mặc Thần, nhưng không có nghĩa là ông ta không biết Quân Mặc Thần là ai, là người như thế nào.

“Cảnh Vương gia cảm thấy những người này có thể giết được ta?” Quân Mặc Thần nhìn hai người trước mặt, vì sao Cảnh Vương và Vân tử Hy lại cùng nhau xuất hiện? Bây giờ xem ra chuyện Vân Tử Hy bị thương trước đó có điều nhầm lẫn.

“Xem ra là ta đã khinh thường ngươi, nhìn không ra một thân bệnh tật này của ngươi lại có võ công tuyệt thế như vậy.” Cảnh Vương kinh ngạc qua đi đã ý thức được tính nguy hiểm của Quân Mặc Thần.

Cảnh Vương rút kiếm, cảnh giác nhìn hắn.

Mà Vân Tử Hy cũng không thể không giơ kiếm trong tay lên.

“Quả thực, có điều…” Quân Mặc Thần nói được một nửa, mặt bỗng nhiên biến sắc, sau đó một tay che ngực, sắc mặt khó coi.

Quân Mặc Thần liên tục lui về sau vài bước, vẫn luôn thối lui đến khi sau lưng bị một gốc cây thô to ngăn lại.

Quân Mặc Thần dựa lưng vào thân cây, một tay ôm lấy ngực mình. Hô hấp trở nên trầm trọng, ngực phập phồng kịch liệt, sắc mặt càng thêm trắng bệch, cả người thoạt nhìn tình huống thật sự không tốt.

“Ngươi phát bệnh?” Vân Tử Hy tiến lên từng bước, nhìn thấy bộ dạng này của Quân Mặc Thần, liền đoán hắn có phải đang phát bệnh hay không.

“Đừng, đừng, lại đây!” Quân Mặc Thần cố sức quát lớn.

Xem ra là thật sự phát bệnh!

Cảnh Vương rất nhanh đã phản ứng lại.

“Hy Nhi, giết hắn, người này có võ công bí hiểm, lúc hắn phát bệnh chính là thời cơ tốt để chúng ta giải quyết hắn!” Tròng mắt màu lam của Cảnh Vương lộ ra sát khí, “Lúc hắn chưa phát bệnh, chúng ta không phải là đối thủ của hắn, giờ không động thủ thì còn đợi đến khi nào.”

“Thúc thúc, chuyện này giao cho cháu tự mình xử lý được không?” Vân Tử Hy đứng ở trước mặt Quân Mặc Thần, kiếm trong tay lại hạ xuống.

“Hy Nhi, cháu đang do dự cái gì?” Nhìn ra do dự trong mắt Vân Tử Hy, Cảnh Vương thúc giục nói.

“Thúc thúc, hắn là phu quân của Thanh Nhiễm, cháu không thể làm như vậy.” Vân Tử Hy biết mình không thể ra tay giết Quân Mặc Thần.

“Tất nhiên thúc biết! Nhưng không phải cháu cũng để ý Vân Thanh Nhiễm ư? Như vậy giờ cháu giết hắn, nàng ta sẽ là của cháu, chờ đại sự thành công, cháu và Vân Thanh Nhiễm sẽ không còn là huynh muội, sau này cháu có thể quang minh chính đại thú nàng ta!” Cảnh Vương nói.

Chính xác là như thế, hiện tại Vân Tử Hy đã biết hắn không phải là ca ca của Vân Thanh Nhiễm, bọn họ không còn bị quan hệ huyết thống trói buộc, chuyện hắn thích nàng không phải là chuyện cấm kỵ nữa, chỉ cần Quân Mặc Thần chết, hắn có thể quang minh chính đại có được Vân Thanh Nhiễm.

“Thúc thúc.” Trong mắt Vân Tử Hy có thứ mà Cảnh Vương không đọc hiểu, “Giao cho cháu xử lý được không?”

“Thúc làm sao có thể giao cho cháu xử lý được? Cháu quên hắn là ai rồi sao? Hắn là Quân Mặc Thần, con của Quân Vô Ý! Là con của kẻ thù đã giết cha cháu!” Trong ánh mắt Cảnh Vương nhìn Quân Mặc Thần cừu hận có rõ ràng, Lục ca mà ông ta yêu quý bị chết trong tay Quân Vô Ý! “Uổng phí năm đó Lục ca còn coi Quân Vô Ý là bạn tốt! Kết quả đâu!”

“Thúc thúc, người sát hại phụ thân là Quân Vô Ý không phải hắn, thúc đã quên sao? Mẫu thân hắn là công chúa Phượng Hoàng, là muội muội của ngài và phụ thân, hắn giống cháu, đều là cháu ruột của ngài! Cháu sẽ báo thù cho phụ thân, tự tay giết Quân Vô Ý, nhưng mà cháu sẽ không để liên lụy đến người vô tội.” Vân Tử Hy nói vô cùng dứt khoát.

Cảnh Vương vì lời nói của Vân Tử Hy mà có chút chần chừ, lại nhìn Quân Mặc Thần, sau đó nhớ tới nữ tử xinh đẹp kiên cường đó, ý niệm muốn giết Quân Mặc Thần trong đầu trở nên chẳng còn mãnh liệt nữa.

Trước kia, Lục ca, ông ta, còn có tiểu Phượng Hoàng, thân thiết như vậy.

Cảnh Vương không tự giác được lại nhớ tới ngày trước, tiểu Phượng Hoàng là nữ nhi của hoàng hậu, ông ta vốn chán ghét nàng, bởi vì nàng có ca ca âm trầm, mẫu hậu âm hiểm, nhưng nàng không hề giống ca ca của mình, tình cảm với Lục ca vô cùng tốt, lúc ông ta bảy tuổi bị phụ hoàng trách phạt, nàng đã chạy đến nói tốt cho ông ta, còn chịu đánh thay ông ta.

Cảnh Vương nghĩ, có chút hận mình vì không quả quyết, liền ảo não vung tay áo, “Quên đi! Chính cháu quyết định!”

Cảnh Vương phẩy tay áo bỏ đi.

“Các ngươi cũng đều lui ra.” Vân Tử Hy bảo những người khác lui đi.

Trước đó Quân Mặc Thần thoạt nhìn vô cùng suy yếu, lúc phát bệnh hắn thực sự yếu ớt, lúc này, cho dù là một đứa trẻ cũng có thể lấy được mạng của hắn.

Vân Tử Hy đi lên phía trước, đến gần đỡ Quân Mặc Thần, “Ta cần phải làm gì?”

“Ngươi… không… không giết ta à?” Quân Mặc Thần hỏi.

Vân Tử Hy tự giễu cười nói, “Ta có thể giết ngươi sao? Ngươi nghĩ rằng sau khi ta giết ngươi thì còn có thể đi gặp Thanh Nhiễm à? Cho dù ta có thể gạt muội ấy, nhưng ta có thể lừa gạt được mình không?”

“A… Ngươi, ngươi… chẳng lẽ không muốn… muốn đoạt lại nàng sao…”

“Nếu ta sớm biết về thân thế của mình, thì đương nhiên ta sẽ không giao muội ấy đến trên tay ngươi, nhưng lúc muội ấy gả vào phủ Trấn Nam vương, hạnh phúc của muội ấy đã không phải là ta thì có thể cho được.” Vân Tử Hy nói rõ ràng lập trường của mình, hắn biết rõ hắn nên làm cái gì.

Vân Tử Hy vừa nói xong, cảm giác sức nặng trên tay nhẹ đi, Quân Mặc Thần mới vừa rồi phải dựa vào hắn đỡ thì mới có thể đứng thẳng, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ như có như không nhìn hắn.

Quân Mặc Thần không phát bệnh!

Vừa rồi là hắn giả vờ!

“A, ngươi thử ta?”

“Ừ.” Quân Mặc Thần thoải mái thừa nhận.

Bộ dáng chỉ gạt chút thôi, có gì ghê gớm.

Thái độ kiêu ngạo quả thực quá vô sỉ!

Quân Mặc Thần muốn giả bệnh, là vì muốn thử Vân Tử Hy, nhân tiện cũng có thể lừa hắn ta và Cảnh Vương nói ra một số chuyện hắn chưa biết, “Ta thật không ngờ ngươi là con của người kia.”

Chuyện này xác thực làm cho Quân Mặc Thần có chút kinh ngạc.

“Ta cũng mới biết sau khi nương ta mất, đại khái là lạnh lòng đối với sự bạc tình của phụ thân đối với bà, cho nên quyết định không bảo thủ bí mật cho phụ thân nữa, trước khi chết đã ghi lại thân thế của ta vào trong quyển trục, bà cũng đoán được sau khi bà chết phụ thân sẽ không giúp bà sửa sang lại di vật, người sửa sang lại di vật của bà chỉ có thể là ta hoặc là Thanh Nhiễm.” Khi nói những lời này Vân Tử Hy không khỏi nhớ đến dưỡng mẫu của mình, đối với hắn, bà thực sự đã làm tròn trách nhiệm của một mẫu thân.

“Vì sao Vân Viễn Hằng lại thu dưỡng ngươi? Hơn hai mươi năm trước Vân Viễn Hằng chỉ là một thị lang mà thôi, kết giao với Lục hoàng tử thế nào, còn có thể lén trộm ngươi ra?” Quân Mặc Thần hỏi.

“Là mẫu thân thân sinh của ta giao ta cho ông ấy, trước đêm phủ Lục hoàng tử xảy ra sự cố, ta không biết vì sao mẫu thân thân sinh của ta lại làm như vậy, dưỡng mẫu của ta cũng không biết rõ tình hình, trên quyển trục cũng không nói gì.” Có lẽ là lúc ấy hành động của Dạ Hoằng Nghị đã để lộ ra tiếng gió, cho nên mẫu thân mới đi trước ông ta một bước, bảo toàn hắn.

“Chuyện ngươi ở phủ Kinh Châu bị thương là chuyện gì? Lúc biết ngươi bị trọng thương, nàng rất lo lắng.”

Nghe thấy Quân Mặc Thần nói Vân Thanh Nhiễm lo lắng cho hắn, trong lòng Vân Tử Hy không khỏi xúc động, “Sau khi biết được thân thế ta đi tìm phụ thân, ta đang nói đến dưỡng phụ của ta, ông ấy hẳn nhiên đã biết, vậy nguyên nhân làm vậy là cái gì? Trên di thư, dưỡng mẫu nói ông ấy đưa ta vào quân đội rèn luyện là có mục đích.”

“Là hy vọng ngươi báo thù à. Cho ngươi ở trong quân doanh hẳn là có lý do, trở thành đại danh tướng, cho ngươi tạo uy tín trong quân, làm đệm lót để ngày nào đó ngươi đoạt lại ngôi vị hoàng đế.” Quân Mặc Thần nhẹ nhàng cười nói, Vân Viễn Hằng quả nhiên là tính kế.

“Ha ha, ta nên khen ngươi thông minh không? Xác thực đúng là như thế, có điều muốn hoàn thành chuyện này, chỉ dựa vào ông ấy là không được.”

“Người sau lưng Vân Viễn Hằng là Cảnh Vương đúng không? Quan hệ của ông ta với phụ thân thân sinh của ngươi rất tốt, phụ thân ngươi mất, khẳng định ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua, cho nên năm đó, ông ta mới xin đi xa khỏi kinh thành, đi đến đất phong nơi phủ Thiên Châu xa xôi, là vì để nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi chờ một ngày đông sơn tái khởi.”

“Đúng vậy…” Vân Tử Hy biết việc mình muốn làm nguy hiểm cỡ nào, một khi thất bại, hắn sẽ phải chịu tiếng xấu muôn đời.

“Thanh Nhiễm ở gần đây, không đi gặp nàng à?” Quân Mặc Thần thong thả hỏi một câu, tuy rằng không muốn nam nhân này gặp Thanh Nhiễm, nhưng hắn cũng không nên ngăn cản, ít nhất đối với Thanh Nhiễm mà nói, hắn ta là ca ca quan trọng.

“Không được, hiện tại ta thật sự không thích hợp gặp muội ấy, ta…” Vân Tử Hy không hy vọng để cho Vân Thanh Nhiễm biết việc hắn đang làm, “Ta hy vọng ta ở trong trí nhớ của muội ấy là một hình tượng đẹp, chứ không phải là một loạn thần tặc tử.”

“Ngươi cảm thấy ngươi sẽ giấu giếm được à? Mặc kệ ngươi thành hay bại, nàng đều sẽ biết tin tức liên quan đến ngươi.”

Vân Tử Hy cũng biết điều Quân Mặc Thần nói là sự thật, mặc kệ thành hay bại, hắn vẫn không thể là hắn của ngày trước.

“Thù giết phụ thân ta nhất định phải báo.” Giọng nói Vân Tử Hy nặng nề, mang theo tang thương cùng ngưng trọng, “Quân Mặc Thần, vừa rồi ta nói sẽ chính tay giết phụ thân ngươi không phải lời nói vui đùa, ta nhất định sẽ làm. Nếu ngươi muốn chấm dứt tai họa về sau cho phụ thân ngươi, thì hiện tại ngươi tốt nhất nên đánh với ta một trận.”

“À, tùy ngươi, ngươi muốn đi thì đi đi.” Quân Mặc Thần trái lại rất hào phóng, có người nói muốn giết phụ thân hắn, hắn lại tự tại giống như không có việc gì.

“Ngươi cảm thấy ta không ra tay được, hay là cảm thấy Quân Vô Ý, một đại chiến thần không gì không làm được?” Vân Tử Hy nhìn thấy dáng vẻ Quân Mặc Thần thản nhiên như vậy, không biết có nên may mắn mình không cần động thủ với hắn ở nơi này không?

“Nếu ta nói đều không phải?” Chuyện Vân Tử Hy biết, hiện tại Quân Mặc Thần cũng đã biết, nhưng có một số việc Quân Mặc Thần biết, Vân Tử Hy lại không biết. “Đi tìm bọn họ đi, có lẽ ngươi sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn, à, nếu kết quả là ngươi cảm thấy vẫn nên giết họ, thì ta cũng không có cách nào ngăn cản.”

Quân Mặc Thần tin tưởng cha mẹ hắn sẽ rất chờ mong được gặp Vân Tử Hy một lần. Có một số việc vẫn nên để chính hắn ta đi gặp trực tiếp nói chuyện với cha mẹ hắn thì tốt hơn.

Ai… gần đây thật không tệ, tin tức tốt nối tiếp nhau mà đến, quả nhiên, người sống chính là tốt nhất. Ừm… vừa rồi trên đường lại thấy một đôi giày thêu nhỏ khá đẹp, mua cho đứa con còn chưa xuất thế của hắn, Thanh Nhiễm nhất định sẽ thích.

Vân Tử Hy còn không biết, sau khi Quân Mặc Thần thảo luận vấn đề nghiêm túc như vậy ở trước mặt hắn lại đã xuất thần.

“Không được nói cho Thanh Nhiễm biết chuyện ngươi đã gặp ta.” Vân Tử Hy nhấn mạnh.

Quân Mặc Thần không trả lời Vân Tử Hy, ngươi không phải là đại cữu tử* của ta à? Ngươi bảo ta giữ bí mật thì ta sẽ giữ bí mật? Nhiều nhất là ta sẽ không chủ động nói, nếu Thanh Nhiễm hỏi, ta nhất định sẽ trả lời, vì giúp ngươi giữ bí mật, mà bị nương tử nhà mình hoài nghi ghét bỏ, vậy thật không đáng biết bao nhiêu?

(*: anh vợ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.