Nghe nàng thấp giọng thở dài, Tuyết Dao giật mình, cảm giác giống như tuột mất điều gì, không nói nổi nên lời, chỉ cảm thấy nhận được một lúc quá nhiều thông tin từ Tô Tiệp Dư, nhất thời không tiêu hóa hết, nhưng bây giờ nàng không suy nghĩ được gì nhiều, trước mắt sẽ phải phối hợp với Tô Tiệp Dư, nàng mới có thể nhanh chóng bắt Hoàng thượng kia xuất cung.
Tuyết Dao lại rót cho Tiệp Dư một chén trà nữa, mặc dù đã hơi nguội nhưng đối với Tô Tiệp Dư lúc này có còn hơn không, nàng cần tỉnh táo, muốn suy nghĩ thật kỹ.
Tô Tiệp Dư ngửa đầu uống cạn chén trà, không còn sự nhã nhặn lúc đầu, tay có chút run rẩy, nàng đang cố gắng che giấu.
- Ngươi do dự?
Tuyết Dao nhàn nhạt hỏi, giống như hỏi thăm hôm nay khí trời thế nào.
Tô Tiệp Dư thấp thỏm nhìn nàng, mắt phượng mở lớn, dù giả bộ trấn tĩnh thì cũng không cách nào che giấu được sợ hãi và do dự.
- Ta căn bản không thể đến gần ngài, làm sao có thể giúp ngươi?
Tuyết Dao khép nhẹ mí mắt, như đang suy nghĩ điều gì, trong lúc tinh thần Tô Tiệp Dư còn hoảng hốt nàng chợt nói:
- Năm đó ngươi chỉ là một cung nữ, làm sao có thể tiến vào tam cung lục viện này?
Tô Tiệp Dư ngẩn ra, ngay sau đó hiểu ý Tuyết Dao liền nói:
- Khi đó chúng ta còn nhỏ, Hoàng thượng cũng chỉ là một hài tử mới bảy, tám tuổi, làm Hoàng tử thật ra rất cực khổ, hằng ngày không có thời gian chơi đùa, trời chưa sáng đã phải lên phòng học, một lần Hoàng thượng quá mệt nên ngủ thiếp đi ở một góc ngự hoa viên, ta cho hắn ăn đồ nương tặng ta, là hạt thông đường…
Không cần nàng nói xong Tuyết Dao đã có thể đoán hết. Thời niên thiếu của Hoàng tử không giống với dân chúng bình thường, không thể ở cùng một chỗ với mẫu thân mình, ngày nào cũng phải tận lực học hành, sau đó là đối mặt với phụ hoàng uy nghiêm khảo sát, Hoàng tử nhiều, việc cạnh tranh sẽ nhiều, có thể nói các bậc Vương gia từ nhỏ tới lớn đều trưởng thành dưới áp lực, thơ ấu đối với họ không có chút vui vẻ, đừng nói là những hành động làm nũng như dân chúng bình thường, các trò chơi dân dã cũng chưa từng thấy qua, Tô Tiệp Dư gặp hắn khi còn nhỏ, không nghi ngờ gì, chắc chắn đã mang đến cho vị Hoàng đế cô đơn một tia ấm áp…
Ánh mắt Tô Tiệp Dư trở nên mênh mông, nghĩ tới chuyện cũ, nàng đột nhiên vui vẻ, nhìn ánh mắt nàng, trong lòng Tuyết Dao đã có kế sách.
Hoa Sơn Trà nở rộ trong sân, màu đỏ rực rỡ, hương thơm tràn ngập trong gió. Vừa mới hạ triều, Triệu Cảnh đi tản bộ ở ngự hoa viên, chân mày tỏa ra vẻ u sầu.
- Hoàng thượng, có cần nghỉ ngơi một lát không?
Ngô Lương quan tâm hỏi.
- Sơn Trà nở đẹp như vậy, trẫm nghĩ thưởng ngoạn một hồi.
Ngô Lương khẽ liếc mắt nhìn trộm vị Hoàng đế này, trong mắt lóe lên vài điều nhưng rất nhanh liền cúi đầu theo sau Triệu Cảnh.
- Ngô Lương, ngươi nói trẫm nên tin ai?
Triệu Cảnh bất ngờ hỏi một câu, nhất thời Ngô Lương không biết đối đáp thế nào.
- Thiên hạ là của Hoàng thượng, người người đều tận trung với Hoàng thượng…
Ngô Lương biết, trả lời như thế này đích thị là lời vô nghĩa.
Quả nhiên, Triệu Cảnh hừ lạnh một tiếng:
- Ở trong cung lâu quá khiến miệng ngươi không nói nổi lời thật lòng rồi.
Ngô Lương cúi đầu, ủy khuất đáp:
- Hoàng thượng… Là nô tài không biết nên trả lời thế nào. Chẳng lẽ Hoàng thượng quên mất lời Thái phó năm đó dạy bảo?
(Thái phó [太傅] : Là chức quan giúp đỡ vua nhỏ hoặc khi chưa ai lên làm vua thì có thể thay thế quản lý quốc gia (theo Baidu), chức quan thuộc hàng tam công, dưới thái sư và trên thái bảo (theo LacViet).
Triệu Cảnh chắp hai tay ra sau, nhìn đôi chim én đang bay lượn giữa bầu trời:
- Đúng vậy, Thái phó từng nói cho trẫm, một ngày nào đó khi ngồi lên ngôi vị cao nhất, nhất định sẽ cô độc…
Hai người một hỏi một đáp đi tới chỗ hành lang ngự hoa viên có vẽ tranh, Triệu Cảnh nhìn qua, mày nhíu chặt lại:
- Thế nào lại đi đến nơi này rồi…
Vừa muốn rời đi, liền thấy ở đoạn hành lang gấp khúc một tiểu thái giám đang ngủ gật, một cung nữ ngồi xổm bên cạnh nhẹ nhàng nhìn ngó hắn.
Tiểu thái giám kia khoảng năm, sáu tuổi, dụi dụi mắt tỉnh dậy, vẻ mặt đáng thương nhìn cung nữ kia, cung nữ lấy từ trong túi ra vật gì nhỏ nhỏ cho hắn ăn.
Ngô Lương thấy một màn như vậy, cười mà như không cười, hắn liếc mắt nhìn Triệu Cảnh, không đoán được ánh mắt Hoàng thượng ra sao, chỉ nghe thấy giọng ngài nhè nhẹ:
- Đó là hạt thông đường sao…
- Hoàng thượng, để nô tài đi qua dạy dỗ tiểu tử quấy nhiễu người…
Triệu Cảnh khoát tay:
- Không cần…
Hắn như suy nghĩ điều gì, ngay sau đó nói: – Trở về thôi.
- Vâng.
Hai người lập tức quay trở về.
Nụ cười ngọt ngào của cung nữ tắt ngấm khi bóng lưng hai người kia biến mất, lập tức khôi phục bộ dáng lạnh lùng, móc trong tay áo ra một ít bạc vụn, nói với tiểu thái giám:
- Cho ngươi!
Trên mặt tiểu thái giám mất sạch sự ngây thơ, bỏ quên cơn buồn ngủ, hai mắt sáng rực nhìn bạc nàng đưa ra:
- Ha ha, hảo tỷ tỷ, sau này có chuyện tốt thế này thì gọi ta tiếp nhé, ngủ thôi mà cũng được bạc, tốt quá đi!
Cung nữ này chính là Tuyết Dao, một màn vừa rồi là nàng mua tên tiểu thái giám này đóng kịch, dĩ nhiên tên nhóc này không biết những gì hắn vừa làm dùng để lừa gạt Hoàng đế, nếu không, cho dù hắn ăn gan báo cũng dám làm.
Tuyết Dao đưa nốt số hạt thông đường còn dư lại cho hắn, trầm giọng nói:
- Đây là bí mật của ta và ngươi, nếu như bị người ngoài biết, ta liền nói chuyện ngươi ăn trộm đồ ở ngự thiện phòng cho Ngô tổng quản biết.
- Đừng, đừng, hảo tỷ tỷ, ngàn vạn lần đừng có nói nha, nếu không ta nhất định bị lột da, chuyện hôm nay ta sẽ nuốt vào bụng, không có nói cho ai đâu…
Tuyết Dao hài lòng gật đầu:
- Hảo, vậy mau đi làm việc của ngươi đi.
Trăng non như một lưỡi câu, ban đêm trong cung yên tĩnh không tiếng động, nơi đình bên hồ nước chìm trong ánh trăng non nhàn nhạt, nếu như không có thân ảnh quỷ mị, hẳn là rất đẹp.
Lúc này Tuyết Dao vừa liên lạc với Nhĩ Đóa, từ Nhĩ Đóa nàng biết được một chuyện không tưởng tượng được, thì ra Nhĩ Đóa chịu trách nhiệm thăm dò tin tức phía Nhị Hoàng tử, tình cờ qua một thái giám bên đó biết được Nhị Hoàng tử cho người gièm pha Tô Tiệp Dư tư thông với kẻ khác, Tuyết Dao nghĩ không ra, tại sao Hoàng đế biết rồi nhưng không chọn lựa hành động nào?
Biết được tin tức kinh người này, Tuyết Dao lập tức phi thân hướng tới hồ Trúc Khê, màn đêm bao phủ Hoàng thành, thân ảnh kia như tia chớp lao đi, nàng không còn nhiều thời gian, nội trong đêm nay phải làm xong hết thảy.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của nàng, Triệu Cảnh vì một màn ở ngự hoa viên mà xúc động, giờ này một mình tới hồ Trúc Khê, hắn đứng im lặng bên ngoài ngôi nhà tranh, ngẩn người nhìn qua cửa sổ ngắm bóng nữ nhân qua ánh nến lập lòe.
Tuyết Dao không hiểu được, hắn có yêu Tô Tiệp Dư, nhưng vì sao không đi vào, nghĩ đến việc Nhị Hoàng tử vu oan cho nàng, Tuyết Dao lại càng cảm thấy kỳ quái, nếu như yêu Tô Tiệp Dư như vậy, tại sao hắn lại tin tưởng lời nhi tử nói?
Tô Tiệp Dư ở bên trong như linh cảm có gì không bình thường, nàng hướng ra phía cửa hỏi:
- Người nào đứng bên ngoài vậy?
Triệu Cảnh vội lui thân muốn rời đi, trong mắt Tuyết Dao chợt lóe tinh quang, lúc này không hành động còn đợi tới khi nào?
Có ánh chớp lóe lên, Triệu Cảnh cảm thấy sau lưng có cỗ khí lạnh truyền tới, vừa muốn xoay người né tránh nhưng cảm thấy nơi cổ tê rần, trong lòng thầm hô không ổn, ngay sau đó liền mất đi ý thức.