Chỉ thấy phụ nhân kia một thân áo nâu vàng thô sờn, đang viết chữ trên thẻ tre, cẩn thận tỉ mị, đôi mày thanh tú khẽ chau lại, tuy rằng hơi gầy nhưng đôi mắt không có chút vẩn đục, thậm chí vẫn vô cùng thanh thoát, cả người không dùng một thứ trang sức làm đẹp nào, chỉ là tự nhiên, nhưng khí chất cao quý khiến Tuyết Dao biết được, phụ nhân này tuyệt đối không phải cung nữ.
Bất quá những thứ này đều không cần nói đến, Tuyết Dao chỉ nhìn đôi mắt trong sáng, hắc bạch phân minh kia liền kết luận người đó chính là mẫu thân của Triệu Vũ Quốc, đơn giản là ánh mắt kia thật giống, nhất là lúc đôi chân mày đang chau lại kia giãn ra chầm chậm, nàng từng thấy hành động ấy ở Triệu Vũ Quốc một lần dưới ánh trăng, lần ấy khiến tim nàng hỗn loạn, cũng giống như lúc này nàng có cảm giác loạn nhịp.
- Nô tỳ ra mắt Tiệp Dư.
Ngoài miệng Tuyết Dao nói vậy nhưng không hướng người nọ hành lễ.
Tô Tiệp Dư thấy thế nhưng cũng không có bất kỳ phản ứng nào, thật giống như một màn này đã quen rồi. Không biết tại sao trong lòng Tuyết Dao lại run lên, nhìn phụ nhân gầy yếu trước mắt, nàng ẩn núp trong thâm cung không một ai thân thích, chỉ sống vì hai nam nhân: Một người là trượng phu của nàng, nhưng vĩnh viễn cũng không phải trượng phu của nàng. Một người là nhi tử nàng muốn tận lực bảo vệ, nhưng mà giờ đây, sinh tử của nhi tử nàng cũng không biết rõ, đau khổ như vậy, nàng phải một mình gánh chịu!
Tình cảnh này khiến lòng Tuyết Dao xúc động, trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái, rõ ràng mình chưa hề vào hoàng cung, nhưng khi nhìn thân ảnh gầy yếu cô độc kia nàng lại có thể nhận thức được tận cùng nỗi đau đớn của nữ nhân trong hoàng cung.
- Ngươi là người trong cung ư? Có chuyện gì sao?
Tô Tiệp Dư ôn nhu hỏi, giọng nói ôn hòa.
- Nơi này là lãnh cung sao?
Tuyết Dao hỏi.
Tô Tiệp Dư ghé mắt quét nhẹ bốn phía, mày liễu khẽ chấn động, nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi đã từng nhìn thấy lãnh cung?
- Chưa từng, chẳng qua cảm thấy lãnh cung giống như thế này…
Tuyết Dao nói, thuận tay đóng cửa lại, đi tới bàn bưng chén trà nóng đưa cho Tô Tiệp Dư.
Đối với ngôn ngữ bất kính của Tuyết Dao, Tô Tiệp Dư không có tức giận, hơi hơi cười nhận chén trà nóng Tuyết Dao bưng tới nhấp một hớp, cũng không đứng dậy, chỉ ghé mắt nhìn nàng:
- Ngươi là một cung nữ kỳ quái.
- Ta không phải cung nữ.
Tuyết Dao lạnh nhạt nhìn nàng.
Trong mắt Tô Tiệp Dư lập tức hiện ra vẻ kinh hãi nhưng ngay sau đó khôi phục. Nàng bình tĩnh, cúi đầu nhấp thêm một ngụm trà, lại nói:
- Ngươi tới giết ta sao?
Tuyết Dao nhíu mày:
- Nơi này có người muốn giết ngươi?
- Ha ha, hẳn là có, ngay cả nhi tử ta còn không buông tha, làm sao có thể bỏ qua cho ta?
- Người nào muốn giết ngươi?
Tuyết Dao hỏi.
Nàng cười cười, lắc đầu:
- Người muốn giết ta không nhiều mà cũng chẳng ít, hiện tại kẻ nào cũng giống kẻ nào…
Lúc Tô Tiệp Dư nói chuyện, trong mắt hiện ra bi thương vô tận nhưng không có một chút sợ hãi, Tuyết Dao chăm chú nhìn nàng, từ đáy lòng vô cùng bội phục phụ nhân kiên cường dũng cảm này.
- Nếu nhi tử ngươi đã không còn ở chỗ này, tại sao ngươi không rời đi?
Tô Tiệp Dư cúi đầu lần nữa uống trà, ánh mắt có chút mơ màng, tựa hồ nhớ lại cái gì:
- Lúc ta còn rất nhỏ, nương nói với ta, sinh mệnh nữ nhân chính là hạt giống rau quả, rơi vào nơi đất tốt màu mỡ sẽ mọc rễ nảy mầm, rơi vào tảng đá trong khe cũng sẽ mọc rễ nảy mầm, hết thảy là thiên ý, tất cả đều là một chữ “mệnh”, ta đã mọc rễ nơi này, liền không đi được…
Tuyết Dao ngồi xuống nhìn thẳng phụ nhân kia, ánh mắt kia cho nàng biết người đối diện không hề giấu diếm, nhưng trong đôi mắt kia là sự mênh mông thâm trầm. Sương gió không ghi dấu trên gương mặt nàng, mà khảm trong cốt tủy nàng, điều này, thực sự đau đớn, đắng nghẹn.
- Ngươi không sợ ta sao?
Tuyết Dao hỏi nàng.
Nàng lắc đầu, cười lãnh đạm:
- Cái chết của ta đã không còn liên quan tới bất kỳ kẻ nào, cũng sẽ không làm cho bất kỳ ai thương tâm, ta đây còn phải sợ cái gì đây?
Lời của nàng làm Tuyết Dao có chút cảm khái, nhưng tức giận còn nhiều hơn, nàng đứng phắt dậy:
- Chẳng lẽ ngươi cũng sẽ không sống vì chính bản thân ngươi?
Tô Tiệp Dư nhẹ nhẹ cười cười, không hề nói chuyện nữa, đem tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Tuyết Dao ngưng mắt nhìn nàng, thật lâu vẫn không nhúc nhích, đang lúc nàng muốn mở miệng, Tô Tiệp Dư quay tới nhìn nàng, trong mắt một mảnh trầm tĩnh.
- Vũ nhi của ta sống hay chết, ngươi có thể nói cho ta?
- Tại sao ngươi nghĩ ta biết tin tức của hắn?
Hai mắt Tô Tiệp Dư vốn ảm đạm, đột nhiên giống như được một vầng sáng bao quanh, quang mang tỏa sáng, hai tay vững vàng nắm chặt cánh tay Tuyết Dao, nước mắt không kiềm được giàn giụa:
- Nói cho ta biết, Vũ Nhi của ta còn sống hay…?
Tuyết Dao chăm chú nhìn nàng, đối với bộ dáng này của một nữ nhân, nàng không hiểu, nhưng nàng thương tiếc.
Nàng nhanh chóng dò xét bốn phía, xác định vắng lặng, trầm giọng nói với Tô Tiệp Dư:
- Hắn rất tốt, không gặp nguy hiểm gì, chẳng qua bị Nhị hoàng tử nói xấu…
Nàng đem toàn bộ những gì nghe được từ Thạch Đông Thăng nói cho phụ nhân đáng thương này, những lời Tuyết Dao nói khiến Tô Tiệp Dư lấy tay gạt lệ không ngừng, lại liên tục chắp tay trước ngực van xin Bồ Tát phù hộ, sau đó, quay đầu nhìn Tuyết Dao cảm kích:
- Cảm ơn ngươi đã đem tin tức này nói cho ta, cảm ơn ngươi…
- Không cần cám ơn ta, ta cho ngươi biết, là vì muốn nhờ ngươi giúp ta!
Vẻ mặt Tô Tiệp Dư kinh ngạc:
- Ta có thể giúp gì cho ngươi?
- Giúp ta đi bắt Hoàng thượng!
- Cái gì, giúp ngươi…
Tô Tiệp Dư lập tức che miệng lại, nhìn chằm chằm người đối diện.
- Hiện tại, nhi tử của ngươi bị hiểu lầm, sẽ có một trong hai kết cục, một là bị lưu đày tha hương vĩnh viễn, hai: chính là bị trượng phu của ngươi khép tội phản quốc, xử tử. Dĩ nhiên, không cần chờ Triệu Vũ Quốc về để chịu tội, hoàng huynh hắn nhất định sẽ làm chuyện “tốt” này trước.
Vẻ mặt Tô Tiệp Dư hoảng sợ, run rẩy hỏi Tuyết Dao:
- Ý ngươi là, hiện tại, bởi vì Nhị hoàng tử làm khó nên Vũ nhi không thể giải thích với Hoàng thượng, nếu có thể gặp mặt giải thích thì mọi chuyện sẽ dễ dàng phải không?
Tuyết Dao khẽ gật đầu:
- Tạm thời mà nói là như vậy.
- Làm sao? Giải thích rõ rồi còn không được sao?
Tô Tiệp Dư có chút mất bình tĩnh nắm chặt tay Tuyết Dao.
Tuyết Dao nhíu mày, đây chính là chuyện làm nàng phiền chán nhất, liên tục phải giải thích, nàng rất chán ghét, cho dù đây là mẫu thân Triệu Vũ Quốc, nàng cũng cảm thấy mình đã phải tiêu hao quá nhiều tính nhẫn nại.
Băng dày ba thước không phải chỉ do một ngày lạnh, Hoàng thượng có thể nhẹ dạ tin lời Nhị Hoàng tử thì nhất định cũng sẽ nghe những ý kiến khác, nếu như chỉ khiến cho bọn hắn phụ tử gặp mặt mà xua tan đi hiềm khích lúc trước, chuyện này nếu trong nhân gian sẽ có khả năng, nhưng đây là hoàng gia, điều ấy chính là “xa xỉ phẩm”, hiện tại, Hoàng thượng chọn Nhị hoàng tử hay Tứ hoàng tử, mới chỉ là lựa chọn trong lòng hắn mà thôi…
- Ngài sẽ tin tưởng lời Vũ nhi nói, ngài yêu thương nhất là Vũ nhi…
Tuyết Dao nhíu mày:
- Ngươi cũng biết người hắn yêu thương nhất là Triệu Vũ Quốc, vậy tại sao lại tin vào lời nói phản quốc hồ đồ kia?
Tô Tiệp Dư lắc đầu, một lần nữa nước mắt lăn dài, có chút mất tinh thần:
- Ngài tựa như đã thay đổi, không hề yêu thương Vũ nhi nữa, không hề động tới ta nữa, còn né tránh cả Trúc Khê này, … nơi này, chính là nơi mẫu phi ngài lưu lại năm đó…