- Sao lại đứng ở đây? Còn không mau đi làm việc đi.
Ngô Lương vừa mới vật vã trở về bắt gặp Tuyết Dao đang đứng ngu ngơ hóng gió, tức giận lao tới quát.
Tuyết Dao lập tức hành lễ:
- Tiểu nhân ra mắt Ngô tổng quản đại nhân!
Ngô Lương nhàn nhạt nhìn nàng một cái:
- Ngươi trông lạ quá?
Trong lòng Tuyết Dao căng thẳng, nhanh chóng giả bộ mặt sợ hãi trả lời:
- Tiểu nhân hôm nay mới được phân đến làm ở Tú Cục (phòng thêu, trang trí).
- Sao ngươi không đến Tú Cục làm việc, mà lại ở Ngự Hoa Viên làm gì?
Ngô Lương trầm giọng hỏi, trong mắt càng thêm nghi ngờ…
Không đợi Tuyết Dao trả lời, hắn hừ lạnh nói:
- Ngươi không nói thì ta cũng rõ tâm tư cũng ngươi, bất quá ngươi chỉ là một cung nữ của Tú Cục mà… cũng muốn mọc cánh lên làm Phượng Hoàng, lão Tạp gia không biết nên cười hay nên mắng đây!
Vừa dứt lời, hắn tiến lên nắm lấy cằm Tuyết Dao, nhìn kỹ dung nhan tinh xảo, thầm nghĩ: “Gương mặt thật xinh đẹp…”
Vào lúc này, Tuyết Dao nắm chặt hai tay lại, trong lòng động sát cơ, chỉ cần Ngô Lương nói vớ vẩn là mất mạng ngay.
Chỉ thấy hắn suy nghĩ rồi thở dài, buông lỏng tay ra, nhìn Tuyết Dao vài lần rồi lắc đầu:
- Xinh đẹp thì sao chứ? Ở đây không phải là cứ có dung mạo là có địa vị… Ngươi còn nhỏ, lão Tạp gia khuyên ngươi nên sớm bỏ ý định kia đi…
Sát cơ trong ánh mắt Tuyết Dao nhanh chóng biến mất, câu nói đơn giản đó tuy khó nghe nhưng tựa hồ nó khác với hoàng cung trong trong tiềm thức trước kia của nàng rất nhiều…
- Tại sao không nói gì?
Ngô Lương cho là nàng sợ đến choáng váng.
- Tiểu Tuyết tạ ơn ý kiến của Ngô tổng quản, chẳng qua là trong lòng Tiểu Tuyết không có cái ý nghĩ kia.
Tuyết Dao thu lại sát khí, cố gắng nặn ra nụ cười miễn cưỡng.
Ngô Lương nhướng mày, phất áo bỏ đi, nhưng Tuyết Dao lại tiến lên nói tiếp:
- Thật ra thì vừa rồi tiểu nhân ở đây hoàn toàn bởi vì công công!
Ngô Lương lập tức dừng lại, thầm nghĩ trong lòng: “Cung nữ này chẳng nhẽ là do ta gọi đến?”
Nghĩ đến đây, đáy lòng Ngô Lương không khỏi dâng lên chút xúc cảm: “Mình già rồi, bắt đầu hay bị đãng trí…”
- Mới vừa rồi tiểu nhân có nghe thấy chuyện hộp cơm công công mang đến có hương vị quen thuộc khiến Tiểu Tuyết nhớ đến quê hương mình, không tự chủ được ngẩn ngơ ra đó.
Ngô Lương mới thả lỏng được chút lại trở nên căng thẳng, ngạc nhiên hỏi:
- Hương vị nào?
- Tiểu Tuyết ngửi thấy mùi cháo ngó sen…
Trong lòng Tuyết Dao âm thầm đắc ý, tất cả những thứ này đều do nàng nghe thấy và ghi nhớ lại.
Mới vừa rồi nàng nghe được Ngô Lương là đồng hương với người tên Tô Tiệp Dư, theo tin tức Nhĩ Đóa thu thập được, Tiệp Dư lại là mẹ của Triệu Vũ Quốc, tên thật là Tô Hà, rời khỏi quê năm mười tuổi để tiến cung, chẳng qua chỉ làm một tiểu cung nữ, sau đó có cơ duyên ở bên cạnh người được sắc phong làm thái tử và sau đó lên ngôi hoàng thượng. Nghe nói năm đó nàng là nữ nhân được hoàng đế sủng hạnh nhất, hơn nữa rất thích ăn những đồ ăn nàng làm có hương vị của quê nàng, trong đó có cháo ngó sen là hoàng đế thích nhất.
Nhưng bởi vì Tô Hà xuất thân ti tiện, cho nên đến bây giờ chỉ có thể làm được Tiệp Dư (Phi Tần). Trùng hợp, nàng là đồng hương với Ngô Lương, tổng hợp nhưng điều đó lại, Tuyết Dao nhất thời nghĩ ra một kế xoay quanh cháo ngó sen kia để kéo gần quan hệ với Ngô Lương hơn. Khi nàng nói xong, Ngô Lương liền chau mày lại.
- Quê ngươi ở đâu?
- Tiểu Tuyết khi còn bé ở thôn Tố Ninh, Nam Tuyền.
Ngô Lương khẽ liếc mắt nhìn:
- Ngươi quê ở Tố Ninh, Nam Tuyền?
Hai mắt Tuyết Dao trở nên thành khẩn, gật đầu nói:
- Dạ, đúng vậy, nhưng tiểu nữ tiến cung khi còn rất nhỏ, cho nên không nhớ rõ được quê quán, chỉ nhớ được vị cháo ngó sen mẹ làm mà thôi…
Ngô Lương nhìn Tuyết Dao chợt dâng lên chút xúc cảm:
- Đúng vậy… ở nơi đó, những người làm mẹ hay nấu cháo này…
Vẻ mặt Tuyết Dao kinh ngạc:
- Công công cũng quê ở thôn Tố Ninh hay sao?
Ánh mắt Ngô tổng quản nhìn về phía nàng có thêm phần thân thiết, đối với nơi như nhà tù này, gặp được người cùng quê sẽ có hoài cảm rất lớn.
- Ngươi cũng biết cháo này do ai nấu?
Hắn hỏi lại Tuyết Dao.
Tuyết Dao lập tức lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.
Ngô Lương thở dài một tiếng:
- Đây là cháo do đích thân Tô Tiệp Dư nấu, phải ngâm ngó sen thật tốt khiến nàng không ngủ một đêm…
- Tiểu Tuyết có thể gặp Tô Tiệp Dư không?
Tuyết Dao bày ra vẻ mặt chờ mong, thản khẩn làm người ta động lòng, không thể cự tuyệt, dĩ nhiên điều kiện kiên quyết là chưa từng nhìn nàng lúc giết người như thế nào.
Ngô Lương suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
- Đi đi, ngươi đã là người trong Tú Cục thì cũng nên hỏi thăm xem nương nương thích trâm cài tóc như thế nào.
Có thể không bị lạc ở trong hoàng cung thì Tuyết Dao phải cảm ơn A Đoạn, đừng thấy hắn ngày thường ít nói mà xem thường. Hắn là người làm việc cẩn trọng, cộng thêm thủ đoạn cao thâm nên việc gì cũng có thể hoàn thành. Tuyết Dao nghĩ mãi không biết hắn đã làm thế nào để có được bức bản đồ của hoàng cung Điểm Thương quốc.
Nàng đã xem đi xem lại bản đồ đó chín lần, cố gắng ghi nhớ kỹ “công lao” kia của A Đoạn, nên hiện tại nàng đi lại trong cung chỉ cần tránh tối đa bắt gặp những người sống ở đây ra thì việc tìm đường cũng không phải là cái gì đó quá khó khăn. Khi càng đi đến gần chỗ ngoặt vào hồ Trúc Khê nơi Tô Tiệp Dư sống thì càng yên tĩnh.
Bước chân vào trong cửa Trúc Khê, Tuyết Dao có chút giật mình, nàng vốn cho rằng nơi đây là một góc của nội viên nên sẽ rất khô cứng, không ngờ Trúc Khê này lại bố trí khác hẳn.
Dẫn vào là một cây cầu đá, dưới cầu là có con suối róc rách chảy qua, cuối cây cầu đá là một con đường nhỏ xem vào khu vườn yên tĩnh dẫn đến một cái nhà tranh được tu sửa lại rất chắc chắn, có thể thấy được chủ nhân rất yêu quý căn nhà này.
Nhưng cái làm Tuyết Dao cảm thấy kỳ quái chính là nơi đây không hề có một cung nữ hay một thái giám nào, mặc dù không được sủng hạnh nữa nhưng chẳng nhẽ Tô Tiệp Dư như lại bị ghẻ lạnh như vậy sao?
Lúc nàng cảm thấy kỳ quái thì trong căn nhà tranh truyền đến một giọng nói ôn hòa:
- Là ai ở bên ngoài đó?
- Nô tỳ do Tú Cục phái đến.
Bên trong trầm ngâm chốc lát:
- Cửa không khóa, cứ vào đi!
Két một tiếng, Tuyết Dao đẩy cửa bước vào, chỉ thấy bên trong có một người phụ nữ trung niên đang đứng nhìn ra cái guồng nước chuyển động phía bên ngoài cửa sổ.
- Nô tỳ thỉnh an nương nương
Nữ nhân này quay mặt lại, Tuyết Dao nhìn lên không khỏi nghĩ đến Triệu Vũ Quốc: “Quả nhiên là mẫu tử.”