Trong lòng đã quyết định, nàng không còn chút lưu luyến nào nữa, lấy con diều mua hồi sớm ra thả, lúc này trăng đã lên cao, mượn làn gió lành lạnh thổi diều kia lên không trung, diều xanh dần lên cao, thấp thoáng dòng chữ: “Chưa từng có, nhưng lại liên lụy, buông tay…”
Đêm đã khuya, nàng đứng dậy thu thập chút đồ nhỏ nhoi, đang muốn đi ra thì truyền đến tiếng gõ cửa.
- Người nào?
- Là muội.
Nghe thấy tiếng Ngũ Nhi, nàng lập tức giấu tay nải quần áo, mở cửa.
- Tỷ muốn đi..
Ngũ Nhi chán nản hỏi nàng.
- Ừ!
- Tỷ tức giận với công tử sao?
Thấy Ngũ Nhi, trong lòng nàng thoáng có chút ấm áp, nha đầu này tuy phản ứng hơi chậm chạp, nhưng vẫn còn có thể đoán được tâm ý của nàng.
Ngũ Nhi thấy nàng im lặng, bận rộn nói tiếp:
- Thật ra thì công tử thích tỷ, muội nhìn ra được.
- Ta biết…
Nàng nhàn nhạt trả lời.
Mắt Ngũ Nhi trợn tròn:
- Vậy tại sao tỷ lại đi?
Thủy Nhan đưa đưa tay véo hai bên má Ngũ Nhi, đáy mắt long lanh mang theo hơi ấm, nhẹ giọng nói:
- Trong thế giới của nữ nhân không chỉ có duy nhất mình nam nhân, tình cảm không phải là toàn bộ, hiện tại ta không còn là người vừa mới tỉnh dậy sau hôn mê, sống không có mục đích, càng không phải chỉ chăm chăm xây dựng tình cảm. Hiện tại, chỉ là muốn sống, muốn biết tên của ta, ta ở đâu… Ta không muốn làm chim trong lồng, không muốn như những cây trúc đã bị uốn cong, ta phải đi ra ngoài, tìm kiếm thân phận của mình. Đây là điều ta cần làm nhất.
- Nhưng tỷ không biết tỷ là ai, tỷ định đi đâu mà tìm chứ?
Thủy Nhan cười một tiếng, ánh mắt kiên định, lòng tin mười phần:
- Lần tới gặp lại ngươi, chính miệng ta sẽ nói cho ngươi biết tên của ta.
- Nhan tỷ tỷ…
- Cái tên này, sau này sẽ không còn tồn tại, cho phép ngươi gọi một lần cuối cùng!
Thủy Nhan xoay người lấy tay nải ra, mắt Ngũ Nhi đẫm lệ, nàng đi đến bên Thủy Nhan…
- Oa oa… muội không nỡ xa tỷ…
Thủy Nhan quay đầu hướng nàng mỉm cười:
- Mấy ngày nay cảm ơn ngươi. Nhờ ngươi mà ta cảm nhận được thế nào là ấm áp.
Ngũ Nhi đột nhiên khóc nức lên, nhưng sợ kinh động đến người khác nên vội dùng tay bịt chặt miệng, tiếng khóc nghẹn lại, mắt chỉ thấy Thủy Nhan nhảy qua mái nhà, rất nhanh đã không thấy bóng dáng nữa.
- Nhan tỷ… Thượng lộ bình an!
Mịch La, con sông chảy xuyên qua lãnh thổ của Tấn quốc và Nam quốc, từ xưa tới nay là biên giới thiên nhiên giữa hai quốc gia trên. Chẳng những rất quan trọng đối với giao thông đường thủy mà còn là con đường thông thương huyết mạch.
Trên bề mặt sông mù mịt khói sương, thuyền bè qua lại tấp nập. Hai bên bờ sông Mịch La nhà cửa san sát, cây cối tươi tốt. Vùng đất này có thể coi là địa linh nhân kiệt. Tuy nhiên cũng là nơi giao tranh giữa hai nước, bất kể là Nam quốc hay Tấn quốc đều đóng quân ở đây đông hơn gấp nhiều lần nơi khác.
Mặc dù là như vậy nhưng nơi này dân chúng vẫn được sống trong cảnh bình yên, chẳng những vậy hằng năm còn tổ chức lễ hội truyền thống.
Mùng 5 tháng năm hàng năm là tiết Đoan Ngọ, chính là ngày lễ quan trọng nhất trên toàn quốc.[1] Vào ngày này, người ta thường treo một nhánh cỏ xương bồ[2], uống rượu hùng hoàng[3], dân chúng tin rằng làm như vậy thì sẽ gặp được may mắn, xua đuổi tà ma, ngoài ra còn có bơi thuyền rồng, kết hoa, lễ tế Long thần để cầu cho dân chúng ở quanh vùng được sống bình an hạnh phúc.
Ngày hôm đó, có một công tử dáng vẻ anh tuấn phong trần nhưng có vẻ mệt mỏi đi qua Mã Tổ trấn, một trấn đối diện với Sư Cổ trấn của Tấn quốc. Ở trấn này đang tổ chức cuộc thi thuyền rồng khiến hắn muốn vượt sông mà không được, đành kiên nhẫn ngồi đợi cuộc thi kết thúc.
Tất cả mọi người trong trấn đều tụ tập tại đây, hai bên bờ sông chiêng trống vang động, nhất thời vô cùng náo nhiệt, thanh niên trai tráng trên thuyền đã sẵn sàng chờ tiếng pháo hiệu lệnh để có thể xuất phát thuận lợi.
Rồi một tiếng pháo nổ vang trời, cuộc đua thuyền rồng chính thức bắt đầu, trên mỗi thuyền rồng đều có hai ba mươi gã thanh niên trai tráng ra sức chèo, ở trên mũi thuyền có một người đứng gõ trống liên tục để thúc giục, cứ mỗi nhịp chèo thuyền thì nhịp trống càng gấp gáp, các trai tráng ở trên thuyền hò dô vang dội, động tác nhanh chóng mà chỉnh tể, thuyền băng băng rẽ sóng mà đi, thật là một màn ngoạn mục.
- Cố gắng lên…
- Cố gắng lên…
Các cô nương của Mã Cổ trấn thuộc Nam quốc thi nhau cổ vũ, ai nấy đều cố gắng lớn tiếng cổ vũ cho thuyền rồng bên mình, vào lúc này, vị công tử tuấn tú dị thường kia chen vào giữa đám cô nương.
- Người nào vậy, đáng ghét a…
Các cô nương đang hung hăng, vốn định lên tiếng chửi mắng, lại nhìn thấy công tử kia dung mạo vô cùng tuấn tú, nhất thời cả đám như bị trúng tà, rối rít thu lại lời nói đã tới đầu lưỡi, thi nhau bình ổn hơi thở, lập tức biến thành những tiểu thư khuê các, nhã nhặn lịch sự.
- Ô ô, nhìn coi kìa… Thuyền rồng đua nhau chạy nhanh ghê….
Một màn hò reo nhất thời biến mất, đám tiểu thư đưa tay duyên dáng che miệng mỉm cười, không khỏi khiến người ta nghi hoặc những tiếng cổ vũ khi nãy phải chăng là ảo giác.
- Khụ khụ khụ, thân thủ của công tử thật là linh hoạt nha, chớp mắt một cái đã đến bên cạnh ta…
Một cô nương lớn mật đến gần vị công tử nọ.
Còn có kẻ đã khoác tay công tử kia mà nũng nịu hỏi:
- Công tử, ngài họ gì?
- Ách…
Bị chúng cô nương vây quanh, mày ngài công tử khẽ chau lại, ánh mắt lạnh lùng, tựa hồ những bông hoa xinh đẹp kia cũng chỉ là những thứ tầm thường, hắn khẽ né tránh những cô nương này, không đáp lời, vô cùng lãnh khốc.
Những cô nương cư ngụ ở nơi thôn quê này chưa từng gặp qua nam nhân nào ưu tú như thế này, tất cả đều có phần căng thẳng, khí thế ngất trời của hội đua thuyền rồng trên sông Mịch La sớm đã bị những gò má ửng hồng của các cô nương làm mờ đi, giờ phút này các nàng bao vây lấy vị công tử kia, mắt như rớt trên người hắn, nhưng là, công tử nọ vẫn thờ ơ, lãnh đạm.
Lúc này, một cô nương áo tím xán lại, cười cợt nịnh nọt:
- Công tử tội gì lạnh lùng như vậy, thật làm ta đau lòng quá đi…
Công tử kia cười lạnh, sau một khác, cả người toát ra sát khí nồng đậm, một chưởng thẳng tắp bổ tới người cô nương áo tím kia, mọi người còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra thì thấy ánh sáng lóe lên, có vẻ là từ kiếm, đám đông sợ hãi, những tiếng kêu than liên tiếp nổi lên.
Bị một chưởng kia, cô nương áo tím không chịu nổi, nhất thời phun ra một ngụm máu tươi, không biết từ lúc nào, trong tay cô ta nắm lấy một thanh chủy thủ sáng như tuyết, nháy mắt vừa rồi, nếu không phải công tử kia cho nàng một chưởng, chủy thủ kia sớm đã đâm vào bộ ngực công tử tuấn tú nọ.
Công tử kia không ai khác chính là người vừa rời biệt uyển đi, Thủy Nhan, nàng rời kinh thành đã hai ngày, ngày hôm nay đi tới sông Mịch La, vốn muốn vượt sông qua Tấn quốc, lại không nghĩ gặp phải hội thi thuyền rồng, bất đắc dĩ chờ đợi, ai biết được bị một đám mê trai trêu chọc.
Vốn dĩ những người này vô hại đối với nàng, họ cũng là nữ nhi, cho dù bị cọ xát, xờ xoạng đi nữa cũng không sao cả, nàng không có để ý, nhưng đám người ở giữa mấy nữ nhân khiến nàng cảnh giác.
Mấy nữ tử kia trong mắt mang ý cười, nhưng đó chỉ là ngoài mặt, sự quan tâm của họ đối với nàng không phải như mắt sắp rớt ra, mà là tận lực đẩy những người xung quanh ra, dần dần tiếp cận nàng, Thủy Nhan sớm cảm nhận được thủ pháp của những kẻ này không hề tầm thường, cơ hồ vừa ra tay, người phía trước lập tức tránh ra như bình thường đẩy nàng tới gần cô nương áo tím, cô ta tung chưởng tới nàng, khóe mắt khẽ ánh lên hàn quang.
Trong một thoáng, những tiếng kêu sợ hãi, mọi người chạy trối chết, Thủy Nhan đề khí, giẫm lên đầu vai mấy người nhảy tới mặt sông, đây không phải là nàng lựa chọn, mà không thể đi dọc bờ sông được, đám người chen nhau chạy, càng lúc càng đông, nàng chỉ còn cách theo hướng mặt sông…
Lặng một khắc, nhất thời bốn phía xôn xao, trên mặt nước, công tử áo lam như chú chuồn chuồn lướt trên mặt nước, nhẹ nhàng mượn thuyền bè mà di chuyển, phía sau có một đám nữ tử đuổi theo, người nào cũng có trang bị kiếm, nhanh chóng đề khí đuổi theo.
Lúc này, sự chú ý của mọi người không phải là cuộc đua thuyền rồng nữa, tất cả đều đem tầm mắt nhìn màn rượt đuổi kia, có người không kìm chế được hét lớn:
- Nhìn xem, hình như là xiếc…
- Làm sao có thể, ngươi mù à, rõ ràng là nữ hiệp đuổi theo nam nhân phụ tình…
———————-
Chú giải:
[1]: Tiết Đoan Ngọ: Tết Đoan ngọ hay Tết Đoan dương, ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch, là một ngày Tết truyền thống tại Trung Quốc cũng như một số nước Đông Á như Triều Tiên, Việt Nam. Tết Đoan ngọ tồn tại từ lâu trong văn hoá dân gian Phương Đông và có ảnh hưởng đến sinh hoạt văn hoá. Đoan nghĩa là mở đầu, Ngọ là giữa trưa và ăn tết Đoan Ngọ là ăn vào giữa trưa. Đoan Ngọ lúc mặt trời bắt đầu ngắn nhất, ở gần trời đất nhất trùng với ngày hạ chí. Tết Đoan Ngọ còn được gọi là Tết Đoan Dương. Thời gian này cũng là khi khí dương đang thịnh nhất trong năm. Ở Việt Nam, dân gian còn gọi là Tết giết sâu bọ.
[2]: Xương bồ (菖蒲) cỏ xương bồ, mọc ở vệ sông vệ suối, mùi thơm sặc, dùng làm thuốc được. Tục cứ mùng năm tháng năm lấy lá xương bồ cắt như lưỡi gươm treo ở cửa để trừ tà gọi là bồ kiếm (蒲劍).
3: Hùng hoàng: (Tên khác: Hoàng kim) 雄黄. Tính vị: Vị cay hăng, đắng, tính ôn. Quy kinh: Vào kinh tâm, can, vị. Dùng làm thuốc bắc chưa phải gió, sát trùng, giải độc. Có vị cay đặc biệt nên rắn rết ngửi phải đều tránh xa. Tết Đoan Ngọ, người Trung Quốc có tục uống rượu Hùng Hoàng để “giết sâu bọ” và vẩy rượu khắp nhà để tiêu độc.