Đêm đã khuya, Thủy Nhan cảm giác ở trong phòng có chút nóng bức, không chịu được đành ra ngài hóng mát. Vừa lúc trong hậu viện có một làn gió mát thổi qua những cây trúc xanh tươi, thoảng đến mùi hương thoải mái.
- Ô….
Thủy Nhan thấy Ngũ Nhi đang hớn hở ngồi trên ghế đá gần khóm trúc hóng mát.
- Hi hi, thật trùng hợp, muội tính toán muốn gọi tỷ ra đây ngắm sao mà tỷ đã tự đi đến rồi.
Thủy Nhan cười một tiếng, mỗi khi đối mặt với Ngũ Nhi thì nàng đã có thói quen mỉm cười. Thủy Nhan yên lặng ngồi xuống không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bao la.
- Nhìn xem! Tối nay sao sáng thật.
- Ngày mai sẽ rất nóng.
Ngũ Nhi khẽ đẩy nàng một cái nói:
- Thui thủi cái miệng tỷ.
- Đó là sự thật.
- Đi đi, không để ý đến tỷ nữa.
- Vừa hay, ta có thể an tĩnh được một lát.
- Ơ… Nhan tỷ…
Ngũ Nhi bày ra vẻ mặt đáng thương. Thủy Nhan không đùa giỡn nữa, chỉ ngẩng đầu ngắm sao.
- Tỷ thích ngắm trở trời à?
- Ừ, hình như là vậy.
- Thích là thích chứ sao lại là hình như được. Chẳng nhẽ ngay cả tâm ý của mình tỷ cũng không hiểu được sao?
Thủy Nhan có hơi chút dao động, nàng nhìn chằm chằm Ngũ Nhi, nhẹ nhàng nói:
- Có khi rõ ràng thích mà lại nói không, ngươi nói xem như vậy có cực khổ không?
Ngũ Nhi nhíu mày, gãi đầu:
- Tỷ đang nói đến thái tử điện hạ hay công tử vậy?
- Ha ha, vậy ngươi nghĩ ta đang nói đến ai?
Ngũ Nhi lắc đầu:
- Muội sao biết được. Người ta hay nói lòng người như biển cả, muốn biết được trong lòng họ nghĩ gì chả khác nào mò kim dưới đáy biển. Tỷ nghĩ gì tỷ tự biết, hỏi muội làm gì?
Thủy Nhan nhíu mày:
- Nói thế nào giờ nhỉ?
Ngũ Nhi dùng quạt đuổi mấy con muỗi đang vo ve gần đó đi, nói:
- Chẳng nhẽ tỷ cũng động tâm?
- Có!
Thủy Nhan đáp không một chút do dự. Nghe thấy câu trả lời đó của Thủy Nhan, Ngũ Nhi há hốc miệng thành chứ O to tướng, đủ để nhét cả quả trứng gà vào đó.
- Ha ha, Nhan tỷ…Tỷ lại đùa muội rồi…
- Ngươi cảm thấy ta đang nói giỡn?
Thủy Nhan hái hai chiếc lá trúc đặt vào trong tay, có chút cảm khái:
- Hai chiếc lá này còn non, chưa đủ trưởng thành, không thể thổi thành một khúc nhạc được.
- Ai nói, để muội thử.
Ngũ Nhi nói xong lấy hai chiếc lá để lên miệng thổi nhưng không phát ra được âm thanh nào:
- Ách, thổi không được…
- Đây là lá trúc, lá trúc này còn non, chưa trưởng thành, muốn thổi thành khúc nhạc không hề dễ dàng.
Ngũ Nhi nhìn vào khóm trúc đang lung lay theo gió, hỏi Thủy Nhan:
- Những cây trúc lớn có những tán lá rất to, hợp để hóng mát, tại sao Biệt Uyển lại luôn trồng những cây nhỏ thế này?
Thủy Nhan nhìn vào Biệt Uyển:
- Nơi này quá đẹp rồi, không còn chỗ để cho những cái cây hoang dã, chỉ có những cây được tạo thế mới xứng…
Ngũ Nhi vò đầu:
- Không phải đều là cây cối cả sao, việc gì phải chú ý đến thế chứ?
Nàng khẽ kéo nhẹ đuôi tóc Thủy Nhan, Thủy Nhan chỉ lẳng lặng:
- Chuyện tình thế gian, tại sao không thể làm mọi thứ tự do được chứ?
Ngũ Nhi nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy khó hiểu.
- Tại sao nhìn ta như vậy?
- Muội cảm thấy tỷ đã thay đổi.
- Thay đổi ở chỗ nào?
- Nói nhiều hơn rồi.
- Còn gì nữa không?
- Trước kia đều là tỷ hỏi muội, còn hiện tại là muội hỏi tỷ. Tỷ trước kia hệt một miếng vải bông, gặp phải nước thì hút lấy, chỉ cần nghe qua cái gì đó là có thể nhớ hết luôn, hơn nữa lại còn có ý kiến của bản thân. Bây giờ, muội ở trước mặt tỷ thật thảm, đầu óc trống không.
Thủy Nhan buồn cười, nhưng sự ôn nhu ấy làm Ngũ Nhi có chút ngây dại:
- Với lại lúc tỷ cười trông xinh đẹp gấp trăm lần tỷ muội nhà Thừa tướng gì gì đó…
Nghe đến tỷ muội Tưởng Thị, trong lòng Thủy Nhan nhất thời chùng xuống, chân mày không khỏi nhăn lại. Hiện tại Hạ Ngải đã biểu lộ tâm ý đối với nàng, việc đấy mà lọt vào tai tỷ muội kia thì khi đó e rằng sẽ không phải chỉ có mỗi cảnh cáo thôi đâu.
- Tỷ sao vậy?
- Không có gì, chẳng qua chỉ cảm thấy nóng thôi.
Ngũ Nhi ném lá trúc trong tay xuống:
- Aiz, chúng ta kéo dài đề tài này đi đâu mất rồi, không phải đang nói về Thái tử điện hạ và công tử sao?
Gió đêm thổi qua người Thủy Nhan, làm đôi mày kia khẽ giãn ra.
- Hôm nay tỷ đáp ứng thái tử sao?
Thủy Nhan lắc đầu, nói với Ngũ Nhi:
- Những nơi giống như ở đây, cả phương hướng đông tây cũng có quy luật, tựa như Biệt Uyển này chỉ thích hợp với cây trúc được uốn tỉa đẹp đẽ, không thích hợp với những cây trúc hoang dại, còn tỷ thì lại không thuộc về khu vườn của thái tử…
Ngũ Nhi nghe vậy mờ mịt không hiểu gì cả:
- Tỷ không thích thái tử?
Thủy Nhan vừa nói vừa phối hợp:
- Cây trúc vốn là một loài cây, nhưng bởi vì con người chỉ thích một phần trên nó mà họ đã bóp nghẹt thiên tính của nó để trở thành thứ mà người ta cần. Dù nó có thể sống lâu hơn, lớn hơn, nhưng nó sẽ mãi mãi không có lại thứ thuộc tính ban đầu mà nó đã mất đi…
- Ơ… Rốt cuộc tỷ đang nói đến cái gì vậy? Muội đang hỏi chuyện về thái tử cơ mà.
Ngũ Nhi nghe xong không hiểu gì cả. Ánh mắt Thủy Nhan vẫn bình tĩnh dưới ánh trăng chiếu xuống, nàng mỉm cười, mang theo chút khổ sở nói:
- Khi vừa mới bắt đầu, ta cho rằng mình chỉ là một quân cờ đối với hắn. Nhưng hiện tại ta đã phát hiện ra không phải như vậy, cũng bởi vì hắn có cảm tình với ta nên chỉ có thể kìm nén cố tránh ta đi mà thôi, và đó là lý do ta không thể phát hiện ra tình cảm của hắn… Đối với hắn mà nói, ta có nên đi theo mục tiêu đó…
- Tỷ đang nói đến công tử sao?
Thủy Nhan không trả lời, ánh mắt trở nên trầm lạnh, tiếp tục nói:
- Nhưng hắn lại sợ ta rời đi…
- A…Công tử sợ tỷ rời đi?
Ngũ Nhi vò đầu bứt tai.
Thủy Nhan không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn lên bầu trời đầy sao. Ánh sáng kia thật khiến người ta mê muội, trên gương mặt kia vẫn giữ một nụ cười như không cười, mang theo vẻ tự giễu cao ngạo!
Ngũ Nhi nhíu mày, nhìn lên bầu trời đầy sao, chỉ cảm thấy những ngôi sao kia rất đẹp nhưng nó không thể khiến người ta si mê được, nàng đoán mãi vẫn không hiểu Thủy Nhan đang nghĩ gì, gãi đầu khó hiểu hỏi:
- Tối nay tỷ thật khó hiểu, tỷ nói lại đi, muội nghe không hiểu gì cả.
- Không có gì cả, ta đang nói với ngươi về cây trúc.
- Cây trúc?
- Ừ, cây trúc, để có được cây trúc đẹp thì phải kìm hãm nó trưởng thành, khiến nó thay đổi bộ dáng.
Ngũ Nhi lại gãi đầu, tay quạt mạnh:
- Không hiểu nổi, chả hiểu gì nữa rồi. Muội về ngủ đây, mai sẽ nghĩ về những gì tỷ nói.
Thủy Nhan gật đầu, khẽ cười nói:
- Ừm, ngươi về ngủ trước đi, ta sẽ về sau.
- Haizzz, yên tĩnh rồi…!
Nhìn theo bóng lưng của Ngũ Nhi, Thủy Nhan nhẹ giọng:
- Bảo trọng!
Buổi tối hôm nay, Thủy Nhan đã quyết định rời khỏi nơi này. Vốn nàng muốn đợi Hạ Ngải tìm ra thân thế của mình sau đó rời bỏ khỏi thân phận nô tỳ của Triệu Vũ Quốc. Nhưng cũng không biết từ lúc này mọi chuyện đã không còn đơn giản như vậy nữa. Hôm nay khi nàng nhìn thấy ánh mắt của Triệu Vũ Quốc thì nàng đã cao hứng vô cùng. Nhưng một khắc sau nàng đã rõ ràng rằng Triệu Vũ Quốc là phụ tá của Hạ Ngải, hắn cần phải giúp Hạ Ngải, mà có lẽ đoán chừng Triệu Vũ Quốc lấy nàng làm quân cờ để kiềm chế Hạ Ngải. Nghĩ đến đây Thủy Nhan cho rằng mình có thể thể thờ ơ nhưng trong lòng lại nhói đau, đau đến rừng khớp xương, đau đến chết lặng. Triệu Vũ Quốc lựa chọn một con đường riêng của mình cho nên nguyện ý ngăn cản lòng mình nảy sinh tình cảm tựa như cây trúc kia bị kìm hãm tốc độ sinh trưởng, cuối cùng nó không thể trưởng thành chỉ mãi ở hình hài nhỏ bé để làm một cái cây cảnh đặt trong vườn. Nàng quyết định rời đi không phải vì nàng thương tâm mà là nàng phải biết mình là ai, cần ở nơi đâu?