Hừng đông, mặt trời hào phóng ban tặng nhân gian những tia nắng rực rỡ, sau cơn mưa, không khí trở nên thanh đạm dễ chịu, khắp sườn núi hoa Đỗ Quyên lại vươn mình khoe sắc. Tuyết Dao đột nhiên rất muốn ở trong biển hoa này ngồi trên lưng ngựa uống rượu, cảm giác thật thoải mái.
Tâm tình của nàng thực dễ chịu, bởi cuối cùng Triệu Vũ Quốc cao cao tại thượng kia đã “Đầu hàng”. Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện hắn sẽ biểu lộ tình cảm với mình, đúng như câu Nhĩ Đóa thường nói: “Hết thảy tới quá đột ngột.”
Nghĩ đến Triệu Vũ Quốc, khóe miệng nàng không tự chủ cong lên mang theo niềm hạnh phúc, phía sau Lục hổ khẽ nhỏ giọng thì thào.
Nhĩ Hóa hướng về mấy cái tai đang căng lên hóng tin:
- Nhìn đi, nhìn đi, lão đại cười từ hôm qua đến giờ đấy…
Trương Thiết tiếp lời:
- Ngươi không biết à, lão đại đang suy nghĩ về tình yêu rồi…
Vương Thạch cũng không chịu kém miếng:
- Yêu yêu cái đầu nhà ngươi ấy, điệu bộ kia không phải là suy nghĩ về tình yêu, cái đó gọi là Tương tư.
Đang lau kiếm, Ngô Vệ phun nước bọt phì phì về phía Vương Thạch:
- Phì, lão đại đang cao hứng nghĩ cách giữ chặt trái tim Triệu chủ công, tương tư cái đầu nhà ngươi ý.
- Ách… Ngô đại ca, lời của huynh nghe sao gượng ép thế?
Lưu Phi bình thường ít nói chuyện cũng lên tiếng.
Cả đám thi nhau cười rộn:
- Ha ha ha ha, Ngô Vệ nói như kiểu mấy bà mẹ hay nói vậy, hóa ra lão đại cao hứng không phải vì kế hoạch vừa xong với Triệu chủ công ư, ta thật bội phục lão Ngô quá… ha ha ha
Triệu Vũ Quốc biết Tuyết Dao bắt Hoàng thượng ra khỏi cung mục đích là để hắn cùng phụ hoàng có thể giải trừ hiểu lầm trước kia. Nhưng băng dày ba thước không phải chỉ cho một ngày lạnh, Triệu Vũ Quốc biết rõ, Nhị Hoàng tử dùng lời xàm tấu tạo thành nguyên nhân diệt trừ hắn tận gốc. Có lẽ, Triệu Cảnh cũng có ý như vậy, chỉ là chưa có cớ mà thôi.
Hắn nhớ lại năm xưa Triệu Vũ Văn đột nhiên vu khống hãm hại nương và hắn. Hắn làm điều này chính là lấy kế của Vũ Văn diệt chính Vũ Văn, mọi chuyện tối qua đều là bố trí của hắn, trước tiên để Triệu Cảnh nghi ngờ Triệu Vũ Văn, vì vậy có một màn hai người trò chuyện khi phụ hoàng hắn ngã trong rãnh bùn.
Tiếp đó, nhân lúc Triệu Cảnh trong cơn tuyệt vọng khốn cùng gặp phải người của Triệu Vũ Văn đuổi tới giết người diệt khẩu. Hiển nhiên, nội tâm phụ hoàng hắn lúc đó hoàn toàn mất phòng bị, khi nhìn thấy Triệu Vũ Quốc không màng cái chết lao ra cứu mình, hắn như bám được vào cái cọc trước khi chết đuối, cộng thêm sự hối hận năm xưa không tin tưởng Tô Hà, tất cả sẽ tạo nên kết cục là: Triệu Cảnh sẽ không còn hoài nghi Triệu Vũ Quốc nữa, theo tự nhiên sẽ nghiêng về phía Triệu Vũ Quốc, càng nghĩ sẽ càng thấy bản thân năm xưa đối xử với hai mẹ con Tô Hà quá tàn nhẫn…
Đêm hôm qua, Tuyết Dao cùng Lục hổ bịt mặt làm giả một màn đuổi giết khiến Triệu Cảnh tin chắc rằng đó là người Triệu Vũ Văn phái tới giết hắn, một màn huyết chiến kinh người do cả đám diễn, mới sáng sớm Nhĩ Đóa đã mắng Thạch Đông Thăng sao lại lấy máu gà làm đạo cụ, toàn thân giờ bốc mùi tanh ngòm khó chịu vô cùng.
Dựa vào công lực của Tuyết Dao, dĩ nhiên là nghe được mấy người trò chuyện tán gẫu, ban đầu nàng nhíu mày, sau đó suy tư rồi khẽ cười.
Giờ phút này, Tuyết Dao không nghĩ tới cái gọi là thỏa mãn, nàng không cần bất cứ điều gì, chỉ cần có thể ở bên cạnh Triệu Vũ Quốc, mọi thứ còn lại đều không quan trọng. Tựa như lúc này đây, nàng cùng Triệu Vũ Quốc phối hợp tương kế tựu kế, để cho hắn thành công “cứu Triệu Cảnh”, hoàn thành một phần kế hoạch, thế nhưng nàng không mảy may nghĩ gì tương lai, chỉ quan tâm sự an nguy của hắn.
- Lão đại, chúng ta nên thay quần áo này chứ nhỉ?
Nhĩ Đóa đi tới hỏi nàng.
Tuyết Dao xoay người, trên gương mặt trắng nõn còn có vết máu khô, nàng đánh giá Nhĩ Đóa, hẳn là hôm qua một phen chật vật rồi đây. Đêm qua, Nhĩ Đóa sắm vai một tên thị vệ ám sát hoàng thượng, ai dè sau đó bị giết chết, cả người đẫm máu, khó trách giờ phút này hắn càu nhàu.
Nàng hé miệng cười một tiếng, mang theo chút ấm áp ít khi có:
- Đến bên suối nhỏ rửa ráy đi.
- Oa, lão đại, người cười như vậy thật đẹp mắt, giọng nói cũng dễ nghe lắm, so với người đứng đầu Lệ Xuân viện còn xinh hơn gấp bội…
Tuyết Dao nhíu mày:
- Miệng lên da non ngứa lắm phải không…
Ngay sau đó là tiếng la thê thảm của Nhĩ Đóa vang vọng trong sơn cốc.
Triệu Vũ Quốc quyết định dừng chân cách kinh thành hai dặm, không phải hắn không muốn nhanh chóng tiến cung, do nhận được tin mật thám hồi báo rằng trong kinh thành đang có biến động, bọn họ cứ đường đường chính chính vào thành thì không phải biện pháp tốt.
- Phụ hoàng, hiện tại không có cách nào vào thành.
Triệu Vũ Quốc đứng ngoài xe ngựa nói với người ngồi trên xe – Triệu Cảnh.
Triệu Cảnh chậm rãi ghé đầu ra, sắc mặt tái nhợt mệt mỏi, đêm qua mắc mưa lại bị kinh sợ, giờ phút này cả người bủn rủn, thở dài nói:
- Aizzz, không sao, chỉ sợ là Vũ Nhi không kìm nén được rồi.
Gương mặt Triệu Vũ Quốc lạnh lùng nhìn không ra ý tứ gì, đối với việc thở dài vừa rồi của Triệu Cảnh hắn không cho ý kiến, mắt trông về hướng hoàng cung.
Một tia giận dữ lóe trong mắt Triệu Cảnh, hắn cất giọng khàn khàn hỏi:
- Con định chọc tức ta sao?
Triệu Vũ Quốc ngẩn người, khẽ lắc đầu gằn từng chữ:
- Nhi thần không dám!
- Trẫm biết… Con đang trách trẫm…
Triệu Cảnh nói xong cảm thấy hai mắt nóng lên, vội cúi đầu lau lệ trên khóe mắt. Triệu Vũ Quốc thấy hết một màn này nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng, cũng không lên tiếng, chỉ đem bát canh gừng dâng cho Triệu Cảnh.
- Hôm qua mưa lớn, người uống chút canh gừng xua hàn khí.
Giờ phút này, Triệu Cảnh mới thấy rõ được nhi tử bị mình vứt bỏ hơn mười năm, mày kiếm, mũi cao, môi hơi mỏng, đôi mắt kia sáng quắc, lại lạnh lùng như băng, những điểm này, không phải chính là bộ dáng mình khi còn trẻ sao?
Nghĩ tới đây, lòng Triệu Cảnh dâng một cỗ đau xót, hối hận dâng lên:
- Ta thật khờ dại, con giống ta như đúc, vậy mà ta vẫn hoài nghi… thậm chí nghĩ…
Lúc này, toàn thân Triệu Cảnh toát mồ hôi lạnh, nếu ban đầu bản thân không vì sĩ diện của hoàng gia, sợ rằng nhi tử vừa cứu mình khỏi cái chết kia sớm đã không còn tồn tại trên đời này. (Nghe tin Tô Hà tư thông kẻ khác, Triệu Cảnh vì giữ sĩ diện nên không điều tra, xử tội hai mẹ con Triệu Vũ Quốc)
- Sau khi hồi cung, ngay lập tức trẫm sẽ lập con là Thái tử!
Triệu Cảnh đưa ra một quyết định lớn.
Những tưởng lời này sẽ khiến Triệu Vũ Quốc mừng rỡ không thôi, ai dè, hình ảnh mà Triệu Cảnh nhìn thấy chỉ là nhi tử của hắn lãnh đạm liếc mình, sau đó kéo rèm lên xe ngựa.
Khi thấy Triệu Vũ Quốc lên xe ngựa, Triệu Cảnh thở dài trong lòng: “Ở trong lòng Vũ Nhi, là ta hay ngôi vị hoàng đế kia quan trọng?”
Thật ra câu hỏi này không cần Triệu Vũ Quốc đưa ra đáp án, phàm là người trong hoàng thất thì ai cũng biết cái nào nặng, cái nào nhẹ.
Triệu Cảnh chỉ biết cười khổ, bây giờ hắn đã thấm thía thế nào gọi là tự thân gây nghiệt thì không thì sống!
- Phụ hoàng không nợ nhi thần gì cả, coi như nhi thần báo đáp công ơn nuôi dưỡng của người, chuyện ai làm Thái tử, nhi thần không hề để tâm, nhi thần quay trở về, bởi vì muốn dẫn nương đi!