Phượng Điểm Giang Sơn

Chương 99: Chương 99: Tiến hành kế hoạch




Mưa dần ngớt, đường núi nhầy nhụa bùn lầy, Triệu Cảnh trầy trật bước đi xuống núi, mặc dù biết trong sơn cốc này không có mãnh thú nào, nhưng thỉnh thoảng từ trong đó phát ra âm thanh quái dị khiến hắn cả kinh, mồ hôi lạnh túa ra. Thật ra hắn biết rõ kia là tiếng các loài động vật ăn đêm ra ngoài kiếm ăn, tỷ như cú mèo, mèo rừng, chồn… Thậm chí là ếch nhái, thế nhưng Triệu Cảnh vẫn lo lắng đề phòng, đường đi xuống núi quả thực gian nan vất vả…

Trăng non nhờ gió hiu hiu thổi đi đám mây xung quanh mà tỏa ánh sáng mờ mờ xuống nhân gian, xuyên qua những nhành cây, chiếu trên mặt Triệu Vũ Quốc.

Giờ phút này, hắn trầm mặc nhìn theo bóng người từ trong sơn cốc chậm chạp xuống núi, khoảng cách xa dần, càng hiện lên sự cô độc của thân hình kia, không chỉ có thế, thỉnh thoảng bóng dáng kia bất chợt ngã xuống, vẳng lại tiếng rên nhẹ vì đau đớn.

Gió lạnh vờn trên trán Triệu Vũ Quốc, dưới ánh trăng non mịn, hắn đột nhiên cười lớn, âm thanh lạnh như băng.

Tuyết Dao bước tới bên, nhìn theo ánh mắt của hắn, là Triệu Cảnh – người bị nàng bắt làm nô lệ vừa được giải huyệt cho chạy đi.

- Tại sao huynh không đi theo “cứu” người?

Tuyết Dao trêu chọc.

Triệu Vũ Quốc quay đầu nhìn nàng, khẽ cười:

- Đợi một chút chúng ta cùng nhau đi xuống.

- Ừm.

Tuyết Dao ném mấy cọng cỏ đuôi chó trong tay xuống đất, cầm kiếm bước đi.

Triệu Cảnh mò mẫm trên đường núi lầy lội, chỉ cần một cơn gió thổi qua lay động ngọn cỏ cũng khiến hắn dựng hết tóc gáy.

Ngã xuống, bò dậy, lặp đi lặp lại như thế không biết đã bao lần nhưng phía trước vẫn chỉ là một màn đen tuyền, không biết phải đi bao xa nữa mới có thể ra khỏi sơn cốc này.

“Bịch”, lại ngã tiếp, may mắn là đường núi này tuy trơn nhưng không có đá, mặc dù té ngã nhiều lần nhưng chỉ trầy xước đôi chút, không bị thương tới xương cốt. Thế nhưng, trải qua vài bận như thế, lửa giận trong lòng Triệu Cảnh sớm đã tích tụ ngùn ngụt.

“Nếu hết thảy những chuyện nghe được là chính xác, trẫm sẽ không bỏ qua, cho dù là nhi tử…”

Triệu Cảnh ngồi dưới một thân cây nghỉ ngơi, tự nhủ trong lòng để quên đi những cảnh ấm áp năm xưa đang cuồn cuộn kéo về trong lòng hắn.

Trong lòng dâng lên nhiều thứ cảm xúc: phẫn hận, đau xót, tự trách bản thân vô năng, Triệu Cảnh hướng về phía xa trống trải rống to: “Tô Hà, trẫm còn mặt mũi nào gặp nàng…”

Lời hắn nói bị gió đêm nuốt đi dẫn tới một nơi rất xa, thổi vào tai Triệu Vũ Quốc, hắn khẽ cười châm biếm.

Tuyết Dao nhìn hết một màn, lại nghe được những lời hối hận của Triệu Cảnh, nàng khẽ cười nhạt, hỏi Triệu Vũ Quốc đứng trước mặt mình:

- Giờ phút này, huynh đã cảm thấy được phụ hoàng huynh rất yêu nương huynh chưa?

Hắn quay đầu lại nhìn nàng, mượn ánh trăng yếu ớt lau chút nước mưa vương trên tóc nàng đi, cười ôn nhu một tiếng, ung dung nói một cách chắc chắn:

- Giờ phút này, ta thề rằng ta yêu nàng!

“Này…”

Tuyết Dao cảm thấy mặt nóng bừng lên, tuy nhiên trong lòng lại có cảm giác ấm áp lạ thường.

Triệu Vũ Quốc nhìn sắc trời, qua một canh giờ nữa sẽ sáng, hắn nắm tay Tuyết Dao trầm giọng nói:

- Bắt đầu đi!

Tuyết Dao gật đầu, mang theo đoàn người ngựa hướng phía Triệu Cảnh.

Nhìn bóng lưng nàng đi xa dần, sắc mặt Triệu Vũ Quốc dần trầm lãnh, miệng lẩm bẩm nói: “Nếu như có thể, ta hi vọng người không phải là cha ta!”

Lúc này, Triệu Cảnh như chim sẻ sợ cành cây cong, bởi vì thể lực tổn hao nghiêm trọng mà dừng lại nghỉ ngơi, chưa kịp điều hòa hơi thở đã nghe thấy từ trong rừng bên đường núi truyền đến tiếng vó ngựa, chưa kịp tìm chỗ núp, hắn đã bị một đoàn người bịt mặt vây quanh.

Chỉ thấy một người bịt mặt trong đám ấy dùng roi ngựa chỉ vào hắn, nói với một người bịt mặt bên cạnh:

- Đại nhân, đây là “vật” trong bao tải.

Tâm Triệu Cảnh cả kinh, cả người xụi lơ, vừa mới ngồi dưới cây kia chưa vững đã bị đám người lạ này bắt đi.

Lại thấy một người xuống ngựa, có phải là tới trói hắn không? Chợt nghe trong không trung một tiếng xé gió, mũi tên từ đâu bay tới cắm vào lồng ngực người nọ, một khắc kia, Triệu Cảnh cảm thấy trí não như trống rỗng, tại sao trên ngực kẻ đối diện lại có một mũi tên?

Đang lúc hắn ngây người, bốn phía truyền tới tiếng chém giết, không kịp ngẫm nghĩ chuyện gì đang xảy ra, Triệu Cảnh toan co giò thừa dịp loạn chạy trốn, nhất thời, hai mắt chỉ thấy kiếm quang tỏa sáng, bên tai nghe tiếng leng keng vũ khí giao chiến, những mũi tên đã đốt lửa không ngừng phóng tới gần bên khiến hắn không dám lộn xộn.

Lửa!!! Triệu Cảnh chỉ thấy một người bịt mặt cưỡi ngựa tới, mắt thấy tuấn mã to lớn kia sẽ giày xéo lên người mình, hắn kiên định hướng về người phía trên người rống giận:

- To gan!

Một tiếng gào thét này khiến người cưỡi ngựa chau mày nhưng cùng dừng ngựa lại.

Giây phút này, Triệu Cảnh biết mạng mình như treo sợi chỉ, nhưng vô luận thế nào hắn cũng là vua một nước, mặc dù chết nhưng cũng phải chết một cách tôn nghiêm, không thể nào sợ hãi được, tuyệt đối không thể để danh dự tôn nghiêm của một bậc đế vương bị chà đạp.

- Một đám tặc tử, dám phạm thượng, trẫm nhất định tru di cửu tộc!

Tiếng rống giận của hắn vang lên giữa tiếng kiếm va chạm vào nhau leng keng, nhưng không có kẻ nào tiến lên uy hiếp hắn, tên cưỡi ngựa trước mặt khẽ ngẩn người, liền sau đó cười nhạt, tuy che mặt nhưng Triệu Cảnh vẫn nhìn ra được trong đáy mắt hắn sự đùa cợt.

Chỉ nghe người bịt mặt kia trầm giọng nói:

- Chó nhà có đám, còn dám sủa loạn. (Chó nhà có đám ma còn dám sủa loạn. Chó mất đi chủ nhân, chỉ người không nơi nương tựa, lang thang đây đó còn ra oai)

Dứt lời trường kiếm trong tay hướng Triệu Cảnh đâm tới.

Giờ phút này Triệu Cảnh không hề sợ hãi, nhìn người bịt mặt không chớp, lạnh lùng cười một tiếng:

- Chủ nhân của ngươi, hình như không muốn lấy mạng trẫm thì phải!

Kiếm kia vẫn chậm rãi vươn tới, người bịt mặt nhìn hắn có chút đáng thương, lạnh lùng nói:

- Chủ nhân vừa có lệnh, không được để ngươi sống sót tới hừng đông!

Triệu Cảnh nhìn chằm chằm đôi mắt đầy tơ máu kia, lại nhìn mũi kiếm đang đâm tới chính mình, trong lòng dâng lên một màn ảm đảm: “Không nghĩ tới, Triệu Cảnh ta cuối cùng có kết cục như vậy…” Ngay sau đó từ từ nhắm hai mắt lại.

Xoạt xoạt, lại là tiếng xé gió, cảnh tượng trước mắt, Triệu Cảnh cho là mình sẽ chết, không ngờ kiếm kia không có đâm tới mình, ngược lại mở mắt ra thấy một bóng người quen thuộc, hai hốc mắt không tự chủ khẽ ướt, nghẹn ngào hướng về phía người kia hô:

- Vũ nhi…

Chỉ nghe Triệu Vũ Quốc rống giận:

- Dám làm tổn thương phụ hoàng ta. Sát!

Một màn trước mắt khiến Triệu Cảnh mơ hồ, chỉ nghe thấy tiếng hét giận dữ truyền ra từ thân ảnh cao lớn quen thuộc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.