Vỏ bánh giòn xốp bao bọc thịt thơm mọng nước, khi cắn một miếng lập tức cảm thấy thoả mãn, đây là niềm vui khi ăn thịt.
Nhân thịt được nêm gia vị hơi ngọt, bỏ thêm hành thái và gừng giúp đỡ ngán, Phương Niên Niên còn bỏ thêm năng ngọt(*) băm nhuyễn, khiến mùi vị càng thêm phong phú, đây là công thức bí mật của nàng.
(*) Năng ngọt (马蹄): thịt củ màu trắng, giòn và có thể dùng để ăn sống, luộc sơ, nướng, làm dưa món hoặc đóng hộp. Tại Trung Quốc, người ta còn nghiền củ năng ngọt thành bột để làm bánh.
Nàng dời chảo lớn đặc chế xuống khỏi bếp lò, lại đặt một chiếc nồi khác lên trên bếp, những chiếc bánh vừa đặt vào nồi lại không có dấu đỏ như bánh trung thu thập cẩm, mà được tô điểm bằng hai loại hạt vừng đen trắng.
Hạt vừng đen là bánh nhân đậu đỏ, hạt vừng trắng là bánh nhân đậu xanh.
Loại đậu mà Phương Niên Niên lựa chọn đều có hạt to tròn, dễ nghiền thành bột đậu mịn, cũng như bánh trung thu thập cẩm là dùng thịt heo, ba phần mỡ bảy phần nạc, khiến vừa cắn một miếng lập tức có nước thịt tứa ra.
Hạt đậu được nấu chín, cẩn thận dùng sạch lọc bỏ phần vỏ, khiến nhân bánh càng thêm mịn. Bí quyết độc nhất vô nhị của Phương Niên Niên là bỏ thêm lạc vụn, người bình thường rất khó nếm ra, song có thể phân biệt hương vị của bánh trung thu Phương gia với các hàng quán khác.
Bánh trung thu có lịch sử lâu đời, từ thời Ân Chu đã xuất hiện loại bánh viền mỏng, nhân dày, nghe nói loại bánh này được làm ra để tưởng nhớ Thái sư Văn Trọng, thành ra gọi là bánh Thái sư, rất có thể đây là tổ tiên của bánh trung thu hiện nay.
(**) Bánh Thái sư (太师饼).
Tập tục ăn bánh trung thu vào tiết Trung hẳn là bắt đầu từ đời Đường, Phương Niên Niên xem trong sách sử, trong cung khi bái nguyệt sẽ ăn “tiểu bính” và “nguyệt đoàn”, có điều việc này chỉ lưu truyền trong nhà quan lại, hiếm thấy ở dân gian.
Đến thời Cao Tổ đế, vị tiền bối xuyên không này đã đưa ra ý tưởng bánh trung thu, bánh trung thu lúc này hoàn toàn là hình dáng thời hiện đại, chính là kiểu bánh chữ Quảng mà cả nước đều dùng.
Cao Tổ đế đề xướng thưởng thức cùng dân, phổ cập cách làm bánh trung thu cho dân gian, thành ra một số nơi có lưu truyền công thức của món bánh này.
Phương Niên Niên đoán rằng vị tiền bối này không phải là người Giang Nam, thế nên mới không đưa ra bánh trung thu Tô Thức, rõ ràng nhân thập cẩm càng ăn càng ngon mà.
“Ăn ngon không?” Phương Niên Niên đóng nắp lại, xoay người xúc mấy mẩu than đỏ thả vào dưới bếp.
Tháp Na đang bận bịu tiếp khách, vội chộp lấy kẹp gắp nhét vào tay Thẩm Hựu Dự: “Ngươi tới đây.”
Thẩm Hựu Dự còn đang nhấm nháp dư vị của bánh trung thu thập cẩm: “?”
Trước đây chưa từng có ai dám đối xử với hắn như vậy!
Phương Niên Niên phủi tay: “Vậy ngươi lo liệu ở đây đi, ta ra sau bếp gói bánh trung thu.”
Nhìn đôi tay trắng nõn của Phương Niên Niên, tinh thần Thẩm Hựu Dự có chút lung lay, không kìm lòng được nắm lấy kẹp gắp làm việc, làm xong mới phản ứng, giận dỗi đến nội thương!
“Sao năm nay Niên nha đầu không làm loại bánh trung thu như năm ngoái, ta vẫn còn thèm nhân hạt dẻ trứng muối đấy.” Lý thẩm ở nhà bên cạnh tới mua bánh trung thu thập cẩm, sản nghiệp nhân khẩu nhà bà rất nhiều, thành ra vô cùng hào sảng, mua gần phân nửa nồi bánh trung thu.
Những người khác nghe bà hỏi vậy cũng bàn tán xì xầm, Lý thẩm trừng mắt nhìn từng người một, lập tức không ai dám đối đầu trực diện. Đây là cọp cái nổi danh đó!
Để mua được bánh trung thu, có mấy người dứt khoát không đi, ngồi trong quán chờ đợi, gọi thêm một chén trà xanh, một đĩa đậu tằm hoặc là hạt dưa, mứt hoa quả, tâm sự hàn huyên trong lúc chờ đợi.
Lưu thuyết thư ở khách điếm bên cạnh thấy tình hình này liền tức tốc qua trà quán cập nhật tin tức, thuật lại sự tình võ lâm minh chủ mất đi trân bảo.
Lời kể dựa trên góc nhìn của Trần gia, giọng điệu trầm bổng du dương, có nhịp điệu, nhấn nhá, có tình tiết, nhân vật, cốt truyện tiền căn hậu quả, tựa như hắn thật sự núp dưới gầm giường phu thê Trần gia ở Hoài Nam vậy.
Khách nhân dùng trà đợi bánh trung thu nghe đến nhập tâm, tiếng huyên náo cũng dần lắng lại.
Chuyện xưa mặc kể thật giả, nghe hay là được, Phương Niên Niên suy nghĩ một chút, thuận tiện trả lời Lý thẩm: “Bánh trung thu kia con không định làm nữa, dù sao bánh mới cũng ngon hơn mà! Mặn ngọt đều có, ăn ngay khi vừa ra lò, cho dù có để thêm mấy ngày cũng không sao, bánh thập cẩm có thể hâm nóng trong nồi hơi, sẽ lại có mùi vị tươi mới như ban đầu.”
Phương Niên Niên cười đáp, vẻ ủ rũ vừa thoáng qua trong mắt đã bị nàng đuổi đi, sự vui vẻ lại lần nữa lan toả khắp khoé mắt đuôi mày.
Cô nương bưng tới một nồi bánh mới, nghe lời Phương Niên Niên nói thì chần chừ một lúc, loay hoay không biết phải làm thế nào cho phải. Nàng chỉ tới đây phụ giúp, nhúng tay quá nhiều thì lại không hay...
Lý thẩm gật gù, cũng không truy hỏi sự việc quá kỹ, liền mang bánh trung thu thập cẩm đã được đóng gói vè nhà, lúc gần về còn dặn dò Tháp Na phải chừa lại ba mươi cái bánh nhân ngọt.
Lý thẩm lắc lư cặp mông đầy đặn quay về, hôm nay là ngày hội chính của Tết Trung thu, quà cáp vốn đã gửi tặng từ trước, mấy năm qua đều là tặng bánh trung thu Phương gia làm, năm nay Phương gia không làm bánh, bà đành phải mua của tiệm khác ở trên thị trấn để biếu nhà thân mẫu và cữu cữu, mẫu thân bà còn níu tay bà hỏi, sao bánh trung năm nay lại có hương vị khác, ăn không ngon.
Phương gia không làm bánh, Lý thẩm lo lắng mà không làm được gì, còn không bằng đi ép nhà họ động thủ.
Hiện tại thì tốt rồi, hương vị đổi mới, bánh trung thu thập cẩm cũng vừa ra lò, bà phải tranh thủ về nhà, sai người chuẩn bị xe ngựa, lập tức về nhà thân mẫu, để phụ mẫu nếm thử bánh mới.
“Đương gia, mau chuẩn bị xe, ta vừa mới mua bánh trung thu thập cẩm đây.” Lý thẩm bước vào khách điếm nhà mình, lập tức lớn tiếng phân phó, nhìn thấy trên quầy có một hộp bánh trung thu thì ồ lên một tiếng. “Của nhà ai đưa đến đây, trông giống hộp bánh trung thu mà Niên nha đầu làm năm ngoái.”
“Là đệ đệ vô dụng của ta gửi tới, nói là bánh trung thu ở trên trấn, hương vị tương tự loại bánh mà Niên Niên làm, giá cả lại còn rẻ hơn.”
Lý thẩm hừ một tiếng: “Hừ, lại đến khoe khoang à. Để ta ngó xem tương tự thế nào.”
Bà cầm lên một cái ăn thử, lông mày dần nhíu lại: “Mùi vị đúng là không khác biệt lắm...”
“Cái gì mà không khác biệt lắm chứ, ta vừa ăn một miếng, ngọt tới mức phải uống ba chén trà.” Lý thúc bĩu môi ghét bỏ. “Chắc là có kẻ nào đó lòng dạ hiểm đọc, lén học theo công thức của Phương gia, nhưng làm cũng không đạt. Năm nay Phương gia không làm bánh trung thu có thể vì nguyên do này. Nàng mang về bánh gì, để ta xem thử.”
Lý thẩm bỏ xuống miếng bánh trung thu cắn dở, nghe trượng phu nói vậy, bà cũng cảm thấy vị ngọt đọng ở cổ họng, hoàn toàn không giống hương vị mà Niên nha đầu làm. Bà bóc một túi bánh thập cẩm, lộ ra mấy chiếc bánh hình tròn còn bốc hơi nóng, trông thật lung linh đáng yêu. “Mau nếm thử xem, ta đã ăn thử một cái, thấy ngon nên mới mua nhiều như vậy. Đây là nhân mặn, còn có bánh nhân ngọt nữa, ta đã dặn Tháp Na chừa cho nhà ta, sau khi trở về thì sẽ ghé lấy.”
“Bánh trung thu mà có nhân mặn sao?” Lý thúc cau mày.
“Chàng cứ coi như mấy loại bánh nhân đi, mau nếm thử xem.”
Lý thúc chần chừ cắn một miếng, hai hàng lông mày lập tức buông lỏng, mặt mày hớn hở đáp: “Ngon thật, ngon thật đấy!”
“Đấy, ta nói không sai mà.”
Phu thê hai người uống trà ăn nửa túi bánh, nhìn thời gian cũng không còn sớm, dù chưa thoả mãn, song vẫn chuẩn bị xe ngựa về nhà thân mẫu Lý thẩm. Lý thúc cũng đóng cửa sớm, nán lại nhà nhạc phụ ăn tối chứ không muốn về gặp đệ đệ vô dụng kia.
Nhà bên cạnh vội vội vàng vàng, Phương Niên Niên bên này cũng bận rộn không kém, từng nồi bánh trung thu ra lò vẫn không đuổi kịp tốc độ mua bánh của mọi người, người đến xếp hàng chờ đợi càng lúc càng đông, Phương Niên Niên thậm chí có suy nghĩ đổi trà quán nhà mình thành cửa hiệu bánh trung thu.
Không có khả năng đó, chỉ suy nghĩ vậy thôi.
Cộc cộc cộc.
Tiếng vó ngựa chạm đất dần chậm lại, nam nhân mang theo trường kiếm bước xuống ngựa, đi vào trà quán, nhìn quanh một vòng rồi ngồi xuống chỗ trống.
Tiếp đón khách nhân là công việc của Thẩm Hựu Dự, dù hắn không muốn, song cũng không thể không làm. Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn(***), Thẩm Hựu Dự hắn chỉ cần không làm, sẽ không mất mặt.
(***) Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn (吃人嘴短, 拿人手短): nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
Người tới mua bánh trung thu vốn dĩ không ngại vẻ mặt lạnh tanh của Thẩm Hựu Dự, thi thoảng còn gọi thêm một bình trà nóng, dùng một đĩa điểm tâm, mua một bình mứt lê, mấy vị thẩm nương còn lớn gan nhìn chằm chằm Thẩm Hựu Dự, chỉ hận không thể lôi kéo hắn mà hỏi: Trong nhà có mấy người, tổ tiên làm nghề gì.
Mấy ánh mắt kia chính là hận không thể đem Thẩm Hựu Dự lột sạch!
Thẩm Hựu Dự chạy trối chết, nội thương tăng thêm!
Phương Niên Niên cười trộm, ngay lúc Thẩm Hựu Dự đang điên tiết thì đưa cho hắn một cái bánh trung thu, ngọt mặn hắn đều không chê, trong lúc ăn vẫn mang cử chỉ ưu nhã, giống như đang uống quỳnh tương ngọc dịch(****), chứ không phải là một cái bánh trung thu tầm hường trong trà quán đơn sơ.
(****) Quỳnh tương ngọc dịch (琼浆玉液): quỳnh là ngọc đẹp, còn tương và dịch là cách gọi chất lỏng. Thành ngữ này có nghĩa là “rượu làm bằng ngọc đẹp.” Người xưa cho rằng rượu làm từ ngọc ra mà uống thì có thể thành tiên.
Phương Niên Niên phát hiện, chỉ cần cho hắn đồ ăn là hắn liền vô thức làm việc.
Chiêu này lần nào sử dụng cũng có hiệu quả.
Thẩm Hựu Dự hoàn toàn không biết bản thân đã bị người ta nắm thóp, hất hàm ra hiệu cho khách nhân vừa tới chọn món.
Khách nhân: “...”
Khách nhân đánh giá một lượt Thẩm Hựu Dự, trong lòng kinh nhạc, một trà quán nho nhỏ ở nông thôn vậy mà có tiểu nhị soái khí thế này?
Lại thấy chủ quán đang nấu nướng bên lò cũng xuất sắc phi thường, hắn không khỏi ngẩn người, chẳng lẽ mấy năm nay mình chưa về kinh, đất đai kinh thành ngày càng màu mỡ, địa phương quanh chốn kinh kỳ cũng thành vùng đất địa linh nhân kiệt?
Thẩm Hựu Dự bắt đầu mất kiên nhẫn, vị khách quan này đầu óc có vấn đề sao, ngồi xuống cũng không gọi trà, ánh mắt sững sờ không nói thành lời.
“Một bình Long Tĩnh.” Cuối cùng, trước khi Thẩm Hựu Dự mất sạch kiên nhẫn, vị khách nhân kia cũng lên tiếng.
Lại thêm một mẻ bánh trung thu nhân đậu vừa ra lò, hương vị thơm ngọt toả ra, quanh quẩn chóp mũi mọi người.
“Đó là món gì?” Khách nhân không kiềm lòng được, lên tiếng hỏi.
Thẩm Hựu Dự không mấy kiên nhẫn đối với người ngoài: “Bánh trung thu.”
“Ta muốn hai cái!” Khách nhân hùng hồn nói.
Thẩm Hựu Dự nhìn về phía Phương Niên Niên, Phương Niên Niên tựa như biết hắn muốn hỏi điều gì, nhẹ gật đầu.
Ánh mắt vốn lạnh lùng của Thẩm Hựu Dự loé lên chút dịu dàng mà chính hắn cũng không ý thức được.
“Chờ một lát.” Hắn đối với khách nhân đúng là tiếc chữ như vàng.
Thẩm Hựu Dự nhanh chóng quay lại, mang theo hai cái bánh trung thu, một bánh nhân đậu đỏ, một cái nhân đậu xanh, cùng với một bình trà.
Khách nhân xem như cũng chịu thua tiểu nhị quán này, hắn bẩm sinh tính tình hiền hậu, cũng không hề tức giậ, cứ cầm bánh trung thu lên ăn, lông mày khẽ nhướng, thật không nghĩ tới một trà quán nho nhỏ cũng có người đẹp, điểm tâm ngon đến thế.
Ngọt ngào mềm mại, ký ức đột nhiên quay về thuở mười mấy đôi mươi, hắn cùng thanh mai có một tình yêu không bị trói buộc, lúc hắn nói về ngày sau muốn xông pha giang hồ, phóng túng nhân sinh. Khi đó thanh mai như thế nào? Nàng nhẹ nhàng cười, song phần nhiều là kinh ngạc và khó hiểu.
Hắn thực hiện lời hứa của bản thân, lại bỏ qua nụ cười đẹp nhất.
Hốc mắt bất tri bất giác lại cay cay.
...
Phương Niên Niên nghiêm mặt, giáo huấn Thẩm Hựu Dự: “Ngươi phải khách sáo với khách nhân hơn nữa, nói nhiều thêm mấy chữ, đừng nói năng cộc lốc như thế!”
Thẩm Hựu Dự hậm hực, lời Phương Niên Niên nói vào tai trái lại ra tai phải.
Phương Niên Niên đau đầu: “Ngươi phải nhớ kỹ thân phận của mình chứ, là một đại hiệp thoái chí.”
Thẩm Hựu Dự nhìn Phương Niên Niên chằm chằm: “Ta không phải.”
“Bây giờ thì phải!” Phương Niên Niên chỉ lên nóc nhà, nói với Thẩm Hựu Dự, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Lời tác giả:
Hôm nay vẫn là bánh Trung thu, có điều là nhân ngọt.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.