Hai người đối mặt, không ai nhường ai.
Ánh mắt giằng co trong không khí, tia lửa bắn ra bốn phía.
“A tỷ, mọi người về rồi.” Còn cách thật xa, Phương Thừa Ý đã hô vang.
Phương Niên Niên liếc qua, đôi mắt hạnh lúng liếng toả sáng.
Thẩm Hựu Dự nhìn theo, có chút thất thần.
Phương Niên Niên trừng mắt với Thẩm Hựu Dự, tiểu cô nương đanh đá mà xinh xắn, suy cho cùng vẫn không muốn giảng đạo lý với tên này. Nếu thật sự muốn nói đạo lý thì cũng là Thẩm Hựu Dự đuối lý, ai bảo hắn nửa khuya muốn cạy cửa phòng nữ nhi chứ!
Nếu không phải Thẩm Hựu Dự còn hữu dụng, người đầu tiên muốn mang hắn lên quan phủ chắc chắn là Phương Niên Niên, sau đó là Phương gia, riêng Phương tiểu đệ nếu biết ngọn ngành thì sẽ đi chém người luôn rồi.
Phương Niên Niên ra ngoài tiếp đón mọi người, nhìn thấy tiểu đệ hì hà hì hục kéo theo thùng gỗ, liển kinh ngạc hô lên: “Ôi, nhiều cua thật đấy.”
Nhìn bóng lưng Phương Niên Niên, Thẩm Hựu Dự mấp máy môi, theo nàng ra ngoài.
“Lúc đầu còn nhiều hơn đó, phụ thân nói nhiều thế cũng không ăn hết, chỉ lựa mấy con cua lớn mang vè, còn lại đều thả đi.” Mặt mũi Phương Thừa Ý đổ đầy mồ hôi, đầu tóc ướt sũng, chóp mũi còn dính bùn ở hồ, toàn thân không có chỗ nào sạch sẽ.
Hai mắt hắn sáng lấp lánh, được bắt cá mò cua bên hồ là một chuyện rất thú vị.
“Thẩm Hựu Dự.” Phương Niên Niên hô hào.
Thẩm Hựu Dự do dự một hồi thì đi qua: “Làm gì?”
“Ngươi mang thùng cua này vào phòng bếp đi.” Phương Niên Niên phân phó, lấy từ trong ngực một cái khăn tay, lau chùi khuôn mặt lấm lem của tiểu đệ, ghét bỏ nói. “Tên nhóc ở dơ này, đợi tỷ nấu nước nóng rồi tắm cho sạch sẽ.”
Phương Thừa Ý từ chối quanh co, đôi mắt ngó ngang liếc dọc, tìm thời cơ trốn khỏi tay a tỷ, ngay bây giờ hắn chỉ muốn qua dịch trạm đối diện, chia sẻ trải nghiệm mò cua với bằng hữu, tuyệt đối phải để Lương Tráng gào thét hâm mộ.
“Không được cãi lời!” Phương Niên Niên cốc đầu tiểu đệ, cảnh cáo hắn đừng hòng chạy. “Phụ thân với Đại Ngưu thúc cũng vậy, chờ một lát rồi rửa mặt luôn.”
Phương Niên Niên ngẩng đầu, nhìn hai nam nhân đang đi về phía mình, cả hai đều xách giày, đi chân trần, bùn đất dính lên người cũng đã khô lại.
Phụ thân xách theo một cái thùng lớn, bên trong là một con cá diếc to bụng trắng lưng xanh đang giãy dụa không ngừng, vô cùng tươi sống, nếu nuôi trong chum nước có thể sống thêm mấy ngày.
Đại Ngưu thúc cũng vác về một cái lưới lớn, lưng áo ướt đẫm, toàn thân là mùi cá tanh. Trên tay ông là hai con cá, một bên là cá mè hoa, một bên là cá chuối, cả hai đều dài như cánh tay, sinh lực tràn trề, quẫy đuôi không ngừng, bắn nước tung toé khắp nơi.
Hai người khoái chí cười đùa. Phụ thân vẫn còn mang theo bất ngờ, ông dỡ xuống cái lưới mà Phương Đại Ngưu cõng về: “Niên Niên, nhìn đây, ta còn bắt được một con ba ba nữa. Một lát con nấu cho mẫu thân con bồi bổ thân thể, con ba ba này khoẻ lắm đấy.”
“Cảm ơn phụ thân.” Phương Niên Niên giòn giã đáp ứng, mặc dù nàng không quá thích ba ba, song cũng không thể lãng phí lòng thành của phụ thân, hai ngày nay cả nhà nàng cũng ăn thịt kho tàu đến mức ngán ngẩm dầu mỡ.
Sau lưng Phương Niên Niên, Thẩm Hựu Dự nhìn chằm chằm vào thùng cua, tựa như nhìn lâu thêm một chút thì nó sẽ biến thành một bông hoa vậy. Hắn tức giận cũng không lộ ra ngoài mặt, ai bảo mặt hành vốn lạnh lùng cơ chứ, có tức giận thì cũng không ai biết, cuối cùng lại khiến nội thương nghiêm trọng thêm, Phương Niên Niên hoàn toàn không để tâm đến, cuối cùng hắn đành nhận mệnh, xách thùng gỗ ra sau bếp.
Dọc đường đi, hắn chỉ chăm chăm nghĩ xem nha đầu thối này có thể biến cua thành món gì ngon miệng?
Cua vốn không được xem là thực phẩm tinh tế, dù Cao Tổ đế lúc còn sống đều phải ăn hai con cua mỗi dịp Trung thu, song cua vẫn không được tầng lớp thượng lưu yêu thích, vị tanh, tính hàn, lúc ăn rất phiền phức, dễ ảnh hưởng hình tượng.
Dân gian lại càng không thích cua, không có thịt.
Trong mấy dịp lễ tết, ai nấy cũng thích thịt mỡ ba chỉ, ăn đến miệng chảy đầy mỡ, chỉ riêng xương ống, lòng lợn là bị ghét bỏ, mấy bộ vị này đều có mùi tanh.
Phương Niên Niên đã nghĩ ra cách nấu cua, chắc chắn không thể thiếu cua hấp, nấu trước một con, hôm nay Trung thu, cua hấp, bánh trung thu, rượu Hoa Điêu, người một nhà tụ tập bên nhau, tận hưởng đoàn viên.
Thấy Phương Khuê mang cá về, không ít người cảm thấy hứng thú, lên tiếng hỏi mua, song đều bị Phương Khuê cự tuyệt, đây đều là giữ lại trong nhà ăn, ông cũng chỉ chọn cá lớn, cá ngon.
Cả đám người tiếc nuối chép miệng một cái, lại lục tục mua bánh trung thu rồi rời đi. Thời gian không còn sớm, phải về nhà chuẩn bị cơm tối.
Cho dù gia cảnh nghèo khổ, song hôm nay cũng muốn được ăn hai món ngon, nhìn vầng trăng sáng, nghe mùi hoa quế tiến vào mộng đẹp, mơ ước năm sau mình sẽ có thịt có cá, giàu sang hơn.
Lò bánh Phương gia bày ở ngoài được dọn vào, chỉ chừa lại một ít để cả nhà ăn, còn lại là chuẩn bị cho Lý thẩm.
Trương nương tử đến giúp đỡ cũng phụ mọi người dọn dẹp đồ đạc, song tay chân lại không có vẻ nhanh nhẹn như mọi khi, nàng lề mề lau tới lau lui mỗi cái bàn, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Phương Niên Niên, lông mày chau lại, tâm sự nặng nề.
Phương Niên Niên gói ghém tiền công cùng bánh trung thu cho Trương nương tử, nàng nhìn về phía Trương nương tử, đôi mắt hạnh tươi rói, tựa như biết nói biết cười.
Giống như nàng đã biết tất cả mọi chuyện, chỉ đợi Trương nương tử nói ra miệng. Trương nương tử bởi vì xấu hổ mà mặt đỏ hết lên, nàng ra ngoài quầy hàng, cúi đầu nói: “Cô nương, ta không phải là người nhiều chuyện, nhưng ta biết chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui thì chắc phải nói cho cô nương. Nhà cô nương đối đãi với ta không tệ, Trung thu hàng năm đến làm việc cho nhà cô nương, ta vừa được bánh trung thu vừa có thêm bạc, hài tử nhà ta cũng được hưởng một ngày lễ đủ đầy.”
Phương Niên Niên ngừng tay lại, kéo tay Trương nương tử ra bên ngoài ngồi. Nàng lập tức rót hai chén trà xanh, đẩy một chén trước mặt Trương nương từ, hơi nóng mờ mịt khiến tâm trạng thấp thỏm dần buông lỏng.
“Thẩm nương tử, thẩm làm việc nhanh nhẹn cẩn thận, mỗi lần hỗ trợ còn giúp nhà con quét dọn, khiến nhà con cũng đỡ mất công.” Phương Niên Niên nhìn ra sau lưng Trương nương tử, thấy mẫu thân đi tới.
Tháp Na lên tiếng: “Có Trương nương tử làm việc, bọn ta rất yên tâm. Than của nhà nương tử đưa tới cũng tốt hơn mấy nhà khác, rất ít tạp chất, bọn ta cũng chi trả đúng mức thôi.”
Phương Niên Niên gật đầu thật mạnh, đốt than cũng không phải việc nhẹ nhõm, có thể đốt than cháy đều cũng là do tay nghề, bọn họ dùng quen than của Trương gia, chỉ cần lên tiếng là sẽ đưa tới ngay, giúp nhà họ bớt được rất nhiều phiền phức.
Trương nương tử cười ngượng ngùng, hai tay vò nắn vạt áo, nàng rất ít khi được người khác khích lệ, những lời này của gia chủ đều là việc mà nàng phải làm. Nàng vì sự do dự của bản thán mà hổ thẹn, gia chủ tốt như vậy, sao nàng có thể nghe được chuyện này mà lại không phải là người đầu tiên nói ra, thật sự mê muội quá.
“Nương tử, cô nương, ở trấn trên có một nhà mở tiệm bán bánh trung thu, cũng là loại bánh giống hệt của nhà mọi người. Nhà họ mới cưới về một nàng dâu, chính là Tước Nhi từng đến giúp việc cho mọi người.” Trương nương tử lấy hết can đảm, kể lại mọi chuyện mình biết. “Người nhà ta hôm qua lên trấn Ô Y đưa than, nhìn thấy nhà họ buôn bán khá tốt, lại còn dùng chiêu bài giống hệt mọi người, cũng viết một chữ 'Phương' nguỵ trang bên trên. Thật sự xin lỗi mọi người, nhà ta nhát gan, sợ phiền phức, đáng lý tối qua nên đến nói cho mọi người biết. Nhưng mà, nhưng mà ta cứ lần lữa cho đến bây giờ.”
Trương nương tử cúi đầu, khuôn mặt trắng bệch vì áy náy.
Đã khiến gia chủ giận rồi, ắt không thể lấy được tiền công.
Phương Niên Niên liếc mắt nhìn mẫu thân, thè lưỡi nghịch ngợm, Tháp Na bất đắc dĩ nhẹ gật đầu.
Phương Niên Niên nắm tay Trương nương tử, ngón tay nàng ta thô ráp, trong lòng bàn tay cũng có vết chai sạn, đây là một đôi tay phải làm lụng việc nhà, vất vả kiếm kế sinh nhai, sớm đã không còn là bàn tay nõn nà của thiếu nữ, thời gian đã tạo thành nhiều vết hằn trên tay: “Thẩm nương tử, thẩm có muốn kiếm sống bằng bánh ngọt không?”
Trương nương tử ngẩng phắt lên, sắc mặt càng thêm tái nhợt, bờ môi mấp máy thề thốt: “Cô nương, nhà ta không phải loại lòng dạ hiểm độc như thế, chắc chắn không mang tâm tư bỉ ổi đó.”
“Thẩm nương tử suy nghĩ nhiều rồi, con chính là muốn hỏi nương tử có muốn bán bánh ngọt làm kế sinh nhai hay không? Không chỉ riêng mấy loại bánh trung thu lúc trước, cả những loại năm nay nữa.” Phương Niên Niên siết chặt tay Trương nương tử, giọng nói mềm mại, ánh mắt dịu dàng nhìn Trương nương tử. “Hôm nay nhà con làm bánh trung thu, có nhân thập cẩm, nhân đậu, con sẽ làm lại từ đầu chí cuối cho thẩm xem, thẩm ở nhà hẳn quen việc bếp núp, sẽ học rất nhanh, làm nhân bánh vốn hơn nhau ở chỗ dùng tâm chứ không dùng kỹ thuật, nếu thẩm chú tâm, ắt có thể làm ra giống như nhà con.”
Trương nương tử mê man, đầu óc nàng vốn không nhanh nhạy, vẫn chưa hiểu dụng ý của Phương Niên Niên.
Phương Niên Niên cười cười, lại nói tiếp: “Lúc trước làm bánh trung thu có hạn chế quá lớn, cứ qua trung thu sẽ không có ai mua. Song hôm nay thì khác, nói trắng ra đây chính là bánh có nhân, ngày nào cũng có thể ăn, mà nhân bánh lại dễ thay đổi, có thể làm bánh nhân đậu, nhân hạt dẻ, nhân khoai lang.”
Trương nương tử lặng lẽ gật đầu, lúc làm việc nàng cũng từng nghĩ đến chuyện này.
“Thẩm cùng Trương thúc không quá dư dả, ban đầu có thể thử bày hàng gánh tại chỗ nào náo nhiệt, khi có khách quen, nhiều mối, tích cóp dư dả thì mở thành cửa tiệm.” Phương Niên Niên cũng suy nghĩ đến tương lai cho họ, còn cụ thể thế nào thì phải do họ quyết định.
Làm cái nghề này, vốn bỏ ra thấp, vào nghề nhanh, điều kiện chính là phải có cơ hội đi trước.
Phương Niên Niên không dám hứa về bạc vàng đầy nhà, song dựa theo công thức của nàng, làm một tiểu phú thương thì hoàn toàn có thể.
Nàng rất tự tin vào bản thân mình!
Trương nương tử mở to mắt, liên tục gật gù, sắc mặt vốn trắng bệch vì kích động mà dần dần khôi phục huyết sắc.
Nàng khó tin nhìn Phương Niên Niên, Phương Niên Niên lại gật đầu cười.
Nỗi lo lắng của nàng dần tiêu tan, vừa không bị gia chủ trách tội, lại còn có một miếng ăn từ trên trời rơi xuống, cho phép nhà nàng kinh doanh, có thêm kế sinh nhai. Tối hôm qua nghe đương gia nói, trong thâm tâm nàng không phải chưa từng nghĩ đến, song nàng vốn sống thật thà, không dám làm trái bổn phận, đồng tiền sạch sẽ mới thoải mái chi tiêu, tiền kiếm được từ mưu hèn kế bẩn thì có kê cao gối cũng không ngủ được.
Đây là một cơ hội.
Đầu óc đơn giản của Trương nương tử hình thành nhận định như thế, mấy năm qua đi theo Phương gia làm bánh trung thu, nàng biết điểm tâm Phương gia làm bán rất chạy. Trương nương tử không do dự nhiều, thậm chí cũng không suy nghĩ mấy, nàng chỉnh đốn trang phục, đứng trước mặt mẫu tử Phương gia hành lễ, cúi đầu tha thiết nắm bắt cơ hội này.
Đưa tiễn Trương nương tử xong, Phương Niên Niên nũng nịu ôm lấy cánh tay của Tháp Na hồi lâu, Tháp Na vốn cương trực thẳng thắn mới chịu dẹp bỏ ý định đi chém người.
Hai ba ngày trước, nhà nàng sớm đã biết tin tiểu nhị kia mở tiệm trên thị trấn, Tháp Na đã tức xì khói, Phương tiểu đệ nhao nhao muốn dẫn người đến phá tiệm người ta, hai phụ tử Phương Niên Niên phải cố gắng trấn an một hồi lâu thì hai người mới nguôi giận.
“Mẫu thân, đừng giận mà, bọn tiểu nhân đó không đáng đâu.”
“Con với phụ thân con một bụng gian xảo, ta không biết hai người đang suy tính cái gì. Thôi thôi, ta tới nhà bếp dọn dẹp, để còn chuẩn bị nấu cơm nữa.”
“Dạ dạ.”
Khó lắm mới làm mẫu thân yên lòng, Phương Niên Niên thở ra nhẹ nhõm.
Ngẩng đầu lên, Thẩm Hựu Dự đang nhìn nàng giống như nhìn yêu quái, Phương Niên Niên nở nụ cười ngọt ngào, nhìn qua tưởng chừng vô hại mà lại dịu dàng.
Song Thẩm Hựu Dự không dễ dàng bỏ qua, nghe Phương Niên Niên nói chuyện cùng Trương nương tử, hắn cười lạnh.
Hoá ra nha đầu này cũng không phải một cô nương dễ bị ức hiếp.
Lời tác giả:
Là một sọt cua lông rất lớn, nhiều gạch (lại phải tưởng tượng giống như là bản thân có tiền mua được cua lông Dương Trừng(*), thật tức giận)
(*) Cua lông Dương Trừng: được mệnh danh là “thiên hạ đệ nhất cua”, giới quý tộc Trung Quốc rất săn đón đặc sản này.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.