Edit: Huyên
Hồ Vạn Sơn bị dọa đến run chân thở phì phò, thét lên với Hồ Ngọc: “Nhất định là có người dùng biện pháp độc ác giết chết Hồ An, ta cho ngươi thời gian ba ngày, bất kể như thế nào ngươi nhất định phải bắt tên hung thủ này cho ta, bằng không thì cái mũ ô sa của ngươi khó mà giữ nổi!”
Hồ Ngọc nhíu mày, không lên tiếng.
Khổng Vũ hừ lạnh: “Rất rõ ràng tên Hồ An này tự mình siết chết mình, ngươi nói đạo lý chút được không?”
Hồ Vạn Sơn tức điên: “Ngươi là ai? Bản quan nói chuyện khi nào đến phiên ngươi ngắt lời!”
Khổng Vũ còn muốn nói tiếp, Hồ Ngọc kéo tay áo hắn ta, lắc lắc đầu.
Sở Đông Ly muốn đi vào nhà xí kiểm tra thi thể Hồ An, Tiểu Hi Tri lại kéo cổ áo hắn không cho hắn đi vào: “Bên trong thối quá, ngươi không thể nhìn từ bên ngoài à?”
Sở Đông Ly bất đắc dĩ, muốn giao Tiểu Hi Tri cho Khổng Vũ ôm một lát, thế nhưng Tiểu Hi Tri lại ghét bỏ Khổng Vũ, ôm cổ Sở Đông Ly không buông.
Không còn cách nào, Sở Đông Ly đành phải đứng bên ngoài nhà xí nhìn vào.
Một tay Tiểu Hi Tri che mũi của mình, một tay thì là nắm cái mũi thay Sở Đông Ly.
Sở Đông Ly vui vẻ, thật ấm áp!
Quan sát một hồi, Sở Đông Ly cảm thấy Hồ An không thể nào tự siết chết mình được, dùng tiết khố quấn lên cổ mình vài vòng Hồ An đương nhiên có thể tự làm được, nhưng khi hai tay của gã cầm hai đầu tiết khố dùng sức kéo ra hai bên, theo tiết tấu tiết khố càng siết càng chặt Hồ An sẽ hô hấp khó khăn, cường độ trên tay đương nhiên cũng sẽ yếu dần theo, như vậy tiết khố đương nhiên cũng sẽ lỏng ra, làm sao gã có thể tự mình siết chết mình chứ?
Thi thể của Hồ An còn ấm áp, hẳn là vừa mới chết không lâu, nói đến thời gian tử vong của Hồ An và Hương Hương cực kỳ gần nhau, làm cho Sở Đông Ly chú ý chính là hai cái sinh thần bát tự y chang nhau ngoại trừ khác năm sinh được thêu trên cái khăn gấm tìm được trên người Hương Hương kia, một cái trong đó là của Hương Hương, cái còn lại kia có thể là của Hồ An không...
Nghĩ tới đây, Sở Đông Ly hỏi Hồ Vạn Sơn còn đang mắng không ngừng: “Ngươi biết sinh thần bát tự của Hồ An không?”
Hồ Vạn Sơn dùng con mắt như đậu xanh liếc Sở Đông Ly, giọng điệu khinh miệt hỏi: “Ngươi là ai? Hồ Thái Thú ngươi dạy bảo đám thuộc hạ các ngươi như thế nào hả, không tôn không ti, vậy mà thấy bản quan cũng không gọi một tiếng đại nhân?”
Hồ Ngọc cười trên nỗi đau của người khác, trong lòng tự nhủ: Tên Khâm sai chó nhà ngươi, ăn tim gấu mật báo à, thế mà muốn Sở Đông Ly gọi ngươi là đại nhân, còn khúm núm với ngươi?
Phải biết, Hồ Ngọc tuyệt đối dám đắc tội Hồ Vạn Sơn, mà không dám đắc tội Sở Đông Ly.
Hồ Ngọc đang muốn mở miệng, Sở Đông Ly khoát khoát tay với hắn, nói với Hồ Vạn Sơn đang vểnh râu ria bày kiểu cách nhà quan: “Bản đại gia có thể cứu mạng nhà ngươi, ngươi tốt nhất lễ phép với ta chút, ta cũng không ngại nói cho ngươi, quản gia Hồ An của ngươi là bị chú sát (*), không chừng kế tiếp sẽ đến phiên ngươi, ta hỏi ngươi cái gì thì đáp cái đó, về phần hỏi ta là ai, Tiểu Hi, nói uy danh của bản đại gia cho đại nhân này đi.”
(* phương thức giết người dùng nguyền rủa)
Tiểu Hi Tri vặn vẹo mông trong khuỷu tay Sở Đông Ly, giọng đầy vị sữa nói: “Khổng Tước nói Sở Sở là ác bá thu yêu sư của quận An Bình, thủ hạ đều là yêu ma quỷ quái, tuyệt đối đừng nên chọc giận hắn, không thì hắn sẽ tìm mấy con quỷ quái đi đối phó ngươi, bảo đảm ngươi ăn không hết gói mang về......”
Hồ Ngọc và Khổng Vũ cố nhịn cười.
Trên mặt Hồ Vạn Sơn lúc xanh lúc trắng.
Sở Đông Ly bóp mông Tiểu Hi Tri, “Lời này là ngươi nói mà, sao lại nói là Khổng Tước?”
Tiểu Hi Tri tức giận: “Là Khổng Tước nói, không tin ngươi đi về hỏi hắn đi.” Lúc cậu còn trong quả trứng, có một lần nghe được Khổng Tước và đám kia mao cầu nói.
Thấy tay nhỏ của Tiểu Hi Tri nắm chặt lại, hai mắt phun lửa lom lom nhìn mình, Sở Đông Ly biết tiểu gia hỏa thật sự tức giận, sợ cậu khó chịu thì lại phun một đám lửa lớn, đến lúc đó cũng không ổn...... Ở trong lòng mắng Khổng Tước nói lung tung một trận, Sở Đông Ly vội vàng trấn an Tiểu Hi Tri: “Thật xin lỗi, là ta hiểu lầm ngươi sau này ngươi nói cái gì ta đều tin tưởng, tuyệt đối không nghi ngờ ngươi.”
Tiểu Hi Tri hầm hừ, thế nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy đây là một cơ hội, thế là cậu thừa cơ nói: “Ta muốn mua cái ngoại bào hoa sen kia.”
Sở Đông Ly: “.....” Tiểu tổ tông sao ngươi lại nhớ mãi không quên cái ngoại bào hoa sen xinh đẹp đó vậy?
Thế nhưng là bản thân không đúng trước, Sở Đông Ly chỉ có gật đầu đáp ứng.
Nguyện vọng đạt thành, Tiểu Hi Tri xoa xoa mắt, cảm thấy buồn ngủ: “Sở Sở, ta muốn ngủ.”
Sở Đông Ly cởi áo khoác, gói kỹ Tiểu Hi Tri lại, vỗ lưng của cậu nói: “Vậy thì ngủ đi.”
“Vậy ngươi nhớ giúp ta mua cái ngoại bào kia nha.” Tiểu Hi Tri không yên tâm dặn dò.
Sở Đông Ly dở khóc dở cười: “Biết rồi, tiểu tổ tông, trở về sẽ giúp ngươi mua.”
“Sở Sở thật tốt.” Hôn một cái lên mặt Sở Đông Ly, Tiểu Hi Tri rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Tiểu Hi Tri vừa mới hóa thành người, cộng thêm sức mạnh lại bị phong ấn cho nên tinh thần cũng không tốt lắm, nói ngủ liền ngủ, đối với tình huống này của cậu Sở Đông Ly có hơi lo lắng, xem ra cần phải mau chóng nghĩ biện pháp mở phong ấn trên người cậu mới là con đường giải quyết triệt để.
Hồ Vạn Sơn muốn cầu Sở Đông Ly cứu mình, thế nhưng lại không bỏ được mặt mũi, thấy Sở Đông Ly chỉ quan tâm đứa bé kia, gã gấp gáp đành phải không ngừng nháy mắt ra dấu với Hồ Ngọc, mới vừa rồi Hồ Ngọc đến cùng hắn, nghĩ hẳn là có quen biết nhau.
Hồ Ngọc ho một tiếng, hỏi Sở Đông Ly: “Tiên sinh, ngươi nói Hồ An bị chú sát, đây là sao?”
Sở Đông Ly trừng mắt: “Xuỵt, nói chuyện nhỏ chút.”
Hồ Ngọc nhẹ giọng hỏi lại lần nữa.
Sở Đông Ly hỏi Hồ Vạn Sơn: “Ngươi có biết sinh thần bát tự của Hồ An không?”
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Hồ Vạn Sơn lắc đầu, gã nghĩ nghĩ, nói: “Chỉ là tiểu thiếp của ta hẳn phải biết, nàng và Hồ An là huynh muội.” Nói rồi quay đầu phân phó hạ nhân đi hỏi tiểu thiếp Hồ Lệ sinh thần bát tự của ca ca nàng.
Rất nhanh hạ nhân đã trở lại, sinh thần bát tự của Hồ An quả nhiên chính là cái được thêu trên khăn gấm: Năm Ất Sửu, tháng Bính Thân, ngày Tân Sửu, giờ Nhâm Dần.
Hồ Ngọc và Khổng Vũ hai mặt nhìn nhau, rồi cùng nhìn Sở Đông Ly.
Hồ Vạn Sơn bất an hỏi: “Sinh thần bát tự của Hồ An có vấn đề gì à?”
Sở Đông Ly không trả lời, lại hỏi: “Hồ An là người nơi nào, trước kia tới quận An Bình chưa?”
Hồ Vạn Sơn nói: “Hồ An là người Tây Kinh, theo ta được biết hắn là chưa từng đến An Bình, bởi vì hôm đó lúc đến An Bình, ta nói với hắn quận An Bình quận quả thật là khối địa bảo giống như lời đồn, Hồ An trả lời ta hắn cũng lần đầu tiên tới, còn khen quận An Bình quả thật là danh phù kỳ thực (*).”
(* danh phù kỳ thực: danh tiếng xứng với thực tế)
Sở Đông Ly để Hồ Ngọc tìm nha hoàn Tiểu Đào của Lý Chỉ Lan đến, Hồ Ngọc đáp lời, phân phó nha dịch mang Tiểu Đào tới.
Sau khi Tiểu Đào đến, Sở Đông Ly hỏi nàng: “Hương Hương là người nơi nào? Ngươi có biết cô ấy có từng đi Tây Kinh không?”
Tiểu Đào nói: “Hương Hương là người quận An Bình, nô tì nhớ cô ấy hẳn chưa từng đi Tây Kinh, bởi vì cô ấy giống như nô tì mười tuổi đã bị bán vào Lý phủ làm nha hoàn.”
Sở Đông Ly gật đầu, quả nhiên Hương Hương và Hồ An vốn không biết đối phương, đã không quen nhau, vậy thì không có khả năng có thâm cừu đại hận gì, xem ra là có người lợi dụng sinh thần bát tự của bọn họ để giết người, Hương Hương chỉ là thanh đao để người nọ mượn đao giết người, người hung thủ muốn giết hẳn là Hồ An, nói như thế nói hung thủ có khả năng cũng là người Tây Kinh, mà lại vô cùng có khả năng lúc này cũng đang ở quận An Bình, gã theo dõi Hồ An ở đây......
Sở Đông Ly lại nghĩ không ra, sao hung thủ lại biết sinh thần bát tự của Hương Hương? Gã tất nhiên sẽ giết người, vì sao không trực tiếp giết chết Hồ An mà muốn hại thêm một cái mạng khác?