Edit: Huyên
Hồ Ngọc hỏi Sở Đông Ly: “Tiên sinh, ngươi nói Hồ An bị chú sát, đây là sao? Cái chết Hương Hương và Hồ An có liên quan đến nhau phải không?”
Sở Đông Ly nói: “Trên cái khăn gấm tìm được trên người Hương Hương có hai cái sinh thần bát tự, một cái là của Hương Hương, một cái khác là của Hồ An.”
Hồ Ngọc gật đầu, cũng bởi vì hai cái sinh thần bát tự này hắn mới có thể cảm thấy cái chết của Hương Hương và Hồ An có liên quan với nhau.
Đứng mãi cũng cảm thấy mệt mỏi, Sở Đông Ly tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống, nói: “Loại phương thức chú sát này gọi là cẩm thuật.”
“Cẩm thuật?” Bọn người Hồ Ngọc chưa từng nghe qua, đều không nén nổi ngạc nhiên.
Sở Đông Ly nói: “Như các ngươi thấy đó, trên cái khăn gấm kia vẽ một người đàn ông treo cổ, ngoài ra còn có hai cái sinh thần bát tự có ngày và tháng giống nhau như đúc.”
Mọi người gật đầu.
Sở Đông Ly nói: “Hương Hương thắt cổ tự sát, mà Hồ An kỳ thật cũng có thể nói là treo cổ, bị một sức mạnh vô hình treo cổ, đây chính là chú sát, hung thủ lợi dụng sinh thần bát tự của Hương Hương và Hồ An tương tự nhau, treo cổ Hương Hương, từ đó đạt tới mục đích giết chết Hồ An, cái khăn gấm kia thật ra là công cụ để làm chú thuật.
(* Cẩm: gấm)
Khổng Vũ không hiểu: “Nhất định phải dùng gấm mà không thể dùng vải vóc khác à, ví dụ như sợi đay chẳng hạn.”
Sở Đông Ly nói: “Theo ta được biết, ngôn chú sư thi chú thuật đều dùng gấm, dựa theo lý giải của ta đại khái gấm có thể tụ khí cao hơn, cái gọi là khí đơn giản chính là một loại niệm lực của con ngươi, sinh thần bát tự của Hồ An và Hương Hương tương tự nhau, thông qua cái khăn gấm đã thi chú thuật kia, từ một trình độ nào đó mà nói hắn và Hương Hương là cùng một thể, Hương Hương bị treo cổ, Hồ An cũng sẽ bị treo cổ theo.”
Tất cả mọi người cảm thấy loại phương thức giết người này quá sức tưởng tượng nổi, tại sao giết người này đồng thời lại có thể giết chết một người khác chứ?
Khổng Vũ nói: “Vậy theo như tiên sinh nói vậy chẳng phải Hồ An là do Hương Hương giết?”
Sở Đông Ly lắc đầu: “Hương Hương và Hồ An vốn không quen biết, không oán không thù sao lại có thể có thể vì một người xa lạ mà bỏ mạng của mình, ta thấy tên hung thủ này là một người hoàn toàn khác.”
“Hung thủ là ai?” Hồ Vạn Sơn vội vàng hỏi, hiện tại gã quan tâm nhất là bắt được hung thủ, thiên hạ rộng lớn, người có sinh thần bát tự với mình cũng nhiều, loại chú sát này khó lòng phòng bị, thần không biết quỷ không hay giết chết mình rất dễ dàng, gã vừa mới thăng quan còn chưa hưởng thụ vinh hoa phú quý hương xa mỹ nhân của mình, gã cũng không muốn chết.....
Sở Đông Ly nhún vai: “Vấn đề này ta còn phải hỏi ngươi, Hương Hương chỉ là người vô tội đáng thương bị liên luỵ vào, rất rõ ràng mục đích của hung thủ là đẩy Hồ An vào chỗ chết, nghĩ đến thì nhất định là có thâm cừu đại hận gì với Hồ An, Hồ An có từng đắc tội người nào không? Dù công phu của ngôn chú sư có tốt, thi thuật hại người như vậy cũng sẽ bị phản phệ, chính hắn ta sớm muộn gì cũng cũng khó thoát khỏi cái chết, nếu hắn đã không tiếc bỏ mạng cũng muốn Hồ An chết, ở đây nhất định là huyết hải thâm thù.”
Hồ Vạn Sơn không biết suy nghĩ đến cái gì, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt đến dọa người.
Nhìn mặt đoán ý, Sở Đông Ly nói: “Ta cảm thấy hung thủ theo chân các ngươi tới, ta ở quận An Bình lâu như vậy cũng chưa nghe nói gần đây có ngôn chú sư lợi hại gì.”
Hồ Ngọc cũng gật đầu nói phải.
Gương mặt Hồ Vạn Sơn trắng bệt, chân cũng không tự giác mà run lên.
Thấy thế, Hồ Ngọc thử thăm dò hỏi: “Có phải đại nhân có manh mối gì rồi?”
Hồ Vạn Sơn lắc đầu, mặt gã âm trầm phân phó Hồ Ngọc: “Bắt hết tất cả những người xa lạ gần đây vào quận An Bình quận cho ta, bản quan muốn thẩm vấn từng người, bản quan ngược lại muốn xem xem đến tột cùng là ai đang giả thần giả quỷ.”
Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
Nha dịch nhìn Hồ Ngọc, “Đại nhân, có phải dựa theo ý của Khâm sai mà làm?”
Hồ Ngọc nghĩ nghĩ, “Làm theo đi, chỉ là sau người tìm trở về trước hết đừng thông tri Khâm sai đại nhân, chờ ta thẩm vấn lại nói tiếp.”
Thân phận của Hồ Vạn Sơn là Khâm sai, Hồ Ngọc lo lắng đến lúc đó gã sẽ không phân tốt xấu mà nghiêm hình bức cung làm ra mạng người, cho nên cố ý dặn dò nha dịch sau khi tìm được người đừng rêu rao, lặng lẽ mang về phủ Thái Thú.
Nha dịch nhận mệnh mà đi.
Sở Đông Ly nói: “Hồ ly tinh ngươi mua quan bán tước cũng là làm đến dáng ra hình.”
Thấy Sở Đông Ly thế mà tán thưởng mình, Hồ Ngọc có hơi đắc ý, Khổng Vũ bên cạnh bỗng nhiên sâu kín nói: “Khi đó ngươi cầu ta thay ngươi tham gia khoa cử không phải thề son sắt nói phải làm tham quan à, còn nói con người luôn luôn xem thường yêu tinh chúng ta cho nên muốn lấy bạc của bọn họ, nói đến ngươi cũng làm Thái thú đã gần hai năm rồi, sao bạc của ngươi tới tới đi đi đều ít như vậy, thậm chí còn lừa bịp ta không ít bạc, ngươi có thể nói cho ta biết cuối cùng là còn bao nhiêu bạc không?”
Nụ cười trên mặt Hồ Ngọc cứng đờ.
Sở Đông Ly cười ha ha, nói với Khổng Vũ: “Nếu hồ ly tinh này không trả tiền lại thì ngươi cứ bắt hắn bán mình trả nợ cho ngươi, ta nhìn tu vi ngươi vậy mà cao hơn Hồ Ngọc, chế phục hắn hoàn toàn không là vấn đề, chỉ là hồ ly trời sinh giảo hoạt, nếu như ngươi không giải quyết được hắn có thể tới tìm ta, ta giúp ngươi miễn phí.”
Khổng Vũ chắp tay với Sở Đông Ly: “Đa tạ tiên sinh.”
Hồ Ngọc khóc không ra nước mắt, hắn mượn Khổng Vũ không ít bạc, nếu thật sự phải trả cũng không biết phải trả đến năm nào tháng nào, thật sự chẳng lẽ phải bán mình làm nô à, hắn không rõ một con Khổng Tước tinh như Khổng Vũ lấy đâu ra nhiều bạc như vậy? Trái lại mình làm quan mà nghèo thế này, sao lại khác biệt lớn thế vậy chứ?
Sở Đông Ly nhìn sắc trời cảm thấy nên đến lúc trở về rồi, bằng không nếi về trễ tiệm thợ may đóng cửa sẽ không mua được cái ngoại bào hoa sen kia.
Cúi đầu nhìn Tiểu Hi Tri đang ngủ say, Sở Đông Ly dùng tay chọc chọc gương mặt mềm mại của cậu, trong lòng tự nhủ: Nếu mua không được cái ngoại bào hoa sen kia thì không biết trứng thối sẽ quậy thành bộ dáng gì.
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Trong lúc ngủ mơ Tiểu Hi Tri vô ý thức dùng tay nhỏ gãi gãi gương mặt, cố gắng chui đầu vào trong ngực Sở Đông Ly.
Sở Đông Ly vui vẻ, đưa tay chọt chọt cánh tay nhỏ lộ ra ngoài của Tiểu Hi, Tiểu Hi Tri nhíu mày, nắm tay rụt rụt giấu dưới bụng...... Sợ làm cậu tỉnh lại, Sở Đông Ly không dám chọt nữa, ôm áo ngoài cáo từ với Hồ Ngọc và Khổng Vũ rồi rời đi......
Hồ Ngọc hỏi Khổng Vũ: “Ngươi có thể nhìn ra bản thể của đứa bé kia không?”
Khổng Vũ lắc đầu.
Hồ Ngọc sờ sờ cằm, lại hỏi: “Tiên sinh nói là mao cầu hắn nuôi, ngươi tin không?”
Khổng Vũ nói: “Tiên sinh nói sao cũng được, ngươi đi quan tâm đứa bé kia làm gì, còn không bằng quan tâm làm sao để trả bạc cho ta kìa.”
Hồ Ngọc ôm cánh tay Khổng Vũ, cười nịnh nọt: “Quan hệ của chúng ta tốt như vậy, số bạc này cũng không cần trả đi?”
Khổng Vũ bất vi sở động (*): “Không trả cũng có thể, tựa như tiên sinh nói, bán mình trả nợ đi.”
(* bất vi sở động: không có động tĩnh)
Hồ Ngọc nháy mắt mấy cái, nghiêm túc suy tính một hồi, quyết định: “Có phải là bán mình cho ngươi thì không cần trả tiền?”
Khổng Vũ gật đầu.
Hồ Ngọc vui vẻ nói: “Vậy ta bán mình cho ngươi.” Theo quan hệ của hắn và Khổng Vũ, tin tưởng Khổng Vũ sẽ không ngược đãi hắn.
Khổng Vũ ý vị thâm trường (*) nhìn Hồ Ngọc, chậm rãi nói: “Đây là chính ngươi nói, ngươi cũng đừng hối hận.”
(* ý vị thâm trường: ý tứ hàm súc thâm sâu)
Hồ Ngọc ưỡn ngực, “Không hối hận.”
Khóe miệng Khổng Vũ nhếch lên, “Vậy thì tốt quá.”
...
Hồ Vạn Sơn trở lại sương phòng trong hậu viện chùa Hồng Diệp, đây là nơi gã tạm thời ở lại, tiểu thiếp Hồ Lệ đã biết được tin tức anh của mình bị ngộ hại, đang khóc đến chết đi sống lại, thấy Hồ Vạn Sơn đi vào lập tức nhào tới khóc lóc: “Lão gia, chàng phải làm chủ cho anh thiếp, ca ca thiếp tuyệt đối sẽ không tự sát, nhất định là có người hại chết huynh ấy, chàng nhất định phải tìm ra tên hung thủ này để gã đền mạng.”
Hồ Vạn Sơn tâm phiền ý loạn, ôm Hồ Lệ nhẫn nại an ủi nàng ta.
Hồ Lệ thút tha thút thít khóc hơn nửa ngày cuối cùng mới ngừng nước mắt lại, rút ra một cái khăn gấm lau khô nước mắt trên mặt.
Cái khăn gấm kia có màu hồng phấn, phía trên dùng năm loại tơ khác màu thêu năm con mèo đang chơi đùa trong bụi hoa.
Thấy năm con mèo con hồn nhiên đáng yêu kia, Hồ Vạn Sơn thuận miệng hỏi một câu: “Cái khăn gấm này lấy ở đâu đấy, hình như trước kia chưa thấy nàng dùng qua.”
Hồ Lệ nói: “Đây là thiếp mua được từ một người bán hàng rong, lúc chúng ta lên núi không phải có một người bán hàng rong bán đồ chơi nhỏ bên ngoài chùa Hồng Diệp sao, thiếp thấy mèo con thêu trên khăn gấm này rất đáng yêu nên mua lại.”
Hồ Vạn Sơn cũng có chút ấn tượng, chẳng qua gã không để việc này ở trong lòng.
Hồ Lệ chần chờ một chút, kềm chế sợ hãi trong lòng lấy dũng khí hỏi: “Lão gia, chàng nói có phải là oan hồn Trương Dịch Văn trở về đòi mạng không?”