Edit: Huyên
Đối với Tử Vong Chi Nhãn, Sở Đông Ly chỉ biết nó là cấm địa của Long tộc, ở sâu nhất trong Đông Hải, trừ điều đó ra hoàn toàn không biết gì cả.
Một khắc cũng không thể trì hoãn nữa, Sở Đông Ly Tạ Hi Tri đi thẳng vào Đông Hải.
Lửa giận trong lòng không thể nào lắng lại được, Sở Đông Ly kéo Tạ Hi Tri, giết tới Thủy Tinh Cung của Long Vương, phất tay áo với đám quân tôm đi lên hỏi, chỉ chỉ hai cây cột bạch ngọc nạm vàng hoa lệ ở cửa chính với Tạ Hi Tri ——
Tạ Hi Tri nhướng mày, hiểu ý.
‘Ầm!’
Trong ánh mắt trợn ngược há hốc mồm của quân tôm, hai cây cột bạch ngọc ‘ầm ầm’ sụp đổ.
Sở Đông Ly vỗ vỗ quần áo, nói với đám quân tôm: “Nói cho lão long Long Càn Uyên, sớm muộn ta cũng phá sào huyệt của lão, để lão ngủ ngoài bãi cát…… Đoàn Đoàn, chúng ta đi thôi.”
Đợi đến khi đám quân tôm kịp phản ứng, hai người sớm đã không thấy tăm hơi đâu.
Đám quân tôm loạn thành một bầy, vừa bò vừa lăn đi vào bẩm báo cho Long Vương.
Thở một hơi thật mạnh, Sở Đông Ly mới nguôi được một chút.
Tạ Hi Tri: “Sở Sở, vừa rồi ngươi rất đẹp trai.”
Sở Đông Ly nói: “Chờ cứu được mẹ, ta nhất định sẽ không cho lão long kia sống thoải mái.”
Tạ Hi Tri: “Chúng ta ba ngày quậy một lần, năm ngày quậy thêm một lần nữa, quậy bọn họ không được bình yên.”
Sở Đông Ly bị chọc cười: “Làm như thế đi.”
Gọi là Tử Vong Chi Nhãn, bởi vì cửa vào giống một con mắt màu đen to lớn.
Cát đen chậm rãi chuyển động, giữa cát đen hơi nhô lên, phía trên hiện ra từng tia kim sắc.
Quan sát một lát, Sở Đông Ly nói: “Chỗ nhô lên ở giữa nâng hẳn là cửa vào.”
Tạ Hi Tri xoay người nhặt được một hòn đá to bằng nắm tay, dùng sức quăng vào giữa ——
Vốn chỉ muốn thử nơi đó sâu cạn ra sao, há biết lại dẫn họa đến, chỉ nghe thấy một tiếng gầm thét kinh thiên động địa, một quái vật màu đen có chín đầu chui ra từ bên trong cát, phun chín đầu lưỡi đỏ thật dài ra, gào lớn: “Tên không có mắt nào dám ném lão tử!”
“….” Sở Đông Ly trấn định hỏi Tạ Hi Tri: “Đồ chơi gì đây?”
Đối diện với chín cặp mắt kim sắc lớn như chuông đồng nọ, Tạ Hi Tri: “Nhìn trông giống rắn.”
Quái vật chín đầu liếc mắt đánh giá Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri, rất là ngạo mạn hừ một tiếng: “Giống cái gì, ta chính là rắn.”
Sở Đông Ly khiêm tốn thỉnh giáo: “Chủng loại nào?”
Chín cái đầu lung lay, khinh bỉ: “Ngươi không biết à, Rắn Chín Đầu đó.”
Tạ Hi Tri ho một tiếng, nói: “……Đống cát đen dưới người của ngươi có phải là lối vào Tử Vong Chi Nhãn?”
Rắn Chín Đầu trừng mắt, cảnh giác: “Các ngươi là rồng?”
“Không phải.” Tạ Hi Tri rất dứt khoát phủ nhận.
Rắn Chín Đầu bán tín bán nghi: “Đời này ta hận nhất chính là rồng, gặp một con giết một con.”
Ánh mắt Sở Đông Ly sáng lên: “Ngươi có thù với Long tộc?” Nếu có thù vậy thì quá tốt rồi, hắn cũng không vừa mắt người của Long tộc.
Cát đen đột nhiên quay cuồng, Rắn Chín Đầu dùng đuôi khuấy động cát đen, biểu đạt phẫn nộ của mình: “Tiểu nhân Long tộc nhốt ta ở chỗ này làm chó giữ nhà, nếu ta có thể ra ngoài, ta nhất định sẽ giết hết tất cả bọn họ!
Tạ h Trii hiếu kì: “Tiểu nhân Long tộc lừa ngươi như nào?”
Cửu Đầu Xà nói: “Bọn họ nói trong đầm cát này có cá Băng Ngân ta muốn ăn, sau khi gạt ta vào trong đầm thì dùng Cửu Liên Hoàn trận phong ấn ta lại.”
Tạ Hi Tri sờ sờ cằm: “Chính là nói, ngươi chỉ có thể ở trong đống cát đen này, không thể rời đi?”
Cửu Đầu Xà nói: “Nếu có thể rời đi, ta đã sớm ăn hết hai người các ngươi, sao còn ở đây nói nhảm với các ngươi nói nhiều như thế?”
Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri nhìn nhau, đều cảm thấy con rắn này có hơi ngốc, khụ, là đơn thuần.
Sở Đông Ly đi đến bờ cát nhìn thử, nói: “Quả nhiên là Cửu Liên Hoàn trận.”
Tạ Hi Tri kéo Sở Đông Ly sang một bên, nhỏ giọng nói: “Đoán chừng cửa vào bị con rắn này chặn lại rồi, muốn đi vào thì chỉ có thể đẩy con rắn này ra.”
Sở Đông Ly nói: “Mặc dù Cửu Liên Hoàn trận phức tạp, nhưng cũng không phải không thể phá giải, hoặc là chúng ta có thể giao dịch với con rắn này.”
“Nè, các ngươi đang nói thầm cái gì đấy? Nói nghe một chút coi.” Rắn Chín Đầu thấy hai người Sở Đông Ly thì thầm to nhỏ, không vui.
Sở Đông Ly thay đổi một gương mặt tươi cười: “Rắn huynh, chúng ta đang thương lượng làm sao để cứu ngươi ra.”
Rắn Chín Đầu hoài nghi quét mắt nhìn hai người: “Vốn không quen biết, sao các ngươi lại cứu ta…… Nói đến, hai người các ngươi là ai, sao lại chạy đến nơi này? Ta bị nhốt ở chỗ này hơn ngàn năm rồi, ngoại trừ lần trước có mấy con rồng tới, thì chỉ có các ngươi thôi đấy.”
Trong lòng Sở Đông Ly kích động, hỏi: “Mấy đầu rồng đó đến làm gì?”
Rắn Chín Đầu nói: “Ném một hạt châu rồi chạy đi, hừ, nếu chúng đi chậm một bước, lão tử nhất định sẽ cắn đầu rồng bọn họ xuống hết.”
Hạt châu? Chẳng lẽ mẹ bị thương nặng trở về trạng thái Nguyên Anh? Sở Đông Ly hoảng hốt, nói với Rắn Chín Đầu: “Chúng ta có thể thả ngươi ra, nhưng ngươi không thể lấy oán trả ơn.”
Rắn Chín Đầu kích động: “Sao lại có thể chứ, lão tử ân oán rõ ràng, các ngươi thả ta, coi như là ân nhân của ta, ta sẽ báo đáp các ngươi, nói đi, các ngươi muốn thù lao cái gì? Ta nhất định sẽ thỏa mãn các ngươi.”
Sở Đông Ly lắc đầu: “Không cần, ta thả ngươi, ngươi đi đi thôi.”
Rắn Chín Đầu mở to mắt: “Ta nhặt được tiện nghi à?”
Sở Đông Ly cười: “Đúng.”
Rắn Chín Đầu vô cùng vui sướng: “Vậy thì cảm ơn.”
“Chậm đã, ta có yêu cầu.” Tạ Hi Tri, “Chúng ta thả ngươi ra, ngươi phải giúp tụi ta làm một chuyện.”
Rắn Chín Đầu nói: “Chuyện gì, mau nói!”
Tạ Hi Tri: “Phá hủy Thủy Tinh Cung của Long Vương.”
Rắn Chín Đầu cười lớn: “Dù ngươi không nói, ta cũng định tìm Long Vương tính sổ, bảo đảm hủy đến một cây cột cũng không còn.”
Tạ Hi Tri hài lòng, phối hợp với Sở Đông Ly động thủ phá trận.
Phí công sức cả buổi mới hủy hoại được một nửa Cửu Liên Hoàn trận, nhưng một nửa đã đủ rồi, Rắn Chín Đầu la hét: “Lão tử tự do rồi! Ha ha!” Từ trong nửa Cửu Liên Hoàn bay lên không trung, giãn thân thể cao lớn đập lên từng khối đá phụ cận đáy biển thành phấn vụn.
Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri sợ hãi thán phục: Con rắn này to ghê, co lại thì giống như một ngọn núi lớn.
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
“Cám ơn các ngươi, ta đi đây!” Sau khi Rắn Chín Đầu quay đầu về phía Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri thì bay vụt đi tìm Long Vương tính sổ.
“Sở Sở, ngươi nhìn kìa!” Tạ Hi Tri kinh ngạc chỉ vào đống cát kêu Sở Đông Ly nhìn, chỉ thấy đống cát đen không ngừng trào ra từ trong miệng Cửu Liên Hoàn trận như có sinh mệnh mà mạnh mẽ lao về đáy biển.
Cát đen trong đầm ít dần, cuối cùng trở nên yên lặng trong vắt như gương, có thể nhìn thấy rõ vô số cá màu bạc đang vui vẻ bơi qua bơi lại.
Sở Đông Ly nói: “Chẳng lẽ đây chính là cá Băng Ngân mà Rắn Chín Đầu nói?”
Tạ Hi Tri: “Xem ra là thế.”
Thấy những con cá con kia vô cùng đáng yêu, Sở Đông Ly xoay người muốn dùng tay vớt một con ——
“Cẩn thận!”
Tay Sở Đông Ly vừa bỏ vào trong đầm, những con cá màu bạc kia vốn đang trợn trượt đột nhiên lập tức nổ tung thành hình tròn, từng cây gai băng nhọn màu dựng lên, hung thần ác sát lao đến Sở Đông Ly ——
May mà Tạ Hi Tri phản ứng nhanh, kéo Sở Đông Ly lùi lại mấy bước.
Cá Băng Ngân không cam lòng quậy tán loạn trong đầm, mắt lom lom nhìn chằm chằm hai người trên bờ.
Sở Đông Ly chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Mũi chân Tạ Hi Tri xoay một cái, đá một hòn đá vào trong đầm.
Cá Băng Ngân đồng loạt ào như như ong vỡ tổ, xoạt xoạt…… Trong một cái chớp mắt đã ăn hết hòn đá kia.
Sở Đông Ly nuốt nước miếng một cái, quay đầu nhìn Tạ Hi Tri, “Thật đáng sợ!”
“Thử sử dụng pháp thuật xem.” Tạ Hi Tri.
Chuyện khó giải quyết là, pháp thuật của hai người không hề có tác dụng với mấy con cá Băng Ngân, cảm giác như một quyền đánh vào lớp bông thật dày, không chút hư hao nào.
Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, Sở Đông Ly nói: “Chúng ta không nên để con Rắn Chị Đầu kia đi, không phải nó nói nó thích ăn că Băng Ngân à?”
Tạ Hi Tri cũng hối hận: “Giờ chúng ta đi tìm nó về.”
Vừa dứt lời, đã nghe được tiếng reo hò: “Quả nhiên là cá Băng Ngân!”
Ngẩng đầu một cái, đã trông thấy con Rắn Chín Đầu trở về.
Bọn Sở Đông Ly còn chưa mở miệng, Rắn Chín Đầu đột nhiên phân thành chín, từ một con cự xà biến thành chín con cự xà…… Chín con cự xà mừng rỡ như điên bơi vào trong đầm, há to mồm nuốt hết!
Những con cá Băng Ngân lập tức loạn thành một đoàn, chạy trốn tứ phía.
Tạ Hi Tri và Sở Đông Ly nghẹn họng trân trối nhìn chín con cự xà làm thành một vòng vây bao những cá Băng Ngân kia lại ăn đến vui vẻ.
“Thật sự được mở rộng tầm mắt!” Sở Đông Ly lẩm bẩm.
Tạ Hi Tri vô thức gật đầu theo.
Mặc dù cá Băng Ngân rất nhiều, thế nhưng không con nào thoát khỏi miệng chín con cự xà, rất nhanh trong đầm chỉ còn lại chín con cá Băng Ngân đáng thương, chín con cự xà lại phồng lớn lên gấp đôi.
Chín con cự xà thỏa mãn chép miệng một cái, đúng là mỹ vị! Một bữa này có thể chống đỡ ngàn năm.
Sở Đông Ly hỏi cự xà: “Sao ngươi lại quay về lại?”
Cự xà nói: “Ta ngửi được mùi thơm của cá Băng Ngân.”
Tạ Hi Tri chỉ chỉ chín con cá Băng Ngân còn lại: “Ăn không hết?”
Cự xà lắc đầu liên tục: “Không thể ăn, giữ lại làm cá mẹ.”
“Cá mẹ?” Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri nhìn nhau.
Cự xà giải thích: “Chín con này giữ lại sau này sinh cá con, qua năm sáu trăm năm sẽ lại có một đầm nữa.”
“Thì ra là thế.” Hai người Sở Đông Ly hai hiểu ra.
Cự xà lê thân thể cồng kềnh bơi lên bờ, vẫn không quên nói với Tạ Hi Tri: “No quá rồi, ta nằm một lát rồi đi hủy đi Thủy Tinh Cung của Long Vương.”
Tạ Hi Tri nín cười: “Không sao, còn nhiều thời gian.”
Sở Đông Ly cảm thấy con rắn này rất thú vị.
Không có đám cá Băng Ngân, đáy đầm lộ ra tất cả, chỉ thấy giữa đáy đầm, hai hòn đá một đen một trắng tạo thành một Thái Cực Đồ, từng tia ngân quang rọi ra từ giữa.