Edit: Huyên
Chín con cá Băng Ngân còn lại mới vừa rồi còn dáng vẻ ác bá, lúc này đã sợ thành vợ nhỏ khiếp nhược, có thể trốn bao xa thì trốn bấy xa.
Sở Đông Ly nói: “Đám cá Băng Ngân này thật thức thời.”
Tạ Hi Tri nhìn cự xà bên bờ, trong lòng tự nhủ: “Xém chút đã bị ăn sạch, có thể không biết thời thế sao.”
“Bát Quái đồ kia hẳn là cửa vào.” Sở Đông Ly dùng thuật tránh nước chìm vào đáy đầm.
Vừa mới đến gần Bát Quái đồ đã cảm nhận được một sức mạnh cường đại.
Nhìn bên ngoài, cái Bát Quái đồ này còn đơn giản hơn Cửu Liên Hoàn trận, thế nhưng có đôi khi thứ càng đơn giản càng khó phá giải.
Hai người thử mấy loại phương pháp đều thất bại, Tạ Hi Tri: “Có thể là do chúng ta dùng sai phương pháp không? Bát quái âm dương, khả năng phải dùng lực lượng âm dương mới có thể mở ra.”
Sở Đông Ly: “Như thế nào mới được xem là lực lượng âm dương?”
Tạ Hi Tri: “Ngươi là rồng, ta là phượng hoàng, thủy và hỏa cũng coi là lực lượng âm dương.”
Sở Đông Ly hiểu rõ ngay, lập tức rót linh lực vào mắt trận…… Kiên nhẫn đợi một hồi quả nhiên có phản ứng, giữa Bát Quái đồ xuất hiện một khe hở.
Hai người Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri vô cùng ăn ý, càng rót nhều linh lực hơn vào mắt trận.
Khe hở càng lúc càng lớn, ngân quang lóa mắt bắn ra từ trong lỗ hổng, chiếu sáng toàn bộ Hải vực.
Cuối cùng, Bát Quái đồ phân thành hai nửa, một lối vào rộng hai trượng hiện ra trước mắt.
Sở Đông Ly vui mừng quá đỗi, hắn vội vã muốn biết mẹ có mạnh khỏe hay không, cũng không nghĩ quá nhiều đã lập tức vọt vào.
Tạ Hi Tri vội vàng đuổi theo.
Trước mắt là một thế giới bao phủ trong làn áo bạc…… Đình đài lầu các, cầu nhỏ hành lang, hoa điểu trùng ngư, tất cả đều dùng băng điêu khắc thành, phóng tầm mắt nhìn tiếp, có một loại mỹ lệ khó nói lên lời.
Sở Đông Ly lại không lòng dạ nào thưởng thức, gọi vài tiếng mẹ, không có người trả lời.
Đang muốn gọi tiếp thì có giọng nói dễ nghe xa xa truyền đến tới: “Nơi này không có mẹ, chỉ có Thất công chúa.”
Tạ Hi tri bật cười.
Trừng Tạ Hi Tri, Sở Đông Ly cũng không nhịn được nở nụ cười, mẹ còn sống.
Lần theo giọng nói tìm qua thì thấy một nữ tử đang ngồi ở trên lan can hành lang…… Tóc dài ngân bạch, mắt xanh, gương mặt hiền hòa, áo trắng như tuyết, làm cho người ta thấy mà quên tục, vẻ đẹp của người ấy không phải là loại khuynh thành tuyệt diễm kia, mà là một vẻ đẹp hồn nhiên, ngắm nàng sẽ làm bản thân cảm thấy tâm cảnh bình tĩnh, cảm thấy hết thảy đều tốt đẹp như vậy.
Nữ tử tò mò đánh giá Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri, hỏi: “Các ngươi là ai? Sao lại vào đây?”
Sở Đông Ly cách bước lên một bước, trông mong muốn tới gần, nhưng trong lòng lại sinh e sợ.
“Mẫu thân ——” Sau khi gọi một tiếng, yết hầu như bị ngăn chặn, càng muốn nói thì càng cũng nói không nên lời.
Nữ tử sững sờ, nhìn kỹ Sở Đông Ly, trên mặt dần dần hiện ra kinh ngạc vẻ mừng rỡ.
Nàng vẫy vẫy tay với Sở Đông Ly, ra hiệu hắn đến gần mình.
Sở Đông Ly vô ý thức đi lên trước, nữ tử đưa tay sờ mặt Sở Đông Ly, mỉm cười: “Con là con trai ta?”
Sở Đông Ly gật đầu, chỉ cần nhìn thôi là hắn biết nữ tử trước mắt chính là mẹ mình, Thất công chúa thích gọi mình là Long kia.
Thất công chúa mỉm cười: “Con lớn như thế rồi à, gặp Kỳ Lân chưa?”
Sở Đông Ly sững sờ: Kỳ Lân?
Thất công chúa nói: “Chính là cha của con, chàng là Kỳ Lân.”
Lúc này Sở Đông Ly mới hiểu được, hắn cảm thấy buồn cười, “Sao mẹ lại gọi cha là Kỳ Lân?”
Thất công chúa kéo Sở Đông Ly ngồi xuống, rất là vui vẻ hỏi: “Kỳ Lân xinh đẹp lắm đúng không?”
Sở Đông Ly ho một tiếng: “…. Xinh đẹp.”
Chỉ chỉ Tạ Hi Tri, Thất công chúa hỏi Sở Đông Ly: “Y là ai?”
Nhất thời không biết nên trả lời như thế, hồi lâu Sở Đông Ly mới nói: “Con dâu người.”
Tạ Hi Tri: “…”
Thất công chúa cảm thấy hứng thú đánh giá Tạ Hi Tri, tán thưởng: “Y cũng xinh đẹp như Kỳ Lân.”
Tạ Hi Tri nhướng mày, hỏi: “Vậy mẹ hài lòng con dâu như con không?”
Thất công chúa nói: “Vậy phải xem con trai ta hài lòng hay không, nó hài lòng thì ta hài lòng.”
Tạ Hi Tri: “Sở Sở rất hài lòng.”
Sở Đông Ly liếc mắt: Ta không hài lòng, bởi vì ngươi không thích biến thành tiểu phượng hoàng cho ta sờ.
Tạ Hi Tri cười giảo hoạt: Nếu sau này Sở Sở chỉ nuôi một mình ta, ngươi thích như thế nào thì như thế đó, vậy được không?
Vì một cái cây từ bỏ toàn bộ rừng rậm, đáng giá không? Hình như là đáng giá, chí ít tiểu phượng hoàng có thể biến thành mao cầu khác, cũng không lỗ.
Sau khi đấu tranh nội tâm, Sở Đông Ly cắn răng: …. Thành giao.
Lúc này Phượng Đế bệ hạ tươi cười nở hoa.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Sở Đông Ly gặp mẹ mình, thế nhưng hoàn toàn không xa cách chút nào, ngược lại vô cùng thân mật.
Thất công chúa hỏi Sở Đông Ly sao lại tìm được nơi này, Sở Đông Ly thuật lại tất cả mọi chuyện, hắn nói: “Cha đang chờ chúng ta, mẹ à, chúng ta đi thôi.”
Nhìn quanh bốn phía, Thất công chúa có hơi không nỡ: “Đáng tiếc những thứ này không thể mang đi, đều là tâm huyết của ta cả.”
Sở Đông Ly giật mình: “Những đình đài lầu các, hoa điểu trùng ngư này đều do mẹ tự tay tạo ra? ”
Tạ Hi Tri cũng bất ngờ.
Thất công chúa gật đầu: “Ta dựa vào cái này giết thời gian, bằng không đã sớm ngạt chết.”
Sở Đông Ly khổ sở, nếu như mình có thể sớm đi cứu mẹ ra, nàng sẽ chịu ít khổ hơn.
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Thất bộ dạng này của hắn, Thất công chúa kéo cánh tay hắn lại nói: “Ta rất thích vườn hoa này, sau này con giúp ta tạo lại một cái giống như đúc ở chỗ Kỳ Lân có được không?”
Sở Đông Ly gật đầu: “Cam đoan giống như đúc.”
Thất công chúa cười: “Vậy chúng ta đi thôi, đã lâu rồi không gặp Kỳ Lân, ta rất nhớ chàng.”
Sở Đông Ly nói: “Cha cũng nhớ mẹ, nếu như không phải cha bị trọng thương, những năm này vẫn luôn ngủ say thì cha đã sớm tìm mẹ rồi.”
Thất công chúa lo lắng: “Vậy hiện tại Kỳ Lân sao rồi?”
Sở Đông Ly nói: “Tốt hơn nhiều rồi, có thể bay nhảy.”
“Sao con có thể nói cha con như vậy,” Thất công chúa giả vờ giận, nhưng lại lập tức mỉm cười: “Ta còn chưa thấy Kỳ Lân bay nhảy đâu, đợi hôm nào để chàng nhảy cho ta xem.”
Sở Đông Ly nhỏ giọng hỏi: “Con có thể đứng ngoài quan sát không?”
Thất công chúa cũng hạ giọng nói: “Kỳ Lân da mặt mỏng, con trai con tránh một bên xem đi.”
Nói xong, hai mẹ con đều nở nụ cười.
Ra khỏi đầm nước thì thấy chín con cự xà đã biến lại thành một con Rắn Chín Đầu, cái bụng tròn tròn cũng nhỏ đi gần một nửa.
Thất công chúa sợ hãi thán phục: “Rắn lớn thật.”
Rắn Chín Đầu đắc ý.
Thất công chúa sờ một cái đầu trong số đó, rất có hăng hái hỏi: “Đại xà, ngươi biết phun lửa không?”
Rắn Chín Đầu lắc đầu.
Thất công chúa tiếc hận: “Ngươi uy phong như thế, ta còn định thu ngươi làm sủng vật kìa, đáng tiếc ngươi không biết phun lửa.”
Sở Đông Ly, Tạ Hi Tri: “…..”
Tạ Hi Tri nói trong lòng: Mẹ Sở Sở thích lửa cũng sắp xỉ Sở Sở thích mao cầu.
Rắn Chín Đầu ngạo mạn nói: “Ta sẽ không làm sủng vật của người khác.”
Thất công chúa nói: “Không sao, ta không cần ngươi nữa.”
Rắn Chín Đầu: “…..”
Tạ Hi Tri thở dài: Thật đáng thương, nhanh như thế đã bị vứt bỏ.
Dựa theo ý của Sở Đông Ly là trực tiếp rời Đông Hải, Thất công chúa lại nói muốn đi gặp Long Vương.
Sở Đông Ly không quá vui: “Có cái gì tốt mà gặp.”
Thất công chúa nói: “Lần này rời đi ta sẽ không trở lại Đông Hải nữa, mặc dù bọn họ đã từng chia rẻ ta và Kỳ Lân, chỉ là bọn họ tốt với ta là sự thật, ta ở Long cung sống rất vui vẻ, lần này rời đi nói với bọn họ một tiếng coi như thanh toán xong, từ đây không còn quan hệ nữa.”
Sở Đông Ly đành phải đồng ý.
Tạ Hi Tri và Sở Đông Ly quay lại, những lính tôm tướng cua như lâm đại địch, một nhóm đi vào bẩm báo Long Vương, một nhóm bao vây ba người Sở Đông Ly lại.
Sở Đông Ly bĩu môi, nếu như không phải mẹ còn nhớ tình cảm, hắn đã sớm trực tiếp đánh vào.
Rất nhanh, Long Vương đi ra, nhìn thấy Thất công chúa, Long Vương lập tức sững sờ.
Thất công chúa lấy một khối ngọc bài nạm trân châu bạch ngọc từ bên hông xuống đưa cho Long Vương, nói: “Ta đi đây, ngọc bài trả lại cho các ngươi.”
Long Vương nhận lấy, sắc mặc phức tạp: “Tiểu Thất, chúng ta —”
Thất công chúa cười một tiếng, không để ý lời của Long Vương, cùng Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri rời đi.
Những lính tôm tướng cua hai mặt nhìn nhau, rồi cùng nhìn Long Vương, Long Vương thì lại như bị định thân, không hạ lệnh chặn đường.
Thấy thế, đám lính tôm tướng cua đành tránh đường để ba người Sở Đông Ly rời đi.
Thẳng đến khi thân ảnh Thất công chúa biến mất, Long Vương mới thở dài một hơi, phiền muộn không thôi.
“Kỳ Lân!” Nhìn thấy Kỳ Lân vương, Thất công chúa vui vẻ ôm người không buông.
“Thất Thất.” Kỳ Lân vương cũng rất mừng rỡ.
Sở Đông Ly cảm thấy cái mũi có hơi chua, Tạ Hi Tri đưa tay nắm chặt tay của hắn, nói: “Mẹ và cha Sở sở quả thật là trời sinh một đôi.”
Sở Đông Ly vuốt vuốt mũi, nói: “Chúng ta cũng vậy.”
Tạ Hi Tri mỉm cười: “Đúng, chúng ta cũng vậy.”
Sau khi rời khỏi Đông Hải, đám người trở về núi Kỳ Lân.
Kỳ Lân vương muốn truyền vương vị cho Sở Đông Ly, mình thì cùng Thất công chúa du sơn ngoạn thủy làm một đôi thần tiên quyến lữ, biết được ý định của Kỳ Lân vương, Tạ Hi Tri dùng tiểu phượng hoàng dụ dỗ sớm một bước bắt cóc Sở Đông Ly, đợi đến khi Kỳ Lân vương phát hiện, hai người đã sớm chạy không có bóng dáng, Kỳ Lân Vương tức giận mắng con phượng hoàng Tạ Hi Tri này giảo hoạt như hồ ly.
Cung Triều Hi
Mỗi ngày ôm tiểu phượng hoàng không rời tay Sở Đông Ly sống mười phần hài lòng, so sánh với gương mặt của Phượng Đế bệ hạ thì —
An Nhiên rất không hiểu mà hỏi An Hạ: “Sao suốt ngày mặt bệ hạ luôn đen thui thế?”
An Hạ nói: “Bởi vì Hoàng hậu mãi ôm tiểu phượng hoàng.”
An Nhiên vẫn không hiểu: “Thì sao?”
An Hạ nhỏ giọng nói: “Bệ hạ ăn dấm.”
An Nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “Bệ hạ quá keo kiệt.”
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy bệ hạ hẹp hòi của bọn họ đúng ở sau lưng sâu kín nói: “Các ngươi rất rảnh à?”
An Hạ gượng cười: “Chúng ta đi làm việc ngay đây.” Nói xong, kéo An Nhiên chạy mất.
Phượng Đế bệ hạ đang u buồn lúc nhìn Sở Đông Ly trái ôm phải ấp thì càng thêm buồn, không được, y đến nghĩ biện pháp.
Phượng đế bệ hạ đi đến bên cạnh Sở Đông Ly, đuổi bọn tiểu phượng hoàng đi, ngồi xuống, làm bộ lơ đãng nói: “Không biết bọn Khổng Tước và Đông Nam Phi ra sao rồi?”
Sở Đông Ly vỗ đầu một cái: “Ban đầu ta nói ba ngày sẽ trở về, lâu như thế mà không có tin tức, bọn họ nhất định sẽ lo lắng gần chết.”
Tạ Hi Tri mừng thầm trong lòng: “Vậy Sở Sở dự định khi nào thì về?”
Sở Đông Ly đặt tiểu lhượng hoàng: “Đương nhiên là hiện tại phải trở về.”
“Vậy thì đi thôi.” Tạ Hi Tri kéo người đi ngay, sợ Sở Đông Ly nói muốn ôm một hai con tiểu phượng hoàng trở về.
“Bệ hạ, ngài đi đâu đấy?” Nhìn thấy Tạ Hi Tri kéo Sở Đông Ly vội vã chạy ra bên ngoài, An Nhiên phía sau vội vàng kêu to.
“Về nhà!” Tạ Hi Tri không quay đầu lại trả lời.
“…..” An Nhiên gãi gãi đầu, nghi hoặc: “Chẳng lẽ cung Triều Hi không phải là nhà của bệ hạ? Về nhà, y muốn về đâu?
“Ế, An Nhiên, bệ hạ đâu? Ta có tin tức tốt muốn nói cho ngài ấy biết.” An Hạ chạy vào, mang theo nụ cười trên nỗi đau của người khác.
An Nhiên chớp mắt mấy cái, nói: “Tin tức tốt gì?”
“Không biết Thiếu Đế phạm vào tội gì, đã bị Thiên Đế cho giam lỏng rồi, ha ha.” An Hạ cười hai tiếng, lại nói: “Còn nữa, nghe nói Thủy Tinh Cung của Long Vương bị một con Rắn Chín Đầu phá hủy, đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho ta bệ hạ đang ở đâu?”
“Về nhà rồi.”
“Về nhà? Về nhà nào?”
“Không biết, bệ hạ ném một câu về nhà đã không thấy tăm hơi đâu.”
An Hạ và An Nhiên nhìn nhau, bỗng nhiên ý thức được: Bệ hạ của bọn hắn lại bỏ bọn họ rồi!!!
….
“Khổng Tước, Đông Nam Phi, ta về rồi đây!”
“Tiểu Ly Tử!” Khổng Tước là người đầu tiên chạy ra, “Ngươi trở về rồi, dọa chết chúng ta!”
Nhìn thấy Khổng Tước và Sở Đông Ly ôm nhau, gương mặt liệt của Đông Nam Phi cũng khó có được mà nở nụ cười.
Đám mao cầu Sở Đông Ly cũng như ong vỡ tổ mà tuôn ra ra, đáng tiếc bị Tạ Hi Tri lặng lẽ quét qua, lập tức dừng bước chân, chỉ dám ở trong phạm vi an toàn đáng thương mà nhìn Sở Đông Ly.
Trong lòng Tạ Hi Tri đắc ý, y không ức hiếp hậu bối của mình, nhưng bọn mao cầu này khác, khi dễ bọn nó cũng sẽ không cảm thấy ngại.
“Sở Sở, đêm nay chúng ta thành thân đi.”
“Hả?”
“Ngươi đã đồng ý cưới ta, nếu ngươi không muốn, ta đây cưới ngươi cũng được.”
“…..Ta cưới.
– Hoàn chính văn –