Phượng Giá

Chương 1: Chương 1: Quỷ Anh (1)




Edit: Huyên

Beta: Lucifer



Phía tây quận An Bình có một trang viên lớn. Ở trước cửa đặt một cặp bạch ngọc sư tử nhỏ và tinh xảo, trên cánh cửa sơn mài màu đen vẽ mười con mèo trắng ngây thơ đáng yêu. Nhìn lên, trên bảng hiệu có khắc hai chữ rồng bay phượng múa - Sở Viên.



Một người đàn ông trốn trong một cái cây lớn lén lút mà nhìn xung quanh, đôi mắt tham lam nhìn chằm chằm vào cặp bạch ngọc sư tử ở trước cửa.

Hoàng hôn buông xuống phía tây, trên đường không có một bóng người.

Người đàn ông nọ rốt cuộc kìm lòng không được, lao nhanh về phía trước bế lên một trong hai con bạch ngọc sư tử rồi chạy đi.

Vừa mới chạy được hai bước, cổ áo phía sau đã bị kéo lại, có người âm trầm mà nói: “Sư tử của ta mà ngươi cũng dám trộm, chán sống rồi phải không?”

Tên trộm đại kinh thất sắc[1], vội vàng tránh thoát.

Một tiếng cười lạnh vang lên từ phía sau, nhấc chân lên đá lên đầu gối của tên ăn trộm.

Tên trộm hét lên, mắt thấy hắn ta định quăng bạch ngọc sư tử ra đường, Sở Đông Ly nắm lấy quần áo sau lưng tên trộm kéo hắn ta lại, tay trái duỗi thẳng đoạt lại bạch ngọc sư tử, rồi bay lên dùng một chân đá tên trộm ra xa hai trượng[2], ngã trên mặt đất nửa ngày cũng không bò dạy nổi.

Sở Đông Ly đặt sư tử nhỏ lại trước cửa, khoanh tay lạnh lùng liếc xéo tên trộm đang ai ai kêu đâu.

“Ngươi không phải người ở đây.”

Tên trộm run run nói: “Ta, ta là người quận Lân.”

Sở Đông Ly sờ sờ cầm, cười đến cao thâm khó đoán: “Trách không được dám đến nhà ta ăn trộm đồ, hôm nay phải cho ngươi một bài học thì ngươi mới có thể nhớ kĩ được.”

Tên trộm trực giác không ổn, bò dạy muốn chạy trốn.....

“Cứu mạng, đại hiệp, công tử, xin tha mạng, xin tha mạng......”

Một tiếng quỷ khóc thần sầu vang lên, một gương mặt sưng phù như heo, trên người quần áo rách nát nghiêng ngả lảo đảo đi ra từ Sở Viên - nơi mà người quận An Bình xem như là cấm địa, la hét như hình thấy quỷ mà chạy trốn không thấy bóng dáng, làm kinh ngạc vô số người đi đường.

“Gan còn to hơn mèo, vậy mà dám đi trêu chọc Sở tiểu nhân!”

“Đúng là làm bậy, bị đánh thành đầu heo luôn rồi!”

“Không có mắt như vậy nhất định là người bên ngoài rồi.”

...

Là người An Bình, có thể không biết ai là đệ nhất mỹ nhân, cũng có thể không biết ai là người giàu nhất, thậm chí có thể không biết tên họ của Quận vương là gì, nhưng trăm triệu lần không thể không biết đến Sở Đông Ly này.

Sở Đông Ly là thương nhân của quận An Bình, đầu tiên không nói dung mạo hắn đẹp tựa Phan An[3], cũng không nói sở thích kỳ lạ của hắn - thích nuôi mao cầu, mà là nói tính cách tiểu nhân của hắn. Nếu ai không cẩn thận đắc tội hắn thì chuẩn bị tâm lý bị trả thù đi. Thủ đoạn trả thù của hắn có thể nói là thiên kỳ bách quái[4], khó lòng mà biết trước được. Hắn không cần mạng người, chỉ làm cho người ta hận không thể giao tính mạng cho hắn.

Một ác bá như thế, bao gồm Quận vương, không ai dám quản hắn, nguyên nhân là do Sở Đông Ly cực kỳ có năng lực.

Cũng không biết quận An Bình có phải liên quan đến phong thủy hay không, đặc biệt hấp dẫn cô hồn dã quỷ, nhóm yêu quái tinh mị, rãnh rỗi không có việc gì liền tới la cà, cho nên ở quận An Bình gặp quỷ quái thường xuyên đến tựa như họp chợ, mười ngày nửa tháng luôn có một hai lần như vậy.

Người quận An Bình cũng không phải không nghĩ tới việc dọn đi, nhưng quận An Bình này lại là một khối bảo địa, vô luận trồng cái gì cũng được mùa, cho dù năm ấy mưa rất ít. Tiếp theo chính là hoàn cảnh nơi này, có thể nói là sơn minh thủy tú[5], hoa thơm chim hót, tóm lại là không nghĩ đến việc rời đi.

Tuy rằng Quận An Bình là nơi quỷ quái thích lui đến, nhưng nhóm quỷ quái này cũng xem như an phận, không tổn thương người, đôi khi đuổi đến chết đi sống lại cũng không muốn đi, này chính là lúc người của quận An Bình cần đến Sở Đông Ly.

Tính cách Sở Đông Ly có hơi tệ, nhưng bản lĩnh lại không kém, quỷ quái thấy hắn đều phải đi đường vòng. Mỗi người trong quận An Bình gần như đều từng đi tìm hắn hỗ trợ bắt quỷ đuổi yêu, chính là có việc cậy người khí thế giảm ba phần, hơn nữa trước nay Sở Đông Ly đều là người không phạm ta, ta không phạm người, bởi hắn thế này mà ác bá ở quận An Bình sống có thể nói là hạnh phúc.

***

Lại nói đến sau khi Sở Đông Ly một mình xử lý cái tên trộm xui xẻo kia xong, vỗ vỗ tay, xoay người đẩy cửa về nhà.

Sở Viên rất rộng lớn, hoa tươi cỏ xanh, cầu nhỏ chảy nước, đình lầu đài các, thiết kế cực kỳ đẹp đẽ.

Sở Đông Ly sống một mình, đương nhiên còn có một đám mao cầu mà hắn nuôi nữa.

Trong hoa viên rộng lớn, một đám động vật nhỏ màu lông khác nhau hoặc hoặc bò hoặc đứng, hoặc ngồi hoặc nằm, nhìn thấy Sở Đông Ly tiến vào một đám như tổ ong mà chạy tới, cọ chân, cào ống quần, cắn giày, rất náo nhiệt.

Sau khi sờ soạng từng con một, tâm tình Sở Đông Ly rất tốt, đứng lên rất cẩn thận lấy một quả trứng từ trong lòng ngực.

BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!

Quả trứng có kích thước bằng quả táo, tròn vo, toàn thân trắng tuyết, ẩn ẩn có ánh sáng bạc mờ quanh quẩn, cực kì xinh đẹp.

Sở Đông Ly nhặt được quả trứng ở rìa của một cái hồ nước trên Hương sơn phía đông quận An Bình. Lần đầu tiên nhìn thấy quả trứng, hắn lập tức yêu thích không buông tay. Vốn dĩ hôm nay hắn ra cửa là định lên Hương sơn bắt hai con họa mi trở về làm phong phú thêm hậu cung mao cầu của hắn, không nghĩ tới họa mi còn chưa bắt được thì đã nhặt được quả trứng này, lập tức không còn tâm tư bắt họa mi nữa, ôm quả trứng tung tăng về nhà.

Sở Đông Ly về phòng lấy ra một cái bát ngọc. Đầu tiên lót một ít bông dưới đáy, lại thêm một lớp lụa ở trên, lúc này mới nhẹ nhàng đặt quả trứng lên.

Quả trứng này đẹp như thế, không biết sẽ nở ra dạng gì nhỉ? Nhất định là cả người lông xù xù, màu lông rực rỡ, mũm mĩm, cái mũi tròn tròn, miệng nhỏ......

Tưởng tượng quả trứng sẽ nở ra một mao cầu đặc biệt, Sở Đông Ly cười đến bật ra tiếng.

Hắn vậy mà không nghĩ đến có khả năng sẽ nở ra một con rắn xấu xí, hoặc một con rùa đốm xanh.

Ôm quả trứng một lúc, Sở Đông Ly đặt bát ngọc đựng quả trứng lên giường, lúc đi ra ngoài còn thuận tay đóng cửa phòng lại, sợ đám mao cầu kia của mình không cẩn thận chạy tới đạp vỡ cục cưng khó mua này.

Đêm đó, Sở Đông Ly ôm quả trứng ngủ.

Nửa tháng trôi qua, Sở Đông Ly chờ đến lòng nóng như lửa đốt, nhưng quả trứng lại không có chút động tĩnh.

Lại qua nửa tháng nữa, quả trứng vẫn là một quả trứng, nhưng Sở Đông Ly cẩn thận đã phát hiện ra quả trứng dường như lớn lên một chút, ánh sáng bạc mờ bên ngoài càng chói mắt hơn.

Sở Đông Ly cũng không có tâm trạng làm những chuyện khác, cả ngày ngốc ở trong nhà bảo vệ quả trứng.

Ba tháng sau, quả trứng có kích thước ban đầu bằng quả táo biến thành quả bưởi, lớp bạc bên ngoài biến mất một cách kỳ lạ, trên vỏ quả trứng lại xuất hiện từng hoa văn màu đỏ cổ quái.

Sở Đông Ly bắt đầu lo lắng quả trứng nở ra không phải là một mao cầu dễ thương, mà là một loài bò sát xấu xí không có lông.

Trong lúc Sở Đông Ly rối rắm, một tháng lại trôi qua. Một hôm, Sở Đông Ly đang ôm con mèo giống hổ yêu thích của mình trong sân híp mắt phơi nắng thì bỗng nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng “lách cách”, tiếp theo liền thấy một con khỉ vàng choáng váng từ trong phòng nhảy ra, đi thẳng đến gốc cây tùng lớn trong sân rồi bỏ lên cây.

Sở Đông Ly lúc mới đầu cũng không thèm để ý, sau một lúc, hắn chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

Con khỉ nhỏ trông như là có tật giật mình, tiếng “lách cách” vừa rồi giống như là thứ gì đó bị vỡ.....

“Ôi! Trứng của ta!” Sở Đông Ly lập tức nhảy lên.



[1] đại kinh thất sắc: giật mình hoảng sợ

[2] 1 trượng = 3,33m

[3] Một trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc cổ đại.

[4] thiên kỳ bách quái: kỳ lạ và quái gở

[5] sơn minh thủy tú: đại khái là núi sông tươi đẹp.



Tác giả có lời muốn nói: Tội lỗi, tôi lại đào hố....

Editor cũng có lời muốn nói: Hoanh nghênh lọt hố!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.