Edit: Huyên
Beta: Lucifer
Sở Đông Ly ba bước thành hai bước chạy vào trong phòng thì thấy cái bát ngọc đựng quả trứng bị vỡ thành hai mảnh nằm trên mặt đất.... Hắn đột nhiên cảm thấy lạnh hết cả người, trời đất quay cuồng, quả trứng đặc biệt của hắn không còn nữa, không còn nữa......
Đau lòng một lúc, Sở Đông Ly ủ rũ cụp đuôi định dọn dẹp, mở bình ngọc ra, nhưng thật kinh ngạc phát hiện quả trứng không bị hao tổn gì.
Sở Đông Ly vui mừng khôn xiết, tâm trạng vui vẻ đặt quả trứng trong lòng bàn tay.
Bát ngọc bị vỡ, Sở Đông Ly dứt khoát đặt quả trứng lên trên giường, đóng cửa đi ra ngoài tìm con khỉ nhỏ tính sổ.
Quả trứng trên giường chuyển động, “Bặc” một tiếng, trên vỏ quả trứng nhiều thêm một viết nứt.....
“Nguyên Bảo, mày cút xuống đây cho tao!” Sở Đông Ly chống eo, ngửa đầu nhìn con khỉ trên cây hét lên.
Con khỉ nhỏ sợ hãi từ giữa cành cây lộ ra nửa cái đầu, nhìn Sở Đông Ly với ánh mắt sợ hãi, vọt lên càng cao.
Sở Đông Ly xoăn tay áo, đạp rơi guốc gỗ ------- leo lên cây, vừa leo lên vừa hét: “Mày cho rằng chỉ có mình mày biết trèo cây à! Cút xuống cho tao! Bằng không bị tao bắt được thì không có kết cục tốt đẹp đâu!”
Đám mao cầu trong vườn đều nhìn lên, mở to đôi mắt..... Xem náo nhiệt.
Một trận gà bay chó sủa đang diễn ra, bỗng nhiên có người gõ cửa, “Sở công tử, Sở công tử, ngài có ở nhà không?”
Bên cạnh bức tường có cây tùng lớn, Sở Đông Ly bám lấy nhánh cây leo lên, thò đầu ra khỏi tường. Ngoài tường, một lão nhân bộ dáng có vẻ là người hầu câu nệ mà đứng.
“Chuyện gì?”
Nhìn thấy Sở Đông Ly, lão nhân trước tiên hành lễ, rồi nói: “Ta là Lâm Phúc, quản gia nhà Lâm viên ngoại, gần đây tiểu thiếu gia nhà ta thường xuyên bị kinh sợ, vậy nên lão gia thỉnh Sở công từ đến phủ nhìn xem, không biết Sở công tử có rảnh hay không?”
“Tiền đặt cọc là bao nhiêu?”
Sở Đông Ly có một quy củ, trước khi mời hắn đến giúp đỡ phải đưa tiền đặt cọc, bất kể là thành công hay không, tiền đặt cọc không bao giờ trả lại.
Lâm Phúc từ trong ngực lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra, bên trong là ba thỏi bạc trắng, “Đây là ba mươi lượng tiền đặt cọc.”
“Đợi một chút, ta đi mang giày trước đã.”
Sở Đông Ly giơ nắm đấm về phía con khỉ nhỏ lúc nãy đã bò đến ngọn cây, “Trở về lại tìm mày tính sổ.”
Tìm được đôi guốc gỗ của mình dưới gốc cây, chỉnh sửa lại quần áo hơi chút lộn xộn, Sở Đông Ly mang đôi guốc gỗ đi ra cửa.
Mới vừa bước khỏi cửa, Sở Đông Ly đã chạy vào nhà như một cơn gió, khiến Lâm Phúc cũng bối rối, cho rằng Sở tiểu nhân thay đổi quyết định.
Sở Đông Ly tìm cái túi đựng quả trứng vào rồi cột bên hông, trong miệng lải nhải: “Vẫn là mang theo trên người mới yên tâm được, quản gia, đi thôi.”
Lâm Phúc nhìn cái túi phình phình với ánh mắt bát quái, Sở Đông Ly trừng mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn, dẫn đường!”
Lâm Phúc rụt cổ, nhanh chóng nhìn về phía trước.
“Thiếu chút nữa đã quên, đưa ba mươi lượng cho ta, đợi lát nữa các ngươi quỵt nợ không đưa, ta đây chẳng phải là đến ăn gió Tây Bắc à.”
Lâm Phúc nói ttong lòng: Quận An Bình này ai dám quỵt tiền ác bá ngài, ăn no thiếu đánh hả!
.....
Lâm viên ngoại là người giàu nhất quận An Bình, nhắc tới hắn ta, người của quận An Bình đều cười trong lòng ---- à, thê tử quản nghiêm.
Thê tử Lâm viên ngoại Ngôn thị là một con cọp cái, ngày thường quản Lâm viên ngoại rất chặt chẽ, gả đến Lâm gia năm năm mà không sinh được cho Lâm viên ngoại một đứa con, Lâm viên ngoại gấp gáp muốn nạp thiếp vì chuyện nối dõi tông đường cho Lâm gia, vì thế mà Ngôn thị đòi chết đòi sống, Lâm viên ngoại nổi tiếng sợ vợ nên mỗi lần đều là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ[1], cuối cùng chuyện nạp thiếp cũng không thể giải quyết được.
Năm trước, cuối cùng thì Ngôn thị cũng có thai, sinh ra một bé trai trắng trẻo mập mạp, Lâm viên ngoại mừng đến tươi cười rạng rỡ, đặt cho con trai mình một cái tên - Lâm Bảo.
Lâm viên ngoại đối với đứa con trai này có thể nói là thương như châu như ngọc, ngậm trong miệng sợ tan, đặt trong tay sợ ngã.
Bắt đầu từ nửa tháng trước, Lâm Bảo mới vừa tròn một tuổi cứ sau canh ba là khóc, mỗi lần khóc đến khàn cả giọng, dỗ như thế nào cũng không được.
Mới đầu, phu thê Lâm viên ngoại cứ tưởng con trai mình khóc nháo, sau mới dần dần cảm thấy không thích hợp. Bọn họ canh chừng Lâm Bảo mất cả đêm, phát hiện Lâm Bảo trước canh ba ngủ rất ngoan, chỉ là sau canh ba một lúc, bé sẽ đột nhiên tỉnh lại, sau đó khóc nháo không thôi, khiến vợ chồng Lâm viên ngoại vừa đau lòng vừa sợ hãi, hai vợ chồng thương lượng một chút, rồi cho quản gia đi mời Sở Đông Ly đến xem thử Lâm Bảo có phải bị quỷ quái gì quấn lấy hay không.
Sở Đông Ly tới Lâm gia, sau khi nghe Lâm viên ngoại kể rõ mọi chuyện, hắn hỏi Ngôn thị một câu rất kỳ quái: “Con của ngươi hoài thai bao nhiêu tháng mới sinh ra?”
Ngôn thị sửng sốt, một lúc sau mới mất tự nhiên nói: “Mười tháng.”
Sở Đông Ly nhíu mày, bảo Lâm viên ngoại sai người ôm Lâm Bảo đến cho hắn nhìn.
Lâm Bảo là một đứa bé mập mạp, toàn thân đều là thịt.
Sở Đông Ly trước tiên nhìn bàn tay Lâm Bảo, lại sờ đầu bé một vòng, sau đó nheo mắt nhìn Ngôn thị, cười lạnh: “Phu nhân, ta thấy ngươi vẫn nên nói thật đi.”
Sắc mặt Ngôn thị trắng nhợt.
Lâm viên ngoại nóng nảy: “Phu nhân, ngươi có giấu diếm cái gì thì nói với Sở tiên sinh đi, tối nào Tiểu Bảo cũng khóc rống như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, chúng ta chỉ có một đứa con này, nàng, nàng.....”
Ngôn thị phất tay cho hạ nhân lui ra, nghe Lâm viên ngoại thúc giục, Ngôn thị che mặt khóc: “Con trai ta mười hai tháng mới sinh ra.”
Lâm viên ngoại choáng váng, nửa ngày mới phản ứng được, hắn ta kinh hoàng hỏi Sở Đông Ly: “Đứa nhỏ này mười hai tháng mới được sinh ra liệu có vấn đề gì không?”
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Sở Đông Ly nâng ly trà lên uống, ừm, trà Long Tĩnh là ngon nhất.
“Thông thường hoài thai mười tháng sinh là bình thường, hoài thai bảy tháng đã sinh là sinh non, hoài thai mười hai tháng mới sinh giống như phu nhân ngươi là có hơi bất thường.” Nói tới đây Sở Đông Ly liếc mắt nhìn Ngôn thị một cái, hỏi: “Phu nhân, ngươi có phải dùng bàng môn tả đạo[2] gì mới sinh được đứa nhỏ này không?”
Lâm viên ngoại trừng mắt nhìn thê tử, trong đầu nghĩ đến bốn chữ “bàng môn tả đạo“.
Ngôn thị sắc mặt tái nhợt, ôm nhi tử nửa ngày cũng không nói được nửa câu.
Lâm viên ngoại đập tay lên bàn, tức giận nói: “Nàng còn không nói thật, nàng muốn hại chết con trai sao?”
Nếu là ngày thường, Lâm viên ngoại mắng nàng như vậy, Ngôn thị đã sớm tức giận, như lúc này trong lòng nàng loạn như ma, hơn nữa lại đuối lý, cho nên không dám hé răng, bị ép đến nóng nảy, nước mắt Ngôn thị thi nhau rơi xuống, khóc ròng nói: “Còn không phải bởi vì chàng vẫn luôn trách thiếp không sinh được con, lại ba lần bốn lượt muốn cưới nữ nhân khác à, thiếp thật sự không còn biện pháp, cũng chỉ đành làm vậy......”
“Làm vậy là làm gì, nàng mau nói rõ ra đi.”
“Thiếp nghe theo chủ ý của nương, đi cầu quỷ thai.”
“Quỷ, quỷ thai?” Lâm viên ngoại nghẹn một hơi trên ngực, nửa ngày mới phản ứng lại, hắn sốt ruột hỏi Sở Đông Ly: “Tiên sinh, quỷ thai này là như thế nào? Không phải, ý ta là muốn hỏi con trai của ta có việc gì hay không?”
Sở Đông Ly nói: “Quỷ thai là gì, ta nghĩ ngươi vẫn là không cần biết mới tốt, còn con trai ngươi có việc gì hay không, nếu ngươi đã mời ta đến thì đương nhiên sẽ bảo vệ con ngươi bình an rồi.”
Lâm viên ngoại vui mừng, liên tục nói đa tạ.
Hắn ngày đem mà mong chờ có một đứa con trai, chỉ cần Lâm Bảo là con trai của mình, đến quỷ thai là gì Lâm viên ngoại cũng không thèm để ý, chỉ là trong lòng nhiều thêm một nghi vấn mà thôi.
Sở Đông Ly lấy từ trong túi ra một đồng tiền, đeo nó lên sợi chỉ màu đỏ, thắt nút kết.... Lâm viên ngoại đưa tay muốn lấy, Sở Đông Ly trừng hắn một cái, lấy dao găm từ bên hông cắt một đường lên ngón trỏ của mình, nặn ra một giọt máu thả nó vào lỗ vuông ở giữa đồng tiền.
Điều kỳ lạ là giọt máu nhanh chóng ngưng tụ vào lỗ vuông của đồng tiền, Lâm viên ngoại nhìn đến ngạc nhiên, lúc này Sở Đông Ly mới đeo đồng tiền lên cổ Lâm Bảo, dặn dò: “Ngàn vạn lần không được gỡ xuống, tắm rửa cũng phải đeo.”
Phu thê Lâm viên ngoại liên tục vâng dạ, nhưng Lâm viên ngoại có chút không yên tâm hỏi: “Máu của tiên sinh khi đụng vào nước có tan hay không?”
Sở Đông Ly hừ một tiếng: “Tan cái đầu ngươi, được rồi, mau đưa tiền đây, ta phải về rồi, có việc gì thì đến tìm ta.”
Lâm viên ngoại ngàn ân vạn tạ, sai quản gia lấy ba trăm lượng đưa cho Sở Đông Ly trả tiền thù lao, còn tự mình đưa hắn ra cửa.
Ra khỏi Lâm phủ, Sở Đông Ly nhìn sắc trời, lúc này đã gần choạng vạng, hắn biễu môi lãi nhãi: “Phụ nhân vô tri, cơ hội tốt thế này cũng không dám nói thật, ta mới không tin ngươi chỉ cầu quỷ thai, quỷ thai sinh ra đứa bé sao lại trắng trải mập mạp giống củ sen thế kia, nhất định còn làm việc gì không muốn người ta biết, đệt, không nói thì thôi, chẳng lẽ ta phải đi cầu ngươi, cầu ngươi để ta giúp ngươi, đúng là tự làm bậy không thể sống.....”
Sở Đông Ly lắc đầu thở dài một lúc, nhớ tới quả trứng bảo bối của hắn, vì thế vội vàng lấy quả trứng trong túi ra.....
Vừa rồi ra cửa có chút vội vàng nên không chú ý tới vết nứt trên quả trứng, lúc nãy thấy được, Sở Đông Ly tức giận tới mức muốn nhảy cao ba trượng, mắng: “Nguyên Bảo cái con khỉ xấu xí này, tao muốn ném mày về núi! Cho mày đói chết luôn!”
[1] Chuyện lớn thành chuyện bé.
[2] bàng môn tả đạo: đạo trái với lẽ thường, không phải thứ tốt lành.