Phượng Giá

Chương 40: Chương 40: Thử Tửu (1)




Edit: Chiêu

Beta: Huyên





Lúc Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri quay lại Sở phủ thì trời đã sáng rõ. Trông thấy hai người, Khổng Tước trêu ghẹo: “Hai người đi trộm vặt cả đêm đấy à?”

Sở Đông Ly rầu rĩ: “Cả cọng lông cũng không trộm được.”

Tạ Hi Tri cúi người, lôi con chó trên lưng xuống, phi một cọng lông chó tới tay Sở Đông Ly, nói: “Sở Sở, lông.”

Con chó kia thì đang ngu ngu ngơ ngơ, chưa biết gì??, còn nhìn Tạ Hi Tri vẫy đuôi tít lự.

“...”

Sau một lúc trầm mặc đến quỷ dị, Khổng Tước ôm bụng cười nắc nẻ. Sở Đông Ly đỡ trán: Này phượng hoàng, có thể đừng tấu hài kiểu đấy được không!

Nghe thấy động tĩnh, Đông Nam Phi chạy lẹ tới, “Đã về rồi sao, ăn sáng hay là đi nghỉ ngơi?”

Sở Đông Ly sờ sờ bụng, nói: “Ăn đã, ta đói sắp chết đến nơi rồi.”

Khổng Tước lau lau nước bên khóe mắt giàn ra do khi nãy cười quá trớn, đi vào nhà bếp chuẩn bị cơm sáng. Đông Nam Phi không yên tâm nên cũng đi theo. Tạ Hi Tri gãi gãi đầu, dường như hơi bối rối ngờ ngờ. Thấy thế Sở Đông Ly hỏi: “Nghĩ gì thế?”

Hiện tại Tạ Hi Tri chỉ như một đứa nhỏ, mạch suy nghĩ của y khá thú vị, Sở Đông Ly có hơi tò mò trong đầu y đang nghĩ đến cái gì.

Tạ Hi Tri nói: “Sở Sở, lần trước ngươi nói nấu cơm rửa chén đều để Khổng Tước làm, nhưng thật ra vẫn luôn là Đông Nam Phi làm.”

Sở Đông Ly đáp: “Cho nên ta cũng chỉ nói miệng vậy thôi, ngươi đừng thấy Đông Nam Phi lạnh lùng như băng, hắn ta tốt với Khổng Tước lắm, so với chủ nhân là ta đây còn tốt hơn.”

Tạ Hi Tri ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “Sở Sở, ta sẽ đối tốt với ngươi, chỉ đối tốt với ngươi.”

Sở Đông Ly sững sờ, trong lòng hơi hơi cảm động... Mạnh tay bóp má Tạ Hi Tri một cái, cười lớn: “Đi, đi ăn cơm thôi!”

Tạ Hi Tri xoa má oán giận: “Sở Sở, sao ngươi lại bóp mặt ta.”

Sở Đông Ly giả vờ như không nghe thấy gì, ngâm nga khúc nhạc chạy tới nhà bếp: “Khổng Tước, Khổng Tước, ta muốn ăn Tiểu Long Bao!”

...

Nhìn Sở Đông Ly ăn Tiểu Long Bao chấm giấm chua, chẳng hiểu sao Khổng Tước thấy ê hết cả răng, hắn nói: “Kể tiếp chuyện, Tiểu Ly Tử, tối qua mấy người đã làm gì?”

Sở Đông Ly thuật lại sơ sơ một lượt chuyện Lâm Ninh kia. Khổng Tước căm phẫn trong lòng, nói: “Chỉ mới ném mấy thằng nhãi ranh đó vào hố phân xem như còn hời cho chúng nó, đáng lý phải chôn chúng nó như trồng củ cải mới đúng.”

“Trồng củ cải?” Tạ Hi Tri nghe không hiểu lắm.

Khổng Tước giải thích: “Đào một cái hố, chôn hết cái đám ranh con kia xuống đó, chỉ để lộ phần đầu ra ngoài, cứ chôn ở đó hết một ngày, cho bọn nó nếm thử mùi vị bị vùi trong đất là như thế nào.”

Tạ Hi Tri cắn cắn đầu đũa tự hỏi có nên quay lại thôn nhỏ dạy dỗ đám nhóc kia một trận hay không... Sở Đông Ly dùng đũa gõ vào chén của y. “Những đứa nhóc kia đều bị cha mẹ dạy hư cả, nếu người lớn không làm gương thì cũng chẳng dạy dỗ con nhỏ nên thân với đời nổi đâu. Bọn họ sẽ không nhận ra cái sai của mình, đúng sai trong quan niệm của những thôn dân đó đã ăn sâu vào máu, không phải nói một lời hai lời là có thể thay đổi được, bỏ đi, ăn cơm, ăn xong còn đi nghỉ ngơi.”

“Ừm.” Tạ Hi Tri tập trung giải quyết cho xong bữa sáng.

Khổng Tước được phen kinh ngạc, nhích lại gần nói nhỏ với Sở Đông Ly: “Ta phát hiện nha, sau khi Tiểu Hi Tri biến thành Đại Hi Tri chịu nghe lời hơn rất nhiều nha.”

Sở Đông Ly đắc ý: “Còn không xem xem là do ai dạy, được như này đều nhờ công của ta cả.”

Đông Nam Phi ở bên cạnh nãy giờ thình lình chêm một câu: “Phải rồi, công lao của ngươi hết, công ngươi chiều hư nó đó.”

Khổng Tước che miệng cười.

Sở Đông Ly: “...” Cau có cắn một miếng Tiểu Long Bao, có lúc nào hắn chiều hư con phượng hoàng kia chứ, lúc nào?!

Tạ Hi Tri gắp hết hành trong bát cháo ra, hỏi: “Sở Sở, ta có thể không ăn hành lá được không?”

Sở Đông Ly thuận miệng đồng ý: “Ừ, không muốn ăn thì bỏ lại đi.”

Tạ Hi Tri nhân cơ hội nói thêm: “Vậy không ăn củ cải nữa được không? Trong bánh bao có củ cải.”

Sở Đông Ly định gật đầu đồng ý thì trông thấy Khổng Tước và Đông Nam Phi trưng ra vẻ mặt đầy khinh bỉ “Xem đi, còn không phải do ngươi chiều quá nên sinh hư à.”

“...” Sở Đông Ly sờ sờ mũi, nhìn trời, gì kia, trên xà nhà có mạng nhện kìa!

Ăn cơm xong, Sở Đông Ly lấy mấy quả mao cầu ra vuốt ve từng quả một mà thầm ai oán: Cùng là mao cầu nhưng vẫn khác nhau nhiều quá, so tới so lui vẫn là tiểu phượng hoàng sờ mới thích, cảm giác bồng bềnh đó, độ mềm mại đó, cái cảm giác lúc chạm tay vào... Nghĩ đến sau này không có tiểu phượng hoàng để sờ sờ vuốt vuốt, trái tim bé bỏng của Sở Đông Ly rỉ máu, đau lòng quá đi mất!

Thấy Sở Đông Ly cứ nhấp nha nhấp nhổm trừng mắt nhìn mình, trong lòng Tạ Hi Tri khẽ run rẩy, dựng ngược cả lông.

“Sở Sở, ngươi không sao chứ?” Cẩn thận dò hỏi từng tí một.

Sở Đông Ly bày ra vẻ mặt nghiêm trọng: “Có, còn rất nghiêm trọng.”

Tạ Hi Tri lo lắng: “Nghiêm trọng lắm sao, ta có thể giúp gì không?”

Hai mắt Sở Đông Ly sáng rực như sao Mai, hắn nắm chặt tay Tạ Hi Tri, chớp chớp mắt: “ngươi nguyện ý giúp sao?”

Tạ Hi Tri trịnh trọng gật đầu.

Vẻ mặt u sầu đau khổ lâm ly bi đát của Sở Đông Ly bay sạch, còn cười xán lạn muốn chói mù cả mắt Tạ Hi Tri. Hắn xòe hai ngón tay ra, nói: “ngươi có hai lựa chọn, một là cố gắng tu luyện, phấn đấu biến trở lại thành tiểu phượng hoàng; hai là tìm một phượng hoàng mẹ sinh phượng hoàng con cho ta chơi.”

Tạ Hi Tri: “...” Tại sao mình lại gật đầu, sao lại gật đầu, sao có thể gật đầu cơ chứ!

So với Tạ Hi Tri đang buồn rười rượi, tâm tình của Sở Đông Ly tốt lắm, hắn vỗ vỗ vai Tạ Hi Tri, cười híp mắt nói: “Đoàn Đoàn, ngươi phải cố gắng nha!” Tạ Hi Tri u oán liếc xéo hắn một cái. Sở Đông Ly làm như không thấy, đứng lên vui vẻ nói: “Tắm rửa rồi đi nghỉ thôi.”

Tạ Hi Tri đi theo sau hắn, Sở Đông Ly quay đầu, trừng mắt: “Ta đi tắm.”

Tạ Hi Tri gật đầu: “Ta biết, ta tắm cùng với Sở Sở.”

Sở Đông Ly thẳng thừng bác bỏ ý kiến: “Không được, ai tắm phần người đó.”

Tạ Hi Tri khó hiểu: “Tại sao?”

Đương nhiên Sở Đông Ly không thể nói rằng mình đang muốn biến thành tiểu long để vẩy nước, đây là một trong những thú vui tao nhã hằng ngày của hắn.

“Không có tại sao tại trăng gì hết, không được là không được.”

Tạ Hi Tri ỉu xìu, miễn cưỡng đi tắm một mình.

...

Tắm rửa xong xuôi quay về phòng nhưng chẳng thấy bóng dáng Sở Đông Ly, Tạ Hi Tri vòng qua phòng bên thì thấy cửa nẻo vẫn đóng kín mít bèn bước lên gõ cửa hai cái, “Sở Sở.”

Không một ai đáp lời.

Lại gõ cửa hai cái, “Sở Sở, ngươi tắm xong chưa?”

Vẫn không ai trả lời.

Tạ Hi Tri hơi lo lắng, suy tính một lúc đành tiện tay đẩy cửa... Nhưng tay mới đặt lên cửa đã cảm nhận được một ngoại lực đẩy văng tay mình ra. Là... Kết giới? Tạ Hi Tri vội thu tay lại không dám đụng chạm lung tung. Sở Đông Ly cố ý thiết lập kết giới nhất định là không muốn để người khác bước vào, Tạ Hi Tri sợ rằng mình làm gì tùy tiện sẽ khiến Sở Đông Ly không vui, y đành phải ngồi chờ ở bên ngoài. Đợi gần một giờ vẫn chẳng thấy Sở Đông Ly đi ra. Tạ Hi Tri không ngồi yên nổi nữa, đứng dậy gõ cửa lần nữa, “Sở Sở, Sở Sở.” Bên trong vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Do dự giây lát, Tạ Hi Tri phá kết giới, đẩy cửa lao vào...

Trong phòng trống không, Tạ Hi Tri tìm khắp phòng cũng không thấy Sở Đông Ly đâu. Lẽ nào Sở Sở tắm xong đi ra ngoài rồi? Liếc qua hồ nước lớn giữa phòng, Tạ Hi Tri chú ý thấy trên mặt nước có mấy quả bóng gỗ trôi nổi, một quả trong đó như có thứ gì bàng bạc dính phía trên. Y tò mò nên bước tới, cúi người nhìn kỹ mới thấy một con tiểu long có cặp sừng màu bạc đang nằm sấp trên quả bóng gỗ. Tiểu long nửa thân mình bám trên quả bóng, nửa còn lại chìm nghỉm trong nước, còn đang ngủ say quên trời quên đất.

Tạ Hi Tri vô thức sờ vào cái vẩy đeo trên cổ, giống y như đúc! Vòng cổ Sở Đông Ly đưa cho y giống hệt vẩy bạc của tiểu long này, lẽ nào..

Y vươn tay mò tiểu long lên, nâng trong tay mà đờ người... Trong lúc tiểu long mơ ngủ còn dùng hai chân ôm lấy ngón tay cái của Tạ Hi Tri, cái đuôi quấn quanh ngón út y, chép miệng một cái lại tiếp tục sự nghiệp say giấc nồng.

Tạ Hi Tri ngồi xổm bên hồ nước ngẩn người nhìn tiểu long nhỏ nhắn xinh xẻo trong lòng bàn tay: Có khi nào Sở Sở là rồng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.